chap 7: Phác thảo cảm xúc
Vài ngày sau buổi triển lãm, xưởng vẽ của Julian vẫn ngập trong mùi sơn dầu và vải lanh. Anh đang cúi đầu chăm chú phác họa khi điện thoại bàn bất chợt rung lên. Một thoáng ngập ngừng, rồi anh nhấc máy.
“Julian Hayes.”
“Anh bảo tôi sẽ tự tìm ra câu trả lời nếu thật sự muốn. Tôi đang tìm đây.”
Julian nhận ra giọng nói đó ngay lập tức. Theo Bennett.
“Nhanh hơn tôi nghĩ,” Julian đáp, giọng bình thản như thể cậu chỉ vừa gọi để hỏi giờ giấc.
Theo cười khẽ qua điện thoại, nhưng không phải kiểu cười sôi nổi trên sân khấu. “Đừng nhầm. Tôi không phải kiểu người kiên nhẫn chờ đợi.”
Julian lướt ngón tay lên cạnh bàn gỗ, đôi mắt vẫn hướng về bức phác thảo dang dở. “Vậy cậu muốn gì?”
Bên kia im lặng một chút, rồi Theo nói, lần này giọng đã trầm hơn:
“Tôi muốn thấy cách anh vẽ. Nếu không phiền.”
Julian không đáp ngay. Anh hiểu, lời đề nghị đó không đơn thuần chỉ là sự tò mò nghệ thuật.
Cuối cùng, anh hít một hơi, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. “Chiều mai. Ba giờ. Đừng đến trễ.”
Theo không trả lời trực tiếp, chỉ buông một câu: “Tôi chưa từng đến xưởng vẽ của ai, Julian.”
“Vậy đây sẽ là lần đầu tiên.”
Cuộc gọi kết thúc, để lại một khoảng lặng kéo dài trong không gian. Julian nhìn điện thoại một lúc lâu, trước khi quay lại bức tranh dang dở. Nhưng lần này, nét vẽ của anh không còn hoàn toàn điềm tĩnh như trước.
Chiều hôm sau, không gian xưởng vẽ vẫn chìm trong ánh sáng vàng ấm áp của buổi hoàng hôn. Các bức tranh dở dang nằm vương vãi khắp nơi, những mảng màu sắc đan xen tạo thành một không gian đầy sự sống và cảm xúc. Julian đứng bên giá vẽ, tay cầm chổi vẽ, ánh mắt vẫn tập trung vào những nét vẽ chưa hoàn thiện, như thể mỗi đường cọ đều chứa đựng một câu chuyện, một khoảnh khắc của sự sống.
Khi cánh cửa xưởng vẽ mở ra, Theo bước vào, ánh mắt của gã sắc lạnh, nhưng không che giấu được sự tò mò. Dù vẫn giữ vẻ ngoài không quan tâm, gã vẫn không thể rời mắt khỏi những bức tranh vẽ lạ lẫm xung quanh. Gã đi ngang qua, tay chạm nhẹ vào những bức tranh, thỉnh thoảng dừng lại trước những chi tiết đặc biệt, ánh mắt hơi mơ hồ, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Julian không vội vàng. Anh biết Theo cần thời gian để hiểu những gì mình làm, nhưng anh cũng hiểu rằng, đôi khi, không phải mọi thứ đều có thể giải thích bằng lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro