Chương 8
"Đừng bận tâm đến lũ chó săn, cuối cùng chúng cũng tránh đường." Phi Na nói, mở rộng cánh cửa dẫn vào nhà của mình.
"Xin chào các chú chó săn." Lạc Quân Giao nói, tự hỏi tại sao cô lại đối phó với đàn chó của Phi Na tốt như thế, mặc dù chúng hoàn toàn đang chặn đường cô, trong khi đó những con chó khác ở một trang trại nào đó lại đe doạ cô như thế.
(Có lẽ vì không con nào trong số chúng đang gầm gừ hay cong môi nhe răng với cô cả.)
"Có vài con mới à, hay là tôi đã không chú ý đến chúng khi cô thả chúng ra khi tôi rời đi lần trước?"
'Tôi đang chăm sóc hai con chó sục Tây Tạng nhỏ của em gái tôi trong khi cô ấy đi nghỉ. Tre và Kẹo Bơ. Tôi sẽ không muốn trả lại chúng đâu."
"Chúng rất dễ thương." Lạc Quân Giao vừa nói vừa đưa tay ra ngửi và phát hiện sáu chiếc mũi đang háo hức tìm kiếm dấu vết thức ăn. Cô nén tiếng thở dài khi nhớ lại Lâm Nhược Vũ đã giải cứu cô ở I như thế nào. Làng Ba dường như cách xa cả một thế giới. Cô đã có một nửa là hy vọng mình có thể nghe được gì đó từ anh - ít nhất là một tin nhắn thân thiện - nhưng rồi cô lại tự khiển trách mình. Tại sao anh phải làm vậy? Và không hiểu sao cô lại cảm thấy quá xấu hổ khi là người liên lạc trước tiên.
"Không quá khó để có được thời gian nghỉ ngơi phải không?" Phi Na hỏi, ôm một cái lấy Lạc Quân Giao và dùng chân xua lũ chó đi.
"Không, ông chủ rất hiểu chuyện. Lưu Đình cũng vậy. Nhưng Bách Kỳ muốn cung cấp sách còn Lưu Đình muốn làm điều gì đó hấp dẫn cho lễ hội."
"Chúng ta sẽ rất thuận lợi nếu có được tất cả sự giúp đỡ mà chúng ta có thể nhận được."
Lạc Quân Giao chỉ vào một túi vải đựng đầy hồ sơ: "Tôi khá bận rộn kể từ khi trở về từ I."
"Xuất sắc!" Sau đó Phi Na nhảy lên một cái và vỗ tay: "Tôi không thể tin rằng cô có thể mời được Lâm Nhược Vũ! Jacob Huỳnh chắc chắn rất vui. Anh ta sẽ cho chúng ta rất nhiều tiền và tôi sẽ nhất quyết đòi tăng phí của cô. Năm nghìn tệ."
"Thật tuyệt. Cảm ơn." Cô đã gọi điện cho Phi Na ngay khi cô vừa trở về từ I để báo tin vui. Cô ấy đã tiếp nhận nó với một điều kiện xấu - rằng Lâm Nhược Vũ không muốn ai biết anh ấy sẽ xuất hiện cho đến giây phút cuối cùng - gần như ngay lập tức. Phi Na dường như không nhận ra nhược điểm này có thể là gì.
Bây giờ Phi Na ôm ghì chặt lấy cô: "Xin lỗi, tôi quá hào hứng với Lâm Nhược Vũ đến nỗi quên mất cách cư xử của mình. Vào nhà ngay đi, cứ để túi xách ở đó rồi đi xuống bếp. Tôi sẽ chỉ cho cô phòng của cô, quạt sưởi cần có thời gian để làm ấm nó lên một chút."
Lạc Quân Giao đặt chiếc va-li của mình xuống và chia chiếc túi đựng ra một hộp sôcôla và một cái cây trong đó. Cô đến đây để lập kế hoạch nghiêm túc vào cuối tuần: "Vậy là Jacob Huỳnh không bận tâm việc Lâm Nhược Vũ muốn giữ bí mật chuyện này càng lâu càng tốt?"
Phi Na lắc đầu: "Tôi không nghĩ anh ấy quan tâm nhiều đến lễ hội, anh ấy chỉ muốn nghe Lâm Nhược Vũ. Cô ấy dừng lại: "Mời vào. Chúng ta hãy xuống bếp và uống nước nhé. Bữa tối do Thành Nghị nấu. Anh ấy rất có tài. Tôi đang làm bánh pudding, sử dụng một loại kem rất lạ với Marsala đổ lên trên."
"Nghe thật lạ." Lạc Quân Giao nói, đi theo bà chủ xuống cầu thang, tay ôm chiếc túi xách.
"Thực ra nó rất ngon, nhưng không tốn nhiều công sức, đó là lý do tại sao tôi làm nó thường xuyên như vậy."
"Cô không nghĩ chúng ta nên bắt đầu làm việc trước khi ăn sao? Dù sao thì tôi cũng đến làm việc mà."
"Tôi biết và chúng ta sẽ làm nhưng để ngày mai đi. Dù sao thì não tôi cũng không hoạt động sau năm giờ. Hãy làm khách và thư giãn hôm nay."
Trong vòng vài phút, nguyên liệu được chuyển đến và Lạc Quân Giao đã ngồi vào bàn bếp với một ly rượu vang lớn và một bát quả hồ trăn trước mặt.
Thành Nghị đã mang tới bữa ăn này ngay sau khi anh tới bắt tay cô một cách nồng nhiệt.
"Ôi ngon quá!" Cô nói và nhấp một ngụm. Mặc dù bề ngoài cô ấy đang nói về rượu, nhưng trong thâm tâm cô ấy đang bình luận về sự chào đón. Gia đình cô ấy không những ôm nhau và uống rượu, hơn thế nữa còn: "Ôi, em yêu" và 'Tôi cho là tốt hơn là tôi nên bắc ấm đun nước lên". Cô vẫn chưa nói cho họ biết cô đã sống ở I như thế nào, nhưng vì họ cũng chưa hỏi nên cô không cảm thấy quá tội lỗi. Và cô đã quá bận để đến thăm họ kể từ khi cô quay lại.
Phi Na ngồi ở ghế đối diện với cô, được chồng đảm bảo cô ấy không phải làm gì trong bữa ăn cho đến sau này: "Vì thế" cô ấy háo hức, mong muốn moi được mọi chi tiết từ Lạc Quân Giao: "Kể lại đi. Làm thế nào cô làm được. Có phải trao thân của mình cho Lâm Nhược Vũ để anh ấy đồng ý đến không?"
Trong giây lát choáng váng, Lạc Quân Giao tự hỏi làm thế quái nào mà Phi Na lại có thể biết được chuyện đó, nhưng sau đó nhận ra cô ấy đang nói đùa. Monica, người duy nhất ngoài Lâm Nhược Vũ biết, sẽ không nói với cô ấy.
Cô quyết định sự thật sẽ là một sự ngụy trang tốt: "Thực tế là có chuyện như vậy, nhưng cô sẽ thấy vui vì anh ấy không chấp nhận chuyện đó với tôi."
"Ồ?" Thành Nghị vừa nói vừa trầm ngâm: "Đó không giống như anh ấy. Tôi nghe nói anh ấy hơi lăng nhăng." Anh đưa thìa lên môi: "À. Nước xốt rất ngon."
Phi Na nói: "Dựa vào bức ảnh của anh ấy, anh ấy không phải là người làm việc vất vả. Anh ấy có đẹp trai như ngoài đời không?"
"Ừm, nhưng lớn tuổi hơn." Lạc Quân Giao thận trọng nói.
"Tôi nghĩ đàn ông trưởng thành theo tuổi tác, giống như rượu hảo hạng. Đúng không Thành Nghị?"
"Em nói gì cũng đúng, bảo bối ạ."
"Vì vậy." Phi Na lại chuyển toàn bộ sự chú ý sang Lạc Quân Giao: "Cô phải làm gì để thuyết phục anh ấy đến? Y Na đã nói trong nhiều năm rằng không thể lôi anh ấy ra khỏi I vì tình yêu hay tiền bạc, nhưng giờ anh ấy đang làm tốt khoá học đó."
"Khóa học nào?" Lạc Quân Giao đặt quả hạch cô vừa mở ra và nhìn Phi Na.
"Ồ, cô chưa nghe nói à? Không, chắc là cô sẽ không biết, nó chỉ vừa mới được giải quyết thôi. Đó là một khóa học viết - một cuộc thi - tại Đại học Bắc Kinh. Người đăng kí phải gửi tiểu thuyết của họ và khoảng mười người giỏi nhất sẽ được tham gia khóa học. Một trong những khách hàng khác của Y na - không thể nhớ là ai - được cho là đã mở khoá học đó nhưng họ phải rút lui vì lý do riêng. Dù sao thì bà ấy đã nhờ Lâm Nhược Vũ làm."
Cô ấy cau mày: "Trên thực tế, tôi nghĩ anh ấy có thể đã thực sự đề nghị. Bà ấy đã đề cập đến vấn đề đó với tác giả khác trong khi đang nói chuyện với Lâm Nhược Vũ về điều gì đó, có lẽ là về lễ hội, thì anh ấy đề nghị mình sẽ làm. Bà ấy khá ngạc nhiên - đặc biệt là khi đã lâu không nói chuyện với anh ta vì anh ta thường tránh các cuộc gọi."
Lạc Quân Giao thấy mình bối rối một cách kỳ lạ. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô, nhưng bằng cách nào đó, sau bao thời gian dài cô đã bỏ ra chỉ để thuyết phục Lâm Nhược Vũ đến lễ hội văn học, chưa nói đến thời gian cô sẵn lòng đi, cô cảm thấy bị xúc phạm vì anh đã thực sự được đề nghị dạy một khóa học viết, cái đó sẽ là một vấn đề lớn hơn nhiều: "Tôi phải nói rằng, tôi hơi ngạc nhiên. Tôi đã phải đi tận I để mời anh ấy ngồi một giờ trên sân khấu chỉ để phỏng vấn đặt câu hỏi cho anh ấy. Một miếng bánh so sánh với việc thực sự đặt ra các bài luyện tập, nghĩ ra một khóa học, tất cả những thứ đó. Anh ấy đã đề nghị làm điều đó? Nó không hợp lí gì cả." Cô thực sự muốn nói rằng điều đó có vẻ không công bằng nhưng cũng không muốn tỏ ra thô lỗ.
"Có lẽ anh ta cảm thấy một khi đã thực sự quyết định rời bỏ quê hương vì một việc thì chắc sẽ không quá khó để thực hiện điều đó vì hai việc." Phi Na cau mày trong giây lát: "Mặc dù vấn đề khóa học là trên hết, nhưng hãy nghĩ về nó. Có lẽ anh ấy sẽ chuyển thẳng tới đây sau khóa học. Dù sao đi nữa..." Cô ấy vẫn nhiệt tình tiếp tục: "Cô có cho rằng sau khi hoàn thành khóa học, anh ấy sẽ cho chúng ta quảng cáo là anh ấy tham dự lễ hội không?"
"Tôi không biết, nhưng nếu anh ấy thực sự có học sinh, những người không thể tuyên thệ giữ bí mật, thì đến lúc đó anh ấy nên làm vậy." Lạc Quân Giao vẫn còn bực bội và cố gắng thoát khỏi chuyện đó. Một ngụm rượu đã giúp cô giảm bớt: "Lễ hội âm nhạc thế nào rồi?"
"Được rồi, tôi nghĩ thế này. Chúng ta có một hoặc hai ban nhạc khá nổi tiếng gần như chắc chắn đã xác định. Và tất nhiên là Monica. Cô và cô ấy có vui vẻ ở I không?"
"Ha,vâng. Cô ấy là một người vui thực sự. Cô ấy bắt tôi thuê một chiếc xe đạp để đi tìm bạn trai cũ."
"Cô ấy có tìm thấy anh ta không?"
"Anh ta đã không có mặt khi chúng tôi lần đầu tiên đến bằng xe đạp, tạ ơn, vì tôi đã cười khúc khích đến mức suýt tè ra quần. Sau đó, khi có cơ hội khác đến thăm, cô ấy cũng không nhận được hồi âm.!"
Không muốn giải thích lý do tại sao Monica lại ở một mình trong một ngày, cô tiếp tục: "Nhưng cô ấy là một người bạn đồng hành tuyệt vời. Khiến tôi phải đến quán rượu và các thứ."
"Đó có phải là một quán rượu I đích thực với âm nhạc và rất nhiều rượu crack không?" Thành Nghị hỏi, vẫn khuấy nước xốt.
Lạc Quân Giao nói, giả vờ hiểu lầm: "Tôi không nghĩ có ai đấy đang sử dụng ma túy."
Phi Na cười lớn: "Nghe có vẻ vui đấy. Mà Lâm Nhược Vũ có thực sự là người I không?"
"Anh ấy có giọng địa phương du dương nhưnh rõ ràng anh ấy nghe không giống ai đó như Cha của đất."
"Ồ! Cha Tế! Giọng anh ấy tuyệt vời thế nào?" Phi Na thở dài.
"Hai người có dự định làm việc gì tối nay không?" Thành Nghị hỏi: "En có muốn uống thêm rượu?"
"Vâng, làm ơn đi mà." Phi Na nói: "Chúng ta quyết định ngày mai sẽ bắt đầu sớm. Tối nay chúng ta có thể trao đổi ý tưởng."
"Rượu luôn giúp ích cho việc đó." Thành Nghị vừ nói vừa rót.
"Và chúng ta sắp sửa ăn rồi."
"Em sẽ dọn bàn." Phi Na thò tay vào ngăn kéo và lấy ra một bộ dao và nĩa ngẫu nhiên. Sau đó, cô dùng khuỷu tay dọn sạch bên kia của bàn, gửi một đống giấy tờ, một bát trái cây, một đống đồ quần áo sạch có lẽ đã được phơi khô và một cái tuốc nơ vít ở đầu kia. May mắn thay đó là một cái bàn dài.
"Đang lẽ tôi nên dọn dẹp thêm một chút trước khi cô tới." Phi Na tiếp tục xin lỗi và sắp xếp chỗ ngồi: "Tôi không bao giờ bầy bừa như vậy trừ khi chuẩn bị cho một sự kiện lớn. Chúng tôi không tổ chức đám cưới nhiều vào mùa đông nên chúng tôi không bao giờ thấy toàn bộ bàn tiệc được dọn sạch cho đến mùa xuân. Có lẽ chúng ta nên ép cả gia đình đến với chúng ta vào dịp Giáng sinh. Thế thì tôi sẽ làm điều đó."
Lạc Quân Giao nói khi quan sát Thành Nghị cắt thịt: "Tôi chưa từng từng nhìn thấy một miếng thịt bò khổng lồ như vậy."
"Món này là sản phẩm tại địa phương." Phi Na nói: "Chúng ta sẽ ăn không nó nguội từ lâu rồi, với súp và khoai tây nướng. Tôi luôn hơi mơ hồ khi đặt mua thịt. Có vẻ như tôi mua không phải bằng tiền mặt."
Lạc Quân Giao nói: "Miễn là cô không mơ hồ khi tổ chức lễ hội văn học." Cô đang trêu chọc nhưng trong lòng cô lại có một chút lo lắng.
"Ồ không, về mặt công việc, tôi rất chính xác. Nó chỉ ở mấy chuyện đời sống thôi. Tôi hơi ngu ngốc một chút."
"Của em đây, em yêu." Chồng cô trìu mến nói: "đảm bảo cho Quân Giao thật nhiều nước xốt nhé."
Cuối cùng, khi tất cả mọi người đều đã ăn xong và không ai phải đứng lên lấy thứ gì khác, Lạc Quân Giao nói: "Tôi đã có khá nhiều ý tưởng về những việc chúng ta có thể làm trong thời gian chuẩn bị cho lễ hội. Một nhóm đọc sách chẳng hạn."
"Ồ, đó là một ý tưởng hay đấy. Như cô đã biết, tôi đang ở trong một nhóm đọc sách." Phi Na nói. "Và còn có một cặp nhóm khác ở quanh đây, trong đó có một người ở trong thư viện."
Lạc Quân Giao gật đầu trong khi ăn xong: "Tôi đã liên lạc với thủ thư địa phương. Cô ấy rất quan tâm.
Chúng ta chỉ cần sắp xếp các tác giả càng nhanh càng tốt."
"Sau đó chúng ta sẽ bán được nhiều sách và họ sẽ có cảm hứng để đến tham dự các sự kiện." Phi Na xiên một miếng khoai tây nướng: "Nó sẽ khuấy động sự quan tâm." Cô ấy vừa nhai vừa ngẫm nghĩ: "Mặc dù nhóm của thư viện luôn nhận được sách của họ được đặt hàng đặc biệt. Không phải ai cũng có đủ khả năng để mua một cuốn sách mới mỗi tháng."
Chiến thần bán sách Lạc Quân Giao đột sáng suốt trong giây lát: "Dĩ nhiên là không. Tôi không thể tự mình làm được nếu không nhận được bằng chứng từ cửa hàng. Nhưng thật tốt khi có thư viện ở bên cạnh."
"Chúng ta có thể nhờ tờ báo địa phương tài trợ cho việc gì đó." Thành Nghị gợi ý: "Tất cả các tổ chức địa phương nên có cổ phần trong đó."
"Thế còn một cuộc thi viết thì sao?" Phi Na ý kiến, miệng đầy cà rốt.
"Nhưng chúng ta sẽ lấy ai để đánh giá nó?" Thành Nghị nói: "Chúng ta sẽ phải cắt bỏ công việc của mình để thiết lập thứ này và thực sự là chúng ta không đủ tiêu chuẩn."
"Lâm Nhược Vũ."' Lạc Quân Giao lẩm bẩm, người vẫn còn hơi bực bội về việc anh đề nghị đi theo con đường dạy học viên và vượt qua rào cản chính mình vì điều đó. Cô nhấp một ngụm rượu, tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy bực bội đến vậy. Anh không phải là tài sản độc quyền của cô và rốt cuộc anh cũng không hề lấy đi trinh tiết của cô.
"Chúng ta sẽ tìm ai đó." Phi Na nói: "Tôi có một danh sách khổng lồ các tác giả mà tôi muốn. Một trong số họ đủ tiểu chuẩn để chọn người chiến thắng nếu chúng ta không cho họ nhiều hơn khoảng năm tác phẩm để đọc."
"Có thể mời Lý Giang Thành." Lạc Quân Giao nói: "Chúng ta chắc chắn nên mời anh ấy đến. Anh ấy thực sự rất tốt, trẻ và tài năng, đẹp trai và còn hấp dẫn. Y Na có thể khiến anh ấy đến. Anh ấy là một trong danh sách tác giả của bà ấy."
'Tôi hy vọng chúng ta không quên tất cả những điều này. Đây, Thành Nghị, đưa cho em mảnh giấy và cây bút chì!" Phi Na bắt đầu ghi chú.
"Ồ." Lạc Quân Giao nói: "Một cuộc thi viết dành cho trẻ em cũng sẽ rất hay. Những bài hay nhất có thể được đọc tại một sự kiện và in trên tờ báo địa phương." Lạc Quân Giao cân nhắc một lúc: "Mặc dù vậy liệu các bậc phụ huynh có đến sự kiện nếu họ có thể xem tác phẩm của con mình được in trên bản in không?'"
"Tôi nghĩ là có thể." Phi Na nói: "Khó nói. Nhưng các sự kiện dành cho trẻ em sẽ khiến người dân địa phương quan tâm. Đó cũng sẽ là lễ hội của họ chứ không chỉ là thứ gì đó giáng xuống họ." Cô ấy ngẫm nghĩ: "Tôi không biết làm cách nào để liên lạc được với danh sách các nhà văn mà tôi mong muốn."
"Đó là lý do tôi ở đây." Lạc Quân Giao cho biết: "Chúng ta liên hệ với họ thông qua các đại lý hoặc nhà xuất bản của họ. Chúng ta tìm ra ai chịu trách nhiệm công khai và hỏi họ. Rắc rối duy nhất là có thể mất một thời gian nếu không tìm được một người có tên để giải quyết."
"Ôi thật tốt khi có cô." Phi Na nói: "Cô biết tất cả mấy cái này."
"Và có lẽ tôi cũng sẽ lấy một ít." Lạc Quân Giao lẩm bẩm.
Phi Na phớt lờ điều này: "Tôi muốn lôi kéo các trường học địa phương, khiến tất cả họ cùng đi đến vì điều gì đó.'
"Hoặc có thể dễ dàng hơn để các tác giả đến trường học." Lạc Quân Giao gợi ý, nao núng trước viễn cảnh tập hợp khoảng năm mươi đứa trẻ vào một hội trường.
"Hoặc cả hai." Thành Nghị gợi ý: "Các tác giả vào trường, cho bọn trẻ chơi vui đến mức nài nỉ bố mẹ đưa đi sự kiện chính".
"Suy nghĩ hay đấy. Rốt cuộc thì anh không chỉ có một khuôn mặt đẹp." Phi Na mỉm cười trìu mến với chồng.
"Chúng ta thực sự sẽ tổ chức sự kiện ở đâu?" Lạc Quân Giao hỏi, cảm thấy hơi ghen tị với mối quan hệ của họ: "Rõ ràng là cô sẽ không làm mọi thứ ở đây. Tất nhiên, các lễ hội luôn rải rác khắp một thị trấn, nhưng thị trấn của cô là một thị trấn khá nhỏ."
"Tuy nhiên, đủ lớn." Phi Na nói, bảo vệ lãnh thổ quê hương của mình: "Tất nhiên là sẽ có một số người ở đây, nhưng đối với Lâm Nhược Vũ hoặc bất kỳ tên tuổi thực sự lớn nào khác, chúng ta có thể thuê rạp chiếu phim. Đừng nhìn tôi như thế! Rõ ràng là nó đáng yêu! Và có một bãi đậu xe lớn ngay bên cạnh. Và tôi đã nói chuyện với cha sở và có một nhà nguyện không được sử dụng nhiều mà chúng ta có thể có. Ở đó cũng có bãi đậu xe." Phi Na nói thêm, nhìn Thành Nghị, người rõ ràng hơi bị ám ảnh bởi vấn đề này.
"Vậy là ông mục sư ấy cũng rất thích lễ hội phải không?" Lạc Quân Giao nói: "Tôi chắc chắn điều đó sẽ hữu ích."
"Không phải ông ấy mà là bà ấy, và bà ấy ở trong nhóm sách của tôi."
"Xuất sắc!"
'"Vì vậy, chúng ta sẽ cần sắp xếp các địa điểm, nhưng Diễm Lâm - nhớ chứ? Cô ấy đã có mặt tại cuộc họp - sẽ giúp quyết định xem ai sẽ đi đâu. Tôi không thể đoán được các con số và chúng sẽ chiếm bao nhiêu không gian."
"Không phải một lều vải ở đây sẽ tốt hơn cho Lâm Nhược Vũ hơn là một rạp chiếu phim sao?" Lạc Quân Giao đề nghị.
"Cô không thích ý tưởng điện ảnh của tôi phải không? Được rồi, chúng ta có thể đi xem nó và quyết định sau."
"Cô định cho mọi người đến ở đâu?" Lạc Quân Giao hỏi.
"Ở đây, trong chừng mực có thể. Chúng ta có thể ngủ đủ tám giờ một cách thoải mái và tất nhiên không phải ai cũng có mặt ở đây cùng một lúc. Các tác giả sẽ ở trong nhà luân phiên trừ khi họ ở chung, trong trường hợp đó họ có thể có một trong những ngôi nhà nhỏ. Ngoài ra còn có rất nhiều nhà nghỉ B&B ở địa phương, nhưng chúng tôi hy vọng không cần phải đưa nhà văn vào đó, trừ khi họ thích vì lý do cá nhân."
"Chúng ta phải đề cập đến nhà nghỉ B&B khi phát tờ rơi để mọi người biết rằng họ có thể ở lại. Nó sẽ là một phần của hình ảnh nông thôn: Thưởng thức văn học trong những vẻ đẹp chưa được khám phá ở bất cứ đâu...."
Thành Nghị phàn nàn: "Cách đây không lâu chúng ta đã có rất nhiều quảng cáo về một đám cưới của người nổi tiếng."
"Ý tôi là trong khu vực nói chung." Lạc Quân Giao nói: "Nếu mọi người nghĩ rằng khu vực này hấp dẫn, họ sẽ có nhiều khả năng đến hơn."
"Chúng ta sẽ có một chủ đề phải không?" Phi Na hỏi: "Ý tôi là, chúng ta cũng có hoạt động âm nhạc nữa."
"Chính xác là vào cùng một thời điểm?" Lạc Quân Giao lo lắng.
Thành Nghị nói: "Chúng ta nghĩ đến những ngày xen kẽ, hoặc một vài sự kiện âm nhạc, một vài sự kiện văn học và cuối cùng là một sự kiện âm nhạc. Hoặc ngược lại. Chúng ta được phép sử dụng một vài cánh đồng."
Phi Na cho biết: "Điều đó cần rất nhiều sự khéo léo và thuyết phục. Chỉ vì việc trồng trọt không được suôn sẻ vào thời điểm hiện tại nên tôi mới xoay sở được. Tôi nghĩ tất cả họ đều tưởng tượng tổng thống sẽ chuyển đến đây."
Thành Nghị nói: "Nhưng các trang trại sẽ thu được thứ gì đó từ nó. Rất nhiều người trong số họ nói rằng họ có thể thuê chỗ để cắm trại."
"Và chúng ta có một số tên tuổi thực sự lớn trong lĩnh vực âm nhạc." Lạc Quân Giao nói.
Phi Na hơi nhăn mặt: "Chưa được xác nhận." Cô nói: "Đó là lý do tại sao tôi muốn có một số giải thưởng lớn cho một chút. Tuy nhiên, Monica đang tham gia vụ đó. Cô ấy đã kéo rất nhiều nhờ vả mà cô ấy có thể dùng được và đã sử dụng biện pháp tống tiền nếu việc đó không thành công."
"Chà, tôi sẽ không từ chối cô ấy bất cứ điều gì." Lạc Quân Giao tuyên bố.
"Và tôi hy vọng cô sẽ không từ chối thêm một miếng khoai tây chiên nào nữa của tôi." Thành Nghị nói.
"Dĩ nhiên là không."
"Vậy, chủ đề hay không có chủ đề?" Phi Na hỏi: "Nói chung thì tôi nghĩ là không."
"Lễ hội Văn học thắp sáng.... luôn luôn có một cái." Lạc Quân Giao nói.
"Tôi biết họ có quyền lựa chọn. Chúng ta hoàn toàn mới. Các tác giả có thể không mấy hào hứng đến với chúng ta."
"Tôi nghĩ họ sẽ tham dự." Lạc Quân Giao nói, đẩy chiếc đĩa ra xa để cô có thể thực sự đưa ra quan điểm của mình: "Có Lâm Nhược Vũ sẽ biến nó thành một sự kiện văn học lớn, họ sẽ muốn có mặt ở đó. Quảng cáo tuyệt vời cho họ. Ngoài ra, hầu hết bọn họ sẽ được ở trong một ngôi nhà nông thôn xinh xắn và có điều gì đặc biệt trong năm đầu tiên của lễ hội?" Lạc Quân Giao cảm thấy mình đang phấn khích. Cô nhận ra rằng mình sẽ thích làm việc trong lễ hội với Phi Na, cho dù nó có thể liên quan đến rất nhiều công việc.
"Đâu có thể sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng." Thành Nghị nói.
"Chúng ta có thể phải nói với họ rằng anh ấy sẽ xuất hiện và họ sẽ có cơ hội gặp anh ấy. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có phiền khi chúng tôi làm điều đó không" Lạc Quân Giao nói, phớt lờ thái độ bi quan đặc trưng của Thành Nghị.
"Hay anh ấy sẽ còn ghét việc đó hơn nữa?" Phi Na hỏi: "Cô biết anh ấy, Quân Giao. Cô nghĩ sao?"
"Tôi không biết! Anh ấy có thể ghét các tác giả khác. Tôi đã gặp một vài người như thế. Có lẽ đó là sự ghen tị nghề nghiệp hay gì đó."
"Có lẽ chúng ta có thể sắp xếp một bữa tối kín đáo dành cho các tác giả trước sự kiện của anh ấy. Anh ấy có thể chọn và chúng tôi sẽ làm cho nó thực sự đặc biệt."
"Nhưng liệu điều đó có hiệu quả về mặt chi phí không?" Lạc Quân Giao hỏi.: "Một bữa tối đặc biệt có thể tốn rất nhiều tiền."
"Chúng ta không cần phải lo lắng về điều đó." Thành Nghị nói: "Chúng tôi có các giao thiệp."
Phi Na cho biết: "Hò vốn là tất cả những gì chúng tôi có thể hy vọng làm được trong năm đầu tiên. Mặc dù điểm mấu chốt là quan trọng nhưng chúng ta phải đầu cơ để tích lũy."
Lạc Quân Giao nói với vẻ ấn tượng: "Nghe có vẻ rất kinh doanh."
"Tôi đã đọc nó ở đâu đó." Phi Na nói: "Nhưng quan trọng hơn, cô có nghĩ Lâm Nhược Vũ sẽ đồng ý với tất cả những điều này không?"
"Nếu chúng ta giải quyết vấn đề đó với anh ấy trước." Lạc Quân Giao nói: "Anh ấy không dễ tính chút nào. Và hơi khó đoán." Cô nói thêm, kho nghĩ đến việc anh đồng ý tham gia một khóa học, dường như thậm chí không cần được yêu cầu, khi mọi người ở I đã nói với cô rằng anh sẽ không rời khỏi làng của mình: "Anh ấy có thể thích ý tưởng này!"
"Mặt khác." Thành Nghị nói thêm: "Có lẽ chúng ta không nên trao cho Lâm Nhược Vũ quá nhiều quyền kiểm soát? Anh ấy có thể không bao giờ có thể quyết định được người anh ấy muốn đến. Tôi nghĩ chúng ta chỉ nên mời người mà chúng ta nghĩ mình thích."
Vào sáng thứ Bảy, công việc của họ bắt đầu một cách nghiêm túc. Lạc Quân Giao ngồi trước máy tính và với sự giúp đỡ của Phi Na, cô đánh máy tất cả những ý tưởng đã tuôn chảy tự do như rượu vang đêm hôm trước.
"Được rồi, bây giờ chúng ta đã có danh sách tác giả chính xác, chúng ta phải kiểm tra xem nhà xuất bản của họ là ai."
"Chúng ta sẽ làm chuyện đó như thê nào?"
"Tôi đã mua một số tạp chí thương mại. Điều đó sẽ giúp ích." Lạc Quân Giao nói.
"Nhưng thành thật, tôi biết rất nhiều tạp chí. Bây giờ chúng ta cắt tỉa nó một chút, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Họ đã đồng ý rằng để được mời, các tác giả phải (a) vẫn còn sống (điều này xảy ra khi Thành Nghị bày tỏ mong muốn cháy bỏng được gặp Ánh Quân) và (b) sống ở Bắc Kinh hoặc đủ gần để chi phí đi lại của họ sẽ không sử dụng hết toàn bộ ngân sách.
Khi những lá thư đã được gửi đi, bao gồm cả những lời dụ dỗ như ngủ qua đêm ở 'kiểu nhà nông thôn với lòng hiếu khách kiểu xưa', họ dành thời gian còn lại của buổi sáng để viết thư cho các trường học, mời những người tham gia cuộc thi truyện ngắn dành cho con họ. Lạc Quân Giao biết một tác giả viết truyện thiếu nhi đáng yêu có thể làm giám khảo cuối cùng và Phi Na biết một vài giáo viên trong nhóm sách của cô có thể đưa ra danh sách rút gọn.
Sau bữa trưa, họ dắt đàn chó đi dạo trên cánh đồng và Thành Nghị tư vấn cho Lạc Quân Giao về loại xe mà cô nên mua. Cô không thể tiếp tục mượn của Lưu Đình lâu hơn nữa; hai lần là đủ.
Vào chiều Chủ nhật, tất cả họ đã sửa sang cái mà Phi Na và Thành Nghị gọi là 'phòng khách nhỏ', nơi có thể đã nuốt chửng chiếc giường của Lạc Quân Giao hai lần. Thành Nghị đã nhóm một đống lửa đốt củi rực rỡ và tất cả họ đều bắt đầu ngủ gật trước đống lửa. Lạc Quân Giao đã có một chuyến tham quan khu vực địa phương để cô có thể tham quan một số địa điểm (ít nhất là từ bên ngoài) và cuối cùng họ đã dừng lại ở quán rượu để ăn trưa. Lạc Quân Giao đang nghiêm túc xem xét đề nghị của Phi Na rằng cô nên ở lại thêm một đêm nữa và quay về vào sáng sớm hôm sau.
Thành Nghị đã nhặt tờ giấy lên và đang giải ô chữ kiến thức tổng quát thì điện thoại reo.
Anh và Phi Na trao đổi ánh mắt rồi Phi Na đứng lên: "Tôi không biết ai sẽ gọi điện vào thời điểm này trong ngày."
"Mới có bốn giờ thôi." Thành Nghị nói: "Nếu em trả lời thì em sẽ biết đó là ai."
"Xin chào." Phi Na nói, nghe có vẻ có năng lực: "Thị trấn Sam."
Lạc Quân Giao lấy trộm ô chữ từ Thành Nghị trong khi anh ấy đang mất tập trung. Sau đó, cô lấy trộm cây bút chì của anh ấy và đưa ra đáp án cho một manh mối.
"Ừ, đúng rồi." Phi Na đang nói: "Ờ, là tôi đây. Cái gì?Ồ. Vâng, thực ra thì tôi có, nhưng tôi có thể làm tốt hơn thế. Cô ấy ở đây. Tôi sẽ chuyển điện thoại cho cô ấy. Quân Giao?"
Phi Na đi ngang qua và đưa điện thoại cho cô: "Gọi cho cô này."
"Tôi không thể." Lạc Quân Giao nói, không chạm vào điện thoại nhưng ít nhất cũng đứng dậy: "Đó là ai?"
"Lâm Nhược Vũ. Anh ấy gọi cho tôi để xin số của cô."
Đầu gối của Lạc Quân Giao yếu đi và miệng cô khô khốc. Cô kéo cổ áo polo của mình, nuốt nước bọt và hít một hơi thật sâu: "Phải. ĐƯỢC RỒI." Cô ấy cầm lấy chiếc điện thoại như thể nó sắp nổ tung và bỏ đi khỏi chỗ khác. Tim cô bắt đầu đập rộn ràng vì hồi hộp và phấn khích: "Xin chào. Nhược Vũ?"
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh kể từ khi rời I.
"Xin chào, Quân Giao." Một giọng khiến đầu gối cô mềm nhũn đi và miệng cô trở nên khô hơn. Cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ gần một chiếc bàn nhỏ.
"Xin chào." Cô nhắc lại, ước gì mình có một cốc nước.
"Thật là trùng hợp ngẫu nhiên khi em có mặt ở đó phải không?"
"Có lẽ. Tốt cho ai?" Cô thận trọng hỏi, thắc mắc ý anh là gì.
"Dù sao thì điều đó cũng tốt đối với anh. Lý do cần nói chuyện với em là anh muốn em làm một công việc."
"Loại công việc gì?" Lạc Quân Giao hơi hoảng sợ. Cô đã khá bận rộn với lễ hội và vẫn đang làm việc ở hiệu sách.
"Em có nghe nói về khóa học viết văn mà anh đã đồng ý tham gia không?"
Cô quay đi một chút nhưng nhận ra Thành Nghị và Phi Na đang miệt mài giải ô chữ như thể đó là một bài thi, họ đang cố gắng hết sức để không nghe lén.
"Đúng. Em đã bị ngạc nhiên một chút. Trước đó em đã làm hết sức có thể để khiến anh đồng ý tham gia lễ hội, vậy mà anh lại tự đề nghị tổ chức một khóa học viết văn ở Bắc Kinh. Em tưởng anh không quan tâm đến đây." Cô cố tỏ ra vui vẻ, nhưng cô thấy nói chuyện với anh gần như đáng yêu không chịu nổi.
Anh bật ra một tiếng cười ngắn và khinh miệt: "Anh không tổ chức bất cứ thứ gì, anh sẽ chỉ dạy."
Lạc Quân Giao vén một lọn tóc ra sau tai để giúp cô suy nghĩ: "Nhưng em nghĩ mọi người đã gửi bản thảo của họ và anh đã quyết định ai sẽ tham gia khóa học dựa trên năng lực của họ?"
"Ồ, vậy là em biết tất cả về nó phải không?" Anh nghe có vẻ thích thú.
"Không có gì. Đúng như những gì Phi Na đã nói. Nhưng đúng vậy phải không?" Bây giờ cô kéo dây buộc ra khỏi đuôi ngựa và lắc những lọn tóc xoăn của mình như thể làm như vậy sẽ giải quyết được những suy nghĩ lộn xộn của cô.
"Đúng vậy, đó là nơi em tới.'" Giọng anh có vẻ đắc thắng như thể anh đã giải quyết được một vấn đề.
"Ở đâu? Tôi phải tới đâu?"
"Người đại diện của anh, Y Na, con rồng già" - tiếng cười khúc khích của anh tiết lộ rằng anh yêu mến bà ấy - "Bà ấy đã nói với anh rằng em có con mắt rất tinh tường khi nói đến tiểu thuyết. Em không nói với anh là em biết bà ấy."
"Vâng, vâng, đúng thế. Em biết. À thì, em cho rằng em chỉ là đọc rất nhiều." Lạc Quân Giao ngập ngừng nói.
"Vì vậy anh muốn bạn đọc tất cả các kịch bản và chọn ra mười kịch bản hay nhất."
Cô nuốt nước bọt: "Cái gì? Nhưng làm sao em biết được? Khi nào em có thời gian để làm việc đó? Em đang tổ chức một lễ hội văn học!" Một giây sau cô nhớ ra rằng các lễ hội văn học thường được tổ chức bởi những người có công việc toàn thời gian.
"Không phải một mình em. Y Na nói với tôi rằng có một đội, bao gồm cháu gái của bà ấy, hay con gái đỡ đầu của bà ấy, Phi Na - người mà anh đã nói chuyện qua."
"Đúng." Lạc Quân Giao cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
"Vậy thì, em có thể viết kịch bản cho anh. anh sẽ trả tiền cho em." Anh ấy nói thêm.
"Bao nhiêu?" Quá muộn, Lạc Quán Giao nhận ra cô nói điều này hẳn đã khiến cô nghe có vẻ hám lợi khủng khiếp. Cô thực sự không hỏi vì cô quan tâm nhiều đến vậy, mặc dù cô rất cần tiền. Cô chỉ muốn cho mình chút thời gian để suy nghĩ.
"Thường sẽ tính phí, nhưng có lẽ khoảng một trăm tệ cho một kịch bản. Anh cần em chọn, hứa hẹn trước, chẳng hạn như ba mươi, và chúng ta sẽ cùng nhau quyết định top mười người tốt nhất, có thể qua điện thoại hoặc qua email."
"Được rồi." Cô ngoan ngoãn nói. Rồi một ý nghĩ chợt đến với cô: "Chỉ có một điều thôi. Em chỉ sống trong một căn hộ nhỏ, thực sự chỉ là một chiếc giường và một phòng tắm. Thực sự. Em không chắc mình có đủ chỗ để làm tất cả những việc này."
"Anh chắc chắn là sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng về điều đó."
Lạc Quân Giao có thể nói rằng bây giờ anh ấy đã chán chủ đề của khóa học, và câu 'Đừng lo lắng về điều đó' của anh ấy thực sự có nghĩa là 'Tôi sẽ không lo lắng về điều đó.' Chà, anh không cần phải làm, giờ anh đã thuyết phục được cô đồng ý giúp anh.
"Vậy gần đây em thế nào?" Lâm Nhược Vũ chợt hỏi: "Em đã hồi phục sau chuyến đi đến Đảo Ngọc lục bảo chưa?"
Tiếng cười trong giọng nói của anh ấy không giúp ích được gì cho tình trạng tim hiện tại của cô: "Tất nhiên rồi. Có gì để phục hồi?"
"Đầu tiên là việc uống whisky bằng cốc đầy." Anh nói: "Chưa kể những người đàn ông mà em đã phải đánh bằng gậy."
Cô có thể tưởng tượng ra anh, nằm ngửa trên ghế, có thể đang vẽ nguệch ngoạc, tận hưởng sự trêu chọc nhẹ nhàng của anh.
"Tôi không cần một cây gậy." Cô cũng đang mỉm cười và cô không chắc liệu anh có thể nghe thấy điều này trong giọng nói của cô hay không.
"Chắc chắn rồi." Anh cực kì nhu mì như một con cừu non khi nói đến chuyện đó. Sau đó anh dừng lại: "Vì vậy, anh sẽ bảo Y Na nhờ người phụ trách khóa học này gửi kịch bản cho em. Chúng ta sẽ giữ liên lạc về việc đó."
"Cảm ơn."
Anh cười: "Chắc chắn em sẽ cảm ơn anh. Em có thể khám phá thêm về anh lần tới và khi đó thế giới sẽ nằm dưới chân em."
(Ghẹo người ta quá trời luôn á. 😂 Tức giùm chị).
"Một Lâm Nhược Vũ là đủ cho thế giới rồi, cảm ơn anh." Cô nói.
Anh lại cười: "Em là một cô gái đáng yêu, Quân Giao... Anh đang để ý đến em..."
Và sau đó, anh ngắt kết nối.
Lạc Quân Giao xem xét chiếc điện thoại rồi tắt nó đi.
Cô đứng dậy và chậm rãi đi đến nơi Phi Na đã trả lời điện thoại và tìm thấy những thứ còn lại. Cô khủng khiếp nhận ra Thành Nghị và Phi Na đang quan sát cô, tuyệt vọng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Anh ấy muốn tôi đọc kịch bản cho khóa học của anh ấy và giúp anh ấy chọn mười bài cuối cùng. Có vẻ như Y Na đã giới thiệu tôi."
"Huh!" Thành Nghị nói: "Có nhiều khả năng Y Na đã thuyết phục anh ấy đồng ý tham gia khóa học bằng cách nói: Tôi có một cô gái đáng yêu sẽ làm tất cả những công việc khó khăn cho cậu."
Phi Na nhìn chồng, định trách móc anh vì đã nói xấu dì cô nhưng rồi rõ ràng lại quyết định: đó có lẽ chính xác là những gì đã xảy ra.
Lạc Quân Giao nói: "Đó thực sự là một kiểu của Y Na. Bà ấy biết tôi cần tiền. Tôi tự hỏi liệu sẽ có nhiều kịch bản không?"
"Có thể có một số." Phi Na nói: "Tôi được biết từ Y Na rằng cuộc thi đã được quảng cáo rất rộng rãi."
Nghe thấy từ này, mắt Lạc Quân Giao mở to: "Ờ! Quảng cáo! Chúng tôi quên chưa nghĩ gì cả đến việc đó!"
Cô quyết định, làm việc, ngay cả vào tối Chủ nhật, là một hoạt động thay thế tuyệt vời, buộc Phi Na miễn cưỡng quay lại văn phòng của cô thêm một giờ nữa trước khi cô quay trở lại căn hộ của mình. Lâm Nhược Vũ đã chiếm quá nhiều không gian trong não cô và giờ họ vẫn đang phải tổ chức một lễ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro