CHAPTER 6: CUỘC ĐIỀU TRA (PT2)
( Năm 823 TCN )
Hôm sau, Alan dậy từ sớm, cậu chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, mặc một chiếc áo lông dày, chân đi ủng da, đứng chờ ở sảnh lớn. Deino và Alice cũng xuất hiện ngay sau đó.
- Chào buổi sáng, thưa cha.
- Chào con. Cả hai kiểm tra lại có bỏ quên gì không rồi chúng ta sẽ lên đường.
- Sẵn sàng rồi ạ - Cả hai đồng thanh, rồi tự nhiên nhìn nhau, xong lại đỏ mặt.
Deino cười mỉm thích thú, rồi ngài dùng [ Teleport ] đưa cả bọn đến trước cửa cái hang định mệnh. Deino hướng dẫn cho hai đứa trẻ cách xác định phương hướng rồi tiến vào trong hang.
Kiểm tra một hồi, thấy cái lỗ năm xưa giờ bị lắp đầy bụi, đã xác nhận được nghi ngờ của mình, ngài yêu cầu Alan dùng phép thuật để ghi hình lại cái lỗ.
- Lẽ ra ta nên quay lại đây tiêu diệt nó.
Nói đoạn bước ra ngoài, hai đứa nhỏ xong việc cũng ra theo. Cả ba chuyển hướng đến Noth, chỉ cách mấy dặm đường bộ và cũng còn sớm nên cả ba quyết định vừa đi vừa ngắm cảnh. Mùa đông trải dài khắp lục địa một màu trắng ảm đạm, cây rụng lá trơ lại những cành cây trĩu nặng tuyết não nề. Đến trước cổng làng, họ được đưa vào một cách tử tế, Alice tách đoàn để thăm hỏi những chiến sĩ của cô, Deino và Alan tiếp tục đi vào làng. Họ nghỉ chân tại tư dinh của Noth Lynel.
Ma lực khổng lồ của Deino đột nhiên xuất hiện khiến Zweislis cách đó mấy dặm cũng phải hoảng sợ, mụ ta giật mình, những xúc tu của mụ dựng đứng cả lên, đó là ma lực của kẻ đã hành hạ mụ. Mụ cắn răng, vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ. Mụ chỉ dám nấp trong một góc rung lẩy bẩy. Rồi bỗng nhiên khối ma lực đó, hay Deino, bắt đầu di chuyển về phía mụ. Hốt hoảng, mụ triệu tập toàn bộ pháp sư ưu tú của mình, yêu cầu bọn họ tấn công vào Noth để câu giờ cho mụ chạy trốn. Hơn chục tên pháp sư không hiểu ý định của chủ nhân mình nhưng vẫn quyết định làm theo. Họ chuẩn bị rồi lên đường đến Noth.
Deino, người đang thư thả thưởng trà cùng trưởng làng, trong khi quan sát Alan đấu tập với đội cận vệ. Cảm nhận thấy hàng loạt người đang tiến về phía ngôi làng, ngài hỏi :
- Hôm nay ông có hẹn với đoàn khách nào ngoài ta à ?
- Không có, sao ngài hỏi vậy ?
Deino cau mày, dùng ma thuật [ Mapping ] chỉ cho trưởng làng thấy có khoảng mười tên đang xuống núi và tiến về đây. Lynel toát mồ hôi, ông không biết những tên này là ai và đến đây vì lý do gì ? Lặp tức, ông yêu cầu cảnh vệ binh đến cổng làng chuẩn bị ứng chiến. Deino thư giản, ngài biết những kẻ kia chỉ như con kiến nếu so sánh với một con voi như Alice.
Deino đi bộ ra, 10 tên pháp sư đã bị Alice túm cổ, trói tay xếp hàng quỳ ngay ngắn trước pháp trường. Như lời cha dặn, Alice đã phá hủy ý chí của chúng và đánh nát mạch ma lực. Từ giờ chúng chỉ là những ma nhân bình thường không thể sử dụng ma pháp. Với ánh nhìn khinh miệt, Deino túm lấy một tên, đọc ký ức của hắn và thật bất ngờ làm sao, con quái vật hư không đang ở gần đây, nó đã chạy về phía bắc lục địa. Như bắt được vàng, Deino yêu cầu trưởng làng giữ mạng cho đám pháp sư rồi bắt chúng lao động khổ sai, rồi ngài túm lấy Alice và Alan, phóng lên trời với tốc độ bàn thờ. Alan lần đầu trải nghiệm nên ngất mấy lần, riêng Alice đã quá quen nên cũng không bất ngờ.
Bay một hồi, Alice tinh mắt phát hiện một cục ma lực đang chạy chối chết về phía Bắc, Deino cũng đã thấy, ngài dùng thống trị tinh thần cưỡng chế cục ma lực đó dừng lại. Đó là Zweislis, mụ ta đang hét bằng cả tính mạng, những xúc tua mất kiểm xoát quơ quào xung quanh, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.
- Có vẻ như ngươi là con quái vật hư không đã bị ta phong ấn. – Deino dùng giọng điệu khinh miệt nhất để hỏi cục đen xì đang vùng vẫy trước mặt.
Mụ vẫn hét, nhưng dần có sự câm hận trong đó. Cảm thấy Alice và Alan có thể sẽ phải nghe những điều không hay, ngài dùng thống trị tin thần đưa hai đứa trẻ vào giấc ngủ rồi để chúng tựa vào một gốc cây lớn gần đó, đốt một đống lửa cho chúng khỏi lạnh. Wolfrey được gọi đến, ngay tức khắc, ông dùng dịch chuyển không gian và đứng uy nghiêm trước mặt ả.
Zweislis trừng mắt, từ lúc Wolfrey xuất hiện, mụ đã không hét nữa mà nghiến răng nghe chói tai vô cùng. Deino không ngần ngại dùng chân đạp thẳng vào mặt ả.
- Thứ quái vật hạ đẳng thậm chí còn không thể nói chuyện. – Deino đưa ánh nhìn khinh miệt trong khi dùng chân chà đạp lên gương mặt nhàu nát của ả.
Wolfrey thậm chí còn bịt mũi vì không muốn ngửi thấy mùi của thứ hạ đẳng như mụ. Bằng tất cả sự ghê tởm, ông nhổ một bãi nước bọt rồi quay lưng đi :
- Quá đủ cho một sự rắc rối, Deino, cậu tiêu diệt nó đi, ta không thể chịu được việc chứng kiến cảnh một bãi cức bị đốt trước mặt mình.
Deino cũng không có lý do gì để cho mụ sống thêm cả.
- [ Divine Cure ]
Một luồng sáng thần thánh chữa lành mọi bệnh tật phát ra từ lòng bàn tay Deino, nhưng đối với thứ sinh vật đến từ hư không, đó là luồng lửa thiêu đốt cực mạnh. Chẳng mấy chốc Zweislis đã tan thành khói bụi mà chẳng kịp trăng trối lời nào.
Xử lý xong, Wolfrey vẫn không khỏi ghê tởm bởi những gì vừa thấy.
- Vậy là có thể an toàn vận hành kế hoạch trong vài trăm năm tới – Deino có vẻ nhẹ nhỏm – Tên khốn chúa tể hư không kia rất lười liên lạc với thuộc hạ nên còn lâu lắm hắn mới biết cục phân kia đã bị tiêu diệt.
- Thật đau đầu, không ngờ một miếng giẻ đồ chơi của chúng ta lại là thứ sinh vật ghê tởm đó. Nếu biết trước, ta đã vứt mụ xuống miệng núi lửa thay vì phong ấn sơ sài như vậy.
Cho đến lúc này, Wolfrey vẫn chưa thả lỏng được cơ mặt của mình, hiệu lực của thống trị tinh thần sắp kết thúc và đám trẻ sẽ sớm tỉnh dậy. Wolfrey đành rời đi, việc còn lại giao cho Deino và lũ trẻ.
Hai đứa trẻ tỉnh dậy, thấy cha mình đang ngồi cạnh cùng với một đống lửa nhỏ ấm áp. Chúng đã bị xóa ký ức từ lúc hành quyết đám pháp sư. Deino bảo với chúng rằng họ đã rời làng và đang nghỉ chân trên đường về. Sau khi tỉnh táo hẳn, Deino dùng [ Teleport ] đưa cả bọn về lâu đài Bất diệt. Chuyến điều tra đã kết thúc tốt đẹp.
Hôm sau, Galadriel được Deino gọi vào thư phòng để thuật lại toàn bộ sự việc, yêu cầu cô viết hai bản tường trình gửi cho Long thần Serphont và Phụng tiên Phoenicia. Alan cũng làm tốt việc của mình, thằng bé gửi một bản báo cáo cho Deino và một bản sao khác cho Wolfrey. Bản báo cáo rất chi tiết và rành mạch.
- Thằng bé sẽ trở thành một tướng quân tài ba. – Deino nhận xét.
Galadriel gật đầu, nàng cũng đã xem qua bài báo cáo của Alan. Cách viết tỉ mỉ y hệt như Pelicia.
- Thiếp chỉ mong thằng bé không cứng đầu như Pelicia là đủ rồi.
Cứ thế, mọi việc dần ổn định. Mùa đông cứ thế dần kết thúc, nhường chổ cho một mùa xuân mới đầy máu và nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro