Chương 9
Ba tuần sau, Lạc Quân Giao đang rót rượu trắng ở hiệu sách, đây cũng có lẽ là lần cuối. Đó là bữa tiệc chia tay dành cho tất cả khách hàng: "Vâng, thật buồn khi cửa hàng sắp đóng cửa." Cô nói với người nhận rượu, một người phụ nữ mà cô không thể nhớ đã từng gặp trong cửa hàng, nhưng rõ ràng là người ủng hộ việc này vì hiện tại đang có rượu miễn phí: "Nhưng tôi chắc chắn bà sẽ xoay sở được!"
"Tất nhiên, tôi mua tất cả sách của mình từ các cửa hàng từ thiện." Người phụ nữ nói với vẻ mặt ngoan đạo: "Tôi thực sự thích hỗ trợ từ thiện."
Đằng sau người phụ nữ, Lạc Quân Giao quan sát đôi lông mày buồn bã của Bách Kỳ: "Nhưng không phải là hiệu sách?". Lạc Quân Giao nói.
"Ồ, họ là doanh nghiệp phải không?" Người phụ nữ nhìn vào chiếc ly rỗng của mình, sẵn sàng cho Lạc Quân Giao được phép rót thêm một ít rượu vào đó như một phần thưởng cho đức hạnh của cô.
Lạc Quân Giao giữ chặt cái chai thẳng đứng: "Đúng, và họ phải kiếm tiền, giống như bất kỳ công việc kinh doanh nào khác. Các tác giả sẽ kiếm tiền bằng cách nào nếu không có ai mua sách mới của họ?"
Người phụ nữ cau mày. Tỏ ra thương hại bà ta, Lạc Quân Giao rót một ít rượu vào ly.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó." Người phụ nữ nói và bỏ đi.
"Quân Giao!" Một khách hàng được nhiều người yêu mến, thành viên tích cực của nhóm đọc sách, đã đến: "Chúng tôi sẽ làm gì nếu không có tất cả các cậu?"
Đó chính là những khách hàng như cô gái này đã khiến việc bán sách trở nên thú vị và hy vọng hơn, Lạc Quân Giao hy vọng cô ấy sẽ không bị quá xúc động. Bây giờ thời khắc cuối cùng cũng đã đến, cô cảm thấy như sắp mất đi một người bạn. Đó là sự kết thúc của một kỷ nguyên đối với cô. Cô đã bắt đầu học văn ở đây; ở đây cô cảm thấy như ở nhà hơn bất cứ nơi nào; đây là nơi cô thực sự có thể là chính mình: "Ồ, Ôn Ninh! Đừng nói thế! Chuyện như vậy đã đủ buồn rồi. Cậu vẫn tiếp tục duy trì nhóm đọc sách chứ?"
"Tất nhiên rồi. Tuy nhiên, đâu còn như trước nếu bây giờ không có cậu. Cậu đọc nhiều." Cô ấy thở dài: "Nhưng chúng ta sẽ xoay sở được. Còn cậu thì sao? Đã có công việc khác chưa?"
"Đại loại thế. Dù sao thì cũng chỉ là tạm thời thôi." Lạc Quân Giao lấy ra một tờ rơi từ chiếc bàn phía sau: "Tôi đang giúp tổ chức một lễ hội văn học. Vào mùa hè. Thực sự hy vọng cậu có thể đến."
Ôn Ninh kiểm tra tờ rơi.
"Nhưng mà, lễ hội này không thể hứa tất cả các tác giả sẽ có thể tham dự nhưng một số người trong số họ sẽ tham dự." Lạc Quân Giao có vẻ tự tin hơn một chút, khi biết rằng các tác giả đôi khi quyết định rất muộn và một số được biết là sẽ rút lui vào phút cuối. Cô gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực này và mỉm cười với Ôn Ninh.
Ôn Ninh vẫn đang kiểm tra tờ rơi: "Ồ, hơi xa phải không?'"
"Ồ, thật ra các cạu có thể tập hợp một nhóm và sắp xếp ở lại qua đêm như du lịch. Đó là vùng thực sự rất đẹp." Cô cảm thấy mình giống như một đại lý du lịch đang bán một điểm đến cho kỳ nghỉ, ngay cả khi tất cả đều là sự thật, cô cố gắng để không tỏ ra háo hức quá.
"Mm, chắc là vui lắm, có thể tận dụng ngày nghỉ để tạm xa gia đình mình. Tôi có thể mang cái này theo được không?"
"Tất nhiên rồi! Đây, lấy vài cái đi." Chà, xét cho cùng thì cô cũng cần phải thúc đẩy giao dịch.
Lưu Đình đi đến: "Mọi chuyện tiến triển tốt đẹp không? Tôi đã tặng rất nhiều tờ rơi của cậu. Mà mọi người đáng yêu lắm, ai cũng nói rằng sẽ nhớ chúng ta rất nhiều."
"Nhưng không phải người phụ nữ đang ăn khoai tây đằng kia. Tôi không nghĩ bà ấy đã từng đến đây trước kia." Lạc Quân Giao cố để không tỏ ra bực bội, nhưng cô có hơi bực bội một chút thật.
Lưu Đình liếc nhìn qua: "Đừng nói xấu bà ấy. Có lần tôi đã bán cho bà ấy một tấm thiệp sinh nhật. Bà ấy là một trong những người không lợi dụng chúng ta nhưng thích chúng ta ở đây."
"Bà ấy mua tất cả sách từ các cửa hàng từ thiện." Lạc Quân Giao giải thích với một khách hàng thường xuyên khác tham gia cùng họ: "Tôi nghĩ bà ấy cho rằng việc mua sách ở đây là vô nhân đạo."
"Bây giờ sao không đi gõ cửa các hiệu sách từ thiện." Khách hàng nói: "Có rất nhiều tác giả mới mà tôi đã phát hiện ra bằng cách mua sách của họ với giá gần như là cho không rồi. Sau đó tôi mới bắt đầu mua mọi thứ khác mà họ đã viết mới!"
Lạc Quân Giao thưởng cho người phụ nữ vui tính này bằng cách rót hết chai vào ly của cô ấy: "Tôi biết, bạn đúng. Tôi thực sự không bận tâm đến việc ủng hộ các cửa hàng từ thiện, tất nhiên là không. Tôi chỉ không ủng hộ bởi vì họ nghĩ họ cố gắng thể hiện rằng họ có đạo đức hơn chúng ta, những người chỉ muốn mua sách mới từ hiệu sách."
Người phụ nữ cười khúc khích: "Vậy bây giờ cả hai cậu định làm gì?" Đó là một câu hỏi họ được hỏi trong suốt một ngày.
Lưu Đình nói: "Tôi đang nộp đơn vào một vài hiệu sách lớn, nhưng Quân Giao đang tổ chức một lễ hội văn học. Tờ rơi này, làm ơn." Cậu ta đưa tay ra.
Lạc Quân Giao đưa một cái: "À, không phải tất cả tác giả trên tờ rơi này đều có thể đến nhưng-.."
"Ồ, có vẻ hay nhỉ!" Người phụ nữ nói: "Tốt cho cậu!"
Và cuối cùng họ trò chuyện thêm một lúc về các lễ hội và các tác giả yêu thích và cảm thấy đáng tiếc khi một hiệu sách độc lập khác lại đóng cửa, ngay cả khi nó không còn được lựa chọn.
Khi cô rót rượu, trả lời các câu hỏi và đi lại giữa đám đông - dễ hiểu là cửa hàng đã chật cứng; nó từng là một nơi rất được yêu thích và đã tồn tại ở đó trong nhiều năm qua - Lạc Quân Giao vừa cảm thấy tự hào vừa buồn bã.
Không phải là một nỗi buồn quá lớn, bởi vì cô đã có nhiều điều để mong đợi, nhưng cô một ngày nào đó sẽ bỏ lỡ nó. Như thể cô đang vứt bỏ con người cũ kỹ, an toàn của mình, giống như một chiếc áo khoác quý giá, cũ mèn.
Phải hơn mười giờ, Bách Kỳ mới đóng cửa chào đón người đi muộn cuối cùng: một thành viên nhiệt tình của báo chí địa phương, người muốn thu thập mọi góc độ của ông ấy (và giúp cửa hàng uống hết rượu).
"Chà, bữa tiệc thuận lợi quá nhỉ." Bách Kỳ nói khi ông, Lưu Đình và Lạc Quân Giao đang dọn dẹp. Các nhân viên bán thời gian đã bị đuổi về nhà vì Lạc Quân Giao khẳng định gần đây họ đã lo cho cô rất nhiều, cô không muốn họ phải dọn dẹp thêm nữa.
"Đúng vậy. Tiếc là Monica không thể đến được." Lạc Quân Giao nói với Lưu Đình khi cô thu dọn một đống đĩa giấy.
"Cậu thực sự sẽ tiếp tục à.!"
"Chà, lúc nào đó chúng ta phải làm một cuộc hẹn khác." Lưu Đình thở dài: "Chắc sẽ buồn lắm vì không còn là một đội nữa."
Lạc Quân Giao vòng tay ôm lấy cậu ta: "Tôi biết! Đột nhiên tôi muốn khóc quá." Cô đã cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đe dọa suốt buổi nhưng giờ chỉ còn ba người trong số họ mà cô cảm thấy chúng như kim châm sau mắt mình.
"Ồ, cố lên!" Bách Kỳ nói, người không thể làm gì với tất cả cảm xúc này: "Cả hai cô cậu sẽ tiếp tục làm những điều lớn lao hơn và sẽ sớm quên đi cửa hàng nhỏ này thôi."
"Không dễ thế đâu." Lưu Đình nói, thả người ra khỏi Lạc Quân Giao và buộc một chiếc túi màu đen khác.
"Tôi sẽ không quên hiệu sách." Lạc Quân Giao nói: "Ở đây - à, ông, và Lưu Đình, thực sự - đã dạy tôi tất nhiều."
"Chà, đừng có sướt mướt thế!" Bách Kỳ nói, thả những chai rỗng vào hộp các tông: "Ta sẽ giữ liên lạc về lễ hội của Quân Giao mà, phải không? Và tôi sẽ cung cấp cho cả hai cậu tài liệu tham khảo tuyệt vời."
"Với lại cửa hàng sẽ không thực sự đóng cửa cho đến cuối tuần." Lưu Đình nhắc nhở họ: "Sau đó chúng ta còn vài ngày để thu dọn đồ đạc."
Khi Lạc Quân Giao từ cửa hàng về nhà sau ngày làm việc cuối cùng, cô rất mệt mỏi. Nếu phải nói, thì thật sự, cô buồn khi cửa hàng đóng cửa, và hơn nữa, cô thực sự chưa có việc làm khác, nhưng sắp diễn ra lễ hội văn học và âm nhạc và họ có muốn một tờ rơi không? một lần nữa, cô cảm thấy mình đã gặp phải một bước ngoặt khó chịu. Cô đã làm quá nhiều việc ở bữa tiệc, cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm việc đó trong thời gian còn lại của tuần.
Và hiệu sách trông thật hoang tàn với những kệ sách trống rỗng và sàn nhà trơ trụi. Mặc dù muốn giúp đỡ nhưng cô khá vui vì Bách Kỳ đã nhất quyết yêu cầu cô và Lưu Đình để những ngày cuối cùng để thu dọn và đóng gói đồ. Cô không chắc mình có thể chịu đựng được việc nhìn nó như một cái vỏ hoàn toàn trống rỗng hay không nữa.
Cô bước lên cầu thang dẫn đến căn hộ nhỏ của mình, mở cửa và đặt ấm đun nước lên, thậm chí trước khi cô đóng cửa lại, cô vừa uống ngụm trà hoàn hảo đầu tiên thì điện thoại reo. Cô chửi thầm trong lòng. Cô không bao giờ có thể uống trà và nói chuyện điện thoại trừ khi là người cô thân thiết để có thể giải thích về việc đó
Cầu nguyện rằng đó là một trong số đó, cô tìm thấy điện thoại của mình và trả lời. Đó là bà Yên, người hàng xóm ở tầng dưới của cô, người thường thích gọi điện hơn là đi bộ lên cầu thang dẫn đến căn hộ của Lạc Quân Giao 'ở độ tuổi của bà ấy'.
"Quân Giao?' Bà Yên là một người cáu kỉnh, không có đủ việc làm nên dành thời gian cho việc làm của người khác: "Có rất nhiều bưu kiện dành cho cháu đấy. Bà lấy chúng vào thì thấy người đưa thư chuẩn bị mang đi. Nếu không thì cháu sẽ phải đến bưu điện để phân loại đấy."
"Ồ cảm ơn bà nhiều nhé." Lạc Quân Giao thực sự biết ơn mặc dù không phải lúc nào cô cũng hòa thuận với bà Yên.
"Vậy cháu có đến lấy không? Có nhiều lắm. Đấy là cái gì thế?"
"Cháu cũng không biết. Cháu sẽ xuống ngay bây giờ." Cô nhấp một ngụm trà, hơi nóng đến mức không thể uống hết, rồi mở cửa đi xuống cầu thang.
Trà của cô sẽ nguội trước khi cô trở lại, nhưng nếu phải pha cho mình một tách khác thì chắc chắn cô sẽ không pha ngon bằng. Đây không phải là ngày của cô.
Có mười lăm chiếc túi giấy lớn được xếp ngay ngắn trong hành lang của bà Yên. Bà ấy có một căn hộ rộng hơn Lạc Quân Giao rất nhiều nhưng chúng vẫn chiếm nhiều diện tích.
"Ôi trời ơi." Lạc Quân Giao nói, tự hỏi mình có thể cầm được bao nhiêu tài liệu cùng một lúc và nghĩ đến tách trà của mình một cách tuyệt vọng. Nếu bà Yên là người khác thì cô đã có thể giải thích về trà.
"Được rồi, cháu sẽ lấy càng nhiều càng tốt và quay trở lại để lấy phần còn lại."
Cô đã vác hết lên được với năm lần cùng một lúc. Ba cuộc hành trình, giữa mỗi cuộc là một ngụm trà. Cô nguyền rủa Lâm Nhược Vũ trên từng bước. Khoảnh khắc nhìn thấy đống tài liệu đoa, cô đã nhận ra chúng là gì: những bản thảo cho khóa học khốn khổ của tác giả thần tượng.
Hầu như không có đủ diện tích sàn để cô đặt ấm đun nước vào thời điểm cô mang lô cuối cùng lên phòng.
"Ôi! Phải làm gì với số tiền này đây?" Cô nói to: Mình sẽ không có chỗ để thở!"
Ý nghĩ rằng chắc phải có ai đó có thể đã viết thư cho cô về việc này, đã khiến cô quay trở lại tầng dưới để lấy bưu kiện từ hộc đựng thư của mình.
Đúng, có một lá thư, và trên đó có dòng chữ thẳng thắn chỉ ra một cơ quan văn phòng làm việc về văn học ở Bắc Kinh. Cô mở nó ra ngay lập tức, không muốn làm lộn xộn căn hộ của mình với bất kỳ bưu kiện nào nữa, dù chỉ một tờ giấy. Đó là từ Y Na.
"Quân Giao, con gái nhỏ, cô sẽ nhận được bản thảo bất cứ ngày nào. Tôi đã trực tiếp chuyển phát chúng. Còn bất cứ tài liệu nào thêm nữa sẽ được gửi tiếp."
Cảm ơn rất nhiều, bà Y Na, Lạc Quân Giao nghĩ và đọc tiếp.
"Đừng cảm thấy cần phải đọc từng chữ. Nếu cô không thích, cứ bỏ đấy. Một vài trang đầu tiên sẽ cho biết liệu họ có thể viết hay không, thậm chí còn ít hơn. Sau đó, chỉ cần kiểm tra tóm tắt để xem liệu có bất kỳ loại cốt truyện nào được cung cấp hay không. Hãy chất đống những thứ có thể, sau đó làm cỏ và nhổ cỏ." Trong giây lát Lạc Quân Giao tự hỏi liệu Y Na có định viết 'đọc và đọc' nhưng nhận ra ý của bà ấy là phải xem xét kỹ những khả năng có thể và tìm lý do để từ chối chúng.
Cô lại leo lên cầu thang. Bất chấp công việc hậu cần phải xử lý tất cả số giấy tờ đó, cô vẫn khá hào hứng. Cô có thể, như Lâm Nhược Vũ đã gợi ý, khám phá ra điều lớn lao. Có lẽ nó sẽ cho cô cơ hội làm biên tập viên, điều mà cô luôn khao khát được làm, nhưng luôn cảm thấy nằm ngoài khả năng của mình.
Nhưng đó là một trách nhiệm lớn và cô lo lắng mình sẽ không thể phân biệt được bài viết hay và bài viết dở. Ít nhất Y Na đã nói với cô rằng cô không cần phải đọc toàn bộ bản thảo nếu cô không thích nó, vì vậy có thể cô sẽ không mất quá nhiều thời gian. Cô vội vã băng qua dãy bậc thang cuối cùng, háo hức bắt đầu, quên hết mệt mỏi với thử thách phía trước. Nếu không làm được thì cô phải báo cho Y Na biết ngay.
Cô phát hiện ra rằng khá dễ dàng để phân biệt bài viết hay và bài viết dở. Suy cho cùng, cô không cần phải quyết định xem nó có được xuất bản trên thị trường hiện tại hay không, điều mà cô đã học được khá nhiều điều từ Bách Kỳ. Cô chỉ cần quyết định xem ai có thể viết và ai không thể. Và hai giờ sau, cô nhận ra rằng không ai trong số những nhà văn đầy tham vọng này có thể làm được.
Một số có đoạn hội thoại cứng nhắc đến mức có thể đây là những ví dụ trong sách ngữ pháp. Những người khác có những nhân vật thậm chí không đáng ghét, chứ đừng nói đến việc hấp dẫn; họ chỉ không có đủ tố chất để trở thành bất cứ thứ gì. Không ai trong số họ có âm mưu. Cô thấy rất chán nản. Cô quyết định gọi điện cho Y na về chuyện đó vào ngày hôm sau và để lại tin nhắn nếu cần. Cô cũng cần suy nghĩ về việc mua một chiếc máy tính xách tay. Cô đã mất kết nối Internet sau ngày hôm nay do chỉ dùng nó ở cửa hàng và cô không thể tổ chức một lễ hội văn học nếu không có email.
Y Na đã ra ngoài khi cô gọi, nhưng bà ấy đã gọi lại ngay sau đó: "Quân Giao? Con gái? Có phải gặp phải tác giả Chúa rồi không?"
"Họ nhàm chán lắm." Lạc Quân Giao nói: lThành thật mà nói, ngay từ đầu cháu đã nghĩ cháu sẽ cho mỗi cuốn năm mươi trang, để công bằng, vì cháu đã nghe giám khảo của một giải thưởng lớn nói rằng ông ấy đã làm như vậy. Nhưng sau một vài lần thì cháu không thể chịu nổi nữa."
"Cháu yêu, đừng đổ mồ hôi. Hầu hết chúng đều rất tệ, nhưng cho đến giờ cháu đã đọc được bao nhiêu rồi?"
"Mười lăm. Tất cả đều đến cùng lúc."
"Chỉ có mười lăm? Không có gì phải lo lắng về. Sẽ có ít nhất một trăm."
"Một trăm?" Lạc Quân Giao hít một hơi thật mạnh: "Bà có biết căn hộ của cháu nhỏ đến mức nào không - không, tất nhiên là bà không biết." Cô dừng lại: "Cháu không phải gửi chúng về, phải không?"
"Chúng không có bưu phí hoàn trả à, nhãn ghi địa chỉ? Tất cả?'" Y Na bị xúc phạm.
"Chà, cháu nghĩ hầu hết đều có nhưng- "
"Sau đó chỉ cần dán nhãn trả lại và mang chúng đến bưu điện."
"Cháu không có ô tô và bưu điện thì cách đây khá xa nữa." Lạc Quân Giao không muốn tỏ ra cằn nhằn nhưng cô nghĩ đã lâu rồi Y Na mới đích thân chuyển bất cứ thứ gì đến bưu điện. Bà ấy có biết rằng nhiều bưu điện nhỏ không cần xếp hàng đã đóng cửa không?
"Chà, đợi cho đến khi cháu có thể đi nhờ hoặc làm gì đó. Không cần vội, không cần phải ném lại hy vọng và ước mơ của họ quá sớm. Hãy cho họ một vài ngày hy vọng trước khi cháu làm họ thất vọng."
Ngay sau đó, Lạc Quân Giao kết thúc cuộc gọi. Cô cần phải đi ngủ. Ngày mai cô sẽ giải quyết vấn đề ô tô và máy tính xách tay đang ngày càng trở nên cấp bách. Sau đó, cô có một suy nghĩ phấn chấn hơn: một trăm kịch bản với giá 100 tệ một lần ném sẽ lên tới 10 nghìn tệ. Rất đáng để đọc ! Số tiền dư thừa của cô sẽ không tồn tại được lâu.
"Tại sao cậu không mua xe của tôi?" Lưu Đình nói. Họ đã hẹn gặp nhau đi uống cà phê khoảng một tuần sau đó để có thể cùng nhau tư vấn cho nhau về việc sau khi rời khỏi hiệu sách: "Sau đó tôi có thể nâng cấp xe."
Họ đang ngồi trong quán cà phê yêu thích của mình ngay gần hiệu sách. Lạc Quân Giao không khỏi liếc nhìn khi đi ngang qua. Bây giờ nó trống rỗng và ngoại trừ nhiều kệ, nó trông giống như bất kỳ không gian bán lẻ nào khác. Thật kỳ lạ khi không đi làm nhưng cô thực sự không có thời gian để cảm thấy quá lạc lõng.
Và bây giờ cô và Lưu Đình đã bắt chuyện cũng như đang hồi tưởng lại.
"Không phải, nhưng việc mua lại xe của bạn là một ý tưởng sự tồi tệ sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó xảy ra tại nạn? Có lẽ tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa." Cô nói
"Tôi sẽ tận dụng cơ hội." Lưu Đình nói: "Rốt cuộc thì tôi có rất nhiều bạn. Tôi có thể đủ khả năng để mất một. Tất nhiên là cậu không may mắn như thế."
"Tôi cũng có rất nhiều bạn bè! Cậu và Monica. Phi Na cũng chắc chắn thích làm bạn tôi nữa. Tất cả bạn bè đại học của tôi-"
"Chính xác thì ai, ở đâu? Họ không đưa cậu đi câu lạc bộ vào mỗi cuối tuần phải không?"
"Thật ra họ không hẳn là người địa phương ở đây." Lạc Quân Giao tự hỏi liệu cô có thể thay đổi chủ đề hay không trước khi phải thừa nhận rằng tất cả bạn bè đại học của cô đều có những công việc quyền lực ở Bắc Kinh hoặc đang cứu hành tinh ở đâu đây: "Cậu có giữ liên lạc với tất cả bạn cùng trường của mình không?"
Lưu Đình nhún vai: "Chỉ trên Weibo. Nhưng tôi đoán chắc tôi là người bình thường duy nhất ở đây mà cậu biết." Cậu ta nói, nhấp một ngụm cà phê và chuẩn bị ăn một miếng bánh chanh.
Lạc Quân Giao nói: "Monica là người bình thường mà." Rồi lại tự hỏi liệu một người đội bộ tóc giả màu hồng để kiếm sống có thực sự được coi là bình thường hay không.
"Tôi rất muốn gặp đấy." Cậu ta dừng lại: "Nói cho cậu biết, tôi sẽ bán cho cậu chiếc xe với giá 30 nghìn tệ và một đêm đi chơi với Monica. Cậu có thể sắp xếp được không?"
"Một đêm đi chơi với Monica thì gần như có thể chắc chắn, nhưng về chiếc xe, cậu ghi lại tình trạng của nó để tôi hỏi chuyên gia tư vấn xe hơi đã."
"Chuyên gia nào?"
"Thành Nghị. Anh ấy đang tư vấn cho tôi nên mua loại xe nào."
"Chà, tôi nghĩ cái của tôi đáp ứng được tất cả các tiêu chí và nó đang ở trạng thái tốt."
"Tôi biết, tôi cũng thích lái nó, nhưng chắc tôi nên hỏi ý kiến đã vì anh ấy rất quan tâm."
"Vậy hãy đưa cho tôi tờ giấy, tôi sẽ viết chi tiết."
"Được." Lạc Quân Giao nói và lấy tờ giấy, sau đó bỏ nó vào túi: "Bây giờ cậu nghĩ chúng ta nên mời bất kỳ tác giả khoa học viễn tưởng nào đến liên hoan phim, hay họ là chuyên gia một chút?"
"Tùy thuộc vào việc cậu nghĩ đến ai."
Họ thảo luận vấn đề này một lúc cho đến khi Lạc Quân Giao nhìn đồng hồ: "Bây giờ tôi phải quay lại rồi. Tôi phải đọc nốt bản thảo và gọi điện cho Thành Nghị về chiếc xe nữa. Tôi sẽ gọi cho cậu ngay khi tôi quyết định. ĐƯỢC RỒI?"
Trở về nhà, Lạc Quân Giao quyết định tìm hiểu về chiếc xe trước khi quay lại với đống bản thảo của mình. Nói chuyện với Phi Na luôn mang lại sự cổ vũ và họ cũng cần nói về một số chủ đề về lễ hội.
Khi họ cập nhật cho nhau xem ai đã xác nhận và ai cần săn đuổi, Lạc Quân Giao mới nói: "Thành Nghị có ở đó không? Lưu Đình đã đề nghị tôi mua xe của cậu ấy. Tôi đã mượn nó lần đầu tiên đến chỗ cô. Thành Nghị nói anh ấy sẽ giúp tôi mua một cái nên tôi muốn xin lời khuyên của anh ấy."
"Ồ, tôi không nhớ lắm, tôi không có trí nhớ về ô tô. Để tôi đưa cô lên gặp Thành Nghị."
"Chào Quân Giao." Giọng nói trầm trầm của Thành Nghị nghe có vẻ tò mò.
"Tất cả về chiếc xe hơi đó là gì?"
Lạc Quân Giao kể chi tiết cho anh ta: "Và cậu ấy rất khó tính trong việc bảo dưỡng nó và các thứ khác, nên tôi nghĩ xe cũng ổn." Cô nói thêm, sau khi họ đã thảo luận một lúc: "Tôi chỉ cần một ý kiến thứ hai."
"Thế cô không muốn tôi đến và kiểm tra nó cho cô à?" Thành Nghị cuối cùng cũng trả lời.
"Tôi thực sự không nghĩ là cần thiết. Tôi đã lái rồi mà và tôi cũng thích xe này!"
"Vậy thì có vẻ như đã có quyết định rồi, 30 nghìn tệ cũng là một mức giá hợp lý. Cứ liều thử đi!"
"Tốt quá, Thành Nghị, cảm ơn anh rất nhiều. Bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là có được một chiếc máy tính xách tay. Cô ấy nói một cách vui vẻ nhưng cô nhận ra rằng mình sắp tiêu toàn bộ chi phí cho lễ hội cho một chiếc ô tô. Liệu một chiếc máy tính xách tay có lấy hết số tiền dư thừa của cô không? Đột nhiên Lâm Nhược Vũ và khóa học viết của anh ấy dường như là một cứu cánh.
"Có phải cần là cái mới không?" Thành Nghị hỏi.
"Ồ không, tôi cũng không quan trọng. Tôi thực sự chỉ cần một cái gì đó để viết thư và gửi email."
"Cái mới không quá đắt tiền, nhưng đừng mua bất cứ thứ gì mà không tham khảo trước. Tôi có thể giúp cô mua một chiếc đã qua sử dụng."
"Thật không. Thành Nghị! Anh đúng là người cực kì tốt đó."
"Ai cũng nói như thế." Anh ấy vừa nói vừa cười, rồi cúp máy.
Sau khi giải quyết xong vấn đề về chiếc xe, cô quyết định gọi cho Monica. Rốt cuộc thì hôm nay đã trở thành một ngày gặp gỡ bạn bè. Monica rất vui khi nghe tin từ cô: "Chị có rất nhiều điều muốn nói với em! Ừ, chúng ta hãy đi chơi đi, bất kỳ người bạn nào của em cũng dẫn tới. Miễn là chúng ta có cơ hội trò chuyện chị em với nhau là được."
Lạc Quân Giao nói: "Lưu Đình giỏi trò chuyện chị em lắm." Đột nhiên cô nhận ra rằng cô không muốn Lưu Đình biết quá nhiều về những gì đã xảy ra ở I: nó vẫn còn quá khó nói. Cô không hoàn toàn nhận thức được bản thân mình cảm thấy thế nào. Monica biết điều đó đã đủ tệ rồi, cô không muốn bất kỳ ai khác đội quần giúp cô lên nữa: "Vậy khi nào thì tốt cho chị?"
Monica im lặng, có lẽ đang lướt qua lịch trình bận rộn của mình: "Chị đang rất điên cuồng cố gắng thuyết phục các ban nhạc xác nhận tham gia lễ hội." Cô ấy lẩm bẩm.
"Em cũng vậy." Lạc Quân Giao nói: "En đã nói chuyện với mọi bộ phận quảng cáo của mọi nhà xuất bản, cố gắng thuyết phục mọi người xác nhận. Sau đó em đến gặp nhân viên bán hàng để xem liệu họ có thể sản xuất nhiều bản sao cho các nhóm đọc và chuyển tất cả cho Bách Kỳ không!" Cô dừng lại: "Và rồi em cũng có tất cả những bản thảo này để đọc."
"Bản thảo? Em đang nói cái quái gì vậy?"
"Ồ, tất cả cái này là lỗi của Lâm Nhược Vũ." Lạc Quân Giao nói và định giải thích thì Monica ngắt lời cô.
"Em biết chuyện gì không?" Cô ấy nghe có vẻ vô cùng thích thú: "Rất nhiều chuyện xảy ra gần đây với em đều là lỗi của Lâm Nhược Vũ. Em phải yêu anh ấy."
'Không, chị đừng nói bậy!' Lạc Quân Giao ré lên, tình cảm của cô dành cho anh ấy vẫn còn chưa rõ. Liệu chỉ vì ham muốn kết hợp với sự thích thú mãnh liệt và một chút ám ảnh có phải là tình yêu không?
"Chị thì không, miễn là em không nói bậy là được." Monica dừng lại để cho cô gái ương ngạnh này có thời gian tìm ra mục tiêu của mình: "Dù sao thì..." cô ấy tiếp tục: "Lúc nào gặp nhau thì có thể nói về những chuyện đó cũng được. Vậy còn thứ Sáu thì sao?"
"Đợi đã, em sẽ gọi cho cậu ấy. Thứ sáu?" Lạc Quân Giao hỏi Lưu Đình khi anh nhận điện thoại.
May mắn thay cậu ta đã đọc được suy nghĩ của cô, như cậu ta vẫn thường xuyên làm được: "Ok. Ở đâu và khi nào?"
Cả hai đồng ý gặp Monica tại một quán rượu ở một trong những khu vực có nhiều quán bar. Lưu Đình nói có thể cậu ta sẽ lái xe về nhà vì đây sẽ là một trong những lần cuối cùng cậu ta có thể. Một khi Lạc Quân Giao trả tiền thì chiếc xe sẽ là của cô. Tuy nhiên, Lạc Quân Giao phải lái xe tới đó. Cô không phải là một người lái xe thành phố giàu kinh nghiệm và ý nghĩ về giao thông khiến cô sợ hãi. Tuy nhiên, cô sẽ không thừa nhận với Lưu Đình - có thể cậu ta sẽ quyết định không bán xe cho cô ấy nữa.
Trong khi đó các bản thảo vẫn tiếp tục đến. Bà Yên nhận chúng nếu Lạc Quân Giao đi vắng và Lạc Quân Giao sẽ ghé thăm căn hộ của bà trước khi lên lầu về phòng của mình. Bà Yên đã bật ấm đun nước và Lạc Quân Giao uống một tách trà rồi cùng trò chuyện với bà trước khi lên lầu với những gói đồ của mình. Mối quan hệ giữa họ đã được cải thiện và bà Yên dạo này đã bớt lạnh nhạt hơn. Cô kể cho bà ấy nghe về lễ hội và cô trở nên khá hào hứng khi nói chuyện với bà.
"Bà chắc chắn sẽ đến nếu Xa Ty xuất hiện." Bà nói, đề cập đến một trong những tiểu thuyết gia lãng mạn thành công nhất từ trước đến nay.
Lạc Quân Giao nghiêm túc viết cái tên đó ra, tự hỏi liệu việc mời một tác giả vào giai đoạn cuối này có vẻ hợp lí hay không.
"Bà ấy rất nổi tiếng." Cô cảnh báo: "Có lẽ bà ấy đã được đăng ký từ nhiều năm trước, nhưng cháu chắc chắn sẽ hỏi nhà xuất bản của bà ấy."
Bà Yên nói: "Bà ấy sẽ có sức hấp dẫn rất lớn".
"Cháu biết, cháu sẽ cố gắng, nhưng - à, chúng ta không nên hy vọng quá nhiều."
Bà Yên mím môi, bày tỏ sự không đồng tình với thái độ yếu đuối này.
Tối thứ sáu đã đến, Lạc Quân Giao và Lưu Đình lên đường đến gặp Monica. Thật ngạc nhiên cô đậu xe tốt hơn bao nhiêu nếu luyện tập nhiều, Lạc Quân Giao nghĩ khi cuối cùng cô đứng thẳng lên và tắt máy.
Không phải việc cô thực sự có thể nhét vừa chiếc xe vào bất kỳ ô trống nào trong số năm ô mà cô đã thử qua, mà giờ đây cô cảm thấy tự tin hơn nhiều khi điều khiển chiếc xe: cô biết chính xác kích thước của chiếc xe. Họ trèo ra ngoài.
"Chúa ơi, tôi hy vọng chiếc xe sẽ được an toàn ở đây!" Lưu Đình nói, kiểm tra xem Lạc Quân Giao đã thực sự khóa xe chưa, mặc dù cạunta đã nghe thấy tiếng cạch cạch của cô ấy.
"Chúng ta đang ở Bắc Kinh." Lạc Quân Giao nói: "Nó sẽ không bị khóa, nắp trục bị đánh cắp hoặc bị đột nhập. Đôi khi cậu đúng là một bà già!"
"Cậu có thể nói thế. Thôi được rồi. Hãy tìm quán rượu đi nào. Tôi đang háo hức được gặp Monica bằng xương bằng thịt."
Monica đang ngồi ở quầy bar trò chuyện với người phục vụ. Cô ấy nhảy khỏi ghế và ôm Lạc Quân Giao: "Thật vui được gặp em, em yêu! Còn đây chắc hẳn là Lưu Đình! CHÀO GÁI YÊU!" Lưu Đình cười chúm chím rồi cùng Monica ôm nhau.
"Vậy." Monica nói: "Chúng ta có gì? Quân Giao sẽ uống một cốc whisky như thường lệ nhé. Còn Lưu Đình?"
"Một cốc rượu whisky? Sao nghe không giống Quân Giao mà em biết thế!"
Monica cười lớn: "En nên gặp cô ấy khi cô ấy ở ngoài khơi đi. Cô ấy là một người điên."
"Em uống một bình rượu vang trắng." Lạc Quân Giao nói, như thể cô chưa bao giờ uống rượu whisky bằng cốc thủy tinh, hay nước chanh pha bằng màu của bút highlighter, đó là kiểu xuất hiện ở I. Hoặc quan trọng nhất là chưa bao giờ hiến xác cô cho một nhà văn nổi tiếng để anh ta đến tham dự lễ hội văn học.
"Em sẽ uống nước bưởi và nước chanh." Lưu Đình nói.
"Em đang mua xe của Lưu Đình, nhưng cậu ấy sẽ chở chúng ta về nhà."
Lạc Quân Giao giải thích cho Monica khi cô và Lưu Đình ngồi hai bên cô ấy ở quầy bar.
"Mua xe? En đã có tiền chưa? Không, chị cho là không," Monica nói khi gọi đồ uống.
Lạc Quân Giao vừa nói vừa nhấp một ngụm: "Tiền lương bán sách, nói chung là... Em - thực sự - thích công việc của mình."
"Nếu em định mua ô tô của Lưu Đình, tại sao cậu ta lại có đủ khả năng mua một chiếc nếu cậu ta cũng làm việc ở hiệu sách?" Monica hỏi, khá hợp lý.
"Em đã có một công việc phù hợp trong lĩnh vực IT trước khi tham gia buôn bán sách." Lưu Đình giải thích: "Và một khoản thừa kế nhỏ. Đó là thẻ tài chính của em ở trên bàn." Cậu ta nhanh chóng kết thúc chủ đề và quay sang Monica: "Em muốn nói với chị rằng em yêu thích chị đến mức nào. Thật tuyệt vời. Quân Giao có kể cho chị nghe việc em đã kéo cậu ấy đến gặp chị không?"
"Tôi có nói rồi." Lạc Quân Giao lẩm bẩm với chính mình.
"Chị ấy không vui vì tôi làm thế sao?" Lưu Đình nói, quay ra nhìn cô.
Lạc Quân Giao tự hỏi liệu nếu không có Monica thì tất cả những chuyện xảy ra với cô gần đây có xảy ra hay không và nhận ra rằng chúng sẽ không xảy ra. Trong khi cô tự hỏi liệu việc gặp Lâm Nhược Vũ có làm hư cô với tất cả những người đàn ông bình thường khác mà cô sẽ gặp trong tương lai hay không, cô không hề hối hận vì đã gặp anh: "Ừ, có!'
"Ồ!" Monica có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của cô: "Chị cũng quý em. Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói, chị rất vui vì đã gặp hai đứa vì nếu không thì chị đã không đến I và gặp lại Ngạo Yến. Đó là ngọn lửa cũ, lại biến thành mới." Cô giải thích với Lưu Đình.
"Mọi chuyện đã quay lại rồi à?" Lạc Quân Giao lại nhấp một ngụm rượu.: "Vậy chuyến đi xe đạp đau đớn đó có đáng không? Nói hết em nghe đi."
"Chà, vài ngày sau khi chúng ta về nhà, anh ấy đã liên lạc! Rõ ràng là anh ấy đã rất vui mừng khi nhận được lời nhắn của chị."
"Vậy chuyện này xảy ra cách đây bao lâu rồi?" Lạc Quân Giao gặng hỏi, cố gắng không ghen tị. Lâm Nhược Vỹ đã gọi cho cô nhưng chỉ để nhờ cô một việc.
"Một vài ngày trước."
"Nhưng chị và Quân Giao đã trở về từ I từ lâu rồi." Lưu Đình nói: "Anh ấy quan tâm chị đến mức nào?"
Monica vung bàn tay có móng đỏ tươi về phía Lưu Đình: "Rất quan tâm, anh ấy chỉ hơi thoải mái thôi. Tất cả người I đều vậy. Em chỉ cần làm quen với nó thôi."
"Đó là một sự khái quát hóa sâu rộng." Lạc Quân Giao nói, mặc dù Monica nói khá đúng - dù sao thì theo kinh nghiệm cá nhân của cô.
"Anh ấy là người thoải mái nhưng cũng rất muốn ban nhạc của mình biểu diễn tại lễ hội." Monica cắn môi: "Giả sử họ không đủ tốt thì sao?"
"Chị đã nghe họ đánh chưa?"
"Chưa." Monica nói: "Mà thành thật mà nói, theo những gì Ngạo Yến nói, họ hơi nghiệp dư."
Grant nói: "Chỉ bởi vì chị không được trả tiền cho những gì chị làm, điều đó không có nghĩa là chị làm không tốt, vì lý do nào đó, cảm thấy cần phải bảo vệ những người nghiệp dư nhiệt tình ở khắp mọi nơi."
"Cậu thật công bằng, Lưu Đình!" Lạc Quân Giao nói: "Nếu tôi có thể nói như vậy thì khá là không có nhân cách."
"Không có gì. Tôi luôn công bằng. Dù sao thì tôi cũng đã nói là tôi muốn tham gia vào lễ hội mà."
"Ồ, tôi chắc chắn chúng tôi sẽ có thể tìm được việc làm cho cậu." Lạc Quân Giao nói, cô rất hài lòng vì Lưu Đình không thường tình nguyện làm bất cứ việc gì: "Nhưng nhớ đó, khó có khả năng có bất kỳ khoản tiền nào gắn liền. Phí của tôi chỉ là danh nghĩa thôi."
"Tôi không nhất thiết phải được trả tiền." Lưu Đình nói: "Tôi có số tiền dư thừa của tôi và bà dì yêu quý của tôi, và nữa, m tôi cũng có chút hứng thú với những người thăm dò mà tôi đưa ra cho công việc ở hiệu sách. Ngoài ra, tôi sẽ làm việc vào thời gian rảnh rỗi. Tôi chỉ muốn tận hưởng niềm vui mà hai cô gái các bạn đang có."
"Ừm, tôi sẽ không nói chính xác – nó chủ yếu liên quan đến việc gọi điện liên tục – mặc dù đã lên kế hoạch. Tuy nhiên, việc kiểm tra địa điểm sẽ tốt." Cô cau mày: "Có lẽ cậu sẽ có ích hơn với Monica-"
"Mong hai người chú ý." Monica xen vào: "Nếu ban nhạc của Ngạo Yến là một đống phân thì sao?"
"Vậy thì họ không thể đến." Lưu Đình nói đơn giản: "Tôi không chỉ công bằng mà còn cứng rắn."
"Chà, cậu thật cứng rắn." Monica nói, đẩy cậu ra ra, như thể họ đã là bạn nhiều năm vậy.
"Nghiêm túc mà nói." Lưu Đình tiếp tục: "Nếu đó là một lễ hội mới thì chị không thể có những tiết mục kém chất lượng được."
"Họ chơi loại nhạc gì?" Lạc Quân Giao hỏi sau khi cô và Monica đã hiểu được sự thật cơ bản này.
"Ailen, rất truyền thống. Chị đã yêu cầu anh ấy gửi cho tôi một đĩa CD về thứ gì đó nhưng anh ấy nói không có. Họ chủ yếu chỉ chơi ở quán rượu."
Lạc Quân Giao: "Ồ, những nhạc công chơi trong quán rượu ở làng Ba rất xuất sắc. Em vừa nảy ra một ý tưởng." Cô nói thêm, nghiêng người tới gần.
"Nằm xuống cho đến khi cảm giác đó biến mất." Lưu Đình gợi ý.
"Cái gì?" Monica nói.
"Đó là một ý tưởng em đã có trước đây nhưng sau đó đã gạt đi. Lâm Nhược Vũ có một số bài thơ, không nhiều nhưng rất hay. Giả sử chúng ta yêu cầu anh ấy đọc chúng và để ban nhạc của Ngạo Yến chơi nhạc I ở giữa, hoặc thậm chí rất lặng lẽ ở chế độ nền trong khi anh ấy đọc."
Monica gật đầu, tán thành ý tưởng đó: "Có thể tốt."
"Mặc dù vậy, địa điểm sẽ phải phù hợp. Nó sẽ không có tác dụng trong một đại sảnh vang vọng." Lưu Đình nói, luôn là giọng nói của lý trí, từ phía cuối quầy bar.
"Không, nó phải ở trong một quán rượu." Monica nói.
"Cái gì, sử dụng quán rượu địa phương à?" Lạc Quân Giao hỏi.
"Có một cái không?" Lưu Đình lên tiếng.
"Có. Nếu được thì thật đáng yêu nhưng tôi phải tìm hiểu xem liệu họ có đồng ý không.!"
"Các quán rượu không cần phải có giấy phép nếu họ có âm nhạc à?" Lưu Đình nói.
"Tôi không biết." Lạc Quân Giao nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Nhưng họ không thể có được một cái? Đó quả là một ý tưởng hay - mặc dù nó là của tôi. Mặc dù... "Cô dừng lại: "Chúng ta có thể không thể chứa được nhiều người."
"Cái người tên Diễm Lâm đó sẽ biết." Monica nói: "Chị chỉ đang nghĩ việc tái tạo lại bầu không khí ở đó sẽ tuyệt vời biết bao." Bây giờ cô ấy thực sự rất nhiệt tình, một phần vì cô ấy sẽ không phải đối mặt với khả năng phải từ chối Ngạo Yến rằng anh ấy không thể chơi ở lễ hội.
"Bầu không khí gì cơ?" Lưu Đình hỏi: "Nếu chị đang nghĩ đến những căn phòng đầy khói thuốc, những trò chơi vĩ cầm và tiếng trống lớn, thì đã có lệnh cấm hút thuốc từ lâu rồi."
"Ồ, em phải ở đó, Đình Đình!" Monica nói: "Có những lúc người thấy vui nhất là những người ở bên ngoài vứt tàn thuốc vào thùng, nhưng chuyện đó thật tuyệt, phải không Quân Giao?"
"Ồ vâng." Cô trả lời và nghĩ lại.
"Chỉ có một vấn đề thôi." Monica nói và nhìn Lạc Quân Giao: "Có lẽ em sẽ phải trao cơ thể của mình cho Lâm Nhược Vũ một lần nữa để anh ấy làm điều đó."
Bên trong Lạc Quân Giao dường như sụp đổ.
"Ý chị là..." Monica vội sửa đổi: "Chị đang nói theo cách đó khi em không thực sự có ý đó theo nghĩa đen-"
Trước khi Lưu Đình bắt đầu hỏi những câu hỏi khó xử, Lạc Quân đã lao vào che đậy dấu vết của mình: "Chị đang nói một cách ẩn dụ." Cô nói: "Đó chính là điều chị ấy muốn nói. Việc tôi đề nghị ngủ với Lâm Nhược Vũ là một phép ẩn dụ cho - à, nói rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để khiến anh ấy đến lễ hội. Bởi vì rõ ràng, tôi sẽ không thực sự đề nghị ngủ với anh ấy, phải không?" Khá chắc chắn rằng mình đã phản đối quá nhiều để duy trì địa vị một quý cô của mình, Lạc Quân Giao bất lực nhìn Monica.
"Không, tất nhiên là em sẽ không làm thế." Monica xác nhận: "Không ai làm thế cả." Cô ấy cười, nghe có vẻ hơi giả tạo: "Chúng ta chơi thêm một tăng nữa nhé!'
"Ồ, thôi nào." Lạc Quân Giao nói: "Để em trả." Cô đã nhảy khỏi chiếc ghế quầy bar, vẫy tờ tiền trước khi nhận ra mình đang ở quầy bar và có thể gọi món từ chỗ mình vừa ngồi. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Lưu Đình đang nhìn cô và biết rằng sẽ phải có lời giải thích trên đường về nhà. Cô tự hỏi liệu mình có đủ tiền để say đến mức không thể nói được không? Nhưng hãy nhìn xem điều đó đã đưa cô đến đâu vào lần trước. Không, cô sẽ phải lừa gạt để vượt qua. Lưu Đình sẽ không bao giờ tin rằng cô thực sự đã đồng ý ngủ với Lâm Nhược Vũ để mời anh đến dự lễ hội. Nó thật khác thường. Phù!
May mắn thay cho sự an tâm của Lạc Quân Giao, chủ đề đã thay đổi và họ tiếp tục có một đêm vui vẻ.
Lưu Đình và Monica đã thành công đúng như những gì Lạc Quân Giao sớm biết, Monica đã đồng ý tuyển dụng Lưu Đình - tất nhiên là miễn phí - làm chỉ huy thứ hai của cô ất tại lễ hội. Cậu ta rất vui mừng.
Và đột nhiên trời đã nửa đêm và đã đến lúc phải về nhà.
Họ vừa mới ngồi vào xe trước khi Lưu Đình mở máy:"Cậu không thực sự đưa cơ thể của mình cho cái người Lâm Nhược Vũ để dụ anh ta đến lễ hội, phải không?" Lưu Đình bây giờ là người tổ chức của lễ hội giống như Monica và Lạc Quân Giao.
"Ôi thôi nào, Lưu Đình!" Lạc Quân Giao cảm thấy sự phẫn nộ là cách phòng vệ tốt nhất của cô. Có lẽ cô đã biết không gì có thể qua mặt được Lưu Đình:" Tôi có bao giờ làm một việc như vậy không? Cậu đã biết tôi bao lâu rồi?"
Lưu Đình lái xe trong im lặng một lúc lâu đầy lo lắng: "Không, tôi cho là không. Ở một khía cạnh nào đó, cậu hơi giống một trinh nữ chung thuỷ."
Trinh nữ chung thuỷ?
"Chính xác." Lạc Quân Giao nói, mừng vì bóng tối của chiếc xe che khuất biểu hiện trên mặt cô có nghĩa là cậu ấy sẽ không nhìn thấy sự thật gần đến mức nào: "Tôi sẽ không vứt bỏ trinh tiết của mình để tình một đêm với một gã I say xỉn, phải không? Ý tôi là, nếu tôi còn trinh, tôi sẽ không làm thế!" Cô dừng lại, đào sâu hơn: "Hoặc thậm chí nếu tôi không làm vậy! Ồ, im lặng và lái đi, Lưu Đình." Lưu Đình liếc nhìn cô nhưng không nói. Lạc Quân Giao biết cậu ta sẽ không hoàn toàn bỏ qua chủ đề này. Cậu ta chỉ đang chờ đợi thời cơ thôi. Nhưng cô biết ơn vì cậu ta đã không nhắc đến chuyện đó nữa khi họ dọn ghế sofa và cô rón rén đi về giường của mình. Khi kéo chăn quanh người, cô mỉm cười. Thầm nghĩ mình thật may mắn khi có Lưu Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro