Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần hai:Những chiếc ô bỏ quên

Hôm nay Nam chỉ đi học cùng chứ không về chung.Cậu ấy còn đang bận ở đội bóng của trường. Thầy hiệu trưởng cho phép đội bóng được tập thêm nhiều bởi sắp đến ngày thi đấu.
Nhi nhí nhảnh cầm chiếc ô nhảy chân sáo xuống từng bậc của hành lang rồi đứng lại.Đang định bung ô ra thì bỗng một cậu bạn trai xuất hiện, chạm khẽ vào vai cô.
-Này, bạn gì ơi, bạn có thể cho tớ đi nhờ ra bến xe buýt được không? Tớ   không mang ô
Nhi gật đầu ngay chẳng suy nghĩ gì, cũng không thèm để ý đến đó là ai.Chỉ là một quãng đường ngắn thôi mà.
Khi đến chạm chờ xe rồi, cậu bạn mới khen như là cảm ơn.
-cậu có cái ô đẹp quá.
Cậu ta vô tình chạm đến niềm tự hào của Nhi nên cô không dấu được nụ cười, cô cười rạng rỡ.
-Tớ tên Khải 12A3.
-Tớ là Nhi 12A2
Khải leo lên chuyến xe buýt cùng Nhi.Còn một chỗ trống duy nhất, Khải vội ấn Nhi ngồi xuống. Vì lần đầu tiên có trải nghiệm này nên Nhi hơi lúng túng, tại mọi lần đi cùng với Nam nếu còn chỗ trống thì cậu ta sẽ giành ngay và rồi sau đó nhăn răng cười khi nhìn thấy gương mặt của Nhi như khỉ ăn phải ớt và phải năn nỉ gãy lưỡi thì Nam mới chịu nhường chỗ.
-Cậu cũng đi chuyến này à?
-Ừ,nếu không tớ leo lên đây làm gì
-sao những lần trước tớ không thấy cậu nhỉ?
-Cậu có bao giờ để ý đến xung quanh đâu mà thấy tớ, lúc nào cũng nghe nhạc còn gì.
Nhận ra mình nói hớ,Khải im bặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng Nhi không có gì là để ý, cô đặt chiếc ô xuống cẩn thận, rũ tóc cho khô mấy hạt nước, rồi lôi chiếc Ipad ra nghe nhạc.
Cậu len lén thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại len lén thất vọng. Không lẽ cô nàng này không tinh ý chút nào, đến mức không nhận ra ý cậu vừa nói có nghĩa là cậu luôn để ý đến Nhi mới biết là cô thường nghe nhạc, thỉnh thoảng có nói chuyện với cậu bạn đi cùng vài câu.
Vì hôm nay không thấy cậu ấy đi cùng nên Khái mới thấy mình có cơ hội mà chạy ra, mưa làm sàn nhà chơn trượt nên suýt thì cậu bị ngã khi đang cố chạy theo Nhi trên hành lang. Nhưng những lời như thế biết nói làm sao?
                      *    *    *
Chẳng mấy ngày nữa là mùa mưa đi mất.Nam vẫn ở lại với đội bóng. Và ngày nào Khải cũng xuất hiện với vẻ mặt là một người quên mang ô thế nên Nhi cũng cho cậu ta đi nhờ đén trạm xe buýt như một thói quen dù Nhi không thể nào hiểu được tại sao lại có một người luôn quên ô dù hầu như ngày nào cũng mưa.
Một lần khi đang rảo bước cùng Nhi, Khải đột ngột ngẩng đầu lên:
-Này, tớ có thể nhìn thấy mưa rơi đấy.
Nhi cười toe toét
-Đúng không? Đúng không?
-Đúng,hi
-Thế mà khi tớ kể với Nam thì cậu ấy lại bảo là chuyện trẻ con.
-Nam là ai thế? Bạn trai cậu à?
-Ừ,bạn là con trai đấy.
-Bạn thân trái dấu à?
-Ừ,chúng tớ thân từ hồi lớp mười
-Ngưỡng mộ thế.
Khải cười toe.Rồi cậu lại ngẩng đầu nhìn mưa và lẩm bẩm: "thíh thật ".
Nhi gật gù "ừ,thíh thật, thế nên tớ mới mua cái ô này "
Nhưng cô bạn không biết rằng Khải vui vì đã gặp gỡ được tảng đá đè nặng trong lòng bao lâu nay
***
Hôm sau Nhi và Nam đi học cùng nhưng Nhi chẳng hề nói câu nào. Mãi đến khi đến lớp cô mới kể cho Nam nghe chuyện chiều hôm qua
Lúc đó Nhi phải ghé thư viện lấy vài quyển sách, tình cờ Nhi thấy Khải đưa ô của mình cho bạn muốn. Vài phút sau đó Nhi lại thấy cậu ấy xuất hiện ở chỗ cũ và nói quên mang ô
Nam bật cười
-thế ra cậu bạn dễ thương, tốt bụng mà cậu hay kể cho tớ là kẻ lừa đảo à?
Nhưng lại thôi không cười nữa khi thấy ánh mắt đăm chiêu, muôn vàn cảm xúc nhìn lại cậu rồi quay ra cửa sổ.
Cô bạn không bận tâm lời cậu nói
Nam nhận ra Nhi chỉ đang kiếm một người nghe cô bạn kể chuyện, và chỉ thật đơn giản như vậy!
Đội bóng của trường được nghỉ ngơi vài hôm, và mấy hôm nay Nhi cùng Nam lại đi chung như bình thường. Khải không còn xuất hiện đột ngột với vẻ mặt là người quên mang ô nữa. Cậu đi một mình ra chạm xe với chiếc ô màu xanh lục trơn.
Cả hai cùng lên chung chuyến xe. Lâu lâu Nhi nhìn sang thấy cậu ta cũng đang nhìn mình nhưng lại nhanh chóng quay đi.Rồi lâu lâu Nhi lại bắt gặp ánh mắt cậu ta có vẻ buồn bực nhìn mình. Nhi cũng cảm thấy buồn bực dù trời vẫn mưa chẳng nóng chút nào.
Nam ngồi yên lặng. Cậu quan sát tất cả và thấy  tất cả, nhưg không nói ra điều gì.
Sự bực dọc của hai người là vì cả hai đang tự hỏi, sao người đó lại không nói chuyện với mình như mọi lần nữa. Họ đang bực dọc vì họ đang chờ đợi.
Hôm nay , khi Nhi và Nam vừa xuống cầu thang thì thấy Khải đứng phía trước định bung ô ra. Chẳng kịp suy nghĩ, Nhi dúi cái ô trong suốt vào tay Nam rồi chạy đi.Cô bạn vỗ nhẹ vào vai Khải
-Này, cho tớ đi ké với
Khải hơi ngạc nhiên quay lại thấy Nam hai tay hai ô không biết làm thế nào. Bắt gặp cái nhìn khó hiểu đấy Nam giơ hai tay hai ô ra nhún vai cười trừ. Như hiểu ra,cậu bạn 12A3  đỏ bừng tai,bối rối nên hỏi một câu ngốc nghếch:
-Thế bạn kia không đưa cậu về à?
-Cậu ấy có lịch tập bóng rồi
Khải gãi tai...
-tớ đưa cậu về tận  nhà
Cậu chỉ vào cơn mưa, nói thêm
-Vì trời mưa to, cậu sẽ ướt mất nếu đi bộ từ trạm xe về.
Nhi mỉm cười gật đầu
Cả hai vui vẻ bước đi.
...
Nam đứng trên bậc thềm nhìn chăm chăm về hai người đi trước. Cậu lại nghĩ thật nhiều về cô bạn thân của mình, rất dễ nổi nóng khi mùa hè đến nhưng cũng dễ mỉm cuời khi có một cơn mưa ngang qua, hai gò má ửng hồng. Cậu lại nghĩ về cô bạn rất yêu chiếc ô trong suốt và luôn tự hào về nó. Nhưng lại thật dễ dàng dúi vào tay cậu khi thấy một người sắp dời đi.
Mọi thứ như chỉ mới hôm qua thôi.Nhưg thật ra là một mùa mưa sắp đi qua rồi. Và biết bao mùa mưa trước đó cũng đã đi qua. Mà chẳng lần nào cậu làm gì. Dẫu chỉ là bỏ quên một chiếc ô, để một lần chạm khẽ vào vai cô bạn mà cậu thích,để xin đi chung một chiếc ô cùng một đoạn đường ngắn ngủi.
Thế nên bây giờ, Nam tự nhủ,có lẽ thứ sẽ bị bỏ quên tiếp theo chính là tình cảm này  của cậu. Có lẽ chúng sẽ bị mưa cuốn trôi đi đến chẳng còn dấu vết.
Và có lẽ như thế là tốt nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: