Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13


Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ! Đường xá vẫn ồn ào và đông đúc đến nghẹt thở. Cậu lắng tai nghe những chú ve sầu đang ngân nga dàn đồng ca để chia tay mùa hạ đang dần lụi tàn, vẫn cố để lại dư âm là những cơn gió nhẹ mát lành.

Vừa bước xuống xe buýt, Hàn Linh nhanh chóng đảo mắt xung quanh, nó lẩm bẩm:

- Làm ơn đấy! Cậu về rồi đúng không?

Nhưng ngay trước mặt nó, Gia Khánh đang ngồi tròn vo bên bờ hồ, cái hình ảnh mà Hàn Linh không biết nên nói là đáng thương hay đáng yêu nữa!

Hàn Linh chạy thật nhanh, đá vào chân Gia Khánh quát:

- Sao giờ này mà còn ngồi đây hả? Cậu có biết mấy giờ rồi không?

Gia Khánh ngước đôi mắt đen quyến rũ nhìn nó. Hàn Linh nghĩ cậu nhóc sẽ nổi trận lôi đình với nó, không chỉ bởi cú đá "thần sầu"vô lí được nó ban tặng mà còn kèm theo sự tức giận kèm nén sau quãng thời gian chờ đợi tựa ngàn thế kỉ mà cậu vừa trải qua.

Gia Khánh xoa xoa cái chân đau, mếu máo một cách tội nghiệp:

- Cậu có gì ăn không?

Câu nói đó khiến con bé Hàn Linh đông cứng trong giây lát. Nó nhìn Gia Khánh hồi lâu và cảm giác có lỗi ùa đến, tới tập như bão tố khiến nó không thể không giận bản thân mình được! Nó ngồi xuống cạnh Gia Khánh, mở balo và đưa cho cậu gói khoai lang nướng nóng hổi.

- Tớ mua trên đường tới đây đấy!

Gia Khánh nhận lấy nó và nhanh tay mở ra. Một mùi thơm tỏa ra thật ngọt, thật ấm. Gia Khánh cầm củ khoai trên tay,mặt tỉnh bơ:

- Tớ không thích ăn khoai! Cậu có snack không?

Hàn Linh giật lấy túi khoai lang, nhăn mặt:

- Tớ đã mua thì cũng ráng mà ăn chứ! - Rồi ném về phía cậu gói snack to đùng. - Khoai tây chiên đấy!

Gia Khánh thích thú mở ra ăn một cách ngon lành.

- Này...nó cũng là khoai đấy! Cậu nói cậu không thích ăn khoai mà!

- Kia là khoai nướng, đây là khoai chiên mà...

Hàn Linh nhếch mép, nghĩ thầm"Đồ ngốc, khoai nào mà chẳng là khoai chứ!"

- Này! - Hàn Linh nhìn cậu.- Thực ra,tớ nói dối cậu đấy! Chú Vinh...chú ấy nhờ tớ mang tranh về, và bảo cậu về nhà đi! Nhưng tớ đã nói dối cậu và bắt cậu phải đợi lâu như thế! Tớ chỉ muốn đùa một chút thôi...vì nghĩ cậu không có đủ nhẫn nại và đã về lâu rồi...

Gia Khánh nhìn Hàn Linh thật lâu bằng ánh mắt khó hiểu. Điều đó khiến Hàn Linh đông cứng, không dám thở mạnh. Nó nuốt nước bọt.

- Tớ...xin lỗi...

Gia Khánh đứng phắt dậy.

- Cậu đang nghĩ tớ giống thằng ngốc đúng không?

Rồi cậu đi thẳng khiến Hàn Linh lóng ngóng.

- Này...cậu có thể mắng tớ mà! Mắng tớ tại sao lại đối xử với cậu như thế...mắng tớ là đứa con gái ngu ngốc cũng được! - Hàn Linh gọi vọng theo.- Này...tớ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cậu mắng rồi! Cậu im lặng làm tớ áy náy đấy!

- Rồi sao? Mắng cậu thì được ích gì chứ? - Đôi chân cậu vẫn bước với cái tâm trạng rối bời. Hay đó chính là sự bộc phát sau quãng thời gian chờ đợi như một tên ngốc không hơn không kém.

- Vậy...cậu cũng nên giúp tớ mang những bức tranh và đống đồ kềnh càng này về nhà chứ! Tớ nghĩ tớ không mang nổi chúng đâu...này...

Gia Khánh đứng khựng lại, hai tay chống hông thở dài:

- Cậu ta thật là phiền phức!

Gia Khánh vơ vội tập tranh cùng cái kệ bằng gỗ, xốc lên vai và bước nhanh hơn.

- Ơ...cậu đi đâu thế? Nhà tớ ở hướng này cơ mà!

Hàn Linh cười toe, lon ton chạy theo sau.

- Cậu đang giận tớ à?

- Không!

- Đừng nói dối!

- Ai mới là kẻ nói dối chứ?

- Cậu có vẻ không phải người dễ nổi giận nhỉ?

- Thế thì sao?

- Tớ thì ngược lại! Kẻ nào dám gây sự với tớ là kẻ đó chết chắc rồi. Tớ sẽ vặn cổ hắn từ đằng trước ra đằng sau...

- Tớ thấy tớ thật ngốc nghếch khi bị lừa một cách ngoạn mục như thế!

- Thế sao cậu không mắng tớ? Vì đã biến cậu thành thằng ngốc...

- Kẻ ngốc cũng được phép mắng người hay sao?

Hàn Linh gõ vào đầu Gia Khánh:

- Cậu đúng là đồ ngốc mà!

Gia Khánh đứng khựng lại, khó chịu:

- Cậu...sao cậu dám đánh vào đầu tớ hả?

Hàn Linh cười:

- Bây giờ cậu đang mắng tớ đấy à?

- Cậu...

Tức không nói nên lời, Gia Khánh hậm hực bước đi nhanh hơn.

- Cậu đáng yêu thật đấy! Tóc màu vàng nè...áo quần màu đỏ nè...nhìn kìa, cả đôi giày màu xanh kia nữa! Giỏi mix đồ quá ha....nhìn cậu như cây cột đèn giao thông ở ngã tư vậy đó! - Nó lẽo đẽo bám theo cậu nhóc, cười đùa. - Này...cậu giận thật đấy à? Tớ chỉ đùa thôi mà...đi nhanh thế, chờ tớ với...này chàng trai đến từ tỉnh Newzealand, chờ tớ với!

Về tới cổng nhà, Gia Khánh đặt cái kệ gỗ xuống, dựa vào cổng, đặt tập tranh vào tay Hàn Linh rồi xoay người,than thở:

- Không ngờ cái kệ gỗ này cũng nặng thật! Nhà cậu đây à?

Hàn Linh gật đầu, định nói gì đó thì tôi bước ra cổng.

- Tối rồi mà em đi đâu về thế?

Nhanh chóng, tôi phát hiện ra Gia Khánh.

- Ai thế? Bạn em à Hàn Linh?

Nó lắc đầu và Gia Khánh cũng lắc đầu. Hai cái đứa này sao thế? Không phải bạn mà còn tiễn nhau về tận nhà hay sao? Tôi nghĩ thế và hỏi:

- Vậy tên cậu là gì thế?

- Em là Gia Khánh! Mà...- Gia Khánh nhíu mày như đang cố lục lọi trong mớ kí ức của cậu, nhìn tôi hồi lâu khiến tôi lúng túng. - Hình như...em gặp chị ở đâu rồi thì phải...

Thật nực cười! Tôi gặp cậu nhóc đấy khi nào chứ? Với mái tóc vàng hoe tinh nghịch đó của cậu thì tôi dám cá rằng bản thân sẽ không thể nào quên nếu đã từng gặp cậu ta nhưng ký ức của tôi không nghĩ thế, nó phản đối những gì cậu ta đã nói!

Gia Khánh lên phòng sau khi đã nghe đủ những lời cằn nhằn khiển trách của bà Chân. Trong đầu cậu cứ băn khoăn mãi khiến cậu thấy bức bối.

- Rõ ràng mình đã gặp chị ấy ở đâu rồi! Sao mình không nhớ nổi chứ!

Cậu cởi áo rồi bước vào phòng tắm, vẫn không thôi nghĩ ngợi.Hạ Vũ lớn tiếng gọi vọng vào:

- Chuyện cái áo choàng tắm của anh anh còn chưa thèm tính sổ với nhóc đâu đấy! Thấy anh mà không chào lấy một câu!

- Anh thấy em biệt tăm cả ngày cũng có hỏi han em câu nào đâu?

- Mày tự đi bằng chân mình thì tại sao anh phải hỏi han cơ chứ? Cái thằng...đừng có mà ăn vạ ở phòng anh nữa! Về phòng đi...hôm nay anh mày nhất quyết phải tống khứ mày đi...

Nói rồi Hạ Vũ chồm ra khỏi giường, thu dọn mấy cái áo của Gia Khánh đang vứt ngổn ngang trên giường, trên bàn, lẩm bẩm:

- Mày định biến phòng anh thành cái thùng rác hay sao...cái gì thế này?

Hắn sờ thấy cái gì đó ở túi áo Gia Khánh và tò mò lấy ra xem, nhếch mép:

- Lại cái gì nữa đây?

Vò đầu bước ra khỏi nhà tắm, bắt gặp Hạ Vũ đứng chống tay ở cửa phòng tắm khiến Gia Khánh giật thót mình, hét lên:

- Anh định dọa chết em mới hài lòng à?

Hạ Vũ giơ tấm ảnh mà hắn lấy trong túi áo của cậu ra trước mặt, nói với gương mặt không chút biểu cảm.

- Nhóc quen Thiên Ý sao? Sao lại có hình cô ta trong túi áo hả?

Gia Khánh nheo mắt nhìn tôi trong bức hình, tấm hình mà cậu đã vô tình chụp được khi tôi ngồi trên xe buýt đêm hôm đó. Cậu cười tươi giật lấy bức tranh, reo lên thích thú:

- Đúng rồi! Đúng là chị ấy! Cuối cùng mình cũng nhớ ra rồi! - Rồi vỗ vai Hạ Vũ khiến hắn ngỡ ngàng. - Cảm ơn anh nhé!

- Cảm ơn cái gì? Này...nói cho anh biết em quen cô ta như thế nào? Sao đàn ông nhà này cứ thích dính líu với cô ta vậy nhỉ? Này Gia Khánh...chạy đi đâu vậy hả?

Sau khi được bà Chân dặn dò đủ điều, Gia Khánh vâng vâng dạ dạ khoác balo lên vai và chuẩn bị tới trường.

Hạ Phong bước ra sân trước:

- Nhanh lên Khánh, anh đưa em đi học!

Rồi ngỡ ngàng khi thấy đội vận chuyển khệ nệ khiêng hai cái giường mới tinh đặt ở sân nhà.

- Chuyện gì thế này? Ai mua giường thế?

- Em đấy! - Gia Khánh chạy ra sân. - Cũng nhanh nhỉ? Đã chuyển đến rồi cơ à?

Bà Chân hốt hoảng:

- Sao lại mua tận 2 cái giường cơ? Mua cho ai nữa thế?

- Của cháu hết đấy!

- Cái gì? - Bà Chân vỗ đôm đốp vào vai Gia Khánh, trách. - Cháu mất trí hay sao? Hai cái giường...trời ơi tôi điên mất...

Gia Khánh thanh minh:

- Tại hai cái giường đều đẹp, bỏ cái này thì tiếc,bỏ cái kia cũng không xong nên cháu nhắm mắt khuân hết chúng nó về đây! Bác thấy đẹp không? - Cậu chống nạnh hãnh diện.

Hạ Phong lượn lờ xung quanh hai chiếc giường kỳ quái của cậu, khẽ nhíu mày:

- Style gì đây? Máy bay? Hay tên lửa? Em định nằm trên nó mà ngủ hay sao?

- Giường bình thường thì sao gọi là style được chứ!

Cậu nhóc đặt mình lên cái giường quái dị hình tên lửa màu đỏ, cười mãn nguyện:

- Cũng êm đấy chứ! Mình chọn không sai mà! Anh lại đây nằm thử đi, anh sẽ không hối hận đâu!

Bà Chân tức giận bỏ vào trong nhà, không thèm nói năng gì với thằng cháu trai vì nói chỉ thêm bực mình.

- Gia Khánh kia đứng lại đấy! - Tiếng Hạ Vũ hét lên từ phía cửa sổ tầng 3, vọng xuống sân.

Hạ Phong chống nạnh thở dài:

- Lại gì nữa đây?

- Anh Phong...anh nhìn đi, thằng quỷ này nó đạp rách cái ga đệm của em rồi! - Rồi giơ cái ga đệm rách "tang thương"cùng gương mặt mếu máo. - Thật không thể sống nổi mà...phòng mày không ngủ sao lại nhảy sang phòng anh mày mà ngủ cơ chứ? Còn không nhanh tống khứ hết đống rác ngoài sân kia vào phòng nhanh lên! Từ nay đừng có mà bước chân sang phòng anh mày nữa nghe chưa?

Gia Khánh cong cổ lên:

- Thực ra cái ga đệm đó rách từ hôm trước cơ...tại bây giờ anh mới để ý đấy thôi!

- Lại còn cãi à...

- Anh yên tâm đi! Từ nay em chẳng cần ngủ nhờ phòng anh nữa! Phòng em có tận hai cái giường cơ, nếu anh thích em sẽ cho anh ngủ nhờ đó!

Nói rồi cậu nhóc tung tăng chạy đi khiến Hạ Vũ tức muốn xịt khói đầu, hậm hực chạy ra sân gọi vọng theo:

- Cái thái độ đó là sao hả? Có giỏi thì quay lại đây xem nào thằng quỷ kia!

Hạ Phong dừng xe trước cửa tiệm coffee của chúng tôi, quay sang hỏi Gia Khánh:

- Này nhóc, uống coffee không?

- Anh đang dụ dỗ một đứa trẻ trung học sử dụng chất kích thích đấy à?

- Cái thằng quỷ này! - Hạ Phong vò đầu cậu nhóc rồi bước xuống xe. - Không uống thì thôi vậy!

Gia Khánh cố gọi vọng theo:

- Nhưng mà anh mua cho em em cũng sẽ không từ chối đâu!

Phóng tầm mắt nhìn vào tiệm coffee, cậu nhóc ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong tiệm đang loay hoay lau bàn.Cậu ngỡ ngàng, nheo mắt:

- Ô...đó chẳng phải là chị Thiên Ý hay sao? Chị ấy làm việc ở đây à?

Trong tiết học đầu tiên của lớp Hàn Linh...

Lũ học sinh đang nhao nhao lên bởi sự xuất hiện của học sinh mới.

- Nào, nào...cả lớp trật tự! Theo quyết định của ban giám hiệu, lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới. Bạn ấy mới chuyển đến từ Newzealand...vì thế các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé!

Cả lớp huyên náo hẳn lên bởi sự xuất hiện của Gia Khánh. Tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng í ới gọi nhau và cả tiếng vỗ bàn rầm rầm của các nữ sinh để thu hút sự chú ý của cậu bạn mới.

- Chào các cậu, tớ là Phan Gia Khánh! Rất vui được làm bạn cùng các cậu, xin hãy giúp đỡ tớ! - Gia Khánh cười tươi quay sang cô chủ nhiệm. - Thưa cô, chỗ ngồi của em...

- À đúng rồi! - Cô chủ nhiệm đảo mắt quanh lớp một lượt và dừng lại ở cái bàn trống cuối lớp cạnh cửa sổ. - Bạn Hàn Linh đâu rồi lớp trưởng? Thật là...lại đi học muộn đây mà! Khánh à...em ngồi ở đó đi nhé!

Nói đến Hàn Linh, con bé đang chạy bơ phờ trên đường vì dậy muộn cộng thêm việc lỡ xe buýt, chân nó như gãy đôi ra, cuống cuồng nhìn đồng hồ thở hổn hển:

- Chết tiệt...sao mình lại ngủ quên được cơ chứ? Lại đi học muộn nữa...

Nó cúi xuống thở dốc, lau mồ hôi trên trán, lấm lét nấp sau gốc cây ngó mắt vào sân trường. Cổng trường đã đóng từ lâu. Sân trường chỉ vang lên tiếng quét lá xào xạc của những cô lao công cần mẫn.

- Đến nước này thì phải liều thôi!

Nó lén lút nhìn xung quanh, lấy đà và trèo lên bức tường vững chắc phía kí túc xá. Yên tâm rằng không có ai xung quanh, nó hít thật sâu và nhảy cái "phóc" đáp đất một cách chuyên nghiệp, không thua gì NINJA thứ thiệt.

- Aida...mình đúng là cao thủ! Thân thủ siêu phàm như mình mà không đóng phim hành động thì quả là uổng phí!

Nó vênh mặt tự đắc, đứng dậy phủi quần áo và định bước.

- Học sinh đi muộn, đứng lại ngay!

Nghe tiếng gọi, nó giật mình quay phắt lại."THANH NIÊN NGHIÊM TÚC" mang tên SAO ĐỎ đang đứng trịch trước mặt nó lăm lăm cây bút tử thần cùng sổ đen NAM TÀO, có thể đẩy bất cứ học sinh xấu số nào xuống tận cùng xã hội chỉ bằng một cái chấp bút.

Cô bé sao đỏ cười nhếch mép, chầm chậm tiến về phía nó, hùng dũng khiến tay chân nó xoắn lại.

- Tên gì? Lớp nào? Khôn hồn thì giao thẻ học sinh ra đây! Đừng mong thoát khỏi đây...còn rất nhiều sao đỏ nữa ở xung quanh đây đấy!

Hàn Linh nuốt nước bọt, ôm chặt cái balo trong lòng,thở dài:

- Quả này dính sổ đen là cái chắc! Mình tới số rồi!

Nó nhăn mặt vò mớ tóc trên đầu và lẩm bẩm gì đó. Cô bé sao đỏ huênh hoang bước từng bước tới gần nó hơn, tay lăm lăm cây bút.

- 1...2...2 rưỡi...- Tiếng đếm từ từ của cô bé tỉ lệ nghịch với nhịp tim thình thịch như muốn vỡ tung trong lồng ngực Hàn Linh.

Nó mạnh dạn ngẩng đầu lên.Như nhận ra gì đó, nó ồ lên sung sướng:

- Ơ...chẳng phải Vy muội đây sao?

- Ô...chủ tịch...chào chị! Em xin lỗi...là chủ tịch mà em không nhận ra sớm!

- Không sao đâu muội muội tốt! - Hàn Linh vỗ vai cô bé. - Vậy...chắc Vy muội sẽ không ghi tên chị đâu nhỉ?

- Em đâu dám chứ?

- Tốt lắm! Thế mới là muội muội tốt chứ! Sau vụ này chị sẽ tặng muội bức tranh CHOI SIWON cỡ lớn đẹp nhất luôn! Thật may có muội không có thì...Vy muội đáng yêu quá! Chị đi nhé!

- Ơ...chủ tịch! Bên đó có sao đỏ đó! Chị đi bên này nè...cẩn thận đấy chị...FIGHTING!

Hàn Linh vừa chạy vừa thở phào:

- Nhẹ cả người, số mình còn đỏ chán! Nếu Vy muội ngày nào cũng đứng đó thì mình tha hồ đi muộn mà không sợ bị tóm nữa rồi! Oap...buồn ngủ quá! Tại đêm qua thức khuya vẽ nốt mấy bức tranh đây mà! Oap...ôi buồn ngủ quá...kệ, vào lớp rồi ngủ một giấc đã...

Nó ló mắt ngó vào lớp. Cô giáo đã "đóng đô"ở đó được "nửa thế kỉ"và đang say sưa giảng bài.

- Chết...sao cô vào lớp sớm thế? Lại là tiết của cô chủ nhiệm nữa...

Nó mở balo lấy ra hai miếng băng gạc dán chéo vào đầu gối, vò rối mái tóc, giả vờ bước khập khiễng, vẻ mặt nhăn nhó không thể nghiêm trọng hơn. Nó cất tiếng nói đáng thương.

- Thưa cô...cô cho em vào lớp ạ!

Cô giáo ngừng giảng bài, đặt quyển sách xuống bàn nhìn nó ngao ngán:

- Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Em có biết đây là lần thứ mấy em đi muộn trong tháng này không?

- Dạ...hình như là lần thứ 2 hay thứ 3 gì đó...

- Lần thứ 6 rồi đấy! - Cô giáo quát lên.

- Thưa cô...không phải em đi muộn đâu ạ! Em đến đúng giờ...nhưng bị ngã ở cổng trường nên em vào phòng y tế xin ít băng gạc! Chờ mãi cô giáo y tế mới tới nên em lên lớp muộn ạ! Thưa cô những gì em nói đều là thật đấy ạ!

- Nếu em là tôi thì em có tin chính bản thân mình hay không? Lần nào đi học muộn lí do cũng hay hết! Em nên đi viết tiểu thuyết thì hợp hơn đấy!

- Em nói thật mà cô!

- Thôi...vào lớp đi...tôi sẽ hỏi lại cô y tế! Em mà nói dối là không xong với tôi đâu!

- Vâng ạ!- Nó khệnh khạng bước vào,không quên rót một cốc nước từ cái bình nước bên cạnh bục giảng,đúng như trong "kịch bản đi học muộn"mà nó tự vẽ ra trong đầu nhằm tăng thêm tính chân thật cho những sự dối trá.

- Em làm cái gì vậy?

Nó tỉnh bơ:

- Dạ...cô giáo y tế dặn em nếu vào lớp phải uống viên thuốc giảm đau cô ấy đưa ạ...cô còn dặn lát nữa lên tháo băng gạc kẻo nhiễm trùng...

Mắt cô giáo trùng xuống trước lời bịa đặt như thật của con bé, không ngần ngại đã vội xa lưới.

- Thế...em đau chân thật à? Ngã làm sao? Có nghiêm trọng lắm không? Ngọc Anh lát nữa ra chơi dìu bạn Linh xuống phòng y tế nhé! Được rồi, về chỗ đi! Nhớ cẩn thận đấy! Từ nay bớt chạy nhảy đi nghe rõ chưa?

- Vâng ạ...

Cả lớp bụm miệng cười trước trò đùa lố bịch "xưa như Trái Đất"của con bé mà cô giáo "ngây thơ" vẫn bị lừa một cách ngoạn mục. Hàn Linh khập khiễng lết về chỗ, cái mặt tươi rói vênh váo với cả lớp về tài diễn xuất đỉnh của đỉnh, vẫn "kịch bản"cũ mèm đã từng "đốn gục" triệu triệu tâm hồn trong sáng của các thầy cô những tưởng đã "tu luyện thành chính quả" trong nghề trị đám "nhất quỷ nhì ma"này.

Nó lết về đến chỗ ngồi và nó nhìn thấy Gia Khánh đang ngồi ở bàn nó. Ngay lập tức, nó hét lên:

- Cậu...sao cậu...

Cô giáo vội nói:

- Đây là Gia Khánh, học sinh mới chuyển đến lớp ta hôm nay và từ nay cũng sẽ là bạn cùng bàn của em! Gia Khánh cũng làm quen đi,đó là Hàn Linh!

- Thưa cô, em phản đối ạ! Sao bạn ấy lại ngồi ở bàn em ạ? Cô đã hứa với em khi mới bắt đầu nhập học là sẽ để em ngồi một mình cho tới khi ra trường cơ mà cô? Em không đồng ý để cậu ấy ngồi đây đâu ạ!

- Đúng là cô đã hứa với em như thế! Nhưng em nhìn quanh lớp xem, bàn nào cũng có đủ 2 người một bàn rồi, còn mỗi bàn của em thôi đấy! Em muốn bạn ấy ngồi đất hay sao? Lời hứa với em chỉ có tác dụng trước đây, lúc sĩ số lớp là 35, và giờ đã là 36. Điều đương nhiên là bạn nào cũng có bạn ngồi cùng bàn rồi! Vì thế đừng càu nhàu với cô vì cô không thể sang lớp khác và ăn cắp thêm một cái bàn nữa cho em ngồi được nên hãy ngồi vào chỗ của em và mở sách ra! Nào...chúng ta học tiếp...

Hàn Linh hậm hực ngồi vào chỗ, liếc nhìn Gia Khánh:

- Thì ra...cậu đến từ Newzealand thật hả?

- Tớ không biết nói dối đâu! Cậu yên tâm, tớ không ăn thịt cậu đâu mà sợ!

- Thật nực cười...ai ăn thịt ai chứ?

Ngọc Anh quay xuống:

- Này chủ tịch, đi học muộn không bị tóm đấy chứ?

- Đương nhiên rồi! Tớ là ai chứ? Lúc tớ xông pha nhảy tường vào, có con bé sao đỏ đứng đó. Tớ nghĩ quả này chắc ngồi sổ đen là cái chắc nhưng cậu biết con bé sao đỏ đó là ai không? Là Vy muội, cùng trong fanclub của chúng mình đấy! Vì thế tớ mới bình an vô sự mà đi vào lớp chứ!

Gia Khánh ngạc nhiên:

- Vậy cậu đi học muộn thật à? Vậy cái chân đau kia là giả đúng không? Tớ nghe thấy hết rồi đấy! Cậu lại nói dối!

- Im đi! Có muốn cổ cậu bị vặn từ đằng trước ra đằng sau không hả? Nghe thấy thì sao? Cậu định đi méc cô chắc? Này anh bạn đến từ Newzealand, cậu đang ngồi nhờ bàn của tớ đấy! Trước kia tớ là bá chủ của vương quốc này và tự nhiên cậu đến đây giành mất nửa giang sơn của tớ. Người Newzealand các cậu có câu "ma cũ bắt nạt ma mới"không? Mà nếu có thì tớ cũng giải thích lại cho mà nghe...

- À...câu này tớ biết! Là người đã sống lâu năm ở một khu vực khi có người mới bước tới khu vực đó thì sẽ bị người cũ...bắt nạt!

- Tốt đấy! - Hàn Linh vỗ vai cậu. - Tên ngốc của chúng ta đã sáng dạ ra một chút rồi đó! Nói cách khác, tớ là người cũ đương nhiên sẽ có quyền hạn hơn cậu. Trong cái bàn này,tớ là bàn trưởng...

- Còn tớ?

- Cậu á? Tớ là bàn trưởng thì đương nhiên cậu là bàn phó rồi! Hay cậu là trợ lý của tớ đi! Giống như trong xã hội phong kiến ngày xưa, nói đơn giản cho cậu hiểu nhé! Nếu tớ là vua thì cậu sẽ là cận về trung thành của tớ, chỉ phục tùng mình tớ và làm những gì tớ sai bảo!

Gia Khánh ngơ ngác:

- Không! Tại sao tớ phải làm thế? Tại sao tớ phải phục tùng và làm những gì cậu sai bảo cơ chứ? Bị cậu gọi là đồ ngốc đã quá đủ rồi!

- Ai cho cậu cãi lại bàn trưởng thế hả? Cậu muốn công bằng chứ gì?

Gia Khánh gật đầu.

- Ngọc Anh, làm trọng tài cho bọn tớ! - Nói rồi nó quay sang Gia Khánh. - Chơi oẳn tù tì, ai thắng sẽ có quyền làm bàn trưởng ,kẻ thua sẽ phải phục tùng vô điều kiện được chứ?

- Được thôi! Cậu nói là phải giữ lời đấy nhé!

Gia Hân đi quanh nhà gọi bà Lan í ới nhưng không hề có tiếng đáp trả lại. Thấy đôi guốc "mất tích"của bà trên giá để giày, Gia Hân hậm hực ngồi thụp xuống:

- Mẹ lại tới chỗ chú họa sĩ nữa sao?

Và đúng thế, bà Lan đang lon ton đến bên bờ hồ và hớn hở cười với chú Vinh.

- Chào họa sĩ, tôi tới hơi muộn!

Bà tíu tít như đứa trẻ khi nhìn vào bức tranh đang vẽ ở của chú Vinh, khen nức nở khiến chú Vinh ngại ngùng,cười trừ.

- À đúng rồi...tôi có chuẩn bị một số thức ăn để họa sĩ nếm thử! Tôi mới học ở lớp nấu ăn vài món mới nên...

Nói rồi bà Lan lấy trong túi xách ra một chiếc thảm và trải xuống mặt cỏ.

- Nào, họa sĩ ngồi xuống đây đi! Không biết có hợp với khẩu vị của họa sĩ không nữa!

- Ấy không...chị đừng làm thế...- Chú Vinh bối rối.

Bà Lan một mực kéo chú Vinh ngồi vào thảm, nhẹ nhàng lấy những đĩa thức ăn bà đã chuẩn bị ra, cười tươi:

- Đây là đồ tôi tự tay làm, họa sĩ nếm thử rồi góp ý giùm tôi! Tay nghề tôi còn kém cỏi nên...

Chú Vinh ngại ngùng:

- Cảm ơn chị nhưng lần sau mong chị đừng làm thế này nữa, tôi thấy bất tiện lắm!

- Có gì mà bất tiện chứ? - Bà Lan gắp miếng trứng cuộn nâng lên trước miệng chú Vinh. - Nào,họa sĩ há miệng ra đi...

Chú Vinh giật mình:

- Chị...chị làm gì thế?

- Họa sỹ đừng ngại...tôi mỏi tay lắm rồi! Họa sĩ mau há miệng ra đi...trứng sẽ nguội mất...nào...

Chú Vinh đành miễn cưỡng ăn miếng trứng từ tay bà Lan khiến bà thích thú cười tít mắt! Còn chú Vinh thì suýt mắc hóc khi thấy dì Ngọc đang đứng sừng sững trước mặt cùng cái nhìn phát ra lửa.

- Ngọc...chuyện này...không phải như em nghĩ đâu!

- Anh biết tôi đang nghĩ gì hả?

Bà Lan đứng phắt dậy.

- Ai đây vậy họa sĩ? Người quen của họa sĩ à?

- Cô ấy là...

Dì Ngọc vội chen vào:

- Tôi là bạn của anh Vinh, tên là Ngọc! Còn chị là ai? Xem ra hai người thân thiết với nhau lắm thì phải!

- Cô cũng thấy vậy à? Chúng tôi thân thiết tới vậy hay sao? À quên chưa giới thiệu, tôi là Lan. Tôi đang làm người mẫu cho họa sĩ vẽ. Thật ngại quá! Họa sĩ nói tôi có gương mặt Á Đông rất đặc trưng nên muốn tôi làm người mẫu để vẽ. Tôi cũng chấp nhận chứ biết làm sao? Chắc kiếm người phụ nữ có gương mặt Á Đông đặc trưng như tôi rất khó...càng tiếp xúc càng thấy họa sĩ là người rất tốt. Đã thật thà vui tính lại tài giỏi nữa chứ!

Dì ngọc giận điên người. Còn ruột gan chú Vinh thì sôi lên sùng sục, mồ hôi tay mồ hôi chân cứ đổ liên hồi. Mắt chú cắm gằm xuống đất giống như đứa trẻ bị bắt quả tang khi trốn học vậy! Thật tội nghiệp!

Hai con mắt dì Ngọc đỏ ngầu như hai hòn lửa rực cháy nhìn bà Lan chằm chằm. Dì ấy đang ghen sao? Dì ấy cũng biết ghen nữa cơ đấy!

- Trợ lý Khánh! Này...trợ lý Khánh! Sao đi nhanh vậy hả? - Hàn Linh lẽo đẽo đuổi theo Gia Khánh, lảm nhảm. - Sao? Thua tớ nên thấy xấu hổ chứ gì? Cậu không được trốn đâu đấy! Nam tử hán đại trượng phu...

- Ai nói là tớ muốn trốn? Tan học thì phải về nhà chứ! Tại cậu cứ lẽo đẽo bám theo tớ! Ai nhìn vào lại tưởng cậu mới là trợ lí của tớ hoặc một kẻ bám đuôi khó dứt ra chẳng hạn!

- Bám...bám đuôi ư? - Hàn Linh giận dữ gõ vào đầu Gia Khánh, quát. - Dám nói năng với bàn trưởng như vậy à? Chán sống rồi hả? Có muốn bị đuổi xuống đất ngồi cho mát không?

- Được rồi, coi như tớ chưa nói gì là được chứ gì? Mà này...đi uống coffee không?

Gia Khánh kéo tay Hàn Linh tới trước cửa tiệm coffee của chúng tôi, thở hổn hển:

- May mà mình nhớ đường!

Con bé Hàn Linh vừa xuýt xoa cái cổ tay tấy đỏ của nó vừa càu nhàu:

- Cổ tay tớ đỏ cả lên rồi đây này! Mà sao cậu lại đưa tớ tới đây? Đây chẳng phải nơi chị Thiên Ý làm việc hay sao?

- Vì thế nên tớ mới đưa cậu tới đây đấy! Nào, vào thôi!

Gia Khánh hí hửng chạy vào trước.Hàn Linh cũng lững thững bước theo sau, nghiêng đầu:

- Thế là sao? Mình chẳng hiểu gì cả!

- Ô, Hàn Linh! Sao hôm nay em lại tới đây thế? - Tôi ngạc nhiên.

Ngay lập tức, Gia Khánh cúi đầu chào tôi, vui vẻ:

- Chào chị, chị còn nhớ em chứ?

- Gia Khánh đúng không? Hai đứa sao lại đi cùng nhau nữa thế? Nghi lắm đấy...còn nói không phải bạn!

- Tính từ sáng nay thì đã là bạn! - Hàn Linh khoanh tay. - Cậu ấy mới chuyển đến lớp em vào sáng nay, lại còn ngồi cùng bàn nữa! Mà sao cậu lại đòi tới tiệm coffee này cơ chứ? Còn kéo em đi xềnh xệch nữa!

Gia Khánh tỉnh bơ:

- Vì tớ thích chị Thiên Ý!

Câu nói tưởng như đùa đó của cậu nhóc khiến cả tôi, Hàn Linh và Nobita đều phải há hốc kinh ngạc. Tôi còn cố hỏi lại như không tin vào tai mình:

- Em nói cái gì cơ?

- Em nói em thích chị! Sao mọi người có vẻ kinh ngạc thế? Em có làm gì phạm pháp đâu?

Hàn Linh chống hông, lắc đầu:

- Cậu mất trí rồi!

Tôi ho sụ sụ, nhăn mặt uống cốc nước lọc. Nobita nhìn theo tôi:

- Anh đã nói em đi bệnh viện khám xem thế nào! Em ho mấy ngày nay rồi đấy!

Tôi lắc đầu cười trừ:

- Chỉ hơi đau họng một chút thôi! Chắc không sao đâu, cuối hè, thay đổi thời tiết ý mà!

- Chị đau họng à? Em mua thuốc cho chị nhá! Hay em đưa chị đi bệnh viện?

Tôi thở dài nhìn Gia Khánh:

- Thôi đi, thời gian lo cho chị thì nhóc về nhà học bài đi!

- Em không phải nhóc đâu! Em lớn rồi đấy!

Nobita vừa lau bàn vừa hậm hực:

- Xeko lại đi đâu rồi? Cái thằng quỷ này...

Xeko đang đứng trước cửa đài phát thanh của Khánh Chi. Anh xỏ tay túi quần và rút điện thoại gọi cho ai đấy với nụ cười bí hiểm. Cô gái ở đầu dây vừa nhấc máy, anh đã hèm giọng:

- Tôi là người đã bị cô cho leo cây trong buổi xem mặt tuần trước! Tôi đã rất tức giận từ hôm đó tới giờ và giờ muốn tính sổ với cô! Tôi không thể chịu mất mặt cả buổi tối như thế được, giờ cô định tính sao với tôi đây?

Nghe cái ngập ngừng của Khánh Chi qua điện thoại, Xeko cười khẽ:

- Tôi đang đứng trước cửa đài phát thanh của cô! Tôi cho cô 5 phút...à không, 3 phút...ra đây ngay trước khi tôi không biết tiếp theo mình sẽ làm gì với cô đâu!

Xeko nói như ra lệnh rồi tắt máy, không kịp để Khánh Chi kịp phản bác điều gì. Anh chỉnh lại cổ áo, vuốt lại mái tóc màu nâu đỏ của mình rồi ngước mắt lên phía đài phát thanh cao lớn, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ ánh vàng.

- Khánh Chi...hóa ra cô gái đó lại là cô sao?

Khánh Chi hớt hải chạy xuống cổng đài phát thanh và vội vàng nhìn xung quanh, bắt gặp Xeko đang vẫy tay và cười với cô.

- Hình như người cô đang tìm là tôi đấy!

Xeko từ từ tiến lại gần Khánh Chi.

- Chúng ta cũng có duyên đấy chứ? Đúng không cô phát thanh viên?

- Xe của anh...nó sao rồi? - Khánh Chi lo ngại.

Xeko nhún vai:

- Nó đang nằm ngủ ngoan ở đồn cảnh sát! Cũng nhờ cô mà nó mới được nghỉ ngơi một thời gian đấy! Tôi thay mặt nó cảm ơn cô!

Lời nói đó càng khiến Khánh Chi lo ngại hơn nữa. Nhận thấy cái lo ngại đó trên gương mặt Khánh Chi, Xeko vội cười vỗ vai cô:

- Tôi đùa thôi!

- Nhưng cũng rất xin lỗi anh!

- Về cái gì cơ? Về chuyện chiếc xe...hay về buổi xem mặt?

- Về tất cả!

- Đó có thể coi là món nợ không?

Khánh Chi rụt rè gật đầu khiến Xeko thích chí:

- Vậy thì cô xui xẻo rồi! Tôi là một kẻ cho vay nặng lãi đấy!

- Sao?

- Tôi tự hỏi nếu tối hôm đó cô tới buổi xem mặt thì không biết mối quan hệ của chúng ta sẽ tiến triển đến đâu nhỉ? Không biết có tốt đẹp như mẹ tôi và mẹ cô vẫn thường nói không nữa!

- Anh nói thế là sao?

- Tôi muốn thử cảm giác đó lần nữa! Liệu tối nay...cô có đồng ý nhấn nút restart cho buổi xem mặt đó không?Coi như là trả nợ vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro