những cô nàng tốt bụng
1.Quần Ngố ngồi trong quán chè "ruột" vừa nhấm nháp cốc chè sen vừa than thở với bà chị chủ quán về những ngày đầu hè chán nhất trong lịch sử 17 năm làm con trai của nó. Quần Ngố lấy thìa ngoáy ngoáy cốc chè đang hỗn độn như mái tóc thừong trực của nó vậy:
- Em xin mẹ đi Thái với mấy thằng bạn mà không được duyệt, nhà em thì tầm tháng 8 mới rục rịch đi nghỉ mát, phải chờ ông anh ở nước ngòai về mà. Ôi! Làm gì cho hết 2 tháng bây giờ, bọn bạn em nó lên lịch dạt nhà hết rồi hay sao, gọi chẳng thấy thằng nào tại gia cả...
Đang thao thao bất tuyệt tự nhiên Quần Ngố ngừng bặt như đài mát sóng, trước mặt nó là hai cô bé đang dựng xe đạp, thản nhiên ngồi xuống ghế và bắt đầu cuộc chiến xóa đói:
- Chị Liên ơi, cho em một cốc thập cẩm không cốt dừa và một cấu sấu nhiều đá.
Quần Ngố thấy những ngày hè nóng bỏng trước mặt sắp tan ra như viên đá trong cốc chè của nó.
2.
Quần Ngố hỏi dò bà chị bán hàng dễ thương và moi được thời gian biểu ăn chè (bó tay!) của hai cô nàng. Một trong hai nàng ấy có mái tóc lửng màu nâu, mặt ngoan ngoan, nàng còn lại tóc ngắn, trong cũng dễ thương, phải cái có vẻ đanh đá, cái miệng đi trước cái đầu, nhưng như thế lại dễ bắt chuyện. Y như rằng, hôm ấy, sau ba lần Quần Ngố "tình cờ" có mặt tại quán chè cùng lúc với hai cô nương thì Đanh Đá (tạm gọi thế!) cất cái giọng ngọt như chanh của mình lên:
- Ơ hơ! Ra đây ăn chè lần nào bọn mình cũng gặp tên này mày ạ!
Quần Ngố đang cứng họng lại vì cách xưng hô rất khó đỡ của Đanh Đá thì Tóc Nâu (cũng lại tạm gọi thế vậy!) lên tiếng giải nguy cho nó:
- Gọi là anh chứ mày!
Được trở lại đúng "danh hiệu" mà tụi con trai mê mẩn, Quần Ngố hả dạ vô cùng, nhưng khi nó chưa kịp mở mồm thì Đanh Đá lại la tóang lên phủ đầu:
- Thì "anh" gì ơi, anh có muốn chơi một trò để kỷ niệm việc anh em mình có duyên gặp mặt không?
Hơi bất ngờ, nhưng Quần Ngố cũng cảm thấy hào hứng:
- Sẵn sàng thôi. Nhưng trò gì hả em?
- Đơn giản lắm. Bây giờ lấy đồng 5000 ra tung. Nếu là mặt số thì anh phải trả tiền cho bọn em. Còn nếu là mặt hình thì anh "được" trả tiền cho bọn em!- Đanh đá nói liến thoắng rồi phá lên cười.
Quần Ngố ko thể nhịn được cũng phải bật lên cười trong tiếng huýt sáo phụ họa đầy khiêu khích của Tóc Nâu.
- Đồng ý thôi!- bản thân câu trả lời đã tự thừa nhận cho dự sụp đổ của chủ nhân nó!
3.
Những lần sau, tận dụng lợi thế là ko hề quen biết, Quần Ngố xoay tình thế thep hướng chủ động, tha sức...bốc phét trước hai "em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc" ấy. Quần Ngố nói sỡ dỉ thảnh thơi thế này là do được giải quốc gia Hóa nên đặc cách vào thẳng Đại học, rồi kể về công việc gia sư của mình cho quý tử một gia đình giàu có. Đanh Đá và Tóc Nâu vừa ăn chè hăng hái (chùa mà!0 vừa gật gù thán phục bằng những khuôn mặt đầy biểu cảm có thể làm mẫu cho sinh viên Mỹ Thuật về chủ đề: "Trẻ em các nước chưa phát triển"! Cả hai đều có vẻ khá hứng thú với những câu chuyện được xây dựng bằng sức sáng tạo quá đà của Quần Ngố.
Quần Ngố đắc thắng kể cho con em gái về "những cô bạn gái" của mình làm con bé thán phục vô cùng, mắt cứ thô lố ra như Tiểu Yến Tử, miệng xuýt xoa khen ngợi tài năng cưa cẩm của Quấn Ngố và luôn mồm hỏi về "các bà chị dâu tương lai gần". Cái bộ não đang tung tẩy trên trần nhà vì sướng của Quần Ngố cũng kịp vọng xuống một câu:
- Nói chung là xinh lắm!
4.
Ban đầu, Quần Ngố cũng chẳng có ý định như thế này, điều ấy chỉ đơn thuần là một phần tính cách của bọn con trai mới lớn luôn muốn hòan thiện hình ảnh của mình mà thôi. Nhưng rồi Quần Ngố cứ thế mãi mà ko sao kiềm chế được, hay cũng vì nói dối như chơi trò tàu siêu tốc ý, leo lên dễ, chứ khi nó phóng rồi mà mong nhảy xuống là ko tưởng, chỉ có thể chờ trò chơi kết thúc. Đôi lúc Quần Ngố cũng thấy áy náy thế nào ý, đó là khi lòng tự trọng trỗi dậy nhưng rồi lòng tự ái lãi đập bẹp cái biển báo "STOP" vừa giơ lên với lý do rất đơn gian: Bây giờ nói thật còn ê mặt hơn! Thế là A rồi lại B, C,D,E,... những câu chuyện hoang tưởng về bản thân cứ như bảng chữ cái tuôn ra đều đều.
5.
Tuy thích thú với những buổi ăn chè "ngẫu nhiên mà gặp nhau" với Quần Ngố. Đanh Đá và Tóc Nâu cũng tuyệt nhiên ko tiết lộ "quý tính đại danh", Quần Ngố chẳng biết hai cô bé ấy học trường nào hay nhà ở đâu mà chăm chỉ tới ăn chè ở đây thế, tuy chắc chắn hai bộ mặt baby thế thì chỉ có thể cấp 2. Thảng hoặc, Quần Ngố gợi câu hỏi, nhưng Đanh Đá khôn ngoan lảng tránh bằng cách...gọi thêm chè! Nó hỏi càng nhiều về mấy vấn đề ấy thì tiền chè càng tăng! Hai ba lần rồi Quần Ngố hãi chiêu hiểm hóc này, ko dám đả động tới thân phận hai cô nàng dạ dày ko đáy ấy nữa.
6.
Một lần, Đanh Đá tự nhiên vểnh môi lên hỏi:
- Này anh ơi, hôm nào anh tới ăn chè tiếp nhỉ để em cho xem cái này hay lắm?!
Tính hiếu kì làm Quần Ngố đặt câu hỏi:
- Là cái gì vậy?
Đanh Đá cười bí hiểm. Tóc Nâu đế thêm vào:
- Anh yên tâm đi, bọn em tòan những đứa tốt bụng thôi!
Quần Ngố cười khổ sở:
- Là sao?
Đanh Đá bật cười trêu chọc:
- Là có cái bụng tốt chứ sao!!!
7.
3h chiều. Quần Ngố ngồi trong quán với ly thạch xanh đỏ. Từ đầu ngõ, tiếng cười đùa của "các bà chị dâu" đã vọng tới. Quần Ngố thấy hình như có thêm một cô bé nữa, nó nắn lại ví cho khí thế rồi từ từ ngẩng mặt lên nhìn ba cái miệng đang cười rất đều trước mặt nó. Có cái gì đó ...bất an! Thực sự thế! Bởi cô bé mới đến chính là ...con em gái của Quần Ngố và cách cười rất bất bình thường thế kia thì tức là "các bà chị dâu" cũng chẳng lạ gì cái sự thật ấy. Quần Ngố hiểu lúc ấy cái mình cần nhất là bất cứ thứ gì đó có thể đào được một cái hố cho nó chui xuống và biến mất!
-==HẾT==-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro