Những kẻ bất trị - 1
Tên Ebook: Những Kẻ Bất Khả Trị
Tên Gốc: Divergent
Tác Giả : Veronica Roth
Thể Loại: Best Seller, Giả Tưởng, Sách Hay
Dịch Giả: Hồng Quyên
Nguồn: E-Thư viện
Ebook: daotieuvu.blogspot.com
Chương 1
Có một chiếc gương trong nhà tôi. Nó ở đằng sau cánh cửa trượt trên lối hành lang dẫn lên cầu thang. Môn phái cho phép tôi đứng trước chiếc gương ấy vào ngày thứ hai của tháng thứ ba, ngày mà mẹ sẽ cắt tóc cho tôi. Tôi sẽ ngồi lên một chiếc ghế đẩu và mẹ thì đứng sau tôi với chiếc kéo, trong trạng thái sẵn sàng. Những lọn tóc rơi trên sàn nhà thành những vòng tròn vàng hoe, cảm giác chúng thật ảm đạm. Khi mẹ xong, bà vén tóc tôi ra khỏi má và thắt nó bằng một cái nơ. Tôi nhớ rõ bà đã tĩnh lặng và tập trung đến thế nào. Mẹ tôi đã luyện tập tốt trong việc giúp đỡ người khác mà quên đi cả bản thân. Còn tôi thì không thể làm điều tương tự. Tôi lén nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương khi bà không để ý - không phải nói quá gì đâu, nhưng trông thật lạ lẫm. Nhiều việc có thể xảy ra với diện mạo của một người trong vòng ba tháng. Trong gương phản chiếu, tôi nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ, với đôi mắt tròn xoe đang mở lớn, và một cái mũi dài thon - tôi vẫn trông giống như một cô gái nhỏ, dù vài tháng trước tôi mới chuyển sang tuổi 16. Các môn phái khác có tổ chức ngày sinh nhật nhưng chúng tôi không thế. Điều đó thật bê tha làm sao.
"Đây", mẹ tôi nói khi đính chiếc nơ vào đúng chỗ. Đôi mắt bà bắt gặp ánh mắt của tôi ở trong gương. Đã quá muộn để nhìn ra chỗ khác, nhưng thay vì trách mắng tôi, bà mỉm cười trong hình ảnh phản chiếu. Tôi hơi cau mày. Sao bà lại quở trách tôi vì đã nhìn chòng chọc vào chính mình chứ?
"Hôm nay là ngày đó rồi", bà nói
"Vâng" tôi đáp lại
"Con có lo lắng không?".
Tôi nhìn chăm chăm vào chính đôi mắt của mình trong chốc lát. Hôm nay là ngày kiểm tra năng lực mà sẽ nói cho tôi biết tôi thuộc về phái nào trong năm môn phái. Và ngày mai trong lễ tuyển chọn tôi sẽ quyết định một phái, tôi sẽ quyết định cuộc đời còn lại của tôi; tôi sẽ quyết định ở với gia đình tôi hay rời bỏ họ.
"Không ạ" tôi đáp lại " Bài kiểm tra sẽ không thay đổi lựa chọn của chúng ta được"
"Đúng vậy" bà cười " Đi ăn sáng thôi"
"Cảm ơn mẹ. Vì đã cắt tóc cho con"
Mẹ hôn lên đôi má tôi và khép ô cửa trượt che đi chiếc gương. Tôi nghĩ mẹ tôi có thể sẽ rất đẹp, nếu ở trong một thế giới khác. Cơ thể bà nhỏ nhắn dưới tấm áo choàng xám. Bà có xương gò má cao và lông mi dài, và khi gỡ mái tóc xuống vào buổi tối, nó xõa ra thành từng lớp trên vai bà. Nhưng mẹ tôi phải giấu đi vẻ đẹp ở Abnegation.
Chúng tôi đi cùng nhau tới nhà bếp. Vào những buổi sáng này, khi anh trai tôi làm bữa sáng, bàn tay của bố sẽ lướt qua tóc tôi khi ông đang đọc báo, còn mẹ thì ngâm nga hát khi lau bàn bếp - đó là những buổi sáng mà tôi cảm thấy thực tội lỗi nếu quyết định rời bỏ gia đình.
***
Chiếc xe buýt bốc khói quẹt một vết trên mặt đường gồ ghề, nó khiến tôi phải chen chúc mọi phía, thậm chí tôi phải bám vào ghế để đứng vững. Người anh trai hơn tuổi tôi, Caleb, đang đứng bên cạnh, nắm vào tay cầm trên đầu anh để đứng yên được. Chúng tôi trông không giống nhau lắm. Anh có mái tóc tối màu của bố, cái mũi khoằm và đôi mắt xanh của mẹ với hai má có lúm đồng tiền. Khi còn nhỏ, anh có bộ sưu tập những thứ trông lạ mắt nhưng giờ thì thích hợp với anh ấy hơn. Nếu không ở Abnegation, tôi chắc rằng những cô gái ở trường sẽ nhìn chằm chằm vào anh. Caleb cũng thừa hưởng sự thông thái của mẹ tôi với lòng vị tha. Anh nhường chỗ cho một người đàn ông Candor trên xe buýt mà không nghĩ ngợi gì cả. Người đàn ông Candor mặc một bộ comple màu đen với thắt lưng trắng - bộ đồng phục chuẩn của Candor. Nét điển hình của họ là trung thực và nhìn thấu được sự thật khi mặc màu đen và trắng, thế nên họ mặc như thế.
Khoảng cách giữa các tòa nhà ngày càng thu hẹp và những con đường bằng phẳng hơn khi chúng tôi gần đến trung tâm của thành phố. Toà nhà đó từng được gọi là toà tháp Sears - chúng tôi gọi nó là khu chợ - nổi lên trong sương mù như một cây cột đen giữa chân trời. Chiếc xe buýt đi qua phía dưới con đường trên không. Tôi chưa bao giờ được đi tàu hỏa, dù nó chả bao giờ ngừng chạy và đường ray thì ở khắp mọi nơi. Năm năm trước đây, những người công nhân xây dựng tình nguyện từ Abnegation đã lát lại một vài con đường. Họ bắt đầu từ giữa trung tâm của thành phố và làm việc trên con đường cho đến khi hết nguyên liệu. Những con đường nơi tôi sống vẫn bị nứt và chắp vá, và thật không an toàn nếu lái xe trên đó. Chúng tôi dù sao cũng chẳng có lấy một chiếc xe hơi.
Nét mặt của Caleb vẫn điềm tĩnh khi chiếc xe buýt lắc lư và xóc nảy trên đường. Chiếc áo choàng xám tuột ra khỏi cánh tay khi anh bám vào cái cột để lấy thăng bằng. Tôi có thể thấy được trong đôi mắt phảng phất sự kiên trì của anh rằng anh đang quan sát mọi người quanh chúng tôi- cố gắng để quan sát mọi người mà quên đi cả bản thân mình. Ở Candor coi trọng sự trung thực nhưng đặc trưng của Abnegation là coi trọng lòng vị tha. Chiếc xe buýt dừng lại trước ngôi trường và tôi tỉnh dậy, luồn qua người đang ông Candor, rồi chộp lấy cánh tay anh Caleb khi tôi vấp phải đổi giầy của ông ta. Sự nhàn nhã kéo dài và tôi chưa bao giờ thấy thong thả đến thế.
Tòa nhà Bậc Cao là một trong ba ngôi trường cổ nhất trong thành phố gồm: Bậc thấp, bậc trung và bậc cao hơn. Giống như tất cả những toà nhà xung quanh, nó được xây dựng bởi kính và thép. Đằng trước là một công trình điêu khắc bằng kim loại khổng lồ mà những người gan dạ thường trèo lên sau giờ học, thách thức những người khác trèo lên cao hơn nữa. Năm ngoái tôi đã chứng kiến một học sinh ngã xuống và cô ấy bị gãy chân. Tôi là người đã chạy đi để gọi y tá.
"Bài kiểm tra năng lực hôm nay..." tôi mở lời.
Caleb lớn hơn tôi chưa đến một tuổi nên ở trường chúng tôi học cùng khóa. Anh ấy gật đầu khi chúng tôi đi qua cánh cửa trước. Các cơ của tôi co lại lúc chúng tôi bước vào trong. Trong không gian có thể cảm nhận được sự đói bụng, như kiểu mỗi học sinh ở tuổi 16 đều đang cố ăn nhiều nhất có thể vào ngày cuối cùng này. Như thể chúng tôi sẽ không được bước đi trên hàng lang này nữa sau lễ tuyển chọn - một khi chúng tôi đã lựa chọn, môn phái sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành quá trình giáo dục.
Hôm nay lớp học bị chia thành hai nhóm, thế nên chúng tôi sẽ đi theo họ trước lúc bài kiểm tra khả năng được tổ chức sau bữa trưa.
Huyết áp của tôi lại tăng cao
"Anh không lo lắng chút nào về những gì mà họ sẽ nói với anh sao?' tôi hỏi Caleb. Chúng tôi dừng lại ở ngã rẽ trên lối hành lang nơi mà anh ấy sẽ đi hướng khác tôi, đến lớp học Toán nâng cao, còn tôi sẽ đi hướng khác, tới lớp học lịch sử môn phái.
Anh ấy nhướn mày với tôi
"Em lo à?"
Tôi có thể nói với anh ấy là tôi đã lo lắng hàng tuần liền về việc bài kiểm tra năng lực sẽ ảnh hưởng tới tôi thế nào - Abnegation, Candor, Erudite, Amity hay Dauntless? Thay vì thế tôi lại mỉm cười và đáp
"Không hẳn". Anh ấy cười lại " Thế thì... chúc một ngày tốt lành"
Tôi vừa đi tới lớp học Lịch sử các môn phái vừa cắn môi dưới. Anh ấy chẳng bao giờ trả lời các câu hỏi của tôi cả. Những dãy hành lang chật cứng người, dù ánh sáng xuyên qua những ô cửa sổ tạo nên sự đánh lừa không gian; hành lang là một trong những nơi duy nhất mà các phái được hòa trộn với nhau, ở tuổi chúng tôi thôi. Ngày hôm nay đám đông có được một thứ năng lượng mới, là sự nồng nhiệt của những ngày cuối cùng.
Một cô gái với mái tóc quăn dài hét lên " Này!" bên tai tôi, vẫy tay với một người bạn ở phía xa. Một cái ống tay áo jacket đập vào bên má tôi. Sau đó một cậu trai Erudite trong chiếc áo len xanh dài tay lại xô đẩy. Tôi mất thăng bằng và ngã dập xuống đất.
"Tránh đường ra nào, đồ vụng về" cậu ta gắt gỏng và tiếp tục đi xuống chỗ hành lang. Hai má tôi nóng lên. Tôi đứng dậy và phủi bụi. Một vài người dừng bước khi tôi ngã, nhưng không ai trong họ đề nghị giúp đỡ tôi cả. Ánh mắt của họ dõi theo tôi đến góc khuất của hành lang. Giờ thì những thứ như thế này sẽ xảy ra với những người khác trong phái của tôi trong nhiều tháng nữa - Phái Erudite đã tung ra nhiều bài báo mang tính đối nghịch về Abnegation, và điều đó bắt đầu ảnh hưởng đến cách chúng tôi cư xử ở trường học. Những bộ quần áo xám màu, kiểu tóc xấu xí và cách hành xử khiêm tốn sẽ được cho là điều khiến tôi dễ dàng quên đi bản thân và cũng dễ dàng để người ta lãng quên tôi. Nhưng giờ họ lại lấy tôi làm mục tiêu. Tôi dừng lại ở ô cửa sổ bên cánh E của tòa nhà và đợi những người Dauntless. Tôi làm việc này vào mỗi buổi sáng. Đúng 7:25, người Dauntless chứng tỏ sự dũng cảm của họ bằng cách nhảy ra từ một con tàu đang chạy. Bố tôi gọi người Dauntless là những đứa trẻ tinh nghịch. Họ đeo khuyên, xăm mình và vận đồ tối màu. Mục đích trước tiên của họ là bảo vệ hàng rào bao quanh thành phố. Từ đâu thì tôi cũng không biết. Họ nên làm tôi bối rối mới phải. Tôi nên tự hỏi lòng can đảm nào - lòng can đảm là đức tính mà họ coi trọng nhất - thích hợp với chiếc khuyên kim loại xỏ qua mũi. Thay vì thế đôi mắt của tôi dính chặt lấy họ tới bất cứ nơi nào họ đến. Con tàu rít lên những tiếng om sòm, âm thanh ấy dội vào trong ngực tôi. Chiếc đèn phía trước tàu nháy lên xuống lúc nó va chạm mạnh khi đi qua trường học. Và khi vài chiếc xe hơi sau cùng đi qua, có một đám người đang chuyển động, gồm cả nam và nữ ít tuổi trong trang phục tối màu, nhào ra khỏi những chiếc xe hơi, một vài người bị ngã lăn ra, những người khác thì vấp ngã vài bước trước khi lấy lại được thăng bằng. Một trong những chàng trai vòng cánh tay qua vai của một cô gái, và cười rộ lên. Quan sát họ là một hành động ngu ngốc.Tôi quay đi khỏi ô cửa sổ và hòa vào đám đông đi về phía phòng học môn lịch sử các môn phái.
Chương 2
Bài kiểm tra bắt đầu sau bữa trưa. Chúng tôi ngồi vào những chiếc bàn dài trong phòng café, và người chỉ đạo buổi kiểm tra gọi mười cái tên một lúc, mỗi lần gọi là một phòng. Tôi ngồi cạnh anh Caleb và ngang bàn với hàng xóm Susan của tôi. Bố Susan di chuyển qua các thành phố để làm việc, thế nên ông ấy có một chiếc xe hơi và lái xe đưa con gái ông đi và về từ trường hàng ngày. Ông ấy cũng đề nghị chở chúng tôi đi cùng, nhưng anh Caleb trả lời ông rằng chúng tôi thích ở lại trường muộn hơn và không muốn gây bất tiện cho ông ấy. Tất nhiên là không rồi.
Những người giám sát cuộc kiểm tra hầu hết là tình nguyện viên của Abgenation, dù thế nhưng sẽ có một người Erudite ở mỗi phòng và một người Dauntless từ phòng khác đến để kiểm tra học viên Abnegation, vì luật lệ nói rằng chúng tôi không được kiểm tra bởi người của cùng một môn phái. Luật lệ cũng cho rằng chúng tôi không thể chuẩn bị trước cho bài kiểm tra bằng bất kì cách nào, nên tôi không biết trông đợi vào điều gì. Cái nhìn chằm chằm của tôi lướt từ chỗ Susan tới chiếc bàn của người Dauntless dọc căn phòng. Họ đang cười đùa và hò hét lúc chơi bài poker. Ở một khu bàn khác, nhóm người Erudite đang nói chuyện phiếm về những quyển sách và tờ báo vì sự theo đuổi không ngừng với kiến thức. Một nhóm các cô gái Amity trong trang phục màu vàng và đỏ ngồi thành vòng tròn ở sàn của quán café, đang chơi một trò chơi đập tay nào đó với một bài hát được phổ thơ. Chốc chốc tôi lại nghe thấy những tràng cười từ họ khi ai đó được chọn ra và phải ngồi vào trung tâm vòng tròn. Ở chiếc bàn cạnh họ, những chàng trai Candor đang có những cử chỉ với đôi tay. Họ có vẻ tranh luận về điều gì đó, nhưng chắc nó không quá nghiêm trọng vì một vài người trong họ vẫn đang cười. Ở bàn của người Abnegation, chúng tôi lại ngồi im lặng và chờ đợi. Văn hóa của môn phái đã tạo ra những hành động thầm lặng và sự ưu tiên không phải cho bản thân mình. Tôi ngờ rằng tất cả những người Erudite muốn học hành mọi lúc, hay mỗi người Candor đều thích thú với các cuộc tranh luận sống động nhưng họ không thể bất chấp những quy tắc của môn phái hơn tôi.
Tên anh Caleb được gọi để vào nhóm tiếp theo. Anh ấy bước một cách tự tin đến lối ra vào. Tôi không nhất thiết phải cầu mong sự may mắn cho anh hay làm cho anh vững tin rằng anh ấy không cần lo lắng gì cả. Caleb biết nơi anh ấy thuộc về, và như tôi biết anh ấy vẫn luôn như vậy. Kí ức sớm nhất của tôi về anh ấy là khi chúng tôi được 4 tuổi. Anh mắng mỏ tôi về việc không nhường dây nhảy cho một cô gái cùng sân đang không có gì để chơi cùng. Anh không la mắng tôi nhiều, nhưng tôi ghi nhớ ánh mắt thất vọng của anh. Tôi đã cố giải thích với Caleb rằng năng khiếu của tôi không giống với anh - thậm chí việc nhường ghế cho người đàn ông Candor trên xe buýt còn không xuất hiện trong tâm trí tôi.
"Hãy làm những gì mà em cho là đúng" anh ấy luôn nói vậy. ĐIều đó thật là dễ dàng với Caleb. Dạ dày tôi nhói lên. Tôi nhắm mắt lại và cứ nhắm như thế cho tới khi 10 phút sau,Caleb ngồi xuống trở lại.
Anh ấy trông tái nhợt. Caleb ấn bàn tay trên đôi chân như tôi vẫn làm khi lau xong nước mắt, rồi khi anh thu chúng lại, những ngón tay đang phát run.Tôi mở miệng định hỏi gì đó, nhưng những từ ngữ không thể nào thốt ra được.Tôi không được phép hỏi anh về kết quả, và anh ấy cũng không được phép nói cho tôi biết. Một tình nguyện viên Abnegation nói vòng tên tiếp theo. Hai người Dauntless, hai người Erudite, hai người Amity, hai người Candor và rồi: " Từ Abnegation: Susan Black và Beatrice Prior". Tôi đứng dậy vì tôi bị yêu cầu làm thế, nhưng nếu cho tôi chọn, tôi sẽ ở nguyên chỗ ngồi cho hết thời gian. Tôi cảm thấy như có một màng bong bóng trong ngực đang lớn hơn theo từng giây, đe dọa làm tôi nổ tung thành từng mảnh từ bên trong.
Tôi đi theo Susan tới lối ra vào. Những người tôi đi ngang qua có thể không phân biệt được chúng tôi. Chúng tôi mặc những bộ quần áo giống nhau và cùng có bộ tóc quăn. Chỉ có điểm khác là Susan có lẽ không nhận thấy rằng trông cô ấy như sắp phát nôn. Và từ những gì tôi thấy, bàn tay cô ấy đang run rẩy mạnh đến nỗi Susan phải giữ chặt vào váy để làm chúng yên.
Chờ đợi chúng tôi bên ngoài phòng café là một dãy mười phòng. Chúng chỉ được sử dụng cho việc kiểm tra khả năng, thế nên trước đây tôi chưa bao giờ vào một trong số đó. Không giống những căn phòng khác ở trường, chúng được chia ra, không phải bằng kính, mà bằng những tấm gương. Tôi quan sát chính mình, đang tái nhợt và kinh hãi, đi về phía một trong những cánh cửa. Susan cười vẻ lo lắng với tôi khi cô ấy bước vào phòng số 5, còn tôi bước vào phòng số 6 nơi mà có một người phụ nữ Dauntless đang đợi. Cô ấy trông không khắc khổ như những người phụ nữ Dauntless mà tôi đã thấy. Cô nhỏ nhắn, với đôi mắt đen góc cạnh và mặc một chiếc áo màu đen - giống bộ comple của đàn ông - và quần bò. Chỉ khi cô ấy quay ra đóng cửa tôi mới nhìn thấy một hình xăm sau cổ cô, một con diều hâu màu đen và trắng với đôi mắt đỏ. Nếu tôi không cảm thấy như trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, tôi sẽ hỏi cô ấy nó có nghĩa gì. Nó chắc phải ám chỉ gì đó. Những tấm gương phủ lên bức tường bên trong căn phòng. Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương từ mọi góc cạnh: mảnh vải xám làm lu mờ hình dáng cái lưng của tôi, chiếc cổ dài, bàn tay sần sùi ở khớp ngón, đỏ hồng như màu máu. Trần nhà sáng rực một màu trắng với ánh đèn. Tại trung tâm căn phòng là một chiếc ghế tựa, như của các nha sĩ, với một chiếc máy cạnh đó. Nó trông giống một nơi mà những điều kinh khủng sẽ xảy ra vậy.
"Đừng lo lắng" người phụ nữ nói " Nó không gây thương tích đâu"
Mái tóc cô ta đen và thẳng đuột, nhưng dưới ánh đèn tôi thấy nó như có sọc xám.
"Ngồi đi và thư giãn", cô ta nói," Tên cô là Tori"
Tôi ngồi xuống chiếc ghế một cách vụng về và tựa vào, đặt đầu lên phần đỡ. Ánh sáng làm mắt tôi khó chịu. Tori thì bận rộn với chiếc máy phía bên phải tôi. Tôi cố gắng tập trung vào Tori chứ không phải mớ dây điện trên tay cô.
"Sao lại là chim ưng?", tôi buột miệng khi Tori gắn một cực điện lên trán.
"Chưa bao giờ gặp một người Abnegation tò mò cả", cô ấy nói, nhấc mày với tôi. Tôi rùng mình, và những nốt sưng xuất hiện trên cánh tay. Sự hiếu kì là một sai lầm, là sự phản bội lại các giá trị của Abnegation. Ậm ừ một chút, Tori ấn một cực điện khác lên trán tôi và giải thích " Ở vài nơi trong thế giới cổ đại, chim ưng biểu tượng cho mặt trời. Khi cô có nó, cô thấy rằng nếu luôn luôn có mặt trời bên người, cô sẽ không còn sợ hãi bóng tối" Tôi cố ngăn mình khỏi việc hỏi thêm một câu nữa, nhưng vẫn không nén được:
"Cô sợ bóng tối ư?"
"Cô đã từng sợ bóng tối" cô ấy sửa lời tôi. Tori ấn cực tiếp theo vào chính trán mình, và nối một dây điện vào nó. Cô ấy nhún vai:
"Giờ nó nhắc cô nhớ tới sự sợ hãi mà cô đã trải qua". Tori đứng sau lưng tôi. Tôi siết hai bên cánh tay quá chặt tới độ nét hồng hào biến khỏi các khớp ngón tay. Cô ấy giật mạnh dây điện về phía mình, gắn chúng vào tôi, vào cô ấy, rồi vào chiếc máy sau lưng. Rồi chuyền cho tôi một lọ chất lỏng trong suốt.
"Uống cái này đi"
"Cái gì đây ạ?" Cổ họng như sưng phồng. Tôi nuốt xuống khó khăn.
"Chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Không thể nói được. Chỉ cần tin cô"
Tôi ép khí ra khỏi phổi và đổ thứ có trong chiếc lọ vào miệng. Mắt tôi nhắm lại. Khi chúng mở ra, một thoáng trôi đi và tôi đang ở nơi nào đó khác. Tôi lại đứng trong phòng café của trường, nhưng tất cả những chiếc bàn dài đều trống, và tôi nhìn xuyên qua bức tường bằng kính đang đóng tuyết. Trên chiếc bàn phía trước mặt là hai cái giỏ. Một cái đựng khoanh to pho mát, và cái kia đựng một con dao dài bằng cẳng tay. Đằng sau tôi, một giọng phụ nữ vang lên:
"Hãy chọn đi"
"Tại sao?" tôi hỏi
"Chọn đi" người phụ nữ lặp lại. Tôi nhìn qua vai, nhưng không ai ở đó cả. Tôi quay lại chỗ hai chiếc giỏ
"Tôi sẽ làm gì với nó?"
"Chọn đi! " cô ta hét lên. Khi cô ta la hét với tôi, sự sợ hãi trong tôi biến mất và tính ương ngạnh thế chỗ nó. Tôi quắc mắt và khoanh tay lại.
"Đó là do cô lựa chọn" người phụ nữ đáp. Những chiếc giỏ biến mất. Tôi nghe tiếng cánh cửa cót két và quay lại xem đó là ai. Tôi nhìn thấy không phải " ai" mà là " cái gì": Một con chó mũi nhọn đứng cách vài yard. Nó núp mình thấp xuống và bò về phía tôi, mép con chó tróc ra để lộ hàm răng trắng. Tiếng gầm gừ nghe ùng ục từ sâu trong cổ họng nó, và tôi biết tại sao chỗ pho mát sẽ cần đúng lúc. Hay con dao. Nhưng giờ đã quá muộn. Tôi nghĩ tới chuyện chạy đi, nhưng con chó sẽ nhanh hơn tôi. Tôi không thể vật nó xuống đất. Đầu óc tôi đập thình thình. Tôi phải đưa ra quyết định. Nếu tôi có thể nhảy lên một chiếc bàn và dùng nó như một tấm chắn - không, tôi quá thấp để nhảy qua chiếc bàn, và không đủ khỏe để lật nó lên. Con chó gầm gừ, còn tôi gần như cảm nhận được âm thanh rung lên trong xương sọ. Sách giáo khoa sinh học của tôi nói rằng những con chó có thể đánh hơi được sự sợ hãi vì một loại chất hóa học chỉ có khi các tuyến của con người rơi vào trạng thái bị thúc ép, giống với chất hóa học có trong con mồi của loài chó. Đánh hơi thấy sự sợ hãi khiến chúng tấn công. Nó nhích dần về phía tôi, móng chân cào xuống sàn nhà. Tôi không chạy. Không đánh đấm. Thay vì thế, tôi ngửi thấy mùi trong hơi thở hôi thối của con chó và cố không nghĩ tới việc nó vừa ăn cái gì. Không có màu trắng trong mắt nó, chỉ có lòng đen. Còn điều gì mà tôi biết về loài chó nữa nhỉ? Tôi không nên nhìn vào mắt nó. Đó là dấu hiệu gây hấn. Tôi nhớ đã xin bố một chú cún cưng khi còn bé, và giờ nhìn chằm chằm xuống nền đất trước bộ móng của nó, tôi không nhớ được tại sao. Nó tiến tới gần hơn, vẫn gầm gừ. Nếu nhìn vào mắt nó là dấu hiệu gây hấn, thì dấu hiện quy phục là gì? Hơi thở của tôi nghe to tiếng nhưng đều đặn.Tôi hạ thấp đầu gối. Điều cuối cùng tôi muốn làm là nằm xuống đất trước con chó - khiến răng nó chĩa vào mặt tôi - nhưng đó là lựa chọn tốt nhất tôi có. Tôi duỗi dài chân ra sau và chống bằng khuỷu tay. Con chó rón rén tới ngày càng gần hơn, cho tới khi tôi cảm nhận được hơi thở nóng ấm trên mặt. Hai cánh tay tôi run rẩy. Nó cắn vào tai tôi và tôi nghiến chặt răng để không hét lên. Thứ gì đó thô ráp và ướt át chạm vào má tôi. Tiếng gầm gừ của con chó dừng lại, và khi tôi ngẩng đầu để nhìn nó lần nữa, nó đang thở hổn hển. Nó liếm mặt tôi. Tôi cau mày và ngồi trên gót chân. Con chó để móng nó lên đầu gối tôi và liếm cằm tôi. Tôi co rúm, lau đi nước dãi trên da, và bật cười:
"Mày không phải là một con gấu độc ác, đúng không?"
Tôi chậm rãi đứng dậy nên không làm nó giật mình, nhưng nó dường như giống một con vật khác hẳn với con vật đã đối mặt với tôi vài giây trước. Tôi duỗi một tay, thật cẩn thận, để có thể kéo lùi nó nếu cần. Con chó thúc vào bàn tay tôi bằng đầu. Tôi chợt thấy vui vì đã không chọn con dao. Nhát mắt, khi tôi mắt mở ra, có một đứa trẻ đứng ngang căn phòng đang mặc một chiếc váy trắng. Cô bé dang rộng hai tay và hét lên:
"Bé yêu!"
Khi cô bé chạy lại chỗ con chó ở bên cạnh tôi, tôi định mở miệng ngăn cô bé lại, nhưng đã quá muộn. Con chó biến đổi. Thay vì gầm gừ, nó sủa lên, gầm nhỏ và táp mõm, các cơ của nó chụm lại như mớ dây điện.Nó sắp vồ tới. Tôi không nghĩ nữa mà chỉ nhảy lên; tôi nhào người lên lưng nó, vòng tay quanh chiếc cổ dày lông. Rồi đầu tôi đập xuống đất. Con chó biến mất, và cô gái nhỏ cũng thế. Thay vì thế, tôi lại ở một mình - trong phòng kiểm tra giờ đã trống không. Tôi quay chậm một vòng và không thể thấy mình trong bất cứ chiếc gương nào nữa.
Tôi đẩy cửa và đi ra ngoài hành lang, nhưng nó không phải là một cái hành lang; nó là một chiếc xe buýt đã kín chỗ. Tôi đứng ở một bên và dựa vào một chiếc cột. Ngồi gần tôi là một người đàn ông với tờ báo. Tôi không nhìn thấy khuôn mặt anh ta qua phía trên tờ báo, nhưng tôi thấy bàn tay anh ta. Chúng có sẹo, như kiểu anh ta bị bỏng, và nắm chặt tờ giấy như thể anh ta muốn vò nát nó.
"Cô biết người này không?". Anh ta vỗ nhẹ vào bức ảnh trên trang trước của tờ báo. Đầu đề viết rằng:" Kẻ sát nhân tàn bạo cuối cùng đã bị bắt" Tôi nhìn chằm vào từ " tên sát nhân". Đã một thời gian dài kể từ lần cuối tôi đọc từ đó, nhưng nét chữ đó lấp đầy sợ hãi trong tôi. Trong bức ảnh bên dưới đầu đề là một người đang ông trẻ tuổi với khuôn mặt bình thường và một bộ ria mép. Tôi cảm tưởng như quen biết anh ta, dù tôi không nhớ như thế nào. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy sẽ là ý tưởng tồi tệ nếu nói cho người đàn ông kia điều đó.
"Này"
Tôi cảm nhận được sự giận giữ trong giọng nói anh ta
"Cô có biết không?"
Đó là một ý kiến tồi - không, phải cực tồi. Tim tôi đập mạnh và tôi bắt lấy cái cột để giữ tay không khỏi run rẩy, khỏi phản bội chính mình. Nếu tôi nói với anh ta tôi biết người đàn ông trong bức ảnh, điều gì đó kinh khủng sẽ xảy đến với tôi. Nhưng tôi có thể thuyết phục anh ta rằng tôi không biết. Tôi có thể lấy lại giọng và nhún vai - nhưng đó là nói dối.
Tôi lấy lại giọng:
"Cô biết không?" anh ta lặp lại. Và tôi nhún vai
"Này?" Một cái rùng mình chạy qua người tôi. Sự sợ hãi của tôi thật vô lí; đây chỉ là một bài kiểm tra thôi, không phải thực tế.
"Không" tôi nói, giọng thật tự nhiên " Tôi không biết anh ta là ai"
Anh ta đứng dậy và cuối cùng tôi cũng thấy mặt gã. Anh ta đeo cặp kính mát tối màu và miệng đang càu nhàu. Má phủ hồng những vết sẹo như hai bàn tay. Anh ta tiến gần hơn tới mặt tôi. Hơi thở có mùi xì gà. Không phải là thực, tôi nhắc nhở mình.
"Cô đang nói dối" anh ta nói
"Tôi không nói dối"
"Tôi có thể thấy điều đó trong mắt cô"
Tôi dựng người đứng thẳng hơn
"Anh không thể"
"Nếu cô biết hắn" anh ta nói với giọng thấp hơn
"Cô có thể cứu sống tôi. Cô có thể cứu tôi!"
Tôi khép mắt lại.
"Chà" tôi đáp,cứng hàm.
"Tôi không biết"
Chương 3
Tôi tỉnh dậy với lòng bàn tay đầy mồ hôi và sự day dứt tội lỗi nơi lồng ngực. Tôi đang nằm trên chiếc ghế trong căn phòng gương. Khi nghiêng đầu lại, tôi thấy Tori ở phía sau. Cô ấy bặm môi và tháo cực điện khỏi đầu cả hai. Tôi đợi cô ấy nói gì đó về bài kiểm tra - nó đã kết thúc, hoặc tôi đã làm tốt, dù vậy nhưng sao tôi có thể hành động tồi tệ trong một bài kiểm tra thế này được nhỉ? - nhưng cô ấy không nói gì cả mà chỉ kéo dây điện khỏi trán tôi. Tôi ngồi dậy và xoa lòng bàn tay vào quần. Tôi chắc phải làm gì không đúng, dù việc đó chỉ xảy ra trong tâm trí. Có phải cái nhìn lạ lùng trên mặt cô Tori là vì cô ấy không biết nói thế nào với tôi, rằng tôi là một kẻ độc ác nhường nào? Ước gì cô ấy để lộ điều đó.
"Thật", cô ấy nói " phức tạp. Xin lỗi, cô sẽ quay lại ngay". Phức tạp?
Tôi gập đầu gối vào ngực và chôn mặt giữa chúng. Ước gì tôi cảm thấy muốn khóc, vì nước mắt có lẽ mang tới cho tôi sự giải tỏa, nhưng tôi không khóc. Sao bạn có thể trượt một bài kiểm tra mà không được phép chuẩn bị trước? Một lúc trôi qua, tôi càng thêm bồn chồn. Cứ vài giây tôi phải lau tay vì mồ hôi túa ra - hoặc có lẽ tôi chỉ làm thế vì nó giúp tôi thấy bình tĩnh hơn. Nhỡ họ nói với tôi rằng tôi không được cắt cử vào bất cứ phái nào thì sao? Tôi sẽ phải sống ngoài đường, với những người vô phái. Không thể làm thế được. Sống với người vô phái không chỉ là sống trong nghèo khổ và bất tiện; đó là sống tách rời xã hội, chia lìa thứ quan trọng nhất trong cuộc sống: cộng đồng. Mẹ từng nói với tôi rằng chúng ta không thể sống có một mình, nhưng nếu có thể, chúng ta cũng sẽ không muốn thế. Không có môn phái, chúng tôi không có mục tiêu và lí do sống. Tôi lắc đầu. Tôi không thể suy nghĩ như vậy. Phải thật bình tĩnh.
Cuối cùng cửa cũng mở, và cô Tori bước trở vào. Tôi siết lấy tay vịn của chiếc ghế.
"Xin lỗi đã làm cháu lo lắng", Tori nói. Cô ấy đứng cạnh chân tôi, đút tay vào túi áo. Trông căng thẳng và nhợt nhạt.
"Beatrice, kết quả của cháu chưa xác định được" cô ấy nói " Tiêu biểu, mỗi giai đoạn đóng vai rút ra được một hay nhiều thiên hướng, nhưng trường hợp của cháu, chỉ có hai cái bị loại trừ"
Tôi nhìn chăm chăm vào cô Tori.
"Hai?". Cổ họng tôi nén chặt tới độ khó nói chuyện.
"Nếu cháu biểu hiện sự chán ghét vô thức với con dao và chọn miếng pho mát, sự thế vai sẽ dẫn cháu tới một kịch bản khác xác nhận năng lực của cháu là Amity. Nhưng nó không xảy ra, đó là lí do Amity bị loại". Cô Tori gãi phía sau cổ.
"Thông thường, quá trình thế vai liên tục sẽ cô lập một thiên hướng bằng cách loại bỏ những cái còn lại. Những lựa chọn của cháu không thừa nhận Candor - khả năng tiếp theo được loại bỏ, nên cô phải thay đổi kịch bản để cháu lên xe buýt. Và ở đó, sự khẳng định dối trá đã loại bỏ Candor". Cô ấy cười nửa miệng
"Đừng lo lắng về điều đó. Chỉ có người Candor mới nói sự thật trong trường hợp ấy". Một nút thắt trên ngực tôi được nới lỏng. Có lẽ tôi không phải người đáng sợ.
"Cô cho rằng điều đó không hoàn toàn đúng. Những người nói sự thật là Candor... và cả Abnegation"
"Nó gây ra một vấn đề"
Miệng tôi hơi mở.
"Một mặt, cháu tự xông đến con chó hơn là để nó tấn công cô gái, là câu trả lời ủng hộ phái Abnegation... nhưng mặt khác, khi người đàn ông nói rằng sự thật có thể cứu sống anh ta, cháu vẫn từ chối đáp lại. Đó không phải việc ủng hộ phái Abnegation".Cô ấy thở dài.
"Không chạy trốn khỏi con chó thiên về phái Dauntless, nhưng việc không lấy con dao thì cháu lại không phải".Cô Tori lấy lại giọng và tiếp tục.
"Việc đáp trả khôn ngoan đối với con chó nói lên sự phù hợp rõ ràng với phái Erudite. Cô không hiểu điều gì khiến cháu quyết định ở giai đoạn một, nhưng-"
"Chờ đã" tôi cắt ngang " Vậy là cô không rõ xu hướng của cháu là gì sao?"
"Vậy mà không phải vậy. Kết luận của cô", Tori giải thích, "là cháu biểu hiện xu hướng cả về Abnegation, Dauntless, và Erudite. Những người có được dạng kết quả này..." cô ấy ngó qua vai như mong ai đó sẽ xuất hiện sau lưng.
"... được gọi là... Divergent".
Tori thốt ra từ cuối thật nhẹ nhàng đến nỗi tôi gần như không nghe thấy, và sự căng thẳng của Tori, vẻ lo lắng như quay trở lại. Cô ấy đi xung quanh mọi phía của chiếc ghế và tiến đến gần tôi.
"Beatrice", cô ấy nói, "dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cháu cũng không nên chia sẻ thông tin này với bất kì ai. Nó cực kì quan trọng"
"Chúng ta không được phép chia sẻ kết quả kiểm tra" tôi gật đầu " Cháu biết thế"
"Không". Giờ cô Tori quỳ bên chiếc ghế và đặt tay lên tay vịn. Khuôn mặt chúng tôi nghiêng hẳn về một bên.
"Điều này khác. Ý cô không phải là cháu không nên chia sẻ chúng bây giờ; ý cô là cháu không bao giờ được nói chúng cho bất cứ ai, dù chuyện gì có xảy ra. Divergent cực kì nguy hiểm. Cháu hiểu chưa?"
Tôi không hiểu - làm thế nào mà một bài kiểm tra chưa được kết luận lại gây nguy hiểm được - nhưng tôi vẫn gật đầu. Dù sao thì tôi cũng không muốn chia sẻ kết quả bài kiểm tra cho ai cả.
"Được rồi"
Tôi nhấc tay khỏi tay vịn của ghế và đứng dậy. Cảm thấy không bình tĩnh.
"Cô đề nghị," Tori nói " Cháu nên về nhà. Cháu có nhiều ý tưởng phải thực hiện, và chờ đợi cùng những người có thể không lợi dụng được cháu"
"Cháu phải nói với anh trai sẽ đi đâu đã"
"Cô sẽ bảo với anh cháu"
Tôi để tay lên trán và nhìn chăm chăm xuống nền nhà khi bước ra khỏi căn phòng. Tôi không nhịn được việc nhìn vào mắt cô ấy. Không khỏi nghĩ tới Lễ tuyển chọn ngày mai. Giờ là lựa chọn của tôi, bất kể bài kiểm tra nói gì. Abnegation. Dauntless. Erudite. Và Divergent.
Tôi quyết định không đi bus. Nếu tôi về sớm, bố sẽ chú ý khi ông kiểm tra máy giám sát vào cuối ngày, và tôi sẽ phải giải thích chuyện gì đã xảy ra. Thay vì thế tôi đi bộ. Tôi sẽ phải chặn họng anh Caleb trước khi anh ấy đề cập đến bất kì điều gì với bố mẹ tôi, nhưng Caleb có thể giữ bí mật. Tôi đi bộ ở tim đường. Những chiếc xe buýt có xu hướng đi sát lề đường, nên đi ở đây an toàn. Thỉnh thoảng, trên con phố gần nhà, tôi có thể thấy vị trí nơi những vạch vàng từng được sử dụng. Giờ chúng tôi không dùng chúng nữa nên có rất ít xe hơi. Chúng tôi cũng không cần đèn tín hiệu, nhưng ở vài nơi chúng treo lủng lẳng tạm bợ trên đường như có thể rơi xuống bất kì lúc nào. Việc tu sửa lan ra chậm chạp toàn thành phố, chính là sự chắp vá của những tòa nhà mới xây sạch sẽ và những tòa nhà cũ nát. Hầu hết các tòa nhà mới đều ở cạnh đầm lầy, nơi đã từng là một chiếc hồ một thời gian dài trước đây. Đội tình nguyện Abnegation mà mẹ tôi làm việc chịu trách nhiệm hầu hết việc tu sửa. Khi tôi quan sát phong cách sống người Abnegation như một người ngoài cuộc, tôi nghĩ nó rất đẹp. Khi tôi thấy gia đình mình hòa thuận; khi chúng tôi tới những bữa tiệc tối và mọi người cùng nhau dọn dẹp sau đó mà không hề được nhờ vả; khi tôi thấy anh Caleb giúp đỡ người lạ khuân vác tạp phẩm, tôi lại yêu mến cuộc sống này hết thảy. Nó chỉ là khi tôi cố gắng sống là chính mình trong khó khăn. Chưa bao giờ nó chân thực tới vậy. Nhưng việc lựa chọn một môn phái khác có nghĩ tôi từ bỏ gia đình mình. Vĩnh viễn. Trong quá khứ, khu vực của người Abnegation trong thành phố là hàng dãy xương người chồng chất và vỉa hè đổ nát mà giờ tôi đang đi ngang qua. Có những nơi đường đi sập hoàn toàn, để lộ ra hệ thống cống rãnh và đường điện ngầm trống hoác mà tôi phải cẩn thận tránh xa, còn có những nơi bốc mùi cống và rác thải mà tôi phải bịt mũi. Đây là nơi người vô phái sống. Vì họ thất bại trong việc hòa nhập với bất kì môn phái nào mà họ lựa chọn, nên họ sống trong nghèo đói, làm những việc mà không ai muốn làm. Đó là những người gác cổng, thợ xây dựng hay người thu gom rác; họ xây dựng các công trình, lái tàu và lái xe buýt. Đổi lại họ có được thức ăn và quần áo, nhưng, như mẹ tôi nói, không đủ chút nào. Tôi trông thấy một người đàn ông vô phái đang đứng ở góc đường trước mặt. Ông ta mặc bộ quần áo màu nâu rách rưới và lớp da võng xuống nơi quai hàm. Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi cũng nhìn lại, không thể quay đi chỗ khác.
"Xin hỏi" ông ấy nói. Giọng ông ta như càu nhàu.
"Cô có thứ gì mà tôi ăn được không?"
Tôi cảm tưởng có một chỗ sưng trong cổ họng. Một giọng nói nghiêm khắc trong đầu tôi nói rằng: Cúi đầu xuống và tiếp tục bước đi. Không. Tôi lắc đầu. Tôi không nên e sợ người đàn ông này. Ông ta cần giúp đỡ và tôi cho rằng cần giúp ông ta.
"Ừm... có", tôi nói.
Và với vào trong túi. Bố tôi dặn mang thức ăn trong túi suốt ngày để cho những lí do như thế này. Tôi đưa cho người đàn ông một túi nhỏ chứa táo sấy xắt miếng. Ông ấy đón lấy chúng, nhưng thay vì cầm lấy chiếc túi, bàn tay ông ấy bao quanh cổ tay tôi. Rồi cười với tôi. Ông ấy có một lỗ hổng ngay giữa răng cửa.
"Chà, cháu có đôi mắt thật đẹp", ông ấy nói. "Thật tiếc khi toàn bộ người cháu thật quá giản dị"
Tim tôi đập thình thích. Tôi rút tay về, nhưng cái siết tay của ông ta chặt lại. Tôi ngửi thấy gì đó gay gắt và khó chịu qua hơi thở ông ta.
"Cháu trông quá nhỏ để tự đi dạo xung quanh, cháu yêu ạ" ông ta lên tiếng.
Tôi thôi giật tay lại và đứng thẳng hơn một chút. Tôi biết mình trông nhỏ tuổi; nhưng không cần được nhắc nhở.
"Cháu lớn hơn bề ngoài", tôi vặn lại, "Cháu mười sáu tuổi"
Môi ông ta mở rộng, để lộ răng hàm xám xịt với lỗ sâu đen ở mặt bên. Tôi không biết ông ta cười hay đang nhăn nhó.
"Thế hôm nay có phải là một ngày đặc biệt với cháu không? Ngày trước khi cháu chọn lựa?"
"Tránh xa cháu ra", tôi đáp.
Tôi nghe thấy tiếng động bên tai. Giọng tôi nghe trong trẻo và nghiêm túc - và không phải là những lời tôi muốn nghe. Tôi cảm tưởng như nó không thuộc về mình. Tôi đã sẵn sàng. Biết mình phải làm gì. Tôi tưởng tượng việc quay ngược khuỷu tay và đấm ông ta, nhìn túi táo văng ra xa. Và nghe thấy tiếng bước chân mình chạy trốn. Tôi đã chuẩn bị hành động. Nhưng khi buông cổ tay tôi ra, ông ta cầm lấy chỗ táo, và nói:
"Hãy chọn lựa khôn ngoan, cô gái bé nhỏ ạ".
Chương 4
Tôi về tới khu phố nhà mình sớm hơn bình thường năm phút, theo chiếc đồng hồ - thứ đồ phụ kiện duy nhất người Abnegation được cấp cho, và là duy nhất vì nó thiết thực. Chiếc đồng hồ có vòng đai màu xám và mặt bằng thủy tinh. Nếu nghiêng nó đúng hướng, tôi gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tay. Những ngôi nhà ở phố tôi đều giống nhau về kích cỡ và hình dáng. Chúng được xây từ xi măng xám màu, với vài ô cửa sổ hình chữ nhật góc cạnh và nhỏ bé.Những bãi cát đầy cỏ dại và hòm thư bằng kim loại gỉ sét. Với vài người, quang cảnh có lẽ trông u ám, nhưng với tôi, sự giản đơn của chúng thật thoải mái. Lời giải thích cho sự giản đơn đó không bị khinh ghét vì là độc nhất vô nhị, bởi các môn phái khác thỉnh thoảng cũng hiểu điều ấy. Mọi thứ - những ngôi nhà, trang phục, kiểu tóc - có nghĩa sẽ giúp chúng tôi quên đi bản thân mình và bảo vệ chúng tôi khỏi hư danh, sự tham lam và ghen ghét - những thứ chỉ là sự biến hóa của tính ích kỉ. Nếu có sẵn một chút ích kỉ và muốn thêm một chút, và mọi người đều như nhau, chúng tôi sẽ không ganh tị với ai cả. Tôi cố gắng yêu mến điều đó.
***
Tôi ngồi ở bậc cửa trước và đợi anh Caleb về. Không mất nhiều thời gian lắm. Sau một phút tôi trông thấy vài dáng người mặc áo choàng xám đang bước xuống phố. Tôi nghe thấy tiếng cười lớn. Ở trường, chúng tôi cố không gây chú ý, nhưng một khi về nhà, những trò chơi và trò đùa nghịch bắt đầu. Tính thích chế nhạo vốn có của tôi vẫn chưa được thể hiện.Việc chế nhạo luôn làm người ta mất uy tín. Có lẽ tốt hơn nếu Abnegation buộc tôi giữ miệng. Có lẽ tôi sẽ không phải rời bỏ gia đình. Có lẽ nếu tôi gây rối để khiến Abnegation tốn sức, việc tôi đóng kịch sẽ biến thành thực tế.
***
"Beatrice!", Caleb gọi, "Chuyện gì vậy? Em ổn không?"
"Em ổn"
Anh ấy đang ở cùng Susan và anh trai cô ấy, Robert. Susan ném cho tôi cái nhìn kì lạ, như thể tôi là một kẻ khác với người mà cô ấy quen sáng say. Tôi nhún vai:
"Lúc bài kiểm tra kết thúc, em thấy không khỏe. Chắc là do chất lỏng mà họ đưa cho chúng ta. Nhưng giờ em khá hơn rồi".Tôi cố mỉm cười thuyết phục.
Có vẻ như tôi đã thuyết phục được Susan và Robert,đang trông không còn để ý tới việc tôi ổn định lại tinh thần, nhưng Caleb híp mắt nhìn tôi, hành động mà anh làm khi nghi ngờ ai đó dối trá.
"Hai người đi xe buýt hôm nay à?" tôi hỏi
Tôi không quan tâm Susan và Robert đi về từ trường bằng gì, nhưng tôi cần đổi chủ đề.
"Bố tớ phải làm việc muộn," Susan đáp, "và ông dặn chúng tớ nên dành thời gian duy nghĩ cho buổi lễ kỉ niệm ngày mai"
Tim tôi đập thình thịch khi đề cập tới buổi lễ.
"Các em có thể ghé qua muộn hơn, nếu thích," Caleb đáp lịch sự.
"Cảm ơn"
Susan mỉm cười với Caleb. Còn Robert nhấc lông mày với tôi. Anh ta và tôi đã từng trao đổi ánh mắt với nhau trong quá khứ, còn Susan và Caleb thì tán tỉnh nhau theo kiểu thăm dò, kiểu chỉ được biết tới bởi người kẻ ở Abnegation.
Đôi mắt Caleb dõi theo Susan suốt quãng đường. Tôi phải tóm lấy tay anh làm anh giật mình khỏi tình trạng mê mẩn. Tôi dắt Caleb vào nhà và đóng cánh cửa lại sau lưng. Caleb quay ra phía tôi. Đôi lông mày đen, dài xích lại tạo nên một nét nhăn xuất hiện giữa chúng. Khi cau có, anh trông giống mẹ hơn bố tôi. Trong một khoảng khắc, tôi có thể thấy anh đang sống một cuộc đời giống bố: ở lại Abnedation, học nghề, cưới Susan và có một gia đình. Nó sẽ thật tuyệt vời cho xem. Nhưng có thể tôi không thấy điều đó.
"Giờ em sẽ nói sự thật chứ?" anh hỏi nhẹ nhàng.
"Sự thật là," tôi đáp, "Em không được phép thảo luận về nó. Và anh không được phép hỏi"
"Những điều lệ khác thì em bẻ cong, và không thể bẻ cong điều này à? Ngay cả khi nó là điều gì đó quan trọng?"
Lông mày anh chau lại, và anh ấy cắn cắn khóe môi. Dù lời anh nói là buộc tội, nhưng như kiểu anh ấy đang thăm dò thông tin từ tôi - thực ra anh ấy muốn câu trả lời của tôi thì có. Tôi híp mắt:
"Anh thì sao? Chuyện gì xảy ra trong buổi kiểm tra của anh, hả Caleb?"
Mắt chúng tôi bắt gặp nhau. Tôi nghe thấy một tiếng còi tàu, không rõ ràng đến độ nó dễ là cơn gió rít khẽ xuyên qua một con hẻm. Nhưng tôi biết khi nghe thấy nó. Giống như người Dauntless đang vẫy gọi tôi về phía họ.
"Chỉ cần... đừng kể với bố mẹ chuyện xảy ra, được không?" tôi nói.
Đôi mắt anh đọng lại trong mắt tôi vài giây, rồi anh ấy gật đầu.
***
Tôi muốn đi lên lầu và nằm phịch xuống. Bài kiểm tra, chuyến đi bộ, và việc chạm trán với người đàn ông vô phái làm tôi kiệt sức. Nhưng sáng nay anh tôi đã làm bữa sáng, mẹ thì chuẩn bị bữa trưa, bố chế biến bữa tối qua, thế nên giờ tới lượt tôi nấu nướng. Tôi hít thở thật sâu và đi vào nhà bếp để bắt đầu nấu ăn. Một phút sau, Caleb tham gia vào. Tôi nghiến răng. Anh ấy giúp đỡ trong mọi việc. Điều chọc tức tôi nhất về Caleb là tính tốt bụng tự nhiên của anh, lòng vị tha bẩm sinh.
Caleb và tôi nấu ăn cùng nhau mà không nói gì cả. Tôi nấu đậu Hà lan trong lò. Còn anh ấy thì rã đông bốn miếng gà. Hầu hết những thứ chúng tôi ăn được đông đá hoặc đóng hộp, vì trang trại những ngày này bị bỏ không. Mẹ từng nói với tôi rằng, một thời gian dài trước đây, có những người không mua sản phẩm nông sản được nhân giống vì họ nghĩ nó không tự nhiên. Giờ chúng tôi không còn lựa chọn khác.
***
Lúc bố mẹ về nhà, bữa tối đã sẵn sàng và bàn ăn được dọn ra. Bố quẳng chiếc túi xách lên sàn và hôn lên trán tôi. Những người khác nhìn ông như một người cố chấp - có thể là quá cố chấp - nhưng ông cũng dễ mến. Tôi cố gắng chỉ nhìn thấy mặt tốt trong ông;
"Buổi kiểm tra thế nào?" bố hỏi. Tôi đổ đậu hà lan vào chiếc bát tô.
"Tốt ạ" tôi đáp.
Tôi không thể là một người Candor. Tôi nói dối quá dễ dàng.
"Mẹ nghe nói có cuộc tranh cãi về một trong các bài kiểm tra"
Như bố, mẹ tôi làm việc cho chính phủ, nhưng bà cũng quản lí các dự án cải tạo thành phố. Bà tuyển chọn các tình nguyện viên để giám sát bài kiểm tra khả năng. Dù vậy, hầu hết thời gian, mẹ tôi lập nghiệp đoàn để trợ cấp những người vô phái với thức ăn, chỗ ở và các cơ hội việc làm.
"Thật sao?" bố tôi hỏi. Một sự cố với bài kiểm tra khả năng là hiếm hoi.
"Em không biết nhiều, nhưng bạn em Erin nói với em là có gì đó không ổn với một trong các bài kiểm tra, nên kết quả phải được thông báo bằng miệng". Mẹ tôi đặt một tờ khăn ăn vào mỗi đĩa trên bàn.
"Hình như là học sinh bị ốm và được cử về nhà sớm" Mẹ nhún vai." Hi vọng họ đều ổn cả. Con có nghe nói gì không?"
"Không ạ", Caleb trả lời. Anh ấy mỉm cười với mẹ. Anh trai tôi cũng không thể là một người Candor được.
Cả nhà ngồi vào bàn. Chúng tôi luôn chuyền thức ăn theo thứ tự và không ai ăn cho tới khi mọi người được phục vụ. Bố xòe tay với mẹ, và họ xòe tay với anh và tôi, rồi bố nói lời cảm ơn Chúa vì đồ ăn, công việc, bạn bè và gia đình. Không phải mọi gia đình Abnegation đều theo tôn giáo, nhưng bố tôi nói chúng tôi nên cố gắng không nhìn thấy sự khác biệt đó vì chúng chỉ chia rẽ chúng tôi ra. Tôi không chắc cái gì đã tạo nên nó nữa.
"Thế," mẹ nói với bố.
"Hãy nói với em...". Mẹ nắm lấy tay bố và vòng ngón tay cái bao quanh các khớp ngón tay ông. Tôi nhìn bàn tay đan vào nhau của họ. Bố mẹ tôi yêu nhau, nhưng họ hiếm khi bày tỏ cảm xúc thế này trước mặt chúng tôi. Họ dạy chúng tôi rằng sự động chạm thân thể có sức mạnh to lớn, nên tôi từng cảnh giác với nó khi còn bé.
"Nói xem điều gì làm anh bận lòng" mẹ thêm vào.
Tôi dán mắt vào chiếc đĩa. Những giác quan nhạy bén của bà thỉnh thoảng làm tôi kinh ngạc, nhưng giờ chúng lại như quở trách tôi. Sao tôi lại quá tập trung vào bản thân mà không để ý cái cau mày và tư thế ngồi chùng người của bố chứ?
"Anh đã có một ngày làm việc khó khăn," bố nói. "Chà, thực ra Marcus mới có một ngày khó khăn. Nhưng anh không nên nói điều ấy ra mới phải."
Marcus là đồng nghiệp của bố tôi; họ đều là các lãnh đạo chính trị. Thành phố được điều hành bởi một hội đồng gồm năm mươi người, toàn bộ bao gồm là các đại diện từ Abnegation, vì phái chúng tôi được cho là liêm khiết, trung thành với lòng vị tha. Những lãnh đạo của chúng tôi được bầu chọn bởi người cùng địa vị dựa trên tính cách tốt đẹp, ngoan cường và kĩ năng lãnh đạo. Đại diện mỗi phái có thể phát biểu trong buổi họp cho một vấn đề tiêu biểu, nhưng cuối cùng, quyết định là ở hội đồng. Trong khi hội đồng nghiêm túc đưa ra quyết định với nhau, Marcus lại đặc biệt có ảnh hưởng. Điều này đã có từ thời khởi đầu của nền hòa bình vĩ đại khi các phái được thành lập. Tôi nghĩ chế độ này vẫn còn dai dẳng vì chúng tôi đều lo sợ chuyện có thể xảy ra nếu nó không còn tồn tại: chiến tranh.
"Đó có phải là về bài báo mà Jeanine Matthews đã cho phát hành không?" mẹ tôi hỏi.
Jeanine Matthews là đại biểu duy nhất của Erudite, được bầu cử dựa trên điểm số IQ. Bố tôi thường than thở về bà ấy. Tôi ngước lên.
"Một bài báo ạ?". Caleb ném cho tôi cái nhìn cảnh giác.
Chúng tôi không được nói chuyện trên bàn ăn tối nếu bố mẹ không hỏi trực tiếp, và họ thường không hỏi. Đôi tai biết lắng nghe của chúng tôi là một món quà với họ, bố tôi nói thế. Đổi lại, họ sẽ lắng nghe chúng tôi sau bữa tối, trong phòng khách gia đình.
"Ừ", bố đáp. Mắt ông híp lại.
"Những kẻ kiêu căng, tự phụ đó -". Ông dừng lại là hắng giọng. "Xin lỗi. Nhưng bà ấy phát hành một bài báo công kích tính cách của Marcus." Tôi nhướn mày.
"Nó nói gì ạ?" tôi hỏi.
"Beatrice," Caleb nhắc khẽ.
Tôi cúi đầu, lật qua lật lại chiếc dĩa cho tới lúc má hết nóng lên. Tôi không thích bị chỉ trích. Đặc biệt là bởi anh tôi.
"Nó nói," bố đáp, "rằng sự bạo lực và tàn nhẫn với con trai là lí do nó chọn Dauntless thay vì Abnegation."
Rất ít người được sinh ra ở Abnegation lựa chọn rời bỏ nó. Khi họ làm thế, chúng tôi sẽ ghi nhớ. Hai năm trước đây,con trai bác Marcus, Tobias, đã rời chúng tôi đến Dauntless, và bác Marcus bị chỉ trích. Tobias là đứa trẻ duy nhất của bác ấy - và duy nhất của gia đình Marcus, vì bác gái đã qua đời khi sinh đứa thứ hai. Đứa trẻ cũng chết vài phút sau đó. Tôi chưa bao giờ gặp Tobias. Cậu ấy hiếm khi tham gia các sự kiện cộng đồng và không theo bố tới nhà chúng tôi ăn tối bao giờ. Bố tôi thường nhận xét rằng điều đó thật lạ lùng, nhưng giờ không sao cả.
"Tàn nhẫn? Marcus sao?" Mẹ tôi lắc đầu. "Người đàn ông khốn khổ đó. Như thế thì anh ấy sẽ bị nhắc nhớ tới những mất mát."
"Ý em là do sự phản bội của con trai Marcus?," bố tôi nói hờ hững. "Anh không nên ngạc nhiên về vấn đề này mới phải. Người Erudite đã công kích chúng ta với những bài báo như vậy trong nhiều tháng. Và đây chưa phải là kết thúc. Sẽ có nhiều nữa, anh cam đoan điều đó."
Tôi không nên lên tiếng nữa, nhưng không nhịn được. Tôi thốt lên, "Sao họ lại làm chuyện này ạ?"
"Sao con không nắm lấy cơ hội được lắng nghe bố con, Beatrice?" mẹ tôi đáp nhẹ nhàng.
Nó được nói ra như một lời gợi ý, không phải một mệnh lệnh. Tôi nhìn dọc chiếc bàn tới chỗ anh Caleb, người đang có ánh mắt không tán thành. Rồi nhìn chỗ đậu Hà lan của mình. Tôi không chắc mình có thể sống cuộc sống tuân thủ này được nữa. Tôi chưa đủ rộng lượng.
"Con biết tại sao mà," bố tôi trả lời. "Vì chúng ta có thứ họ muốn. Những kiến thức quý giá đứng tất cả dẫn đến sự khao khát quyền lực, và nó dẫn con người ta tới chỗ tối tăm và trống trải. Chúng ta nên biết ơn vì thấu hiểu hơn thế."
Tôi gật đầu. Tôi biết mình sẽ không chọn Erudite, mặc dù kết quả kiểm tra cho rằng tôi có thể. Vì tôi là con gái bố tôi.
Bố mẹ thu dọn bàn sau bữa ăn. Họ thậm chí còn không để anh Caleb giúp, vì chúng tôi được phép dành thời gian cho bản thân tối nay thay vì tụ tập trong phòng khách gia đình, để có thể suy nghĩ về kết quả kiểm tra. Cả nhà có lẽ sẽ giúp tôi chọn lựa, nếu tôi có thể nói ra kết quả. Nhưng tôi không thể. Lời cảnh báo của cô Tori cứ thì thầm trong kí ức tôi mỗi khi quyết tâm giữ kín miệng bị lung lay.
***
Caleb và tôi leo lên lầu, và ở trên đầu cầu thang, khi chúng tôi chia nhau ra để tới phòng tắm riêng, anh ấy đặt tay lên vai giữ tôi lại.
"Beatrice," anh nói, nhìn nghiêm túc vào mắt tôi.
"Chúng ta nên nghĩ tới gia đình mình." Giọng anh sắc sảo. "Nhưng chúng ta cũng phải nghĩ cho bản thân."
Trong một khắc, tôi nhìn chằm chằm vào anh. Tôi chưa khi nào thấy anh nghĩ cho bản thân, chưa bao giờ nghe thấy anh khăng khăng điều gì ngoài lòng vị tha cả. Quá đỗi thẫn thờ bởi lời nhận xét của anh nên tôi chỉ nói cái điều mình cho là đúng:
"Bài kiểm tra không phải để thay đổi lựa chọn của chúng ta."
Anh ấy hơi mỉm cười." Phải không?"
Caleb siết nhẹ vai tôi và đi về phòng mình. Tôi ngó vào phòng anh và thấy chiếc giường lộn xộn với một chồng sách vở trên bàn học. Anh đóng cửa lại. Ước gì có thể nói với anh là chúng tôi đang trải qua cùng một chuyện. Ước gì tôi có thể nói với anh theo kiểu tôi muốn chứ không phải là tôi cho là đúng. Nhưng việc thừa nhận cần sự giúp đỡ khó mà chịu được, nên tôi quay bước đi.
Tôi đi về phòng mình và khi đóng cánh cửa lại sau lưng, tôi nhận ra cách giải quyết có lẽ thật đơn giản. Sẽ cần có một cử chỉ vị tha để chọn Abnegation, hoặc một cử chỉ dũng cảm để chọn Dauntless, và chỉ cần cân nhắc cái này với cái kia là có thể chứng minh tôi thuộc về phái nào. Ngày mai, hai phẩm chất đó sẽ đấu tranh trong tôi, và chỉ một có thể thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro