Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Vừa bước vào nhà bà Chân, Gia Hân ngồi phịch xuống ghế, trao Gia Gia vào tay bà Chân, uống sạch cốc nước hoa quả trên bàn.

- Cháu nghi lắm, chắc chắn mẹ cháu có bồ bên ngoài!

Bà Chân thở dài, vừa dỗ Gia Gia vừa nói:

- Mọi rắc rối của gia đình cháu đều do cháu châm ngòi nổ thôi...thôi cái trò suy đoán linh tinh nữa đi là đã giữ cho gia đình yên ấm rồi!

- Lần này lại khác...mẹ cháu có gì đó lạ lắm...sáng nào cũng trang điểm thật kỹ và ra ngoài, vẻ mặt còn rất tươi tỉnh! Trước đây mẹ cháu đâu có thế?

- Gì mà đâu có thế? Bà ta lúc nào chẳng tươi, cứ như là đại sứ độc quyền của nhãn hàng kem đánh răng không bằng!

- Mẹ còn ăn mặc khác lắm...

- Thời trang của bà ta lúc nào chẳng khác người, bà ta còn dám chê bác ăn mặc quê mùa,còn bà ta thì chẳng khác nào cột đèn giao thông ở ngã tư...

- Nhưng...

- Cháu thắc mắc thế thì theo dõi bà ta đi!

Gia Hân đứng phắt dậy:

- Sao cháu không nghĩ ra sớm nhỉ? Bám theo...đúng rồi, sáng mai thực hành luôn! Bác đi cùng cháu nhá!

- Đừng có lôi mẹ anh vào mấy trò linh tinh đấy!

Hạ Vũ bước vào nhà, chống hông nhìn Gia Hân với vẻ mặt nguy hiểm.

- Cảnh cáo 1, thôi ngay cái trò "điệp viên 007"gàn dở đó đi...

- Anh...

- Cảnh cáo 2, sau này đừng có giở trò nói xấu chị Khánh Chi ở mọi nơi nữa!

- Em đâu có!

- Đừng nói dối! Hôm qua em tới đài phát thanh của Gia Khang...

- Đúng đấy, là em nói đấy! Em chỉ nói chị Khánh Chi yêu đơn phương anh Phong lâu lắm mà không được đáp trả! Sao? Em chỉ thắc mắc tại sao chị ấy chưa chịu bỏ cuộc thôi! Không được à?

- Vậy thì hỏi anh đây này!

- Không thích! Hay em hỏi thẳng chị Khánh Chi nhỉ?

- Em mất trí à?

- Nếu chị ấy không có can đảm bỏ cuộc thì em sẽ giúp! Còn anh...đừng đóng vai kỵ sĩ áo đen nữa, thứ chị ấy cần...là bạch mã hoàng tử cơ! Anh tưởng chị Khánh Chi sẽ để ý tới anh à?

Hạ Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng bước lên cầu thang.Chợt anh đứng lại.

- Cảnh cáo 3, Gia Khang đang đợi em ở nhà...em biết nguyên nhân là gì rồi chứ?

- Em có đầu óc không hả? - Gia Khang giận dữ quát lên.

Gia Hân rơm rớm nước mắt.

- Sao ai cũng đứng về phía chị Khánh Chi thế?

Gia Khang thở dài:

- Em thấy mình có lý lắm hay sao mà khóc?

Gia Hân lắc đầu:

- Vì tủi thân thôi! Em chỉ nghĩ cho hai người anh ngốc nghếch của mình, như thế là có tội sao? Tại sao lúc nào mọi người cũng chỉ lo đến hậu quả mà không bao giờ hỏi em lý do vì sao? Em đứng trước vành móng ngựa hết người này tới người khác mà không nhận được một lời bào chữa, như thế là có lý sao?

Gia Khang bỏ tay ra khỏi túi quần, dang rộng cánh tay dài, chắc nịch của anh.

- Lại đây, và ôm chồng của em mà khóc!

Gia Hân lùi lại phía sau, tự lau nước mắt đang lăn dài trên má.

- Không thích! Anh đâu có tin em!

- Đừng trẻ con như thế!

Gia Hân quay mặt và bước nhanh ra cửa.

- Em mà bỏ đi là chết chắc với anh đấy! Gia Hân...- Gia Khang gọi với theo, nhưng Gia Hân đã chạy đi thật rồi, với tâm trạng trống rỗng, hòa vào bầu trời đêm không ánh sao.

Mọi thứ đang dần trở nên hỗn độn với tôi, như một vòng xoáy cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi, cuốn đi tất cả như một cơn bão khiến đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Cuộc sống không đơn giản như tôi tưởng tượng mà phức tạp và khó khăn hơn nhiều. Ngay cả những mối quan hệ của chính tôi cũng đang dần trở nên phức tạp. Thời gian dài tìm việc trong vô vọng, anh Hạ Phong luôn cố an ủi động viên tôi và cố thuyết phục tôi vào làm tại công ty anh ấy với cái công việc mà tôi tưởng như đùa. Đã nhiều lần tôi muốn gạt bỏ cái tự trọng rẻ tiền để vào đó làm với một bệ phóng lớn đằng sau là anh Phong nhưng dường như cái " tôi "trong con người mình quá lớn chăng?

Tôi thở dài, không biết là cái thở dài thứ một nghìn mấy trăm nhưng bây giờ tôi không còn biết mình phải làm gì và phải bắt đầu từ đâu khi ngày ngày lang thang trên con đường Hà Nội quen thuộc hít khói xe đã quá nhàm chán mà không có lấy một công việc nào cho mình cả.

- Khỉ thật! Bộ xếp hình đó đâu mất rồi? Không thể như thế được...quái, nó có chân chắc?

Hạ Vũ chạy thật nhanh xuống nhà như con thiêu thân lao vào bóng đêm, gọi ầm lên:

- Mẹ ơi...mẹ...

- Có chuyện gì thế? Mới sáng sớm...- Bà Chân bước ra cùng tách cafe nóng thoang thoảng hương sữa ngọt lịm.

- Mẹ có thấy bộ xếp hình mà con vẫn hay ghép không? Con tìm nó suốt hôm qua tới giờ đến nỗi đầu con sắp nổ tung rồi đây!

Bà Chân gõ đầu đứa con trai:

- Đừng có phàn nàn nữa làm gì, ông thần bừa bãi! Nó có mất cũng chỉ tại con thôi! Đồ của mình thì phải tự mà giữ lấy chứ, con còn hỏi ai...hỏi ai nào, đồ của ai? Những thành viên trong gia đình này có cần phải coi đồ hộ con nữa không? Mọi người đều bận rộn làm việc, không ai hơi đâu rảnh rỗi để ngồi ghép những bức tranh nhảm nhí đó như con đâu. Có mỗi một bộ xếp hình, lúc nào cũng lắp lắp ghép ghép cả chục năm rồi, lắp hoài à! Con ghép nó cả chục năm rồi mà không biết chán hay sao hả, lại còn vứt bừa bãi. Có còn bé nhỏ gì nữa đâu? Con còn nhớ lúc con học trung học hay sao nhỉ, mất một miếng ghép thôi mà nó đã gào toáng lên, rồi bắt bẻ cả nhà là cầm nhầm của nó, lục lọi hết phòng của mọi người, ngay cả chuồng chó nó cũng không tha. Cuối cùng nó ở đâu...ở đâu hả...ở ngay trên chiếc ô tô điều khiển từ xa mà con để quên ở lớp học đó! Vì thế lần này mà mất thì ráng mà chịu! Cả mấy nghìn miếng ghép như thế, để bừa bãi hết trong phòng con đã đành, đừng bày bừa ra phòng khách làm gì nữa kẻo lúc mất lại đổ thừa cho mọi người.

- Thì cũng chỉ...à xe ô tô...đúng rồi...trên xe ô tô...

Hắn lao nhanh tới gara, lục lọi rồi tìm kiếm, không một chút manh mối. Hắn giận dữ đấm mạnh cửa xe, quát lên:

- Chết tiệt! Nó ở đâu được?

Thời tiết mấy ngày nay không được thuận lợi cho lắm, cứ nắng nắng mưa mưa bất chợt, cái thời tiết mà mẹ tôi đã từng nói đùa rằng ông trời đang bị sổ mũi đó mà! Vì thế tôi cũng ngại ra ngoài và cũng dần chán nản với việc đó, không gì sướng hơn bằng việc cuộn tròn trong chăn và ngủ nướng ngon lành nhỉ?

Mở điện thoại trong tình trạng ngái ngủ, đã 7h32'...

Mở toang cửa sổ, một làn gió thoảng qua mang theo hương thơm nhè nhẹ của những giỏ hoa lan bên sân thượng nhà cô Mai mới trồng. Lần đầu tiên khi tỉnh dậy mà tôi chú ý đến ngôi nhà phía đối diện nhiều đến thế, không chỉ bởi mùi hoa phong lan ngan ngát đan xen với mùi âm ẩm của đất, cũng không phải bởi sự thay đổi của ngôi nhà đó đã quá khác so với trước kia mà chỉ để chờ đợi cánh cửa ở căn phòng tầng hai mở ra. Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy căn phòng đó có gì đó rất thú vị để tôi trông chờ. Chỉ là sự tò mò suốt mấy năm qua bởi chưa một lần tôi được nhìn tường tận bên trong đó là gì, những lần tôi nhìn sang chỉ là bức tường đã bạc phếch màu rêu xanh và cánh cửa sổ khép chặt vô tình. Chỉ một sự tò mò nhỏ nhoi thôi nhưng nó cứ thôi thúc tôi mãi và trở thành một sự kỳ vọng lớn lao.

Bên dưới nhà, cô Mai đang lúi húi dọn dẹp nhà cửa và trang trí nốt cổng nhà bằng những chậu hoa xinh xinh mà tôi không biết tên. Cô nhìn tôi và mỉm cười hiền hậu:

- Chào buổi sáng, Thiên Ý!

Tôi bất giác cười theo cô Mai.Nụ cười đó của cô, giọng nói ấm áp của cô khiến tôi nhớ mẹ tôi quá! Những lúc mệt mỏi thế này, tôi chỉ muốn lao vào vòng tay mẹ và khóc ngon lành nhưng chuyện đó với tôi quả là xa vời.

Điện thoại tôi rung chuông. Tôi với tay cầm điện thoại và chợt nhìn thấy cái hộp màu xám của Hạ Vũ trên bàn. Tôi cầm nó lên và ngắm nghía. Thì ra là một bộ xếp hình.

- Alo - Tôi nghe điện với giọng còn ngái ngủ.

Nhưng đầu dây vọng lại một tiếng nói quen thuộc đó...cái tiếng nói mà tôi đã muốn lãng quên và không muốn nghe lại nữa nhưng nó đang hét lên bên tai tôi tỉnh hẳn.

- Trả lại bộ xếp hình đó cho tôi!

Tôi giật mình đánh thót và tim tôi cũng sắp bay ra khỏi lồng ngực,ấp úng:

- Ai...ai thế? Không...không lẽ...

- Bộ xếp hình màu xám của tôi, cô đang cầm đúng không?

Như bị đánh trúng tim đen, tôi lập tức dập máy và ném phăng bộ xếp hình gàn dở của hắn vào góc giường. Đột nhiên tôi thấy run run.

- Sao hắn lại biết số điện thoại của mình? Sao hắn ta biết mình cầm bộ xếp hình đó? Trời ơi mình điên mất...

"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Hạ Vũ giận dữ ném phăng điện thoại, quát lên:

- Cô ta đang làm cái quái gì thế? Tưởng tôi không tìm ra cô được sao? Thiên Ý...tên tội phạm xuyên quốc tế này...

- Vâng! Nếu lúc nào cần người mới xin cứ gọi tôi ạ!

Tôi thở dài bước ra khỏi công ty du lịch. Quái lạ, mới đăng báo tuyển nhân viên có mấy ngày mà sao đã đủ người rồi thế? Tôi tặc lưỡi, rồi chăm chú vào tờ báo tìm việc tiếp theo, nhăn nhó nhìn mặt trời vì cái nóng như thiêu như đốt kia.

Chợt...một cuộc rượt đuổi vụt qua trước mắt tôi như điện xẹt.

- Cướp...cướp,mọi người ở cướp! Đứng lại ngay...túi xách của tôi...tên khốn kia!

Gia Hân đang cố rượt theo sau tên trộm và kêu thét inh ỏi như loa phóng thanh phường. Tên trộm cố guồng đôi chân khỏe mạnh của hắn và chạy nhanh như vũ bão, lướt qua cùng với chiếc túi xách hàng hiệu đính ngọc lấp lánh của cô nàng trên đường phố hỗn loạn.

Mọi người cũng đang nháo nhác cả lên đuổi theo hắn, nhưng với sự luồn lách không khéo đến độ chuyên nghiệp của mình, hắn cố thoát một cách mau lẹ.

Vớ lấy hòn đá vừa tầm dưới chân mình, tôi lấy đà và nhắm đúng tên cướp mà ném.

Bốp...

Hòn đá trúng khuỷu chân hắn một cách chuẩn xác khiến tôi cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên, một phần cảm thấy hãnh diện về tài thiện xạ của mình,giống như trước kia tôi đã từng ném vỡ cửa kính xe Hạ Vũ vậy. Tên trộm bất ngờ ngã lăn ra.

Hắn đương bò dậy tẩu thoát thì mọi người xung quanh được dịp xúm đen đỏ, đấm đá túi bụi.

Đáng đời hắn...

Gia Hân cúi rạp người thở dốc, chạy vội giật chiếc túi xách lấp lánh của mình và tiện chân đá cho hắn một phát đau điếng vào mạng sườn:

- Đồ xấu xa, đi chết đi! - Rồi nhìn tôi cười mỉm. - Cô là xạ thủ hả? Ném cừ thật đấy!

Tôi ngỡ ngàng nhìn Gia Hân, thắc mắc:

- Cô...là thợ săn ảnh sao?

- Sao? Tôi á? Không...

Nhầm lẫn cũng dễ hiểu thôi! Với cái điệu bộ như thế kia,một chiếc áo choàng có mũ che kín đầu dưới cái thời tiết 36 độ C, một chiếc kính đen to bản cùng một cái ống nhòm và chiếc máy ảnh đeo lủng lẳng ở cổ, không kể đến chiếc túi xách mà cô ta vừa suýt mất cắp thì không chỉ tôi mà ai nhìn thấy cũng có thể gắn mác cho cô" paparazzi "không chệch đi đâu được!

Gia Hân cầm gói ô mai ăn ngon lành, đưa về phía tôi:

- Cậu ăn không?

Tôi khẽ lắc đầu, nhíu mày:

- Gói ô mai đó...không có nhãn mác...

- Cậu sợ à? Yên tâm, nó đảm bảo chất lượng, lại còn rất ngon nữa! Không ngộ độc thực phẩm đâu mà lo!

- Cậu chắc chứ?

Nhanh chóng, tôi quen Gia Hân như thế, rất tình cờ và giống như duyên kiếp chăng? Một bà mẹ trẻ rất vô tư và trong sáng, hồn nhiên. Không biết tôi hiểu cô ấy được bao nhiêu nhưng tôi có thể chắc chắn được một điều rằng Gia Hân rất chân thật, có gì nói đấy và đó cũng thể coi là điểm yếu bởi cái miệng thường làm tội cái thân mà!

- Cô có tin rằng người U50 cũng có thể đi hẹn hò yêu đương không? Mẹ chồng tôi đấy, tôi không phải paparazzi hay gì đó đâu, chỉ là tôi đang theo dõi mẹ chồng tôi thôi! Tôi phải bắt quả tang được chuyện mờ ám của mẹ. Có như thế gia đình tôi mới êm đềm mà sống với nhau được, cô hiểu chứ? Một gia đình cũng như mạng sống của con người vậy, ai cũng cần phải giữ gìn mạng sống của mình! Cũng chẳng ai có lấy hai cái mạng sống, không thêm không bớt, mạng sống con người quý giá lắm cô có biết không? Sẽ thật khó nếu ta không có mạng sống để sống nên gia đình đối với tôi cũng vậy đấy! Ey...cô không hiểu đúng không? Cũng dễ hiểu thôi bởi cô đã có chồng đâu? Lúc nào có gia đình riêng rồi cô sẽ hiểu thôi! Rắc rối lắm, tôi cũng đang khó xử lắm đây!

Nghe cô ta nói một hồi thì đầu tôi cũng sắp nổ tung rồi đây! Tôi không hiểu cô ta đang định nói cái gì nhưng cũng cố mà nghe, bởi đây là phép lịch sự tối thiểu. Gia Hân bá vai tôi:

- Chúng ta kết bạn đi! Rồi tôi sẽ chỉ cho cô những điều phải làm để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Gia đình tôi, rồi tôi sẽ chấn chỉnh lại hết, cái gì cũng sẽ đi vào quỹ đạo của nó cả thôi!

Phải! Cái gì cũng sẽ đi vào quỹ đạo của nó cả thôi! Tôi tin là như thế và cuộc đời của tôi cũng thế! Nếu ngưỡng cửa cuộc đời mình bước quá chặt không thể mở được thì đừng tuyệt vọng mà hãy tìm cách phá nó cho bằng được. Không gì là không thể cả, hãy cứ tin là như thế và nó sẽ là như thế, dù chỉ mình ta nghĩ thế thôi cũng được!

- Hàn Linh này, cậu biết gì chưa? - Ngọc Anh bá vai Hàn Linh.

- Biết gì cơ?

- Hôm nay mình đi ngang qua phòng giám hiệu, thấy các thầy cô đang bàn tán rằng sắp có học sinh mới chuyển về trường mình đấy, mà lại chuyển về lớp mình nữa cơ!

- Vậy thì có gì to tát đâu cơ chứ? Kẻ chuyển đi, người chuyển về, chuyện như cơm bữa ấy mà cậu có vẻ mong đợi thế?

- Cậu không biết ấy chứ! Không phải một cô gái đâu mà là một chàng hotboy đấy! Một chàng Newzealand chính hiệu đấy nghe không? Nghe nói rất đẹp trai thì phải, trời ơi nghe các cô ca ngợi mà mình thấy tò mò quá! Chủ tịch này, không khác gì tài tử Hàn Quốc đâu nha!

- Này...so sánh kiểu gì vậy hả? Nhân danh chủ tịch, yêu cầu cậu không được phát ngôn bừa bãi, muốn bị anti khỏi hội hả? Đừng có so sánh bậy bạ với những tên chưa rõ lai lịch gốc gác như thế! New Zealand gì chứ? Mặc kệ, chẳng liên quan đến tớ! Vì thế, dù cậu ta có ở Newzealand, NewYork hay Tokyo gì tớ cũng mặc kệ!

Ngọc Anh thở dài, gật đầu một cách miễn cưỡng:

- Phải rồi, cậu chỉ có thế là hạnh phúc rồi, nhưng mình cũng cần sống với đúng cuộc sống của mình không phải sao, một cuộc sống quá xa vời như thế tớ e là...

- Cậu nói gì thế? Nhân danh chủ tịch...

- À...không, không có gì cả...tới nhà cậu rồi đấy! Mau vào nhà đi!

Hàn Linh thở dài cúi mặt xuống đất:

- Tớ chẳng muốn bước chân vào căn nhà này nữa, mẹ đã đuổi tớ đi như một con thú hoang vậy!

- Vẫn còn chiến tranh lạnh cơ à?

- Ừ, tớ quyết không nói gì trước khi mẹ tớ xin lỗi tớ trước!

- Đồ ngốc, cậu sẽ chẳng có gì mà ăn đâu!

- Kệ tớ!

- Đồ cứng đầu!

Hàn Linh đứng một lúc lâu trước cửa nhà mà đôi chân nặng nề không muốn bước nữa. Nó thở dài nhìn lên bầu trời xám xịt mây đen như muốn nuốt chửng cái thành phố này vậy!

- Dường như mẹ chẳng muốn làm lành với mình gì cả! Làm từ sáng mình nhịn ăn đến đói meo cả bụng! Đường đường là một chủ tịch danh giá mà phải chịu đói khổ như thế này đây, có khác gì sống trong tù ngục chứ? Bây giờ bước vào nhà và giả vờ không ăn trưa nữa thì mình đói đến chết mất! Trời ơi, mình phải làm sao đây! Điên mất thôi! - Nó khốn khổ nhìn lên trời. - Trời sắp mưa nữa chứ...mình sẽ ướt nếu không vào nhà...nhưng như thế thì mất mặt quá, coi như chiến dịch đấu tranh của mình từ hôm qua đến giờ là công cốc sao?

- Hàn Linh, sao cháu đứng ngoài đó lẩm bẩm một mình thế? Trời có vẻ sắp mưa đấy! - Cô Mai vừa dọn những chậu hoa ngoài cổng nhà vừa dõi mắt theo con bé.

Hàn Linh nhanh nhảu cúi rạp một góc 90 độ:

- Cháu chào cô ạ! Cô là hàng xóm mới phải không ạ? Xin lỗi cô vì hôm nay cháu mới chào hỏi cô được! Cháu là Hàn Linh, cháu cũng nghe mẹ kể về cô rồi ạ!

Con bé cười ranh mãnh, thầm nghĩ trong bụng:" Mình có chỗ trốn mẹ rồi đây! "

- Nhà cô hơi bừa bộn tại cô mới dọn đến nên chưa dọn dẹp được sạch sẽ, gọn gàng! Cháu thông cảm nhé!

Con bé lắc đầu, xua tay:

- Không đâu ạ! Cháu mới là người phải xin lỗi! Cô cho cháu ăn một bữa ngon như thế, cháu thật ngại quá!

- Cháu nói gì vậy chứ? Hàng xóm với nhau!m Một cô bé dễ thương, hoạt bát thế này thì ai mà chẳng quý?

- Thật không cô? Vậy mà mẹ cháu cứ mắng cháu suốt thôi! Tối ngày nói cháu ang ngạnh, bướng bỉnh, còn nói sẽ mặc kệ, không quan tâm đến cháu nữa! Cháu với mẹ cháu hay cãi nhau lắm cô ạ! Mẹ con cháu cũng đang chiến tranh lạnh nên cháu mới sang nhà cô lánh nạn một lát. Mẹ cháu trông thế thôi nhưng nóng tính lắm! Cháu mà bước chân về nhà ngay bây giờ thì kiểu gì cô cũng nghe thấy tiếng mẹ con cháu cãi nhau cho mà xem! Xin lỗi cô nhưng chuyển về đây cô lại phải chịu tra tấn lỗ tai bởi gia đình cháu rồi! Nhưng không sao, dần dần sẽ quen thôi cô ạ!

Cô Mai cười, vỗ vai Hàn Linh:

- Con bé này thật là...

- Mà cô sống ở đây với ai vậy ạ? Mấy ngày nay cháu chỉ thấy cô sống một mình thôi!

- À...với con trai cô!

- Con trai cô ạ? Ra thế...cháu chưa có dịp được gặp anh ấy!

- Cháu sẽ gặp nó sớm thôi!

Hàn Linh lượn quanh nhà, ngắm nghía những bức tranh sơn dầu treo trên tường! Nó ngó lên cầu thang hướng tới tầng hai, ngập ngừng nhìn sang cô Mai:

- Cháu...lên xem một chút được chứ? Sẽ không phiền chứ ạ?

- À...không sao, nếu cháu muốn...

Không ngần ngại, Hàn Linh chạy nhanh lên bậc thang như con sóc chuyền cành, lao vút lên với tốc độ tia chớp để thỏa mãn sự tò mò giống như tôi vậy! Nó mở toang cửa sổ, một thứ ánh sáng mới lạ ồ ạt tràn vào căn phòng mà bấy lâu nay không lọt một tia sáng nào qua, những hạt bụi theo vệt sáng tạo thành một luồng khí lấp lánh như dải ngân hà quét qua ô cửa sổ bám đầy bụi.

- Đây có vẻ là phòng con trai bác ấy. Nhưng sao chưa quét dọn vậy nhỉ? - Hàn Linh đảo mắt nhìn quanh, không có gì đặc biệt ngoài chiếc tủ lim màu nâu đỏ khóa chặt và những đồ đạc lỉnh kỉnh bên cạnh chiếc giường.

Nó tiến lại gần cửa sổ và ồ lên:

- Chà...kia là phòng chị Thiên Ý kìa! Òa...nhìn rõ quá, gần thật đấy! Không ngờ ở đây lại gần đến thế, vậy mà trước kia mình không nhận ra nhỉ! Ở đây có thể thấy hết những gì chị ấy đang làm ấy chứ! Liệu sẽ xảy ra loveline giữa họ không nhỉ? Giống như Romeo và Juliet...

- Con về rồi ạ!

Nghe tiếng người dưới phòng khách, con bé ngạc nhiên quay phắt lại.

- Con trai bác ấy thì phải!

- Con về sớm thế? Đã ăn cơm chưa? Mẹ hâm lại đồ ăn cho con nhé?

- Không cần đâu ạ! Con ăn rồi, con lên phòng đây! Mẹ nghỉ ngơi đi, con sẽ tự dọn phòng mình!

Những bước chân đầu tiên của anh ta trên bậc thang gỗ tỉ lệ thuận với nhịp tim của Hàn Linh đang tăng vọt bất ổn. Con bé luống cuống nắm chắc dây ba lô, mạnh dạn bước xuống đầu cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro