Chương 1: Nhật ký của tôi
“Đâu phải trang nhật ký nào cũng chỉ toàn những dòng chữ buồn đau. Hãy mỉm cười đi và rồi em sẽ thấy,
nhất định sẽ còn những khoảng trống vui vẻ trong đó...”
Đời người quả đúng như một nhành hoa dại, sáng nở tối tàn, chưa kịp tỏa hương khoe sắc thì đã vội vã lụi tàn. Cuộc đời chỉ cần chớp mắt vài cái thì những chuyện dù muốn dù không đã sớm trở thành hồi ức không cách nào thay đổi được. Tuổi thanh xuân rực rỡ quý giá vô cùng, dù muốn, cũng không thể giữ lại cho riêng mình.
Năm ấy tôi mười tám tuổi, một mình ngang ngược quyết định thu gom tất cả hành lý ra ga, để bắt chuyến tàu sớm nhất lên thành phố rộng lớn này học, chỉ bởi một lý do rất ấu trĩ rằng: Mẹ tôi đã quyết định tái giá với người khác. Chắc hẳn ngày đó sau khi biết chuyện tôi bỏ nhà ra đi chỉ vì lí do này, mẹ nhất định sẽ rất buồn. Tôi biết mẹ buồn, tôi cũng biết điều tôi đang làm là không đúng, nhưng nói thật ngày ấy đâu có suy nghĩ được nhiều đến thế, chỉ biết hành động theo cảm tính để bản thân cảm thấy thoải mái thì được rồi. Mẹ tôi nói, con gái không nên học quá xa nhà như vậy, một thân một mình lưu lạc tới một nơi xa lạ, sẽ gặp rất nhiều rắc rối, nếu như dứt khoát bỏ đi rồi thì sau này đừng quay về nhà nữa. Rốt cuộc năm đó tôi vẫn không bị lời đe dọa ấy làm cho nao núng, thế nên mới dứt khoát xách quần áo bước ra khỏi nhà. Vậy đấy, ngày trẻ, chúng ta đã từng có lúc ngu ngốc thế đấy, nhưng ít nhất cũng là một kẻ ngu dũng cảm, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để làm cho được điều mình muốn. Sau khi trưởng thành rồi, nhất định sẽ không thể nào còn lòng quả cảm này cho được.
Nhưng mười tám tuổi – cái tuổi mở màn cho một cuộc sống mới, tôi nào có thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau cái tuổi mười tám ấy lại xuất hiện nhiều sắc màu ảm đạm đến thế. Ngay cả chặng đường từ ga tàu để đi tới trường học cũng gian nan, u ám vô cùng. Giữa trưa hè oi bức, nhiệt độ nóng cháy như thiêu như đốt, một mình tôi cuốc bộ trên vỉa hè ngơ ngơ ngác ngác, giống hệt một kẻ mộng du vậy. Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân tới một thành phố lớn sầm uất giống như thế này, cho nên cảm giác mới mẻ, lạ lẫm chắc chắn là không thể tránh khỏi rồi. Nhưng tôi thật không thể ngờ, thành phố này lại rộng lớn và tàn nhẫn đến thế, người cứ bước qua người không một chút lưu luyến, dù có gọi có níu cũng chẳng một ai mảy may muốn dừng lại, người va phải người, ngay cả nửa tiếng xin lỗi cũng không một ai muốn nói ra. Thế nên, tôi cũng không thể nhớ nổi tôi đã phải thay biết bao nhiêu chặng xe bus, đi lạc biết bao nhiêu chặng đường thì mới có thể tới được nơi cần tới nữa, chỉ biết rằng, khi tới được cổng trường, cả người tôi đều đã ướt đẫm mồ hôi, bụng đói mốc meo, đôi chân chẳng thể đứng vững nổi nữa rồi.
Nghe nói, trường chúng tôi có kí túc xá dành cho sinh viên mới, nhưng tôi thật chưa từng nghĩ tới việc ký túc xá này lại có bề dầy lịch sử đến vậy. Khác xa hoàn toàn với những gì tôi đã từng tưởng tượng trước đó, kí túc xá trước mắt tôi hiện giờ chỉ là một dãy nhà ồn ã, cũ nát với những mảng màu rêu xanh trải dài trên nền tường vàng loang lổ, thêm vào đó là đám quần áo được treo lộn xộn bên ngoài ban công, trông rối mắt, bừa bãi vô cùng. Đấy là còn chưa thèm kể đến, cái không khí ẩm mốc hôi rình, chỉ vừa chạm nhẹ thôi đã liền rùng mình hắt xì hơi cả chục cái rồi. Đã thế, cái cảm giác nóng nực, chật chội trong căn phòng chỉ vỏn vẹn có 15m2 thiếu ánh sáng trầm trọng này, lại càng khiến chúng tôi cảm thấy bức bối hơn nữa. Thật sự tôi sẽ phải là thành viên của tòa nhà cũ nát này trong suốt bốn năm tới sao? Mới nghĩ qua thôi, đã thấy đầu óc vô cùng choáng váng rồi, nhưng rốt cuộc cũng đâu thể còn sự lựa chọn khác chứ. Tôi tới đây với thân phận là một kẻ bị đuổi ra khỏi nhà cơ mà.
Có vẻ như, để học được bài học trưởng thành, việc đầu tiên chúng ta phải làm là buộc phải học cách biết chấp nhận sự thật trước đã, giống như việc ta phải chấp nhận ta đang lớn lên từng ngày mà chẳng thể bé lại được nữa vậy - một sự thật hiển nhiên, chẳng cách nào thay đổi.
- Hey, chào. Vẫn chưa quen sao?
- Tôi? Cậu đang nói với tôi sao?
- Đúng vậy.
Đang loay hoay lôi được đống quần áo từ trong vali ra vất lên giường thì bỗng dưng tôi nhận thấy trên vai mình có ai đó đang chạm vào. À, hóa ra là một cô bạn gái, dáng người hơi gầy, có vẻ là bạn cùng phòng sau này thì phải. Thấy tôi ngẩng mặt lên nhìn, cô ấy liền nghiêng nghiêng cái đầu nhìn tôi rồi mỉm cười một cách thân thiện. Nhưng quả thật bây giờ tôi đang cảm thấy rất khó chịu, cho nên cũng chẳng có tâm trạng muốn trò chuyện cùng ai đó. Thế nên tôi mới lạnh nhạt đáp lời.
- À, có một chút.
Chỉ một chút thôi á? Không, phải là hoàn toàn không quen mới đúng. Phải quen sao được khi mà thay vì được ở một mình một phòng thoải mái dễ chịu giống như ngày trước thì nay tôi lại phải san sẻ chỗ ăn chỗ nằm cùng với nhiều người. Phải quen làm sao được khi mà xung quanh ai cũng có ba hoặc mẹ sắp xếp đồ đạc, hỏi han, dặn dò từng chút từng chút một, còn tôi ngoài cái vali cũ kĩ bên cạnh làm bạn đồng hành ra thì còn có ai được nữa chứ. Thì ra trang đầu tiên của bài học trưởng thành mà chúng ta hiểu được lại có thể khác xa hoàn toàn so với những gì trước đó đã xảy ra như vậy. Sống mười tám năm trên đời, thì ra cảm giác tủi thân chính là như thế. Chua xót thật!
- Tên cậu là gì thế?
- Phạm Dương Đan.
- Vậy à, vậy tôi có thể gọi cậu là Đan không, hay là phải gọi Dương Đan?
- Tùy cậu.
Thành phố này thật kỳ lạ, con người ta sao cứ phải gọi nhau bằng cả tên đệm nữa. Dù gì cũng chỉ là cái tên thôi mà, đâu có gì quan trọng chứ.
- Vậy thì tôi sẽ gọi cậu là Đan thôi nhé. Thế cậu không định hỏi lại tôi tên gì à?
- Ờ, thế cậu tên gì?
- Bích Du - Trần Bích Du. Tôi đến từ phía Tây thành phố. Còn cậu?
- Chuyện đó thì có gì quan trọng chứ. Mau sắp xếp đồ đạc của cậu vào chỗ trước đi.
- Chà, cậu kì lạ thật đấy.
Kì lạ?! Là cậu ta đang nói tôi sao? Tôi không cho rằng vậy đâu. Tôi – thật lòng mà nói, phải rất là kì lạ mới đúng. Tôi, không hiểu sao, bằng một cách nào đó, lại cứ luôn cố chấp lựa chọn cho bản thân cách sống thật khép mình. Tôi vốn dĩ ngay từ đầu, muốn lên thành phố phồn thị này học, đơn giản chỉ vì tôi đang muốn chạy trốn, chứ cũng chưa hề có ý định sẽ thay đổi bản thân hay tìm thêm bạn bè gì hết. Tôi, từ rất lâu rồi, cứ luôn cố chấp cho rằng bạn bè chỉ luôn đem đến phiền phức cho mình. Tôi biết, thật ích kỉ khi cứ suy nghĩ rằng, bất kể chuyện gì trên đời chỉ cần dựa vào nỗ lực của bản thân mình thôi, thì đều có thể tốt đẹp mà không cần nhờ vả đến ai hết, nhưng tôi đã nói rồi, ngày ấy tôi còn trẻ, chỉ là một đứa trẻ chập chững bước những bước thật chậm vào đời với cả đống suy nghĩ ích kỉ mà thôi.
- Chúng ta dùng chung giường tầng, được không? Mình sẽ nằm bên trên.
Ừ nhỉ, ngoảnh đi ngoảnh lại, đúng là chỉ còn mỗi chiếc giường mà tôi đang đứng là trống thôi, Người đời nói quả không sai: "Người bước đến với người, ngoài có mục đích ra thì còn lý do nào chính đáng hơn nữa." Hóa ra, lại là do tôi tưởng bở, không phải cô ấy bước đến nói chuyện cùng tôi vì muốn làm bạn, mà là vì mục đích của chính bản thân cô ấy mà thôi. Phải rồi! Trong cái cuộc sống đầy rẫy bon chen nơi phồn thị này, mấy ai có thể làm ngơ với những mục đích của chính mình được chứ.
- Tùy cậu, tôi thế nào cũng được.
- Đan này.
- Gì?
Người này vì lý do gì mà cứ bám dai như đỉa vậy, còn không mau đi dọn đồ đạc của mình đi, rõ ràng là tôi đã thu mình sang một bên, để cho cô bạn ấy có thể trèo lên tầng trên rồi mà. Sẵn đang mang bực bội trong người, thế nên dù muốn tôi cũng không thể tránh khỏi giọng nói hơi gắt gỏng cho được, nhưng trái với những dự đoán của tôi, Bích Du đã không vì sự lạnh nhạt, khó chịu vô cớ ấy mà tức giận bỏ đi. Khi tôi quay lại nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy vẫn dịu dàng nghiêng nghiêng cái đầu, mỉm cười với tôi một cách thật chân thành.
- Từ giờ làm bạn rồi, cùng giúp đỡ nhau nhé.
- Ừ.
- Mình thật sự rất vui khi biết cậu đấy, Đan à.
- Ừ.
Cậu còn không biết sao, niềm vui của cậu lại chính là phiền phức cho tôi đấy.
.<3.
Đêm đầu tiên ở ký túc xá, không hiểu sao lại xuất hiện những thứ cảm xúc thật lạ.
Vậy nên, toàn bộ sáu người chúng tôi trong phòng đều không một ai ngủ được hết, đứa nào đứa nấy cũng trở mình liên tục trên những chiếc giường tầng sắt cũ kĩ kêu kẽo kẹt. Chắc tại một phần vì lạ nhà, phần nhiều còn lại là nhớ nhà. Và tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ, cho dù, chính tôi đã là người lựa chọn bỏ nhà ra đi chăng nữa, nhưng tôi không thể phủ nhận giờ này tôi cũng đang nhớ mẹ, nhớ vô cùng.
Hơn mười hai rưỡi đêm, tôi chán nản với tay lấy chiếc điện thoại dưới gối mở ra xem. Không có bất cứ tin nhắn, cuộc gọi nào hiển thị, cho dù cả một ngày dài đã trôi qua. Tôi ngốc thật, tôi đang mong chờ gì đây? Chờ một câu hỏi thăm của mẹ rằng: "Con đã đến nơi an toàn chưa?” hay “ Chúc con ngủ ngon” ư? Thật đúng là một giấc mộng đẹp của một đứa trẻ chưa chịu tỉnh giấc. Giờ này, chắc mẹ vẫn còn đang giận tôi lắm, không giận sao được, đứa trẻ đã bên mình suốt mười tám năm qua, chưa từng một lần chống đối, nay lại bỏ mình mà đi. Ngay cả chính bản thân tôi cũng thấy giận mình vô cùng, nhưng mà nếu tôi không làm như vậy, nếu như tôi còn tiếp tục chọn cách ở lại bên cạnh mẹ làm một đứa con ngoan giống như lúc trước thì tôi thật sự không thể làm được. Nói thật, nếu lúc ấy tôi còn tiếp tục ở lại gia đình, với cái suy nghĩ ích kỷ chất đống của tôi, tôi sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người thêm đau lòng mà thôi.
Nước mắt đang rơi đó sao? Là vì hối hận hay là thương cảm. Tôi cũng không rõ nữa. Mười tám tuổi, mọi chuyện trước đôi mắt tôi sao mà bỗng dưng trở nên mơ hồ quá.
- Đan này, cậu đã ngủ chưa? - Xem ra, người bên trên cũng giống như tôi, không ngủ được rồi.
- Cũng giống cậu thôi.
- Vậy thì mình thử nói chuyện cùng nhau một lát nhé. Biết đâu sẽ dễ ngủ hơn.
Cô bạn này đúng là vui tính. Nói chuyện trong tình cảnh một đứa tầng trên, một đứa tầng dưới này ư? Nhưng mà kệ đi, sao đâu chứ, dù gì tâm trạng tôi cũng đang không vui, có một người chịu nói chuyện cùng mình kể ra cũng tốt. Suy cho cùng, tôi đâu có nhiều cơ hội để trải qua cảm giác này bao giờ đâu.
- Đan này, nhà cậu có mấy anh chị em vậy?
- Một mình. Nhưng giờ thì cũng không rõ.
- Là sao chứ?
- Hầy, nói đơn giản thì tôi là con một.
- Vậy à, còn tôi thì có một đứa em gái nhỏ hơn tôi một tuổi. Vào năm tới, nó cũng sẽ lên thành phố này học đấy.
- Tại sao? Hai chị em cậu đều lên đây học hết, còn ba mẹ cậu ở nhà thì sao?
- Ừ, biết sao được. Thành phố tôi ở nghèo lắm, gia đình tôi cũng nghèo, thế nên ba mẹ tôi mới mong muốn chị em tôi có thể lên thành phố lớn này học tập, sau đó thì có thể lấy chồng, gây dựng sự nghiệp ở đây thì tốt. Họ tin, ở nơi này, chị em tôi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Thế còn cậu?
- Tôi thì làm sao?
- Sau khi học xong rồi, cậu có định ở lại thành phố này không?
- Cậu suy nghĩ xa xôi quá rồi đấy. Giờ chúng ta mới đang ở những ngày đầu của năm học mà thôi.
- Không nhanh đâu, cuộc đời này là một guồng quay vội vã, nếu cậu không tính toán cẩn thận từ trước, thì sẽ sớm bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn muôn thuở mà thôi.
Hóa ra, không phải ai cũng có suy nghĩ khờ khạo giống như tôi, muốn chạy đến một thành phố lớn chỉ vì mục đích chạy trốn. Tôi đúng là, đã được mẹ chiều đến mức ỷ lại thành thói quen luôn rồi. Ngay cả đến tương lai của chính mình, cũng chưa từng một giây nghĩ tới sẽ nên đưa nó đi theo chiều hướng nào nữa. Tôi quên rồi sao? Bây giờ, mẹ đã chẳng phải của riêng tôi, lo cho mình tôi được nữa rồi.
- Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ suy nghĩ kĩ về những gì cậu nói.
____***____
Sáng sớm của ngày hôm sau, cả phòng sáu người chúng tôi lại vì háo hức mà lục đục kéo nhau tới trường rõ sớm, chỉ tiếc là đời người hai chữ duyên phận không phải lúc nào cũng song hành, cho nên mỗi người chúng tôi đều được phân vào những lớp khác biệt vì chuyên ngành hoàn toàn khác nhau, giờ học cũng chênh lệch đáng kể.
Tôi đã sớm biết rồi mà, số phận đã sớm an bài tôi là một kẻ cô độc, vậy nên cho dù là ở nhà hay ở trường, tôi cũng đã được định sẵn là phải bước đi một mình rồi. Nói thật, nếu mà là một người có cách sống sôi nổi từ trước, thì tôi đã sớm không chịu an phận với số mệnh hẩm hiu này rồi. Nhưng đời mà, nếu vẫn chỉ là nếu thôi, sự thật tôi là người trầm tính, trước nay vẫn vậy. Vốn dĩ bước đi một mình trên con đường đơn độc này đã quá lâu rồi, cho nên nếu thật sự có xuất hiện thêm bạn đồng hành, tôi quả là có chút không thể thích nghi cho được. Vậy đấy, cứ luôn đổ lỗi cho những người xung quanh không dám bước tới, nhưng chính bản thân tôi không chịu đưa tay ra trước, thì người đối diện biết bấu víu vào gì đây?
Tiết học đầu tiên, xem ra cũng là phần khởi động khá thú vị. Là môn học chung ở phòng hội trường dành cho cả bốn lớp học trong ngành của tôi. Nhưng bằng một cách diệu kỳ nào đó, mọi người đều nhanh chóng tìm ra cho mình được một người bạn hay một nhóm bạn, sau đó thay vì nghe lời thầy giáo giảng trên bảng, họ sẽ cùng nhau túm năm tụm ba thì thầm to nhỏ để tìm kiếm thông tin về nhau. Còn tôi, tôi vốn dĩ không thích sự ồn ào, cho nên mới can tâm tình nguyện chọn cho mình một chỗ ngồi khuất nhất bên trong lớp học. Sau đó thì cứ như một con sâu lười nhác, liền đổ gục cả người xuống mặt bàn, chậm chạp cầm bút vẽ những nét nguệch ngoạc vào tờ giấy trắng.
Tôi, phải nói thế nào nhỉ? À phải, từ rất lâu rồi, vẫn luôn yêu thích hội họa, đam mê những bức tranh nhiều màu sắc, ám ảnh cái mùi ngai ngái, nồng nồng của dầu vẽ. Dường như trong thế giới yên ả bình lặng của tôi chỉ có những bức tranh là có sắc màu sống động. Nhưng rốt cuộc, dù là sở thích nào cũng không thể theo chúng ta mãi mãi được. Năm tháng dần qua đi, sau cùng tôi lại chọn một ngành học chẳng liên quan một chút gì đến hội họa cả. Con người ta nhiều lúc kì lạ thế đấy. có những thứ đúng đắn thì lại phân vân không biết có nên theo đuổi hay không, có những thứ dẫu biết chắng đem lại kết quả gì thì lại bất chấp thực hiện cho bằng được.
Cuối cùng, nằm vẽ nguệch ngoạc chán, tôi lại mệt mỏi chống tay ngồi dậy, rồi lười nhác lướt mắt nhìn ra khung cảnh phía bên ngoài. Bầu trời tháng tám thật đẹp. Mây trắng vẫn bồng bềnh lỡ lững chậm rãi trôi qua khung cửa sổ mà cũng nhanh vô cùng, giống như bốn năm đại học của tôi vậy. Lúc mới xuất phát cứ luôn cho rằng thời gian sẽ trôi lâu lắm nhưng xuân qua, hạ sang, thu tới vài lần thì bốn năm ấy đã can tâm tình nguyện trở thành ngày hôm qua mất rồi.
Có người nói, tuổi xuân ngắn lắm, hãy tận hưởng đi, đừng để nó trôi qua vô ích. Một khi đã để nó vụt qua rồi, tất cả chỉ còn là hồi ức mà thôi. Tôi – một cô gái đang ở độ tuổi đẹp nhất, rực rỡ nhất của đời người đây nhưng lại hoàn toàn chẳng có chút sức sống tươi trẻ nào từ độ tuổi ấy. Cứ loay hoay luẩn quẩn bị nhấn chìm trong chính sự ảm đạm do bản thân tạo nên mà không có cách nào thoát ra được.
Tan học chiều. Thay vì hối hả quay trở về căn ký túc xá chật hẹp có phần cũ nát ấy, thì tôi lại lựa chọn lững thững đi bộ khắp các con đường quanh trường để mong sao có thể tìm kiếm cho được một công việc part-time phù hợp. Nhưng dường như tìm việc từ trước tới nay chưa bao giờ là một công việc dễ dàng hết, cho dù nơi đây có là mảnh đất màu mỡ của việc làm thêm đi chăng nữa. Do lịch học không ổn định vào ban ngày cho nên tôi buộc phải xin những công việc vào ban tối, mà ban tối thì đa phần chỉ là công việc dành cho các quán bar, nhà hàng ồn ào, xô bồ mà thôi. Thế nên, loanh quanh, luẩn quẩn mất cả buổi tối, rốt cuộc việc vẫn không tìm được, tôi đành ôm bộ mặt ảo não, thất vọng quay trở lại ký túc xá.
Nhưng tôi thật không ngờ, vừa bước vào đến phòng, đập vào mắt tôi lại là cảnh tượng hết sức náo nhiệt, đông vui. Trên nền nhà, có rất nhiều vỏ bánh kẹo, lon nước ngọt được vất la liệt. Có vẻ như vừa có một vụ liên hoan ở đây. Vậy mà, chỉ mới tối ngày hôm qua thôi, đứa nào đứa nấy vẫn còn không ngừng than thở, thế mà giờ... Chà! Có vẻ như những người trẻ giống như chúng tôi đều sẽ rất nhanh chóng tìm ra được niềm vui mới cho chính bản thân mình.
- A, rốt cuộc thành viên cuối cùng trong phòng đã về. Mau lại đây! Chúng mình mong cậu mãi đấy. Bạn của tôi.
Vẫn là cô bạn Bích Du gì đó nhanh tay nhất, vừa trông thấy tôi thì đã liền mau chóng kéo tôi ngồi xuống nhập bọn. Nhưng tôi thật có chút ái ngại. Có phải trong một đám đông nào đó, bạn chỉ cần bước đến ngồi xuống thì sau đó sẽ liền trở thành bạn của tất cả mọi người ở đó hay không?
- Phải! Phải! Bia của cậu đây, bọn mình phần cho cậu một lon này. Mau uống đi không lại bị quản lý ký túc phát hiện bây giờ.
Bia ư? Tôi nhìn lon bia vàng ươm đã được khui sẵn đang được giơ phía trước mặt có chút bối rối. Tôi chưa bao giờ uống bia cả.
- Không sao đâu mà. Ngày vui thế này, không có rượu thì nhất định phải có bia. Sáu người chúng ta phải có duyên lắm mới được ở cùng nhau, phải kỉ niệm cùng nhau chứ, sau này có thể sẽ có thể không làm chị em tốt nhưng ít nhất cũng phải có kỉ niệm tốt cùng nhau. Uống cạn nào!
Thật không thể tin nổi, bọn họ giấu những lon bia ở đâu mà lời vừa dứt, đồng loạt bọn họ đã có thể nâng bia lên rồi. Nói thật, tôi không thích bia rượu bài bạc, nhưng trong không khí thế này, tôi nghĩ có lẽ cũng nên để bản thân buông thả một chút. Nghĩ vậy, tôi cầm lấy lon bia tu liền một hơi đến hết trước sự kinh ngạc của những người bên cạnh.
Nhưng mà bia chẩng mấy dễ chịu nhỉ? Không ngọt ngào như nước cam mẹ vắt, cũng không thơm mát như nước trái cây trong siêu thị, bia có mùi hơi ngai ngái, vị cũng hơi đăng đắng. Chẳng lẽ đây chính là thứ vị giác mà sau khi trưởng thành rồi, cần phải nếm trải hay sao? Có lẽ vậy, có lẽ để chứng minh cho việc mình không còn là đứa trẻ nữa, người ta bắt đầu thích nếm trải vị đắng cay ở đời mà vô tình quên đi mất bản thân mình cũng đã từng có lúc được nếm qua rất nhiều thứ ngọt ngào trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro