chương 23
Chương 23 (Phiên bản cập nhật)
Dù đang bệnh, em vẫn cố gắng chuẩn bị bài thật kỹ. Những dòng chữ chi chít trên trang vở như muốn che lấp đi sự mệt mỏi đang đè nặng trong lòng em. Đêm đó, em thức đến hơn 12 giờ, cơ thể rã rời nhưng vẫn không cho phép bản thân dừng lại. "Không thể để gã có cơ hội bắt lỗi nữa," em nghĩ thầm trước khi chìm vào giấc ngủ đầy trằn trọc.
Sáng hôm sau, em bước vào lớp với gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt lờ đờ vì thiếu ngủ. Em im lặng ngồi vào chỗ, không để ý những ánh mắt nhìn mình. Nhưng gã thì không.
"Nguyễn Hồng Ngọc," gã gọi thẳng tên em ngay khi vừa bước vào lớp. Giọng gã lạnh lùng như mọi ngày. "Hôm qua tôi giao bài tập, em đã làm chưa?"
Em đứng dậy, lẳng lặng đặt cuốn vở lên bàn mà không nói một lời. Gã nhấc quyển vở lên, lật xem từng trang.
"Bài làm khá đấy, nhưng vẫn chưa đủ," gã cất tiếng, ngón tay chỉ vào vài chỗ em làm chưa đúng. "Tưởng em chăm chỉ là sẽ tốt hơn, nhưng xem ra cũng không khá hơn là bao."
Cả lớp im phăng phắc. Những lời của gã như con dao cứa vào bầu không khí vốn đã căng thẳng. Em vẫn im lặng, chỉ cúi đầu đứng đó, không phản bác cũng không biện minh.
Nhìn dáng vẻ trầm lặng của em, gã khẽ nhíu mày. Một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng rất nhanh, gã lại cất giọng đầy uy quyền: "Trưa nay ở lại, tôi sẽ phụ đạo thêm cho em. Cứ thế này thì không ổn đâu."
---
Buổi trưa định mệnh
Khi cả lớp ra về, em lặng lẽ ở lại. Phòng học chỉ còn hai người, không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng viết phấn của gã.
"Ngồi xuống," gã ra lệnh, kéo ghế ngồi sát bên em. "Tôi sẽ chỉ cho em những chỗ em sai."
Gã bắt đầu giảng bài, giọng nói trầm đều vang lên giữa khoảng không. Khác với anh, gã không nhìn em, cũng không hề quan tâm liệu em có mệt hay không. Gã chỉ giảng, từng câu từng chữ, như thể muốn nhồi nhét tất cả vào đầu em.
Em cúi đầu lắng nghe, đôi lúc khẽ gật nhẹ, nhưng không hề nói gì. Cái cách em lặng lẽ, nhẫn nại chịu đựng khiến gã cảm thấy lạ lùng. Dừng lại giữa chừng, gã nhìn em, rồi bất ngờ đặt lên bàn một gói kẹo nhỏ.
"Ăn đi. Trông em như sắp ngất đến nơi rồi," gã nói, giọng pha chút khó chịu.
Em không phản ứng gì, chỉ im lặng cầm lấy gói kẹo và cất vào túi. Nhưng ngay sau đó, gã bất ngờ lấy krọ ra từ túi em, lấy một viên và đưa đến trước mặt em, như thể muốn ép buộc em phải ăn. Cái cách gã làm khiến em không mảy may có phản ứng. Em vẫn bình thản, không tỏ ra vui vẻ hay khó chịu, chỉ lặng im ăn viên kẹo từ ta rồi nhai một cách bình thản. Mọi thứ dường như không thể làm em lay động, khuôn mặt em vẫn không có chút biểu hiện nào.
Gã nhìn em một lúc lâu, hơi khựng lại nhưng không nói gì thêm. Sau buổi phụ đạo, gã thu dọn sách vở rồi nói:
"Về đi. Và lần sau đừng để tôi phải giữ em lại nữa."
---
Một ngày dài
Rời khỏi lớp học của gã, em tiếp tục lao vào lịch trình dày đặc: học Sử, luyện điền kinh, học thêm buổi tối. Cơ thể em mệt mỏi, nhưng em vẫn cố gắng, như thể em đang trốn chạy khỏi nỗi đau trong lòng mình.
Tối đó, trời lại đổ mưa. Âm thanh ầm ầm của những giọt nước rơi khiến ký ức về ngày định mệnh ấy ùa về. Em ngồi lặng trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ mờ mịt. Cảm giác cô độc, trống trải lại xâm chiếm lấy em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro