Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 55: Em Vẫn Luôn Quan Sát Anh Từ Phía Sau

Có thể nói sau khi được nghe kể về cuộc đời của Saitou thông qua bà của cậu ấy và người dì của mình, Hirosaki đã quyết tâm phải tìm cách bảo vệ cậu, cô muốn mình trở thành 1 lá chắn che chở hết mình, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu vậy nên điều cô làm đầu tiên là đến phòng của Hiệu trưởng để nói về Saitou... Nhưng khi vừa đặt chân đến nơi, cô đã phải thay đổi suy nghĩ của mình khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp bên trong, nó khiến cô như chết lặng người, không thể làm bất cứ gì...

.

.

 Saitou sau khi bị hành hạ đánh đập dã man bởi bọn vô nhân tính kia, cậu gần như kiệt sức, ngất đi... đôi mắt yếu ớt sắp nhắm lại vì không thể nào chịu đựng nỗi cái nỗi đau đang dằn vặt trước mắt, lòng thì luôn luộn hiện hữu 1 câu hỏi không bao giờ có câu trả lời rằng:

..."Tại sao... tôi luôn phải chịu cái cảnh này?"


.

...

 Hirosaki bước đến bên cạnh, cậu ngước lên nhìn, sau đó quay mặt đi hướng khác, lý do là không muốn nhìn thấy mặt cô gái ấy nữa cũng như là biểu cảm trên khuôn mặt của chính mình...

- Cậu đến đây làm gì? Chuyện này... đâu có liên quan đến cậu?

- Người lúc nãy... là bố cậu à?_ câu hỏi đột ngột xuất hiện...


 Saitou quay lên nhìn cậu, lúc này Hirosaki ngồi gần đỡ cậu dậy, ánh mắt nghiêm nghị bắt tôi phải trả lời câu hỏi của cô.

- Ừ... lão già nhà tôi đó... Mối quan hệ của tôi và lão không tốt lắm, vậy nên... đây chỉ là chuyện thường trong số những gì xảy ra hằng ngày thôi..._ giọng điệu tỏ vẻ rằng cậu rất ổn với cuộc sống này, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thì lại không.

- Này... cậu có phiền...

.

- Cậu về lớp đi... ở đây với tôi chỉ tổ làm cậu khổ hơn thôi._ Saitou ngồi dậy, không thèm ngoái lại nhìn mà chỉ mở lời...

- Nhưng mà...

- Nếu cậu muốn giúp tôi, chỉ cần cậu hạn chế tiếp xúc với tôi thôi, nhiêu đó là đủ lắm rồi...

.

.

 Lời nói lạnh lùng vô cảm ấy thật sự đã để lộ ra 1 bản chất khác của Saitou, bản tính cam chịu 1 mình, không hề muốn bất kì ai khác bị liên lụy, cũng như cái lần ở trong lớp, chính cậu cũng là người đồng tình với lũ kia trên lớp rằng "Ngày mai vết thương sẽ lành", mặc cho bản thân đang chịu căn bệnh ấy... Tất cả chỉ là để cho Nanako yên tâm đừng quan tâm thái quá đến cậu ta mà thôi.


- Tôi không cần cậu giúp đỡ, cũng chả cần 1 ai khác ngoài 1 người duy nhất, vậy nên hãy để tôi... 1 mình sống thế này là được rồi...


 Thấp thoáng trong đầu, Nanako đã tờ mờ và nhận ra người mà cậu nói đến, không ai khác là người bà của mình, người dành tình yêu duy nhất cho cậu, nó còn lớn hơn cả 2 người mang danh nghĩa là cha và mẹ kia...


 Thế là cô không thể nào ngỏ bất kì lời giúp đỡ nào cho cậu, chỉ biết lặng im quan sát, dõi theo cậu từ xa... trong lòng vẫn luôn sợ sệch, khó chịu khi thấy cảnh ngày tháng bị hành hạ của cậu lại 1 lần nữa tiếp diễn.


.

... 

 Cái này ấy cuối cùng cũng đến, ngày mà tất cả học sinh năm cuối cấp 2 chuẩn bị cho ngày thi tuyển sinh lên cấp 3, giáo viên bắt đầu ôn tập, rèn luyện kiến thức, củng cố cho tất cả họ trước 1 tháng nữa, mọi người ai ai cũng có mặt, ngoại trừ duy nhất 1 người... Phải! đó là Saitou.


 Nanako lúc này nhớ lại cái ngày mà Saitou nói ra câu nói ấy, cậu quyết định tự bản thân sống mà không cần bất cứ sự giúp đỡ của ai khác ngoài bà của mình... Nhưng vì không thể từ bỏ, cô quyết định theo dõi cậu đến khi về nhà.


 Vừa về, cậu đã gục ngay trước chỗ để giày dép, ngất đi... Bản thân đã chịu quá giới hạn cho phép. Nanako quyết định cúp 1 buổi, dìu cậu vào ghế Sofa, đặt cậu nằm đó để nghỉ ngơi, sau đó băng lại các vết thương lấy từ hộp y tế để trong nhà gần phòng khách... còn mình thì vào nhà bếp nấu 1 chút gì đó cho cậu ăn trước khi tỉnh dậy.


 Tìm 1 hồi khắp nhà, cô không thể nào tìm thấy bất kì đồ ăn nào để nấu, nghĩ rằng chắc gia đình cậu không có kiểu để đồ ăn dự phòng hay đại loại vậy, vì thế cô quyết định ra ngoài đi chợ... trước khi đi, cô không quên xin phép Saitou mặc dù cậu vẫn còn đang say giấc trên chiếc ghế...

- Tớ... ra ngoài 1 xíu nha, cậu cứ nghỉ ngơi đi.


 Ra ngoài chợ, cô vô tình bắt gặp cảnh 2 3 con mèo đang ngoạm lấy thức ăn tươi sống của 1 cửa hàng gần đó chạy ra. Lý do nhận biết được là bởi ông chủ cửa hàng đang cố gắng đuổi theo bọn nó, vừa la làng...


 Cô bước ra chuẩn bị chụp lấy bọn chúng thì ngay lập tức 1 con mèo trong đám nhào tới cô, vung móng vuốt sắc nhọn của mình vào bàn tay... 

"Vúttttt"


 Ngay sau đó cô rút tay lại, vết thương khá sâu nên máu chảy ra, lũ mèo bỏ chạy... ông chủ không đuổi theo nữa mà dừng lại, đến bên cô bé đã cố giúp mình nhưng không được:

- Cô bé, cháu có sao không?

- Dạ... cháu không sao, chỉ là hơi xước da 1 tý thôi... xin lỗi bác vì không bắt mấy bé mèo đó lại được...


- Không sao đâu, lũ mèo đó nỗi tiếng khu này lắm, bọn nó lúc nào cũng ra tay theo bầy đàn, 2 con chôm chỉa còn 1 con bảo kê lúc bỏ chạy, đó là lý do mà hàng của mọi người nơi đây toàn bị ăn cắp mất... Nhưng cháu đừng lo!_ 1 người canh hàng gần đó nói với cô bé.


 Nanako ngạc nhiên nhìn qua hướng bọn mèo đang bỏ chạy cùng với món hàng ăn cắp của mình thì ngay lập tức bắt gặp 1 con mèo bay nhảy trên các cửa sạp hàng, nó phóng đi rất nhanh, thoáng chốc đã chặn đường bọn mèo kia...


- Anh hùng của chúng ta đến rồi kìa mọi người!!!!_ Mọi người trong chợ reo hò rất vui vẻ khiến cho Nanako giật mình.

- Ơ? Ý các bác là sao? Anh hùng???

- Cháu xem đi...

.

.

 Con mèo trắng ấy đã dừng lại ngay trước mặt 3 con mèo kia, mở miệng khè chúng, ngay lập tức 2 con ngoạm đồ ăn bỏ xuống, vụt chạy... con đầu đàn không chịu bỏ đi, khè ngược lại:

- Ưm... bọn nó sắp đánh nhau ạ???


- Không sao đâu cô bé, cứ quan sát đi.


 Con mèo hung dữ kia nhào đến, con mèo trắng thì không hề động thủ, chỉ đơn giản là né ra 1 bên, khiến cho cú vồ của đối thủ hụt mất, kết quả là đập đầu vào cột mà xỉu...

- ANH HÙNG LẠI THÀNH CÔNG RỒI!!!!!_ mọi người hét lớn, cả chợ rôm rã...


 Con mèo đó ngoạm lấy 2 miếng đồ ăn bị đánh cắp, đem lại chỗ Nanako và chú bị mất cắp:

- Ngoan quá!!!_ Nanako vô cùng ngạc nhiên, không dám tin vào điều đáng yêu đang diễn ra ngay trước mắt...

- Phải đó, nhóc ấy là anh hùng nơi này mà... luôn luôn chặn việc cướp bóc diễn ra..._ bác chủ cửa hàng lấy 1 miếng, để lại cho cậu 1 miếng, vui vẻ.

- Ta chỉ có thể cho nhóc 1 miếng thôi, nhóc đừng giận ta nhé...


 Con mèo không nói gì, ngoạm lấy miếng thức ăn, đem lại cho con mèo đang ngất xỉu đằng kia, để đó và rời đi mà không đếm xỉa gì đến miếng ăn đó... 2 con mèo ăn cướp kia chạy lại, run sợ sau đó là từ từ hưởng thức ân huệ mà người anh hùng kia cho chúng...


 Nanako không biết nói gì hơn, bàng hoàng trước sự việc đó chứ không dám thắc mắc gì nhiều... Cô tiếp tục đi chợ...


 Sau khi đã mua đủ thứ cần thiết, Nanako đi thẳng về nhà Saitou... Lúc này cậu vẫn còn đang nằm trên ghế sofa, biểu cảm trên khuôn mặt rất khác, nó không phải là ngất đi nữa, nó là biểu hiện đang ngủ rất ngon, cô vui lắm:

- Etou... Saitou-san... Tớ về rồi, xin lỗi đã bắt cậu đợi nhé...

 Không có câu trả lời, Nanako yên tâm xách đồ đi thẳng vào bếp, nấu 1 số món ăn cho cậu...


Vừa nấu, cô vẫn hay quay đầu lại nhìn Saitou đang nằm yên giấc trên chiếc ghế, tâm lý có phần lo lắng rằng giấc ngủ của cậu sẽ bị quấy rầy, bởi có lẽ cô đã chứng kiến quá nhiều thứ mà Saitou luôn phải đối mặt và trải qua.


12h30p cũng là lúc cô dọn lên bàn rất nhiều món ăn, đậy kín lại để thức ăn không bị nguội đi trước khi Saitou tỉnh dậy, bản thân ngồi đối diện, ngắm nhìn cậu đang nằm ngủ, cô cảm thấy bồn chồn... sau đó đứng dậy.

- Cậu ấy ngủ như vậy không biết khi nào dậy nhỉ? Mình có nên đánh thức không?_ vẫn suy nghĩ ấy được lặp đi lặp lại, không thể trách cô được vì cô vẫn còn 1 điều mà bản thân không biết về Saitou, đó chính là sự thiếu thốn giấc ngủ trầm trọng...


 Nỗi lo sợ mỗi khi nhắm mắt lại của Saitou luôn luôn xuất hiện, nó đeo bám vào giấc ngủ, kéo dài hàng ngày, mỗi ngày, mỗi lúc cậu bắt đầu đưa cơ thể vào trạng thái nghỉ ngơi... Nhưng thật lạ, vào đúng cái này hôm nay, cậu lại có thể nhắm mắt mà không phải giật mình tỉnh giấc, đó rất có thể là theo cảm giác, cảm nhận được sự an toàn nên mới có thể yên tâm mà thiếp đi vào giấc ngủ.

Nhìn cảnh cậu ấy ngủ, Nanako lại thấy thật dễ mến, nhất là khuôn mặt, mặc cho mọi người nói cậu xấu xí, khó nhìn khó ưa đi chăng nữa thì khi ngủ, cậu trông rất hồn nhiên và ngây thơ, cứ như 1 đứa bé 5 tuổi vậy... vẻ mặt ấy làm cho cô không tài nào dám đánh thức cậu dậy...

.

.

Lần nay cô có cơ hội và thời gian để quan sát cậu gần hơn 1 chút... nhìn vào cánh tay trái kia... thứ mà được xem là đã bị dị tật vĩnh viễn, 1 cơn đau kéo dài trong tâm trí của cậu, đến mức không gì có thể xóa nhòa nó được... vẫn luôn hiện hữu.

 Đúng vậy, kể từ khi bọn kia biết được sự thật về cánh tay trái, nó đã vô tình trở thành điểm yếu chết người của Saitou mỗi khi bọn bắt nạt muốn hành hạ cậu, với việc dây chằn, dây cơ bị dứt ở 1 số phần, khiến cho tay không còn hoạt động tốt như tay còn lại... nó không chỉ dừng lại ở việc tàn phế, mà nó còn là thứ khiến cho cơn đau khi bị đánh đập trở nên tàn ác hơn khi có bất cứ ai đập vào nó. Nanako phần nào hiểu được nó...


1h đúng, cô quyết định đánh thức cậu dậy vì lo rằng cậu sẽ đói nếu cứ nằm ngủ lâu:

- Saitou... Saitou-san! Cậu dậy đi, tớ có làm đồ ăn cho cậu rồi này...

 Vừa kêu tên vừa lay cậu, tờ mờ cậu sắp thức giấc... Nanako nhanh chóng đem các món vào bếp để hâm nóng nó lại... thì đột nhiên.


- Mẹ nó! Cái thằng Trời đánh đâu rồi!!! Chắc lại la cà đâu đó ngoài kia rồi thì phải, nó mà về tao đập cho dập phổi ra thì thôi!!!_ giọng điệu cộc cằng, thô bỉ như lão say rượu vừa về đến nhà.


 Đang ở bếp, Nanako đột nhiên nghe thấy lời nói ấy, cô quyết định chạy ra xem sao nhưng quá muộn rồi, ông ta đã vào tới nhà... bước vào chỗ Saitou vừa thức dậy sau giấc ngủ...


- Mình... đang ở đâu vậy...?_ chưa kịp nhận ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức 1 cú vung tay thật mạnh lao thẳng vào đầu cậu, khiến cậu té ngay xuống sàn, đập đầu vào cạnh bàn kia...

"BỐPPPPP!!!! ẦMMMM!!!"

 Giật mình, Nanako chạy ra khỏi bếp thì thấy ba của Saitou mặt đỏ ngầu, miệng thì nghiến răng, tay vẫn còn giữ nắm đấm chuẩn bị vung đòn tiếp theo, cô vội chạy đến bên cậu...


- Bác ơi!! Bác bình tĩnh đi!! Cậu ấy vừa về đến nhà thôi... Xin đừng làm vậy... vết thương trên đầu vẫn chưa lành bác mà làm vậy...


- MẸ NÓ!!! MÀY LÀ ĐỨA NÀO? DÁM XEN NGANG CHUYỆN GIA ĐÌNH TAO? ĐÃ VẬY LẠI CÒN Ở TRONG NHÀ TAO NỮA CHỨ? CÚT MẸ MÀY RA KHỎI ĐÂY MAU!!!!_ Lão quát Nanako, chữi 1 cách thô thiễn, sau đó đuổi thẳng.

- Dạ... vâng... Nhưng xin bác đừng đánh đập... Saitou nữa... cậu ấy sẽ không thể chịu nỗi... đâu..._ Vừa vâng lời vừa run sợ, Nanako không thể nào dám bước đi bởi vì cô biết rằng thế nào lão cũng sẽ đánh đập cậu, mặc cho lời cầu xin mà cô đưa ra.


Quả nhiên... lão không hề quan tâm làm gì

"Pặcccc!!!!"_ 1 cú sút chí tử thẳng vào bụng Saitou, khiến cậu đau điếng, phun cả máu ra từ miệng... nằm quằng quại, rên rỉ.


  Không dừng lại, lão tiếp tục đá vào lưng cậu, sau đó đạp 1 thật mạnh vào bụng... máu trào ra tự miệng, từ trên đầu, vươn vãi ra... Nanako vô cùng sợ hãi, chứng kiến cái cảnh "Ác Quỷ" đánh đập 1 cậu bé... gượng dậy, chạy đến che cho Saitou:

- BÁC ĐỪNG ĐÁNH NỮA!!! CẬU ẤY SẼ CHẾT MẤT!!! CON CẦU XIN BÁC ĐÓ!!!!

- MÀY BIẾN RA!!! TAO ĐANG MUỐN CHO NÓ CHẾT ĐÂY!!!!!


 Nắm lấy cổ Nanako, lão ném cô ra khỏi chỗ Saitou ngay lập tức... khiến cô bé bị chấn thương, cơ thể bủn rủn:

- Ư... Ah...... Bác... dừng lại... đi...!_ lời nói đau đớn nhưng mạnh mẽ ấy vẫn thốt lên, cầu xin con "Quỷ dữ" kia.


Lão đánh cậu đến mức cơ thể gần như bất động, không thể nào di chuyển được nữa mà chỉ biết nằm yên cam chịu... miệng thì thấp thoáng:

"Chạy... khỏi đây đi..."_ là lời mà cậu muốn gửi đến Nanako mặc kệ cậu để bỏ chạy thoát thân, cậu không muốn cô bé phải chứng kiến hơn nữa...


 Đánh 1 hồi dịu được cơn giận, lão quay sang nhìn Nanako, đôi mắt lừ đừ bắt đầu chuyển sang 1 cái gì đó có phần đểu cáng, thì thầm:

- Con nhỏ đó... Dễ thương quá nhỉ?


 Nanako nghe thấy, giật mình như 1 tia sét giật ngang qua, vội ngồi dậy để chạy thoát... 

- Có lẽ phải... giải khuây 1 chút nhỉ?_ Lão bắt đầu tiến lại chỗ cô, vẻ mặt đầu sự dâm tà... đầy khốn nạn.


Bằng những gì còn lại của cơ thể, Saitou lấy sức gượng dậy gào lên:

- CHẠY ĐI!!!!!!!!!!!!!!!


Nanako đứng dậy, bỏ chạy ra khỏi đó thì ngay lập tức con quỷ dữ kia lao đến chộp lấy cô, giữ chặt khiến cô không thể thoát khỏi đó... vùng vẩy và la làng như 1 con cá bị mắc lưới, vẻ mặt cô tuyệt vọng thật sự:

- ĐỪng... đừng mà bác... bác không được...

 Dứt lời lão đè cô xuống sàn, giữ tay chân lại khiến cô không thể nào vùng vẫy được nữa, sau đó nhẹ nhàng xé áo cô... mặc cho cô gào la thảm thiết.

 Nụ cười đầy man rợ của lão vang lên, đâm qua tâm trí Saitou, khiến cậu càng lúc càng căm hận lão nhiều hơn nữa:

- LÃO GIÀ CHẾT TIỆT...!!!!! ÔNG... ÔNG!!!!!


 Cứ thế lão bắt đầu cởi quần ra, để lộ cái thứ "Dơ bẩn" của mình trước mặt cô bé học sinh cấp 2 kia, cô bé hoảng sợ thật sự, la hét dữ dội, vùng vẫy liên hồi...

- AHHHHHH!!!! KHÔNGGGGGGG!!!! AHHHHHH!!!!!! CỨU!!!!!! TÔIIIIIIIII!!!!!!

...

.

.

Lão cứ thế mà làm tới, bắt đầu cởi váy cô ra, mặc cho cô run rẫy gào la cầu xin thảm thiết:

- Tới thôi nào...

.

.

Nhìn thấy đồ nội y của cô, lão càng trở nên điên dại hơn, cười như 1 thằng dâm tặc, thô bỉ và man rợ, khoái chí cứ như tìm thấy kho báu:

- Chuẩn bị phá trinh con bé này thôi!!!!!

-AAAAAAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!

.

.

 Nắm lấy chiếc quần lót của Nanako, lão lấy sức xé nó ra để thỏa mãn cơn dục vọng của mình thì ngay lập tức 1 cú đập cực kì mạnh mẽ giáng thẳng vào đầu, kèm theo đó là tiếng vỡ vụng...

"BỐPPPPPP!!!! CRẮCKKK!!!!! CHOANGGGGG!!!!"


 Là Saitou ở phía sau, cậu chụp lấy cái khung ảnh ở trên bàn, lấy hết lực lao đến chỗ lão gia đê tiện kia, dồn hết sức lực để vung nó thẳng vào đầu:

- LÃO GIÀ NGHIỆT SÚC!!!!!!!!!


Quá đau đớn, lão buông Nanako ra, vội đưa 2 tay lên ôm đầu thì vô tình khiến cho mảnh vụn của thủy tinh ghim chặt vào, xuyên qua lớp da đầu... máu tuông ra khiến lão quằng quại dưới đất.

- AHHHHH!!! AHHHH!!! ĐAU QUÁ!!! AHHHHH!!!!!


 Nhanh chóng chụp lấy tay Nanako, Saitou kéo cô ngồi dậy, đẩy cô chạy ra khỏi đây... trước khi lão kia bắt cô. Vừa ra khỏi cửa phòng, Saitou gục xuống đất...  Nanako hoảng hốt, quay đầu lại:

- Sai... Saitou!!! Cậu... cậu!!!

 Chụp lấy người, Nanako cố gắng hết sức để lôi cậu ra khỏi căn nhà này...

  Vừa ra đến cửa, 1 lời thì thầm của Saitou the thé bên tai Nanako:

.

.

.

- Tớ... xin lỗi...

... Mong cậu hãy hiểu... tại sao tớ làm vậy...

.

.

 Cậu lấy sức, đẩy cô ra khỏi cửa, vì quá bất ngờ, Nanako té ra khỏi cửa nhà của Saitou, khiến tay cô bị trầy xước, cơn đau xuất hiện nhưng lại phai mờ ngay khi cô vừa nhận ra...


 Saitou đứng đó bằng tất cả sức lực của mình, đóng chặt cánh cửa nhà lại, để mặt cô đang nằm ở ngoài, còn bản thân tự nhốt mình trong đây, khóa trái cửa không cho cô chạy lại:

- Vĩnh biệt... Nanako...

....

..... Tớ... sẽ không để cậu... bị liên lụy nữa đâu...

.

.

 Nanako ngồi dậy, chạy đến đập cửa, vừa kêu vừa gào hét, vẻ mặt cô tuyệt vọng thật sự, vừa kêu cửa vừa rơi nước mắt:

- Saitou!!! SAITOU!!!! MỞ CỬA RA ĐI!!!! CẬU!!! SẼ CHẾT ĐÓ!!! BỐ CỦA CẬU SẼ GIẾT CẬU ĐÓ!!! SAITOUUUU!!!! SAITOUUUU!!!! MỞ CỦA RA!!!! CẬU... KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC!!!! SAITOUUUUU!!!!!

.

.

 Kêu gào trong vô ích, nhưng cô lại nghe được tình hình bên trong... nó càng khiến cô kinh hãi hơn nữa:

.

.

- MÁ MÀY THẰNG CHÓ ĐẺ!!! MÀY DÁM... DÁM ĐÁNH TAO? ĐÁNH BỐ CỦA MÀY!!!! LẦN NÀY MÀY ĐỪNG CÓ MÀ MONG SẼ SỐNG SÓT... LẦN NÀY CHÍNH TAO SẼ GIẾT MÀY!!! GIẾT CHẾT MÀY!!!! BIẾT NỘP MẠNG CHO TAO NHƯ THẾ LÀ TỐT!!! Sau khi xong, tao sẽ hiếp con nhỏ bạn của mày!!!!

...

 Nanako vẫn cứ đập cửa, gào hét cầu xin nhưng vô ích... bản thân Saitou lúc này đã chấp nhận, chuẩn bị cho cái chết...

.

.

- Đây... sẽ là lần cuối... ông được nhìn mặt tôi đó... Thằng GIÀ BỈ ỔI!!!!! Mày... không đáng để tao gọi bằng bố!!!! Mày... chỉ là 1 lão già... 1 lão già khốn nạn mà thôi... chưa bao giờ... không bao giờ tao coi mày là bố của tao dù chỉ là 1 lần trong đời!!!!! Giờ thì...!!!

.

.

- NHÀO TỚI MÀ GIẾT TAO ĐI!!!!!! 

.

.

.

 - KHÔNGGGGGGGG!!!!!!_ Nanako la toáng lên.


 Lão lúc này cực kì căm hận, căm thù cái thằng con của lão trước mắt, trong lòng sôi sục máu điên, mặt đỏ rực lên, nghiến răng lao đến...

.

.

..........

.............. Húc thẳng vào ngực của Saitou... bằng cái đầu đầy mảnh thủy tinh của lão...

.

.

....

 Mặc cho... lời kêu gào thảm thiết của cô gái... tuyệt vọng ngoài kia... bên ngoài cánh cửa...

.... Dù chỉ cách nhau vỏn vẹn 1 cách cửa... nhưng cô vẫn không thể nào cứu thoát cậu... đưa Saitou ra khỏi cái thứ gọi là địa ngục trần gian kia... 

.

.

....

-----------------------------------------------

... Nói gì cũng được, mọi người cứ việc nhận xét thoải mái... riêng tui thì tui... lặn đây :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro