Phần 4: Đứa con của sự anh hùng.
Họ đã tới vương quốc Liên bang Xô viết chỉ sau 2 tuần, đây là một nơi rất lạnh mà Trung không có đem áo lạnh nên phải nhờ Việt Nam mượn cái khăn choàng cổ và cái bịt tai chống lạnh. Họ đừng chân tại một điểm bí mật, gọi thần Elizabeth:
- Các bé đã tới nơi rồi đúng. chứ?
-Dạ, mà sao thần không cảm thấy lạnh gì vậy ạ?- Trung Quốc.
-Ta đã nói với bé rồi ta là vị thần trên trời mà.
-Vậy thần có thể cho tụi con gợi ý được không ạ?- Việt Nam.
- Được rồi, bây giờ đây là gợi ý nè:' Tại một địa điểm tối, có một ánh sáng đặc biệt, ánh sáng đó chính là đáp án'. Bây giờ ta đi đây.
-Đáp án chính là chìa khóa.- Trung Quốc khẳng định.
-Và địa điểm tối nghĩa là chỉ có một nơi tối tăm mà chúng ta không biết đến, thôi bây giờ chúng ta đi thôi.- Việt Nam.
Việt Nam và Trung Quốc đang đi thì đã gặp 4 người lạ:
-Ái chà chà, không ngờ có cặp này ở đây. -Người lạ 1
-Các ngươi là ai?!- Việt Nam.
-Bọn ta là ai các ngươi ko cần biết- Người lạ 3.
-Chắc bọn này là người xấu- Trung Quốc nói khẽ với Việt Nam
-Nếu muốn sống thì giao nộp tài sản đi- người lạ 2
- Không bao giờ bọn ta sẽ ko để các ngươi động vào đồ đâu!- Trung Quốc
-Mày gan quá ha, anh em tấn công!
Họ tiến tới Trung Quốc nhưng cậu ấy không thể chống lại được nên Việt Nam lao tới và đấm trúng 2 thằng, nhưng họ vẫn thất bại. May thay có sự xuất hiện của một người:
-Dừng tay lại, ai cho các ngươi bắt nạt kẻ yếu hả?!
-Mày là ai sao lại xen vào chuyện của bọn ta?- Người lạ 1
- Ta là ai các ngươi ko cần biết, nhưng các ngươi đã chọn sai hướng rồi đó.
-Thế à? Anh em đánh nó!- Người lạ 4
Người đó nhanh chóng đánh vào một thằng để làm ngất xỉu, và sau đó người đó xử mấy tên còn lại, người đó tiến tới hỏi:
-Các cậu có sao ko?
-Ừ, tụi mình ko sao, dù gì chúng tôi cũng cảm ơn cậu.- Việt Nam vui mừng.
-Đúng vậy.
-Có lẽ hai cậu ko sống ở đây thì phải.-Người đó đã biết.
-Sao cậu biết?- Việt Nam thắc mắc.
-Bởi vì mình là hoàng tử của vương quốc này, nếu như hai cậu sống ở đây thì đã nhận ra rồi.
-Tại sao?- Trung Quốc thắc mắc.
-Bởi vì ở đây ai cũng biết được mình là hoàng tử lương thiện, giúp đỡ mọi người và được mọi người yêu mế. Dù gì mình là Liên Xô, còn hai cậu?
-Mình là Việt Nam, công chúa của vương quốc Đại Nam.
-Mình là Trung Quốc, hoàng tử của vương quốc Trung Hoa.
-Vậy là hai cậu cũng thuộc về hoàng tộc hả?
-Phải và tụi mình tới đây là có lý do.- Việt Nam.
-Tớ tin tưởng các cậu lần này đó.
- Bỗng Liên Xô thấy một chiếc chìa lộ ra một phần trong cặp Việt Nam.
-Đó có phải là-.
-Việt Nam nhìn Balo, vội vàng che lại và nói.
-À ko. Ko có gì đâu.
-À bây giờ chúng ta đi tới nhà cậu đi.-Trung Quốc.
-Ờ, được thôi.
Khi tới cổng cung điện thì có hai tên lính đang canh gác.
-Kính chào hoàng tử, mà hoàng tử đi với người dân bình thường vô làm gì? Thường thường thần nhớ hoàng tử không cho phép ai đi vào mà.-Lính 1
-Tất nhiên là ta nhớ chứ, bộ ta ko có quyền cho họ vô à?
-Dạ không phải.- Lính 1
-Thằng này mày ngốc vậy, dạ thần xin lỗi về người này ạ.-Lính 2
-Ko sao, giờ ta đi vô cung điện với họ được chưa?
-Dạ xin tuân lệnh.-Cả hai lính
Cả ba hoàng tộc đều đi vô, nơi này mặc dù bên ngoài lạnh nhưng bên trong thì rất ấm áp của những ngọn lửa đang toả ra trong này.
- Ủa mà cậu sống trong này một mình luôn hả?- Việt Nam
- Ừ, cha mẹ mình mất từ lâu rồi, bây giờ mình phải lãnh đạo vương quốc này.- USSR (thay đổi tên Liên Xô)
- Nhưng như vậy chả khác gì làm vua rồi.- Trung Quốc.
-Mình biết nhưng mình vẫn thích gọi là hoàng tử hơn.
-Mà cho tớ hỏi cái này tớ nghĩ là cậu xứng đáng được biết.- Việt Nam.
- À được thôi, qua phòng của mình đi.
Tại phòng của USSR, mọi người ngồi vào bàn, Việt Nam nói:
- Cậu có biết về vụ chìa khóa hoà bình ko?
- Thực sự thì tớ biết được một ít, nó được sử dụng theo việc tốt, nếu lạm dụng nó thì sẽ rất huy hiểm cho cả thế giới, và theo như lời tiên tri được báo thì một vị thần sẽ báo nhiệm vụ cho người đủ đều kiện. Tớ chỉ biết đến vậy thôi. - USSR.
- Có lẽ bây giờ cũng đã tới lúc rồi đó Việt Nam.
-Ý hai cậu là sao?- USSR ko hiểu.
- Thực sự thì tớ chính là người đủ điều kiện như cậu nói đây.
- Cái gì?! Cậu nói đùa đúng ko?- USSR
- Bọn tớ ko đùa đâu, bọn tớ có bằng chứng.- Trung Quốc
- Nếu vậy thì gọi vị Thần ra đây đi.- USSR cần bằng chứng.
- Thực sự thì không cần gọi đâu, ta đã biết hết rồi.- Bỗng tiếng nói phát ra.
- Cái gì hiện ra-.- USSR chưa nói xong thì.
- Kính chào thần Elizabeth.- l Nam và Trung Quốc cúi đầu.
-Hả?- USSR ko hiểu.
- Được rồi các bé, không cần cúi đầu đâu.-Thần Elizabeth hiện ra và nói- Liên Xô, ta biết rằng con sẽ ko tin nhưng hãy tin họ, ta chính là người đã gọi cô bé đó. (Mặc dù trong chuyện đổi tên nhưng cách gọi ko thay đổi)
- Dạ, nhưng trong luật lệ thì người đủ đều kiện cần phải thực hiện một vài thử thách mới có thể lấy chìa khóa.
-Vậy thì tôi sẽ thực hiện thử thách đó đi, dù có gian nan đến đâu thì mình sẽ ko từ bỏ đâu.-Việt Nam khẳng định.
- Được rồi, cái này chính là lựa chọn của cậu.
USSR và mọi người đã đi ra một hành lang cụt, nhưng cậu ấy đang làm gì đó? USSR đã lấy ngón tay của mình để lấy chìa khóa bí mật ở cửa sổ. Cánh cửa đã được mở ra, Việt Nam định đi vô thì:
- Khoan đã bé, bé sẽ cần cái này đó.-Thần Elizabeth đưa cho cô bé cái đèn.
Việt Nam mỉm cười và nhận lấy nó và nói:
- Dạ con cảm ơn người.
Sau đó Việt Nam đi vô, chạy xuống cầu thang thì thấy căn phòng này trống rỗng, sàn thì có ô vuông có chữ các kiểu, nhưng Việt Nam Có cảm giác bất ổn nên đã lấy viên đá nhỏ ở dưới đất ném vào một trong những ô vuông và cái kết là một cái mũi tên bắn vào tường. Việt Nam nói:
- Hình như đây là đường lối ô bẫy, nếu nhìn kỹ thì nhìn nó rất giống.. À đúng rồi!
Việt Nam lấy tấm bản đồ trong túi và lật đằng sau tấm bản đồ và trong này có ghi chữ: 紫罗兰 (Hoa Violet), 牡丹 (hoa Mẫu Đơn), 向日葵 (Hoa Hướng Dương), 菊 花 (hoa Cúc) và 蝴蝶兰 (hoa Lan Hồ Điệp). Dựa vào mấy chữ này cho thấy các ô đều ghi từ Hán Việt, cô bé nhìn xung quanh thấy một cái bảng ngay bên cạnh con đường cô bé vừa đi ra, bảng ghi rằng:' Hoa tượng trưng cho hoà bình'. Giờ cô bé hiểu ra những gì cô bé thấy sau tấm bản đồ chính là đáp án để đi qua phòng. Cô bé đi theo thứ tự: Hướng Dương —> Cúc—> Lan Hồ Điệp—>Violet—> Mẫu Đơn. Cuối cùng cô bé đã hoàn thành mã căn phòng đầu tiên.
Sang căn phòng thứ hai thì đó là một căn phòng kiếm mã số, cô bé tiến tới mật khẩu mã số, bên trái có ghi '4 chữ số' còn bên phải có ghi 'cửu gấp thập gấp cộng tam thêm linh'. Cô bé suy nghĩ:
- Là sao? Số gấp và thêm là sao?
Cô bé đang suy nghĩ, vừa nghĩ vừa tính toán. 30 phút sau, cô bé mới giải mã xong, liền đặt số là 1800, thế là cánh cửa đã mở ra (Đây là phép toán: 10x9x2=180 thêm 0), cô bé đi vô phòng cuối cùng, đó chính là phòng tối có năm chiếc chìa khóa khác nhau, Việt Nam chưa biết hình dạng của nó nên, rất khó để lấy, Việt Nam gần như chịu thua thì trong suy nghĩ bắt đầu nói ra:
-Tại một địa điểm tối có một ánh sáng đặc biệt, ánh sáng đó chính là đáp án. Việt Nam bắt đầu biết được đáp án:
-Đúng rồi ánh sáng chính là đáp án, vậy nghĩa là.
Việt Nam bắt đầu lấy đèn pin ra và soi từng chìa khóa, soi được chìa khóa sáng chói và cuối cùng cũng đã tìm được chìa khóa:
-Cuối cùng cũng lấy được chìa khóa rồi!
Việt Nam liền đi về, với những người còn lại, họ vẫn đang chờ còn thần Elizabeth đã biến mất. Việt Nam thì chạy ra ngoài với chiếc chìa khóa trong túi, Trung Quốc chạy ra hỏi:
- Cậu đã lấy được chìa khóa thứ ba chưa?
- Không cần hỏi đâu, chúc mừng cậu đã lấy được chìa khóa.- USSR biết.
Việt Nam lấy chìa khóa trong túi của mình ra cho họ xem.
- Có vẻ như là các cậu sắp đi chuyến tiếp theo rồi.- USSR.
- Đúng vậy, mà cậu có muốn đi theo bọn tớ không?- Việt Nam.
-Tớ muốn lắm, nhưng mà tớ cần phải ở lại đây để canh chừng vương quốc.
- Ồ vậy tiếc cho cậu.- Trung Quốc
Vào ngày hôm sau, Họ chuẩn bị từ biệt:
- Nhớ bảo trọng nha, chúc mừng người đủ điều kiện đã vượt qua thử thách.
- Ừ cảm ơn cậu nha Liên Xô, bây giờ chúng tớ phải đi rồi.
Bỗng có tiếng nói từ ai đó:
- Cho tớ......đi theo được không?
- Hả?- Việt Nam và Trung Quốc.
- Khoan đã.....C-Cuba?!- USSR.
_________________________________________
Hello mọi người, thì trong Au này Liên Xô (USSR) bằng tuổi với Việt Nam và Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro