Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1: Không bao giờ

Khi hoàng hôn trên đỉnh đầu đổ xuống, mặt trời đỏ cũng dần bị nuốt chửng. Vạn vật dần thu mình. Những lá cây cũng co rụt bảo vệ chính mình khỏi sự lạnh lẽo của bóng tối.

Người ta nói những đứa trẻ ngoan cũng giống như những bông hoa nhỏ khép mình, để cho sương mai bao bọc, chìm trong giấc ngủ thơ ngây. Chỉ có những đứa trẻ thông minh mới biết, trong bóng tối có một sức mạnh mà không ai biết.

***

"Dạ Linh."

Cô giáo trẻ lên tiếng.

Vừa gọi, cô vừa nhón chân nhìn quanh.

Một số đứa trẻ ngồi gần đó ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cô. Số còn lại không mấy để tâm. Sự tập trung của chúng xoay quanh những món đồ chơi vương vãi trên sàn nhà.

Căn phòng trước mặt cô không quá lớn nhưng bày trí sặc sỡ. Mỗi bức tường đều sơn một màu khác nhau, sặc sỡ đến chói mắt. Trên tường dán đầy tranh vẽ của trẻ con, tô vẽ những hình người nghệch ngoạc bằng bút chì màu sáp, với những đôi mắt to quá khổ như trợn trừng. Trên sàn trải thảm bằng nỉ dày, in hình các con chữ cái A, B, C.

Dọc theo góc tường là các bàn học, và tủ bếp đồ chơi bằng gỗ.

Không gian dày đặc khiến cho cô giáo trẻ thêm lúng túng.

"Dạ Linh." - Cô lên tiếng gọi lần thứ hai, nheo mắt cố nhìn thêm một lần nữa.

Đáp lại cô chỉ có tiếng trẻ con cười nói, ê a.

Lòng bàn tay cô giáo trẻ bắt đầu đổ mồ hôi. Cô không dám liếc về phía sau lưng mình. Không cần nhìn cô cũng cảm nhận được đôi mắt thiếu kiên nhẫn của thầy hiệu trưởng đang dán vào gáy mình.

Cô giáo trẻ vốn không có cơ hội tiếp xúc nhiều với hiệu trưởng. Là một giáo viên mới vào ngành, số lần cô nói chuyện với ông chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Sự xa lạ, cộng với sự khác biệt về chức vụ khiến cho cô đối với ông vừa có chút kính nể, vừa có chút dè chừng.

Lần này ông đích thân đến tận lớp của cô hỏi thăm. Không cần biết là vì lý do gì, cô tự nhiên cũng cảm nhận được sự nặng nề trong trọng trách nhỏ này.

"Cô ơi, cô ơi, bạn ấy bên kia kìa." - Một đứa trẻ gần đó lên tiếng.

Cô giáo trẻ mừng rỡ, vội quay đầu tìm kiếm.

Một cánh tay không rõ là của ai đưa lên, chỉ về một phía.

Cô giáo trẻ thầm cảm ơn trời đất, nheo mắt nhìn theo.

Dạ Linh đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế ở cuối phòng. Cô bé sáu tuổi mặc một chiếc đầm màu nâu nhạt, thắt một chiếc nơ trắng ngang eo. Hai chân cô bé không chạm tới mặt đất, khẽ đung đưa.

Mái tóc mỏng ánh màu xám nhạt, thả hai bên tai. Thoạt nhìn qua có cảm giác giống như cô bé nhuộm tóc, nhưng khi đến gần sẽ thấy thật ra từng sợi tóc của Dạ Linh đều có màu đen tuyền. Cô giáo trẻ đã nhiều lần nhìn nhầm, cho nên hoàn toàn không để ý. Cô luôn cho rằng tóc của Dạ Linh mỏng, chẳng qua chỉ là do phản chiếu ánh sáng mặt trời nên sáng màu mà thôi.

Cô vội vàng rảo bước về phía cuối lớp, đến trước mặt Dạ Linh.

Dạ Linh ngước mắt, nhưng không nhìn cô giáo trẻ.

Ánh mắt của Dạ Linh dán lên những bức tranh vẽ treo trên tường sau lưng cô gíao. Cô giáo trẻ vừa đi ngang qua, những đôi mắt trợn trừng trên tranh đều đồng loạt chuyển động, nhìn về phía họ.

Những đứa trẻ chỉ mải mê xoay quanh những món đồ chơi vương vãi trên sàn.

Không ai nhìn thấy chúng.

Ngoại trừ Dạ Linh.

"Dạ Linh." – Cô giáo trẻ mất kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa, Dạ Linh mới ngẩng đầu lên.

"Vâng." – Dạ Linh lễ phép đáp.

Đôi mắt đen và sâu của cô bé luôn khiến người đối diện có cảm giác rằng đứa trẻ nhỏ này đang nhìn thấu vào nội tâm người khác.

Cô giáo nhẹ nhàng cầm tay Dạ Linh, lên tiếng - "Dạ Linh. Dì của con đến đón. Hôm nay con được về nhà rồi."

Dạ Linh cúi đầu không đáp lời.

"Để cô giúp con thu dọn đồ đạc."

Vừa nói cô giáo vừa gom những cây bút màu vương vãi vào chiếc cặp nhỏ của Dạ Linh ở gần đó. Cô giáo nắm tay Dạ Linh, đeo hờ chiếc cặp trên vai rồi dắt tay cô bé qua đầu kia của căn phòng, nơi thầy hiệu trưởng và người phụ nữ mà cô giáo trẻ vừa gọi là dì của Dạ Linh đang đứng đợi.

Dạ Linh đi ngang qua những bức tranh treo trên tường, quay đầu nhìn chúng. Nhưng lần này chúng hoàn toàn bất động im lìm.

Dạ Linh được cô giáo đưa đến trước mặt hai người lớn. Thầy hiệu trưởng đã ngoài 50 tuổi, tóc lưa thưa chỗ trắng chỗ đen. Gương mặt phúc hậu và chiếc bụng lớn của thầy khiến người ta dễ liên tưởng tới hình ảnh ông địa. Ông mặc một bộ vest rộng màu đen, với áo sơ mi trắng và cà vạt trơn màu xanh nước biển.

Bên cạnh thầy, dì của cô tương phản với thân hình mảnh khảnh, mặc một bộ váy bút chì màu đen ôm gọn gàng và một chiếc áo vest khoác hờ trên vai trắng tinh. Dạ Linh chỉ đứng tới eo của dì. Cô bé để ý thấy dưới chân của dì cô là một đôi guốc đỏ xinh đẹp, bóng loáng như vỏ ngoài của loại táo thơm ngon nhất.

Cô giáo trẻ hoàn thành nhiệm vụ, cười vui vẻ đưa chiếc cặp nhỏ của Dạ Linh cho dì cô bé.

Dì cô mỉm cười đón lấy, cảm ơn cô giáo và hiệu trưởng, sau đó quay sang Dạ Linh chìa tay tới – "Chúng ta về thôi."

Dạ Linh cầm lấy tay của dì. Những ngón tay trắng mảnh khảnh như xương khẽ khàng gom lấy đôi tay nhỏ bé của Dạ Lịnh.

Cô bé lẳng lặng cùng người phụ nữ băng ngang qua sân trường. Hiện tại giờ học vẫn chưa kết thúc. Sân trường vắng vẻ không bóng người. Gót giày của dì cô khẽ gõ lên nền xi măng thành những âm thanh khô đanh gọn.

Lộp cộp.

Lộp cộp.

Đều đặn như nhịp tim của Dạ Linh.

Dạ Linh lẳng lặng đếm từng bước chân, không quên thắc mắc làm sao người ta có thể đi lại bình thường trên loại giầy chênh vênh đến thế.

Qua vài chục bước chân, Dạ Linh lên tiếng - "Dì là ai?"

Người phụ nữ quay sang nhìn cô bé, nở một nụ cười nhỏ - "Dì là dì của con, là em ruột của mẹ con."

Dạ Linh nhíu mày. Hiển nhiên cô bé chưa từng nghe về người dì này.

Người phụ nữ mỉm cười, vươn tay ngắt một bông hoa trắng trong bồn cây gần đó thả vào tay Dạ Linh.

Khi bông hoa rời khỏi tay dì cô, những cánh hoa khô quắp lại, ngả dần sang màu nâu, sau đó là màu đen, rồi nát vụn thành những hạt bụi rớt lả tả lên trên tay Dạ Linh.

Dạ Linh ngước mắt nhìn dì cô. Dì cô vẫn mỉm cười. Đôi môi bôi son đỏ vẽ thành nửa hình vòng cung như mặt trăng bằng máu.

Dạ Linh cúi đầu nhìn lớp bụi vụn nằm trên tay mình. Cô bé úp hai bàn tay lại, che phủ lớp bụi. Dì cô nhướn hàng lông mày kẻ chì ngay ngắn, trong mắt tràn ngập thích thú chăm chú quan sát.

Dạ Linh từ từ mở tay ra. Đặt ngay ngắn trong tay cô bé là bông hoa trắng muốt nguyên vẹn như chưa bao giờ bị úa tàn.

Nụ cười trên mặt dì cô càng nở rộng. Những chiếc răng trắng ngay ngắn như những viên kẹo the xếp cạnh nhau lộ ra bên dưới lớp môi đỏ.

Dì cô vỗ tay gật gù - "Quả nhiên là con gái của chị ấy."

Dì nhặt bông hoa ra khỏi tay cô, xoay xoay trên tay ngắm nghía - "Tuy không giống như cũ, nhưng rất có tiềm năng."

Nói xong dì ném bông hoa sang một bên. Dạ Linh ngây người nhìn bông hoa một lần nữa nát thành những hạt bụi bay phất phơ trải trong không gian.

"Con bao nhiêu tuổi?"

Dạ Linh ngẩng lên, lễ phép đáp không thừa không thiếu - "Sáu ạ."

"Con tên gì?"

"Dạ Linh."

"Dạ Linh. Tên rất đẹp." – Dì khẽ đưa tay xoa đầu cô. Ở khoé mắt của mình, Dạ Linh nhìn thấy tóc hai bên thái dương cô từ màu xám nhạt dần chuyển sang màu đen sẫm. Cô bé có thể tưởng tượng chúng bắt đầu đổi màu từ vị trí tay dì chạm lên đỉnh đầu cô.

Khi bàn tay của dì rời khỏi đầu của mình, Dạ Linh nâng tóc của mình lên ngắm nghía.

Từng sợi tóc của cô bé đều mang một màu đen đậm đặc.

"Từ nay con sẽ về ở với dì."

Người phụ nữ không hề hỏi ý kiến của Dạ Linh. Dì cô chỉ đang đơn giản là tường thuật lại tương lai của cô bé.

Dạ Linh không có sự lựa chọn.

***

Dạ Linh chuyển từ cô nhi viện sang sống với dì ngay trong buổi tối hôm đó. Khi cô bé đặt chân vào căn biệt thự lớn nằm ở ngoại thành, dì cô nâng những ngón tay sơn móng đỏ cùng màu với đôi giày mang trên chân, chỉ vào một chiếc túi lớn nằm trên mặt đất ngay dưới chân mình – "Đồ đạc của con đều ở trong đó."

Dạ Linh tiến đến mở túi ra xem xét, quần áo của cô đều nhồi nhét xếp lộn xộn bên trong. Giống như người dọn đồ cho cô không buồn nhìn, chỉ đơn giản ném chúng vào trong túi rồi cầm đi.

"Để dì dẫn con tới phòng." – Người phụ nữ quay gót bước đi.

Dạ Linh lặng lẽ cầm túi của mình đi theo. Dây túi quá dài so với chiều cao của cô bé. Dạ Linh gần như lê nó trên sàn.

Căn biệt thự giống như một khách sạn. Tường trắng cao vời vợi. Trần nhà rộng lớn treo những chùm đèn lộng lẫy phản chiếu lên nền nhà lát gạch màu trà sáng bóng.

Dọc trên tường điêu khắc nhã những cánh hoa li ti, đan xen cùng những phiến lá e ấp. Chúng mọc trên những thân cây cong cong cuộn cuộn chạy dài không điềm dừng, giống như một cánh đồng hoa khổng lồ được dựng thẳng đứng.

Trên tường treo một vài bức tranh nghệ thuật. Những bức tranh cao lớn, treo từ trần nhà thả xuống đến sàn. Chúng sơn màu dầu, vẽ trên vải dù. Trên tranh vẽ những mảng ô vuông vô nghĩa đủ màu sắc.

Dạ Linh dừng lại. Có gì đó ở những bức tranh này khiến cô bé muốn đưa tay lên, muốn chạm vào đó.

Nhưng trước khi ngón tay cô bé chạm được vào những mảng màu nổi cộm đó, một bàn tay với những ngón tay trắng muốt như xương đã giữ tay cô bé lại.

Dạ Linh ngẩng lên nhìn. Dì cô từ trên mỉm cười xuống, đôi môi đỏ lại vẽ nửa hình trăng khuyết.

"Nếu dì là con, dì sẽ không đụng vào đâu."

Đôi tay của dì vẫn nắm lấy tay Dạ Linh, siết chặt thêm một chút. Cô bé khẽ gật đầu.

Dì cô mỉm cười hài lòng, sau đó đứng dậy. Dì nắm tay Dạ Linh, dắt cô bé vào trong. Dạ Linh ngoảnh đầu lại nhìn. Khi họ lướt qua, những phiến lá khắc trên tường khẽ lay động. Những chiếc cánh hoa khắc trên tường lần lượt co lại rồi rụng xuống, giống như bị chiếc kéo vô hình lướt qua, tàn nhẫn cắt đi sinh mạng. Chúng chìm vào trong tường, tan biến như chưa từng tồn tại. Mặt tường trong nháy mắt đã trở lại bằng phẳng im lìm như bao bức tường khác.

Căn phòng của Dạ Linh nằm trên tầng hai, ở cuối dãy hành lang. Căn phòng lớn, lớn hơn bất cứ nơi nào cô bé đã từng ngủ qua. Tường nhà trơn bóng, sơn màu trắng. Trên sàn lót một loại gỗ bóng nhạt màu. Mỗi bước chân nhỏ của Dạ Linh dẫm lên đều nghe tiếng gỗ khẽ cọ dưới chân.

Trần nhà áp mái nghiêng, xuôi thoai thoải về một phía. Điểm cao nhất dựng một chiếc tủ quần áo lớn chạy dọc theo chân tường. Dạ Linh bước đến mở từng cánh cửa. Cánh cửa đầu tiên mở ra, bên trong treo hàng chục chiếc váy đầm đủ các kiểu dáng. Chúng được sắp xếp theo từng mảng màu. Đỏ. Vàng. Xanh. Tím. Nhiều đến không kể hết, ngay ngắn, thẳng hàng giống như một bức tranh cầu vồng trước mắt.

Cánh cửa thứ hai chứa đủ loại giày búp bê, xếp đều đặn trên các ngăn tủ.

Một cánh cửa khác chất đầy các loại túi xách.

Những ngăn sau đó là vớ, quần lót, áo thun, áo sơ mi...

Quần áo nhiều đến nỗi Dạ Linh nghĩ cả đời mình cũng sẽ không bao giờ mặc hết. Dạ Linh đóng tủ lại, quay đầu tiếp tục ngắm nghía căn phòng.

Đối diện với tủ quần áo là một chiếc giường lớn khổng lồ, được kê sát tường, ngay bên dưới điểm thấp nhất của trần nhà. Bên trên giường, chăn nệm đều được bọc bằng vải màu trắng trơn.

Bên kia phòng là một chiếc bàn học. Tất cả nội thất đều sơn một màu trắng đơn sắc. Điểm giữa nền trắng là những tay cầm màu đồng. Trên mặt bàn và kệ tủ đóng một lớp bụi, chứng tỏ đã lâu không ai đụng đến.

Ngay phía trên giường ngủ của Dạ Linh là một chiếc cửa sổ lớn bằng kính, to gần bằng chiếc giường của Dạ Linh, ở vị trí cô bé không với tới.

Bên ngoài ánh sáng le lói của chiều tà chập chờn chiếu xuống, vẽ những khung vuông màu nắng in trên nền nhà.

Ít nhất, Dạ Linh nghĩ, ít nhất ở nơi này mình còn có thể nhìn thấy bầu trời.

Dạ Linh đổ quần áo trong túi của mình ra, cần trọng gấp chúng lại ngay ngắn.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Dạ Linh ngẩng đầu tìm kiếm. Tiếng chuông vang lên từ một chiếc điện thoại đặt trên bàn học. Chiếc điện thoại màu trắng muốt, nhìn sơ qua giống như một vật trang trí. Lúc nãy Dạ Linh không để ý thấy.

Chiếc điện thoại có dây nối, giống như kiểu điện thoại cổ, phía trước có vòng quay số màu đồng. Những con số in lớn lọt thõm trong những lỗ tròn như những con mắt. Dạ Linh lẩm nhẩm đếm, hơn mười con mắt.

Tiếng chuông điện thoại vẫn reo vang giòn giã. Dạ Linh cầm ống nghe kề lên tai.

Từ trong điện thoại, tiếng của dì cô ngọt ngào vang lên – "Là dì đây."

"Vâng."

"Có thích phòng mới của con không?"

"Vâng."

"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối nhé?"

"Vâng."

"Con tắm rửa, thay đồ rồi xuống. Nhớ mặc chiếc đầm đỏ thứ ba trong ngăn tủ thứ nhất, từ bên trái đếm qua. Giày chiếc thứ tư, ngăn thứ hai từ dưới đếm lên. Và túi xách ngăn đầu tiên, chiếc thứ nhất."

Sau đó dì cô cúp máy, trong điện thoại chỉ còn vang tiếng tít tít đơn điệu.

Dạ Linh chuẩn bị xong xuôi, bước ra khỏi phòng, dọc hành lang, xuống chiếc cầu thang trải thảm đỏ. Dì của cô đang ngồi đọc tạp chí trong phòng khách. Dì đã thay ra một chiếc váy đỏ, ngồi trên chiếc ghế trường kỉ dài màu trắng muốt, nổi bật giống như giọt máu thấm trên lớp vải trắng. Trên chân dì đi một đôi guốc mũi nhọn màu đen. Trên bàn kính đối diện đặt một ly rượu đỏ. Trong không gian tiếng nhạc giao hưởng của Pháp nhẹ nhàng lan toả.

"Thay đồ đi." – Tiếng dì cô vang lên. Dạ Linh ngước mắt nhìn. Dì vẫn không hề chuyển động, không hề ngẩng đầu, giống như tiếng dì từ từ trên trần nhà rơi xuống đầu cô.

Dạ Linh để ý thấy tờ tạp chí trên tay dì là một tạp chí nước ngoài. Cô bé vẫn chưa học hết chữ, chỉ biết được con chữ thứ hai là chữ O, tròn giống như trái trứng gà. Trên bìa tạp chí in hình một người phụ nữ mặc đầm đen thon gọn, dáng người cong chữ S.

"Dì nói thay đồ con không nghe sao?" – Tiếng dì cô lại vang lên. Mắt dì vẫn dán vào quyển tạp chí trước mặt.

Dạ Linh cúi đầu nhìn bộ váy cũ màu trà mình đang mặc, khẽ đáp – "Con mặc như thế này quen rồi ạ."

Tiếng nhạc đột nhiên ngưng lại. Dì cô ngẩng lên, mỉm cười. Vẫn nụ cười như nửa vầng trăng khuyết, dì nói – "Đừng để dì lập lại lần thứ ba."

Ly rượu trên bàn giữa cô và dì đột nhiên khẽ lay động, ban đầu chỉ là lúc lắc, sau đó run bần bật, cuối cùng thì giống như một quả bom nhỏ, nổ tung. Dạ Linh giật mình thét lên một tiếng, ngồi thụp xuống ôm đầu. Những mảnh vụn thuỷ tinh văng tung toé khắp nơi. Lớp chất lỏng màu đỏ thẫm tràn trên mặt bàn kính, nhỏ thành từng đường xuống mép bàn rồi rơi lộp độp xuống sàn như máu.

Dạ Linh không dám ngẩng lên. Sự sợ hãi giống như một cơn bão tàn phá trong trái tim nhỏ bé của cô bé.

Một bàn tay khẽ xoa lên đầu Dạ Linh. Cô bé run rẩy ngước lên.

Dì của Dạ Linh đang ở trước mặt, nâng gương mặt nhỏ của cô bé trong lòng bàn tay. Đầu ngón tay mảnh khảnh như xương trắng lau đi những giọt nước mắt đọng ở khoé mắt cô bé. Giọng dì như thủ thỉ bên tai cô – "Bé ngoan đừng khóc. Chỉ cần con nghe lời dì. Dì sẽ không bao giờ làm tổn thương con."

Không bao giờ.

Dạ Linh lập lại ba chữ này trong đầu.

Không bao giờ?

Không bao giờ có ý nghĩa gì?

Nếu như không bao giờ tồn tại, tại sao con tim nhỏ của cô bé lại tràn đầy sợ hãi như vậy? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro