Có một nỗi nhớ
Dạo gần đây,tôi luôn không ngừng tự hỏi,liệu xúc cảm ngự tại trong nhân gian có phải là sự tình cờ ?
Đôi lần,ta mất thiện cảm với họ ngay từ lần đầu gặp mặt,nhưng vì nhiều "nghịch lý" oan trái mà ta lại tiếp xúc với họ,gần họ và được cảm nhận họ.
Có những khoảng cách xa bằng một cái móng tay trên bản đồ,bị gió vun xoáy tan biến vào hư không.Cũng như những kẽ hở của hồn người,trong suốt tựa tinh thể mà lại đục mờ phủ kín sương.Và đôi lúc,chính nhiều mảng trống ấy đánh thật mạnh vào nỗi trống trải trong ta.
Linh cao mang hai sứ mệnh đến thật gần,vung sợi chỉ thít chặt nỗi hiu quạnh trong mảng đen đời họ,cho họ sự thấu hiểu và sẻ chia cho nhau.
Vậy mà trớ trêu thay,khi những âm sắc trong tiềm thức dần đồng điệu,cuốn vào nhau thì đấng linh thiêng lại một lần nữa xé toạc những trào dâng mãnh liệt của niềm hạnh phúc,tan hoang rồi cả những hoài niệm cũ kĩ,tạm bợ cả những hờn giận vu vơ.
Khi ta đã xem nhau là một mảnh ghép của thực tại tàn nhẫn,khi đã đặt trọn lòng tin vào góc kí ức bé nhỏ.
Và để rồi hoá thành kẻ lang bạt,cuồng si trong chính mớ hỗn độn thoáng mùi hương xưa,ngọt lịm rồi đắng ngắt.Như kẻ phiện thèm thuốc,bấu víu mãi từng bước chân cũ kĩ đã lên men ẩm mốc,cào rách cả những thương tổn chồng chéo. Để rồi chỉ biết gửi nỗi nhớ thương thật nhiều vào khoảng không phiêu du của xứ lạ,dỏng tai nghe thật sâu thứ âm thanh xa xỉ của đa phương ngôn ngữ.
Hỡi người ơi ! Nắng phương kia có ấm áp và dịu dàng như nơi ta ở ? Gió nơi ấy liệu có ấp ôm người trong những khúc ca lổm ngổm ? Tiếng gió xào xạc trên từng đoạn đường gấp khúc liệu có dẫn lối người về chốn thân thuộc ta đeo mang ?
Và hỡi ơi khoảng xanh thật cao,che phủ trên mái đầu ta,có thể nào mang hai mảnh hồn ở phía cùng của vũ trụ tìm thấy lại nhau,để lần nữa được xoa dịu và thả mình trong vô vàn niềm thương,nỗi nhớ ?
Tách cà phê đắng chát đang nguội lạnh trên tay ta,giọt tròn nào đó phút chốc rơi "tong" trên lớp đen yên ả.Ta nhớ người lắm,người ơi !
.
Bỗng dưng mình cảm thấy bản thân mình đang thay đổi,khá nhiều.Mình từng tự cho rằng mình thật đơn độc và chẳng cho phép ai xâm lấn vào bức ngăn giữa hai miền thế giới của mình.Nhưng khi ai đó thực sự thấu hiểu mình,sự trân trọng mỗi phút mỗi giây đều lớn dần,một cách vô hình mà lại cũng hữu hình.Ta cứ để nó trôi dạt đi mà không ngó ngàng đến,để rồi khi sự chia ly đến thật gần,thật gần,ta bỗng chốc thinh lặng.Hoá ra mình vô tâm nhiều đến thế sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro