Lấp Lửng
Khoản đọng lại sau cơn mưa lớn cũng giống như số nước mắt dồn lại chờ đợi vỡ oà .
Giờ đây , từ từ nhẹ nhàng khoản đọng lại đấy đang nằm trên giường thở điều hơi sau cơn mưa ngập ga giường còn vài vũng nước nhỏ ướt bên trên gối .
Đôi mắt chưa dịu đi được bao lâu lại phải đỏ mọng thêm lần nữa . Gương mặt xanh xao mệt mỏi của cậu hiện thấp thoáng đau khổ cậu đã chịu .
Người chẳng hề biết những gì cậu đã trải qua , sự thiệt thòi , sự mệt mỏi nằm trong mắt từ lâu .
Trần đời đối xử với cậu thật tệ bạc .
Trái tim cứ tưởng ngừng đập nào ngờ bị khoét một lỗ thủng sâu giày vò hơn cả .
Hơn được nữa ngày cậu chưa ăn gì mà chỉ khóc trên giường sau đó mệt lã mà ngủ mất . Đến người kế bên là ai hay nơi đây là chỗ nào cậu cũng chẳng quan tâm .
Điều cậu cần , cậu đã làm được . Một nơi ấm áp khiến cậu bật khóc , ích kỷ giải toả những điều bị chính cậu kìm hãm lại để sống qua từng ngày .
Vì hàng giờ ngồi bên cạnh cậu , người cũng mất ngủ và không ăn uống gì .
Giữa cơn mê mang buồn ngủ và bầu trời lấp ló sáng là khoảnh khắc con người ta không hề phòng bị . Là khoảnh khắc yếu đuối trong đầu óc cả tâm hồn . Nhưng vẫn không thể cưỡng lại cảm giác lưng chừng mơ và thật .
Đồng hồ đếm từng giây trôi qua - 2:56am
Thân thể cậu cựa quậy trên giường , mồ hôi đầm đìa trên gương mặt đỏ toát , tay chân liên tục đạp chiếc chăn ra khỏi người cậu .
Người ngủ tựa đầu lên chiếc ghế bành xám đã bị tiếng xột xoạt trên giường làm tỉnh giấc . Đi ngay lại bên chiếc giường , cậu nằm cọ cọ trong bộ đồ bệnh nhân ướt đẫm mồ hôi . Người đặt tay trên trán cậu nhận thấy nóng lên bất ngờ .
Cuống quít , người chạy ra khỏi phòng để tìm chiếc điện thoại . Người chộp lấy nó gọi điện với giọng nói hối hã hoang mang rối tung .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro