Thanh Xuân Mang Tên Cậu
(Đây là tác phẩm đầu tiên của mình đã được đăng trước đó ở một nick khác(Nhim72) nhưng vì một sự cố nên mình bị mất nick đó giờ đăng lại ở nick này ạ và có sửa đổi bổ sung một chút ạ.)
"Tí tách! Tí tách!"
-Lại mưa rồi!
Nằm trong chăn nhìn ra ngoài trời, cái cảnh tượng trước mặt khiến tôi ngao ngán. Mưa-một hiện tượng thiên nhiên phải nói thật lòng một chút là tôi khá ghét nó. Tôi là một người sống nội tâm mà theo quan điểm của mọi người thì những người sống nội tâm, hay có tâm trạng thường rất thích mưa vậy mà tôi thấy chẳng đúng chút nào hoặc tôi là một trường hợp ngoại lệ. Tôi ghét mưa phải chăng vì mưa luôn mang lại cảm giác vô cùng khó chịu mà tôi vô cùng ghét (ý là sự ẩm ướt). Và đặc biệt mỗi khi trời mưa là xui xẻo lại đến với tôi. Như lúc này chẳng hạn, dù đang nằm trong chăn ấm áp sẽ chẳng thể xảy ra xui xẻo gì với tôi được..ấy vậy mà cái con bạn thân ngồi bên cạnh tôi chính là nguyên nhân dẫn đến xui xẻo cho tôi. Nó liếc nhẹ tôi và nói:
-Mày à, ừ đúng thật chúng nó là người yêu của nhau. Bắt đầu từ hôm qua rồi.
Tôi rơi vào trạng thái im lặng đuổi theo dòng suy nghĩ của mình về câu nói vừa rồi của con bạn. bạn sẽ cảm thấy như thế nào khi biết tin "người ấy" của bạn-người bạn thầm thương trộm nhớ suốt thời gian dài đằng đẵng nay đã có người yêu? Với tôi nó là một cái gì đó khó có thể dùng một từ ngữ nào đó để hình dung được tâm trạng lúc này của tôi khi mới hôm qua vừa biết chuyện chưa thấm thoát được mấy tiếng lại nghe thêm một lần nữa....
-Ừ tao cũng mới biết rồi...mày nói chắc chắn như vậy thật khiến tao khó lòng chối bỏ sự thật này quá điiiii
Tôi đáp lại nhỏ bạn sau một lúc im lặng. Nó không nói gì nữa mà chỉ nhìn tôi cười nhẹ nhưng tôi hiểu cái nụ cười đó chứa biết bao sự thương cảm và an ủi nó dành cho tôi. Cả hai cùng im lặng bủa vây xung quanh chỉ còn lại giọng hát của chị Taeyoen với những giai điệu nhẹ nhàng mà đượm buồn. Tôi nhắm mắt tận hưởng giai điệu đó rồi buông thả bản thân theo những mảng kí ức có chút mờ nhạt của những ngày tháng qua...
Tôi biết cậu ấy vào năm 15 tuổi và đã có những rung động nhỏ bé khi nhìn ngắm cậu. Gặp cậu tôi đã từng mong muốn sẽ có một phép màu nào đó xảy ra trong câu chuyện giữa chúng tôi, nhưng tất cả lại không hề diễn ra mà còn bi thương đến đau lòng...
Cậu ấy học lớp bên cạnh của lớp bên cạnh của lớp bên cạnh...lớp tôi, nói thẳng ra cũng khá gần đấy nhưng đó chỉ là điều tôi mong muốn mà thôi chứ hiện thực phũ phàng thì lớp tôi và lớp cậu nằm ở hai tầng học khác nhau :((. Cậu ấy được mọi người nhắc đến là một chàng hotboy nhưng với tôi thì cỡ cậu ấy chưa thể đạt đến cái danh hiệu đó đâu 5555 nhưng vẫn phải thừa nhận một điều thì cậu ấy cũng cao thật, cũng trắng đấy, đường nét trên mặt không phải kiểu đẹp như các truyện ngôn tình miêu tả nhưng mọi thứ đều nằm đúng chỗ chúng nên nằm khá là hài hòa sáng sủa và điểm khiến tôi thích nhất ở cậu chính là đôi mắt, vì cái ánh nhìn của cậu ấy mà khiến tôi hai tay dâng trái tim này cho cậu ấy rồi hahaha. Rồi từ việc thích ánh mắt đó mà dần trở thành thích mọi thứ thuộc về cậu ấy, muốn biết mọi điều về cậu và thích mỗi ngày đến lớp là lại lén lút nhìn cậu nơi góc sân trường nào đó...
Nhớ có một lần tụi tôi mặt dày và đùa dai lắm á. Chẳng là lúc đó có một bạn nữ lớp khác viết thư tỏ tình cho cậu,chẳng biết thế nào lại bị bọn bạn của cậu thấy được để rồi bị tung lên facebook trêu chọc. Lúc nhìn thấy bài viết đó tôi cũng tức thay bạn nữ đó lắm nhưng cuộc khi nhịn cười không được cuộc sống mà vẫn là phải sống thật lòng chút dù hơi tội lỗi phải cười thật đã vì nội dung buồn cười thật 5555.Sau vụ đó chẳng hiểu sao tôi với nhỏ bạn thân lại có thể nghĩ và làm ra một cái trò đùa đáng nhớ đến như vậy đó chính là viết thư tình cho cậu ấy và tất nhiên chúng tôi thông minh hơn bạn nữ đó rồi, để không bị bại lộ chúng tôi ẩn danh và vứt vào lồng xe đạp của cậu để bảo toàn cho tính mạng của bản thân :v. Nghĩ là làm ngay, hôm sau chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề để triển khai kế hoạch này, nói thế thôi chứ chỉ chuẩn bị mỗi cái bức thư tình và tôi chẳng dám viết đâu ạ nên nhỏ bạn đành phải viết những câu sến súa cho cậu ấy-đứa em trai họ của nó,ừ thì cũng thấy tội đấy nhưng thôi kệ chứ kkkk. Hôm đó vừa hay lớp tôi có giờ thể dục, sau khi tập xong trong lúc ngồi nghỉ chính là thời gian thích hợp nhất để hành động, may là xe cậu ấy khá là khác biệt so với những chiếc xe khác nên rất nhanh chúng tôi đã nhìn thấy nó( mà dù có không khác biệt thì tôi cũng vẫn thừa sức nhận ra nó đừng hỏi tại sao chỉ đơn giản là ngày nào chẳng nhìn còn hơn cả nhìn xe của tôi ạ hờ hờ) và chẳng quá khó để di chuyển bức thư tình từ túi áo sang lồng xe đâu và giờ thì chỉ cần nhẹ nhõm mà trở về lớp học đợi buổi học kết thúc xem phản ứng của cậu ấy nữa là vẹn toàn.
"Tùng!Tùng!Tùng!"
Như một thứ cảm xúc khó tả đang nhảy nhót trong lòng tôi khiến nụ cười của tôi không thể "gian" hơn được nữa, quay sang nháy mắt với nhỏ bạn rồi nhanh chóng thu dọn sách vở ném vào balo rồi nhanh chóng ra hành lang ngó xuống nơi sân trường và kia rồi bóng lưng quen thuộc đó đang từ từ bước đi trên đường đến với chiếc xe bị bỏ bùa kia. Hai đứa tôi ton ton chạy xuống lại gần mục tiêu để dễ dàng quan sát hơn. Chẳng mất quá nhiều phút để bạn cậu ấy dắt chiếc xe của cậu đến chỗ cậu chúng tôi nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi cậu dù chỉ 1 giây thế nên mọi hành động và biểu cảm dù rất nhỏ của cậu cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của tụi tôi và những điều chúng tôi nhìn thấy khiến tôi khá bất ngờ.Thay vì như người khác sẽ tò mò mà lấy thứ kì lạ đó ra cùng xem với lũ bạn thì không cậu ấy không làm vậy mà cậu ấy đã nhìn chằm chằm lá thư đó mấy giây và.....chiếc balo của cậu đã nhanh chóng được ném vào lồng xe che đi bức thư đó và nhìn đám bạn bên cạnh như sợ bị phát hiện rồi cậu nhanh chóng ngồi lên xe và ra về. Giây phút đó tôi và nhỏ bạn đơ ra mất vài giây rồi liếc nhìn nhau như muốn hỏi
"Mày cũng nhìn thấy những gì tao đang thấy đúng không? hãy nói là không phải do tao nhìn lầm đúng không?"
Rồi hai đứa gật gật đầu với nhau và như được giải phóng cơ thể chúng tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười bất chấp mọi ánh nhìn xung quanh như muốn nói " hai bạn mới trốn trại nào ra đấy/ mau mau trở về trại đi cho thiên hạ nó thái bình". Và bạn sẽ thấy khó đỡ hơn là mấy ngày sau đó không biết có phải sợ bị hạ độc xe nữa hay không mà cậu chẳng dám đi xe đi học nữa lại đi chung xe với thằng bạn thân của cậu. Đó thấy chưa, cậu ấy thật đáng yêu phải không,cậu cứ như vậy thì làm sao tôi ngừng thích cậu được đây? ><.
Suốt 15 tuổi đó của tôi, tôi đã không dám bước thêm bước nào vào cuộc sống của cậu mà lại chấp nhận là cái bóng của cậu, việc dõi theo cậu là một thói quen mà mỗi ngày tôi đều thực hiện như việc ăn cơm và đi vệ sinh vậy. Tôi đã đọc ở đâu đó rằng "khi yêu đơn phương là sẽ nhiều lần ảo tưởng rằng người đó cũng thích mình" và tôi thấy nó đúng ít nhất là đúng với tôi :))). Bởi có vô số lần tôi tự cho rằng cậu ấy cũng thích mình, dù chỉ là một giây chạm nhẹ ánh mắt với cậu tôi cũng tự cho bản thân cái chắc chắn cậu ấy thích mình rồi xao xuyến không ngừng nghỉ, rồi khi cậu cùng đám bạn ngồi chiếc ghế đá gần chỗ tôi cũng khiến tôi nghĩ cậu thích tôi, hay vô tình nghe thấy câu chuyện của cậu cùng đám bạn nhắc đến một cô gái nào đó tôi cũng nghĩ đó là tôi, những dòng status trên facebook cậu viết tôi cũng tự "ảo tưởng" là dành cho mình rồi cười trong vui vẻ....Còn nhiều hơn thế này nữa số lần tôi cho rằng cậu ấy thích tôi...nhưng sau những phút giây ngộ nhận đến vui vẻ đó tôi đều thu lại nụ cười chỉ thiếu điều bật khóc vì biết rằng tất cả đều không dành cho tôi mà chỉ do tôi tự vẽ ra và "ảo tưởng" mà thôi.
-Mày tỏ tình đi, cứ âm thầm lén lút như vậy mà thích người ta không thấy mệt à, tao còn thấy mệt thay mày đây này, tao thấy nó cũng thích mày đấy..ừm tao nghĩ thế
-Áy..bị âm..ấp..à..ích..ái..
-Stop! Mày nói tiếng người dùm tao cái. Kinh chết được mồm đầy đồ ăn mà cứ đòi nói bắn hết cả vào tao rồi đây này...có duyên quá ha! Nuốt hết đi rồi nói
Đang ngồi ăn bánh thì nhỏ bạn nói cái gì mà thích với không thích tôi khiến tôi như bị điện giật mà ngậm đầy mồm đồ ăn tuôn ra lời vàng ý ngọc ngay lập tức tất nhiên kèm thêm bánh trong miệng tôi theo đó mà cùng đi ra ngoài rồi. Tôi nuốt cái ực rồi trợn mắt gân cổ nói với nó:
-Mày bị hâm hấp hả? Thích cái đầu mày ý. Nó thích tao chắc tao tin quá ha. Mày thấy mặt trời mọc đằng Tây bao giờ chưa? Loại chuyện này có chó nó mới tin nhé.
-Ý mày bảo tao là chó hả? Ok Ok vậy thì tôi kệ bạn đấy, từ nay sống chết thế nào thì kệ xác bạn nhé. Chào thân ái
-Ấy em nào dám có ý đó ạ.. chị Mun xênh đẹp đừng giận kẻ hèn mọn này mà khiến chị bớt đi phần xinh đẹp mà
-TRÁNH RA.....HAHAHAHAHA....
Tôi nhanh chóng nhào vào chọc léc Mun làm hòa với nó,sau đó không ai nhắc lại chuyện tỏ tình nữa nhưng trong lòng tôi thì lại nghĩ khác..
Tôi dù có nhiều lần ngộ nhận cỡ nào thì tôi cũng biết vị trí mà bản thân thuộc về trong lòng của cậu ấy, tôi biết nói ra tình cảm này thì kết quả nhận được là gì, ừ thì cũng không phải như người ta nói là nói ra thì ngay cả làm bạn cũng không được nữa bởi vốn tôi với cậu ấy làm gì có cái tình bạn nào đâu chỉ là người dưng không hơn không kém thì lo gì thiệt hại...nhưng tôi vẫn chọn âm thầm thích,âm thầm đau còn hơn là nghe lời từ chối thích từ miệng cậu, tự thấy bản thân hèn mọn và ngu ngốc nhường nào nhưng đành vậy thôi...
Trên facebook tôi và cậu có rất nhiều bạn chung nhưng chúng ta lại chẳng phải bạn bè của nhau, tôi thật chẳng hiểu chính mình là sợ cái gì mà ngay cả việc kết bạn với cậu cũng không dám, là sợ mọi người sẽ khinh bỉ ư? Chẳng hiểu sao tôi lại luôn cảm thấy cả thế giới sẽ cười nhạo tôi nếu biết tôi thích cậu, thật nực cười làm sao. Hay bởi vì ngay từ đầu việc biết đến cậu rồi thích cậu là một việc gì đó sai trái??? Tôi không thể nào trả lời được câu hỏi đó. Vì vậy mà tôi đã ngu ngốc không dám kết bạn Facebook với cậu, không dám nhìn về phía cậu khi thấy bạn bè người quen của cậu đang đứng gần đó, không dám đứng gần cậu dù khoảng cách là 10m, không dám cùng cậu xuất hiện ở một nơi nào đó đặc biệt...Dường như chỉ cần cậu tồn tại nổi bật ở chỗ nào đó thì tôi phải mờ nhạt đến mức không được xuất hiện ở đó, giữa chúng ta luôn tồn tại một khoảng cách vô hình đến đáng sợ.
Nhưng tôi chẳng thể vì những lúc "không dám" đó mà lại có thể vứt bỏ một thói quen và thứ tình cảm nhỏ bé này. Có ai biết rằng dù không kết bạn với cậu nhưng tất cả bài viết của cậu tôi đều không bỏ sót một bài dù là cậu viết hay được bạn bè gắn thẻ, tôi vẫn luôn tìm mọi lúc bên cạnh cậu không có ai mà nhìn ngắm cậu thỏa thích, tôi vẫn luôn cố gắng chìm đắm trong biển người để vô tình được lướt qua cậu ở một khoảng cách gần dù chỉ là vài giây ngắn ngủi cũng đủ khiến tôi cười cả ngày,tôi vẫn cố gắng tạo cơ hội để được cùng cậu tồn tại ở một nơi nào đó..tôi đã làm những điều đó trong âm thầm và lặng lẽ không một ai hay biết, tất cả chỉ để được gần cậu hơn..tôi ngốc lắm đúng không? Nhưng đây là cuộc sống nên đâu được như trong mơ, không thể vì tôi muốn gần cậu hơn là có thể gần được đâu, nào ai biết rằng mọi sự cố gắng tôi bỏ ra để cố bước lại gần cậu thêm một bước thì lại đổi lấy việc cậu tiến về phía không có tôi thêm chục bước nữa.. Đã bao lần cảm nhận được sự tổn thương và mệt mỏi của bản thân nhận được, cũng muốn ngừng hành hạ bản thân bằng việc buông tay cậu nhưng ngay lúc tôi khổ sở muốn dừng lại nhất cậu lại dùng ánh mắt đó, nụ cười đó dù biết không phải đặc biệt dành cho tôi nhưng lại vô tình níu giữ tôi lại..cậu thật tàn nhẫn hay là do bản thân tôi ngang bướng muốn hành hạ chính mình và hành hạ con tim yếu đuối này đây??
Chúng tôi hiện tại đang học chung mái trường cấp 3 điều này khiến tôi cảm thấy rất vui nhưng tiếc là vẫn không cùng lớp với cậu có trách thì trách tôi không chịu học tốt hơn chút nữa. Nhưng an ủi tôi phần nào chính là được ngồi chung dưới một mái nhà với cậu vào hai buổi tối mỗi tuần tại lớp học thêm Toán nhà cô giáo, cái này không phải là tôi mặt dày đeo bám cậu tới đó đâu dù trước đó đúng là tôi đã vì cậu mà xin học tại nhà môn Lý và Hóa cùng với cậu thật nhưng vì học không vô nên tôi đã nuối tiếc mà xin nghỉ khi học được mỗi 2 buổi, còn lớp toán là tôi học ngay từ đầu rồi và khi tôi nghỉ môn Lý và Hóa thì cậu xin vào lớp Toán tôi đang học, là cậu tự tìm đến đó nha lúc nhìn thấy cậu xuất hiện ở đó tôi đúng ngạc nhiên và vui mừng luôn kkk. Dù học ở đó tôi có thể nghe thấy giọng nói của cậu nhưng tôi rất hối hận vì chưa một lần nào được ngồi phía sau cậu để nhìn ngắm cậu mà toàn là cậu ngồi đằng sau tôi thôi. Vui thì cũng vui đó nhưng nhờ vậy mỗi ngày trôi qua tôi lại càng cảm thấy khoảng cách giữa tôi và cậu vì một điều gì đó mà ngày càng xa hơn.
Rồi cái gì đến thì cũng đến, cái ngày định mệnh đã ập đến vào hôm qua những ngày cuối học kì 1 lúc mùa đông đẹp đẽ mà tôi thích nhất để rồi sao tôi lại thấy ghét cái âm u này biết bao. Cuối cùng cậu ấy cũng tìm được người con gái của mình và hiển nhiên đến đau lòng người con gái đó không phải tôi..nhất định không phải tôi. Giây phút biết được điều đó tôi đã cố gắng tự lừa dối chính mình đây không phải sự thật...nhưng tôi như sụp đổ, mọi cảm xúc đều vỡ òa, chính lúc đó tôi biết mình đã sống thật với cảm xúc của mình rằng hóa ra bấy lâu nay tôi đã ngộ nhận cỡ nào, hóa ra tôi ngu ngốc và cố chấp đến vậy, hóa ra những thứ khiến tôi phải 'ảo tưởng' dành cho mình thì ra là dành cho cô ấy kể cả tình cảm của cậu cũng đều dâng tặng cho người con gái đó...
-Tôi ổn mà, tôi sẽ không khóc đâu...hức hức,...có gì..hức..mà..phải khóc cơ chứ...huhuhu...
Tôi tự nói với bản thân như vậy nhưng tôi không thể ngăn được thứ dòng nước mặn chát đó chảy xuống khi nhìn thấy người con trai mà khiến mỗi giấc mơ của tôi đều bao trùm là hình ảnh của người đó vậy mà từ nay ánh mắt, nụ cười, giọng nói, bàn tay đó,...tất cả mọi thứ của cậu ấy đều thuộc về riêng một cô gái khác. Tôi gục mặt xuống gối để cho những giọt nước mắt từ từ thấm ướt một góc gối mới chịu dừng lại. Tôi sẽ không hận cậu, à mà làm gì có quyền đi hận một người ngay cả đến sự tồn tại của tôi với cậu cũng quá sức mơ hồ cơ chứ, cậu ấy chẳng có lỗi gì trong chuyện này cả mà tất cả chỉ có thể trách tôi quá cố chấp và nhu nhược mà thôi, lại đi chọn cách thầm lặng nhất thích một người đến đau lòng như vậy. Dám làm dám chịu thôi :))))
*******
Đã một thời gian dài sau cái ngày định mệnh ấy qua đi, tất cả như một cơn ác mộng vậy. Nhưng thật kì lạ là đã lâu như vậy rồi mà hình ảnh người con trai đó vẫn hiện lên trong mỗi giấc mơ của tôi dù chỉ là bóng lưng cũng rõ nét đến lạ, để rồi khi tỉnh giấc lại thấy khóe mắt ươn ướt. Đến trường gặp những cảnh vật quen thuộc và bóng lưng quen thuộc đó bàn tay khẽ đưa ra muốn chạm vào nhưng lại rất nhanh liền thu về rồi nhanh chóng quay người đi hướng ngược lại vì sợ rằng một khi chạm vào tất cả sẽ tan biến kể cả trái tim này cũng theo đó mà vụn nát. Dù đau nhưng nếu được chọn lại thì tôi vẫn sẽ chọn biết đến cậu và thích cậu nhưng chắc sẽ rút kinh nghiệm không chọn thầm lặng thích cậu nữa mà sẽ chọn đứng trước mặt cậu nói ba chữ thần thánh đó " Tôi thích cậu". Tôi sẽ luôn giữ lại đó đoạn kí ức này vì đó là những thứ đẹp đẽ nhất của thanh xuân này, là sự rung động bướng bỉnh, là bóng dáng đẹp đẽ, là ánh mắt nụ cười rạng rỡ nhất ngày nào mà có lẽ chỉ mình tôi biết đến...và đặc biệt cái tên của một ai đó sẽ khắc cốt ghi tâm...
"Vẫn biết là phải dừng lại rồi
Mà tại sao vẫn cố chấp bước đi
Vẫn biết là cậu chẳng thể thích tôi
Mà tại sao vẫn hy vọng đến vậy?"
(Nhím)
Ngày viết: 28/9/2017
Ngày viết lại: 18/3/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro