Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ấm

Thằng bé ngồi thu mình trong góc xó xỉnh.

Thằng bé cố níu hơi thở mệt nhoài trên từng cái nhớp nháp đến não nề.

Thằng bé đưa đôi tay gầy xác xơ chạm vào những bông tuyết đầu mùa lạnh đến cay nghiệt.

Thằng bé giương đôi mắt mờ đục nhìn đời.Tâm hồn nó tựa như hóa tro tàn,lềnh bềnh vò cục thành thứ chất xám hư ảo.

Hỏi nhân gian phận người là gì ? Sao đêm nay bông tuyết lạnh lùng đến thế ? Ngọn gió nào cắt đến thấu xương.Nỗi niềm của thằng bé bê tha trên chặng đường ngập ngụa tuyết,em ôm trong mình bao thuốc lá chưa vơi.

Hỡi ai ơi thấu hiểu được em ? Khi mà cha mẹ em chẳng còn,khi mà sẹo nơi tim còn chưa lành,rách toạt và vẫn không ngừng rỉ máu.Mùi hôi tanh bám đầy trên thớ quần áo loang lổ,chảy dài theo vết nhơ của một đời đen đủi.

Nghĩa lý đời người chưa bao giờ hiện hữu trong em.Thằng bé đau nhưng không khóc,lạnh cũng chẳng rên rỉ và nỗi buồn cũng chẳng thốt thành lời.

Ánh đèn hắt hiu nơi cuối phố soi rõ bóng em thấp thoáng dưới lớp sương tít mờ.Thằng bé cứ hoài lê bước chân về miền vô định,nơi em được đắm mình trong những đất những nắng,được nghe gió hát và nhìn phấn hoa đậu trên má em.

Rồi thằng bé buông thõng người.Dường như giọt trắng xóa của khoảng trời dần ấm hơn,bọc thật chặt lấy em,phần hồn rỗng tuếch của em như được lấp đầy,nhắm thật chặt hàng mi tái tê,giọt mặn trong suốt lần đầu rơi khỏi khóe mắt em,ấm nóng và cay cay.

_ Có những khoảnh khắc ta cứ ngỡ mình là kẻ đớn đau nhất khi thế giới đổi thay,ta chỉ trích và hận thù cuộc đời.Mà biết đâu giữa khoảng không thinh lặng ấy,len lỏi đâu đó bao phận đời nghiệt ngã,tột cùng và sắp mất đi sự sống.Thế nên,cuộc sống ngắn ngủi lắm,trân trọng từng thời khắc bạn nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro