2.
Họ hỏi anh: "Điều gì khiến anh tiếc nuối nhất trong cuộc đời này?" Và em biết không? Đó chính là đánh mất em. Khi ta buông tay anh bỗng nhận ra, sự vắng bóng của em tạo nên nỗi cô đơn hằng đêm trong tâm trí anh. Thiếu đi hơi ấm của em, tưởng chừng như thế gian đã sụp đổ. Anh, một chàng trai mồ côi cha lẫn mẹ từ bé, sự yêu thương che chở từ em đã tạo cho anh cảm giác được vỗ về, được yêu thương như một mái ấm gia đình. Cuộc đời tăm tối của anh chấm dứt là nhờ có em, cô gái nhỏ của anh.
Nếu như lúc đó anh không cố chấp như thế, giá mà anh không làm tổn thương em, anh ước ta có thể quay về bên nhau. Nhưng dường như lỗi lầm của anh không thể bù đắp với những tổn thương anh gây ra cho em. Em đi rồi, chỉ còn anh với những khoảng u tối, anh trở về nơi anh thuộc về, lạnh lẽo trong sự cô đơn, chỉ một mình anh thôi. Em phải hạnh phúc nhé!
Tuy không muốn mất em nhưng anh cảm thấy những phiền phức anh gây ra, anh phải chịu lấy. Em xứng đáng với người tốt hơn anh. Hy vọng nếu có một ngày nào ta tình cờ gặp nhau, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ hạnh phục trên đôi môi em. Anh không muốn bản thân em phải dày vò vì đã trót gửi tâm tình cho một kẻ khốn nạn như anh. Cảm ơn em vì đã đến <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro