Những điều cũ xưa đã thật qua chưa
Sài Gòn, những ngày nắng mong manh dễ vỡ, và cả những cơn mưa nặng nợ yêu thương chưa kịp trả.
Anh về,
Giọt nước mắt e đã khóc khi anh đi còn chưa kịp rơi xuống, giờ tan thành nụ cười đón bước chân anh.
Em là dại khờ như vậy,
như mùa hè vẫn cố tình níu kéo cái nóng oi người khổ cực những ngày sang mùa.
Em là người giữ ký ức, buồn bã đến nao lòng, chỉ để tìm những nụ cười sót lại mà anh đã không bỏ vào chiếc vali chia tay…
Em là người hát tình ca, dùng yêu thương của người khác lấp đầy những cô đơn của mình…
Em là mầm non mùa đông và chiếc lá khô mùa xuân đến, cô độc, đơn thân, mãi mãi lẻ loi một mình.
Em ghét bản thân mỗi khi mình phát hiện bản thân không thể nào ghét được anh, một chút ghét cũng không, cũng không thể nào.
Anh về,
Em thấy gió thổi những đêm tháng 8 vắng lặng.
Em thấy cả kết thúc hạnh phúc của những câu chuyện tình vô hậu.
Anh về,
Em bỗng thấy những điều cũ xưa, hóa ra ….
:)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro