46.
46.
Một buổi chiều, tôi với An nằm trên đồi. An hỏi tôi:
- Nếu năm sau Long không gặp An nữa thì An làm gì?
Tôi giật mình ngồi dậy:
- Hả, ý An là sao?
An lấy tay che mắt khỏi những vệt nắng yếu.
- An hỏi vậy thôi?
- À. Điều đó Long chưa từng nghĩ tới, nhưng chắc sẽ dần quen.
Năm sau An rời xa tôi thật. Giấc mơ của An lớn hơn tôi nên sang Mỹ theo gia đình học tiếp đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro