P7
1.
"Cô ngốc như thế, khờ như thế, sao có thể hiểu được tình yêu thầm lặng thật sự hóa ra lại sâu như thế, nặng như thế, cứ nằm im trong góc tối nhất sâu nhất, lặng thầm vươn những cái rễ dài nhỏ ra, cô nghĩ cái hạt chẳng nảy mầm, nhưng sâu trong lòng đất, hạt giống đã tỏa rễ cắm sâu vào trong, điên cuồng lớn lên."
{ Cậu chủ hồ đồ – Tinh dã anh }
2.
"Cẩm Tước, hãy khóc đi".
Tiếng khóc khi đã bật ra không thể kìm lại, sụt sùi, sau đó bật thành tiếng nức nở, đau đớn, có lẽ Oanh Ca cũng không biết tại sao mình khóc, nhưng ít nhất cũng khiến chúng tôi hiểu, thì ra các cô gái trên đời không có ai sinh ra đã không biết khóc.
Chàng ôm chặt cô, dưới ánh trăng, bên mặt đầm khói phủ, giọng trầm trầm: ”Được rồi, có ta ở đây”.
{ Hoa Tư dẫn – Đường Thất Công Tử }
3.
"Em sẽ không chờ đợi một người, nếu có một ngày hắn khiến em chết tâm, em nhất định sẽ tìm kiếm người khác thay thế. Em không phải người si tình, cũng sẽ không biểu diễn vai si tình. Tại sao người ta lại phải làm khổ chính mình?
Những gì em làm, em sẽ chịu trách nhiệm, vĩnh viễn sẽ không để bản thân mình làm tổn thương người khác. Nếu một ngày nào đó em tổn thương, nếu biết trước không có kết quả, em sẽ lựa chọn rời xa. Em chính là như thế."
{ Ai hiểu được lòng em? – Lục Xu }
4.
"Có những người trở nên gắn bó hơn, có những người nhạt nhoà dần khỏi thế giới của mình. Có người trân trọng giữ bên mình, có người chôn sâu trong tim, thỉnh thoảng uống cốc trà chiều, nhớ lại những chuyện đã qua, có thể mỉm cười, vậy là đủ."
{ Ốc Sên chạy – Điệp Chi Linh }
5.
"Em là em, độc nhất vô nhị, không cần so sánh với bất kì ai khác."
{ Thời niên thiếu không thể quay lại ấy – Đồng Hoa }
6.
"Chìm đắm mãi trong một thứ đẹp đẽ chỉ khiến người ta mất lý trí thôi."
{ Tứ gia – Phim: Bộ Bộ Kinh Tâm }
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro