4.
Mùa đông ở đây rồi, còn em ở nơi nào?
Màn đêm buông xuống, cái lạnh len lỏi qua từng khe cửa, ôm lấy căn phòng nhỏ. Anh ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, đôi mắt mờ đục nhìn xa xăm. Bên ngoài, từng đợt gió lạnh rít qua, kéo theo những chiếc lá cuối cùng của mùa thu, để lại cành cây khẳng khiu trơ trọi.
Cốc trà nóng trên bàn đã nguội từ bao giờ. Anh đưa tay nắm lấy, nhưng không phải để sưởi ấm, mà chỉ để tìm kiếm một chút cảm giác thân thuộc. Em từng bảo rằng mùa đông không lạnh nếu có người ta yêu thương bên cạnh. Vậy mà giờ đây, giữa mùa đông, anh chỉ có một mình.
Anh nhớ những ngày đông trước, khi đôi bàn tay nhỏ bé của em luồn vào túi áo anh, khi nụ cười em ấm hơn cả ánh nắng. Em đã từng ở đây, từng là hơi ấm duy nhất anh muốn níu giữ. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại khoảng trống, lạnh lẽo và im lặng.
Em ở nơi nào? Có khi nào em cũng nhớ mùa đông như anh đang nhớ em? Hay em đã quên đi tất cả, bỏ lại anh với những ký ức nặng nề, đau đáu đến từng hơi thở?
Mùa đông vẫn đến, thời gian vẫn trôi. Nhưng có lẽ, với anh, mùa đông năm nay sẽ không bao giờ kết thúc. Vì không có em, dù cho bao mùa xuân đến, trái tim anh vẫn mãi giá lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro