IL
Tôi ở đây.
Chờ người quay về nhìn tôi.
Tôi đứng ở đây.
Cầm chiếc ô trắng tinh khiết đợi người.
Tôi sẽ đứng đây mãi.
Ngắm mưa tạnh và ngắm cầu vòng lên.
Có mây có gió, mái tóc tôi khẽ lay.
Lại một ngày trôi qua vô vị.
Tôi quyết tâm đứng ở đây.
Chiếc ô trên tay chẳng biết tự bao giờ đã rách.
Tôi thực quyết tâm đứng ở đây.
Ngắm bình minh cũng không phải điều gì quá cô đơn.
Tôi thề sẽ mãi mãi đứng ở đây.
Một lòng thủy chung hướng phía người.
Chờ cho nước mắt rơi hết.
Chờ cho nắng lên.
Chờ nụ cười nơi khoé môi xuất hiện.
Chờ người...
Từng tháng chạy vội đi, vội tới.
Tôi vẫn sẽ mãi mãi đứng ở đây thôi.
Hạ tới rồi đội chiếc mũ xinh, tôi nhìn ngắm nắng hạ.
Thu ghé ngang tôi mỉm cười, nhặt chiếc cánh hoa.
Đông đã tàn tay tôi băng giá, kiếm tìm hơi ấm.
Xuân khẽ sang tôi tỉnh mộng, dòng lệ chực rơi.
Tôi đứng ở đây, tới khi đôi chân rã rời.
Nhìn tới lui cảnh vật xung quanh thực quen.
Tôi đã ở đây quanh năm suốt tháng.
Điều gì cũng thân thuộc, chỉ riêng một điều.
Bức ảnh người đặt trên khối đá ấy sao lại lạ lẫm đến thế.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, khắc tên ai đó mới thực khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro