Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Sáng nay, Ngọc đến trường như mọi ngày, vẫn với nụ cười tươi trên môi. Nhưng ít ai biết rằng, bên trong cô bé, lòng đầy những nỗi buồn mà chẳng thể chia sẻ cùng ai. Ngọc luôn cười, luôn hòa đồng, nhưng đó chỉ là lớp vỏ bọc để giấu đi những vết thương sâu thẳm trong lòng.

Và cũng như mọi sáng, Ngọc bỏ bữa sáng. Mẹ đã chuẩn bị sẵn bánh mì và sữa, nhưng Ngọc chỉ vội vã rời nhà, không hề động đến chúng. Cô bé vẫn có thói quen nhịn ăn sáng, dù bụng có cồn cào. Mỗi sáng là như thế, dù em có biết rằng cơ thể mình đang cạn kiệt năng lượng.

Sáng nay, Ngọc học toán cùng thầy Luân. Thầy Luân, dù đã 57 tuổi, vẫn rất phong độ với vóc dáng cao ráo, mái tóc bạc và vẻ ngoài rất điển trai. Thầy luôn làm những trò đùa và trêu chọc Ngọc trong lớp học. Đối với hắn, Ngọc dường như là một “đối tượng” lý tưởng để hắn phóng thích những lời giễu cợt của mình.

"Em lại không ăn sáng à, người nhỏ?" Hắn nhìn Ngọc với ánh mắt giễu cợt, giọng điệu hơi chế giễu.

"Em không sao đâu" Ngọc đáp lại, cố gắng tỏ ra bình thản. Tuy nhiên, trong lòng, em có chút bực bội. Hắn cứ nhìn em hoài, chẳng thể hiểu nổi.

Thầy Luân chỉ nhún vai rồi tiếp tục giảng bài. Hắn không hề quan tâm đến cảm xúc của Ngọc, chỉ muốn trêu đùa cô bé cho vui. Nhưng dù vậy, ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi em, như thể đang cố gắng tìm ra điều gì đó trong những phản ứng của cô học trò nhỏ.

Buổi học kết thúc, Ngọc chuyển sang lớp bồi dưỡng học sinh giỏi với thầy Tâm. Thầy Tâm là người dạy môn này cho em, và anh cũng là người mà Ngọc cảm thấy sự quan tâm thật sự từ anh. Khác với thầy Luân, thầy Tâm luôn tinh tế, luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Khi Ngọc bước vào lớp học, thầy Tâm đang chuẩn bị bài giảng. Ánh mắt của thầy ngay lập tức dừng lại trên khuôn mặt mệt mỏi của Ngọc.

"Em không ăn sáng à, bạn nhỏ?" Thầy Tâm lên tiếng, giọng điệu lo lắng nhưng đầy quan tâm.

"Em… không sao đâu" Ngọc đáp, cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng lại có chút khó chịu. Dù vậy, cô bé cũng cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của thầy.

Thầy Tâm nhìn em một lúc lâu, rồi lấy từ trong túi một chiếc bánh nhỏ, đưa cho Ngọc.

"Ăn đi, đừng để mình mệt như vậy nữa," thầy nói với một giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm. "Học hành không có sức đâu."

Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên có người chú ý đến mình như vậy, không phải vì sự nghịch ngợm hay để đùa cợt mà là sự quan tâm chân thành.

"Ah...cảm ơn thầy," Ngọc đáp, cảm giác hơi nghẹn ngào. Em nhận lấy chiếc bánh và cắn một miếng. Dù không đói lắm, nhưng sự quan tâm của thầy khiến em cảm thấy như được chữa lành phần nào.

Thầy Tâm mỉm cười, ánh mắt nhìn em đầy dịu dàng. "Ăn đi. Đừng để mình quá mệt."

Ngọc gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cô bé ngồi xuống và tiếp tục lắng nghe thầy giảng bài, nhưng trong đầu, cảm giác ấm áp từ sự quan tâm của thầy vẫn còn đọng lại.

Sau buổi học, Ngọc tiếp tục đến sân thể dục để tập chạy điền kinh. Dù bụng có đang đói, em vẫn không thể bỏ qua buổi tập. Đó là cách duy nhất để em giải tỏa mọi cảm xúc trong lòng. Khi chạy, em quên đi tất cả mọi thứ, chỉ còn lại nhịp thở và bước chân trên đường đua.

Tối đến, em lại tiếp tục học ngữ văn và tiếng Anh cho đến 8 giờ tối mới về. Mặc dù rất mệt, nhưng em không thể ngừng lại. Em luôn tự nhủ rằng mình phải cố gắng, phải học để không phải đối diện với những điều đau khổ trong cuộc sống.

Ngày hôm nay, mọi thứ cứ thế trôi qua, bình thường như bao ngày khác. Nhưng Ngọc không biết rằng, một biến cố lớn sẽ sớm xảy đến và thay đổi tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #họcsinh