Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ
Lục Cẩn Niên - Kiều An Hảo
" Thực sự rất muốn nói với cô một câu: em biết không, tôi yêu em suốt một thời tuổi trẻ. Bây giờ tuổi trẻ của tôi sắp kết thúc, có thể cho tôi một kết cục tốt đẹp được không.?"
" Đối với cả thế giới anh ấy chỉ là người bình thường nhưng đối với tôi anh ấy là cả thế giới."
" Dù tôi thích ai đi chăng nữa thì người đó cũng không phải cô."
" Dù sống hay chết em chỉ yêu mình anh."
" Có những tình yêu không thể nói ra vì nếu nói ra sẽ mất tất cả."
" Kiều Kiều, em biết không ? Vì em dù có liều mạng, anh cũng muốn ở bên em."
" Từ trước đến giờ mình lúc nào cũng nghĩ đến việc làm thế nào để trở nên ngày càng tốt hơn. Sau đó sẽ có tư cách yêu cô ấy. Nhưng mình không ngờ rằng cô ấy không yêu mình."
" Bản thân tôi rất muốn không thích cô ấy, nhưng là tôi không thể làm được, tôi không thể buông tay được."
" Không ai biết, biến một loại tình cảm từ bạn bè trở thành người yêu tới cùng cần có bao nhiêu can đảm, với dù sai một chút từ thiên đường sẽ biến thành địa ngục."
" Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là tôi đứng trước mặt em , em lại không biết tôi yêu em, mà là tôi muốn đối xử tốt với em nhưng em lại không cần."
" Khoảng cách xa nhất của đời người không phải tôi đứng trước mặt anh nhưng anh không biết tôi yêu anh . Mà là tôi đứng ở trước mặt anh lại không dám cho anh nhìn thấu rằng tôi yêu anh."
" Mười ba năm trước cô yêu anh bởi vì còn trẻ nên thẹn thùng, không dám thổ lộ. Mười ba năm sau cô vẫn yêu anh nhưng lại toàn lực che dấu tình yêu đó."
" Là một mình tôi tình nguyện yêu cô ấy, cho đến bây giờ tôi chưa từng hi vọng quá xa vời rằng cô ấy sẽ yêu tôi."
" Cho dù mọi người trên thế giới ghét bỏ cô ấy, không thừa nhận cô ấy, tôi cũng sẽ đứng bên cô ấy, không chút do dự mà trở thành kẻ thù của thế giới."
" Biệt ly đau đớn nhất trên thế gian này, không phải chúng ta yêu nhau rồi chia tay , mà là em không ở bên cạnh anh nhưng vẫn luôn ở trong trái tim anh."
" Đẹp nhất không phải ngày mưa, mà là khi trời mưa đã từng cùng em trú mưa dưới một mái hiên."
" Trên thế giới này bao nhiêu lời thật lòng đến cuối biến thành nói đùa ? Lại có bao nhiêu lời nói đùa, thì không cách nào nói thật lòng ra khỏi miệng."
" Em biết không ? Chỉ một nụ cười lơ đãng của em liền khiến cho toàn bộ thế giới của tôi trở nên ấm áp."
"Mỗi người tồn tại trên đời đều là vì sự xuất hiện của một người khác. Em nghĩ sự xuất hiện của em chính là vì có sự tồn tại của anh."
" Mới đầu thật ra chỉ là chú ý, một lần hai lần ba lần ..... sau đó liền biến thành cố ý chú ý, sau đó lại yên lặng trở thành tình yêu sâu sắc như mạng sống."
" Không biết bao nhiêu lần em xuất hiện trong ảo giác của anh, anh biết rẳng đây chỉ là mộng tưởng nhưng anh không thể làm cho mình không mơ tới những giấc mơ đó. Nếu đó chỉ là một giấc mộng thì anh mong rằng mình không bao giờ tỉnh lại."
"Nếu có thể làm chuyện tàn nhẫn với cô như vậy, tại sao không thể tiếp tục tàn nhẫn, để cho cô hoàn toàn tuyệt vọng hoàn toàn chết tâm, cần gì tàn nhẫn cho cô một đao như vậy, còn đối xử tốt với cô, khiến cô không cách buông xuống, mỗi ngày sống trong cảm giác cảm động rồi lại oán hận, đơn giản là muốn hành hạ cô điên rồi..."
" Cô không biết trong tương lai mình sẽ thế nào, cũng không biết sau này liệu cô còn có thể yêu ai khác không, nhưng cô biết, từ nay về sau, sẽ không còn một người nào giống như Lục Cẩn Niên nữa, khiến cô yêu đến hèn mọn như thế, cố chấp dứt khoác như vậy, yêu anh đến mức cam chịu mọi tổn thương... Tạm biệt, tuổi thanh xuân. Tạm biệt, người em yêu. Tạm biệt, mười ba năm đau đớn đến mĩ lệ."
" Nhưng mà, thật sự yêu một người là như thế nào? Là biết rõ trong lòng anh không hề yêu mình, biết rõ anh ấy có khả năng anh ấy thương hại mình, nhưng lúc nhìn thấy anh ấy khó chịu, vẫn không nhịn được mà đi tới chia sẻ, muốn quan tâm anh. Bởi vì cô hi vọng anh ấy được vui vẻ, bởi vì nhìn thấy anh ấy đau khổ, cô càng đau khổ hơn."
"Lục Cẩn Niên, có người nói rằng mỗi con người tồn tại là để cho một nửa kia của mình được sinh ra, em nghĩ em được sinh ra trên cõi đời này là vì có anh, em không có nhiều ước mơ chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh, em không có tài văn chương nhưng điều em muốn nói nói em muốn năm mươi năm sau vẫn có thể yêu anh như bây giờ. Có lẽ suốt đời kiếp này, sẽ không có ai khiến em yêu da diết như anh vậy. Anh biết không, kể từ ngày hôm ấy gặp anh, em đã làm tất cả để được gần anh hơn, em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong mỗi giấc mơ ấy đều có anh, em cũng từng tưởng tượng rất nhiều, mỗi lần đều tưởng tượng kề vai bên anh, em cũng cầu rất nhiều điều từ những ước nguyện đều là hy vọng anh yêu em. Đối với thế giới, anh chỉ làm một con người. Nhưng đối với em, anh là cả thế giới. Trọn kiếp em vẫn yêu anh. Kiều An Hảo."
" Cô không biết rằng cô là toàn bộ hi vọng và động lực sống của anh trong kiếp người này. Ngay cả bây giờ, anh thăng chức rất nhanh, anh cao cao tại thượng, cô vẫn như cũ là niềm hy vọng và động lực của anh."
" Nếu là hiện tại, anh chỉ có thể nói Kiều An Hảo cô chính là người mà anh không thể yêu. Nếu có thể quay ngược thời gian quay về thời điểm có người hỏi anh Kiều An Hảo là gì của anh? Anh có thể trả lời rằng "Kiều An Hảo sao, cô ấy là tình yêu của anh. Nhưng về sau, đằng sau 'tình yêu' đã nhiều hơn một cụm tính từ 'tình yêu không thể yêu'"
"Thực ra nhiều khi, cái bọn họ kiếm cũng không phải tiền mà là kiếm chút quyền lợi cho người họ yêu. Bởi vì khi anh yêu một người, người đó sẽ là người đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trong đời anh, trong trái tim anh. Cô ấy chính là điều tốt đẹp nhất trên thế giới, nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ muốn đem những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này cho cô ấy, tiền không nhất định có thể so sánh một người yêu anh bao nhiêu. Nhưng người không có đồng xu dính túi thì không thể yêu vì vậy bọn họ đều bận kiếm tiền chỉ vì để cho bản thân trở nên ưu tú sau đó mới đủ tự tin đi yêu người mà mình yêu sâu đậm."
" Mười ba năm trước cô yêu anh bởi vì còn trẻ nên thẹn thùng không dám thổ lộ. Mười ba năm sau cô vẫn yêu anh nhưng lại đem hết toàn lực che giấu tình yêu đó. Khoảng cách xa nhất của đời người không phải là tôi đứng trước mặt anh nhưng anh không biết tôi yêu anh mà là tôi đứng ở trước mặt anh lại không dám cho anh nhìn thấy rằng tôi yêu anh."
" Toàn bộ thế giới của cô điều là anh, rốt cuộc người cô thầm thương lại nói với cô rằng bất kể anh thích ai thì người đó không thể là cô. Mối tình đơn phương của cô còn chưa kịp nảy mầm liền bị người ta chặt đứt từ gốc. Kể từ đó cô yêu anh chỉ là chuyện riêng của một mình cô."
" Kỳ thật có rất nhiều lúc nhiều khi chỉ cần cô ấy quay đầu là có thể nhìn thấy anh nhưng mà bình thường cô lại không quay đầu liếc mắt nhìn đằng sau một cái."
" Shmily: See, how, much, I, love, you. Nhìn xem anh yêu em sâu đậm đến nhường nào."
" Về sau, cuối cùng tôi học được thế nào là yêu đáng tiếc. Em đã đi xa, từ đâu biến mất giữa biển người, về sau ở trong nước mắt rốt cuộc cũng hiểu ra có một số người khi đã bỏ qua cũng không bao giờ trở lại nữa."
" Bao, kéo, đá, đây là lời tỏ tình thủ ngữ đẹp nhất mà anh dành cho cô chỉ tiếc là cô có nhìn mà cũng không hiểu nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro