Cuộc sống không phải là một cuộc đua
Từ nhỏ, tớ đã được dạy rằng cuộc sống giống như một cuộc đua dài, nơi người thắng cuộc là kẻ vượt qua tất cả trở ngại và về đích nhanh nhất. Mỗi bước đi phải là một bước chạy, mỗi hơi thở phải là một nhịp thở vội vã, bởi vì ai chậm chân sẽ bị bỏ lại phía sau.
Tớ đã mang theo trong mình ý thức đó, từng ngày, từng giờ, như một chiếc đồng hồ không ngừng chạy, không cho phép mình lùi lại hay ngừng nghỉ.
Mỗi mục tiêu hoàn thành, mỗi cột mốc đạt được, đều là những dấu ấn trong hành trình không ngừng phấn đấu ấy.
Nhưng một ngày, khi đứng trước gương, tớ nhìn thấy mình, mệt mỏi và kiệt sức, như một người chạy hết sức mà chẳng rõ đích đến. Cuộc sống, với tất cả sự vội vã ấy, dường như đã cướp đi mất những khoảnh khắc ngọt ngào của bình yên. Tớ đã để quá nhiều thứ trôi qua mà không dừng lại để nhìn nhận, để cảm nhận. Mọi thứ cứ thế trôi đi, tớ cứ tiếp tục chạy, tiếp tục phấn đấu, nhưng dường như chẳng còn gì quan trọng ngoài mục tiêu phía trước.
Chẳng phải bỗng nhiên mà một buổi sáng thức dậy, tớ chợt nhận ra mình đã quên mất việc ngắm nhìn mặt trời mọc, quên mất những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng bên ly cà phê, quên cả những buổi chiều thư thái chỉ ngồi lặng im, để nghe nhịp đập của cuộc sống. Tớ đã bao giờ dừng lại để cảm nhận những hơi thở ấy chưa? Hay chỉ mải mê với "cột mốc" tiếp theo, chỉ nhìn thấy đích đến mà bỏ qua cảnh vật dọc đường?
Vội vã, chạy đua, rồi cuối cùng, tớ thấy mình như một dòng sông không bao giờ chảy về nguồn, chỉ biết xuôi theo dòng chảy, mà quên mất rằng chính những thảnh thơi, những dừng chân giữa đường mới là nơi con người tìm thấy sự an yên.
Thực ra, cuộc sống không phải là cuộc đua. Đó là một hành trình – một hành trình không có đích đến cố định, mà chỉ có những khoảnh khắc tạo nên giá trị. Đôi khi, dừng lại không phải là sự thất bại, mà là một cách để tái sinh, để nhận ra rằng chẳng có gì quan trọng hơn việc ta cảm nhận được sự sống trong từng nhịp thở, trong từng bước đi.
Cuộc sống không phải là một đích đến, mà là một hành trình để hiểu mình, để yêu thương những điều giản dị xung quanh.
Tớ không cần phải luôn chạy nhanh, cũng không cần phải luôn là người đi đầu. Chỉ cần bước đi đúng với nhịp điệu của mình, từ từ và chắc chắn. Mỗi bước dừng lại là một bước tiến về phía chân trời mà ta tìm kiếm. Và khi ấy, chính những khoảnh khắc yên bình, những khoảng lặng tưởng chừng như vô nghĩa, lại chính là đích đến quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro