Anh sẽ đợi em trong hồi ức - Tân Di Ổ
Diêu Khởi Vân - Tư Đồ Quyết
" Anh sợ kí ức của mình như chiếc đồng hồ cát vậy, càng ngày càng vơi đi, cuối cùng sẽ có một ngày phai nhạt. A Quyết, bảy năm rồi, anh chẳng còn nhớ nổi nụ cười của em, giọng nói của em....Hàng ngày, anh không dám hồi tưởng lại vì quá hèn yếu, sợ bản thân đau khổ, nhưng lại chẳng muốn lãng quên. Vậy nên khi em đi rồi, anh vẫn ở lại trong hồi ức." - Diêu Khởi Vân
" Cả thế giới đều có thể hoài nghi cô, chỉ riêng anh là không thể. Nhưng đáng buốn là có lẽ từ trong tiềm thức cô đã biết anh sẽ không tin, cả thế giới đều có thể tin cô, chỉ có anh chẳng chịu tin." - Tư Đồ Quyết
" Có lẽ cô không nên ương ngạnh như thế để giờ đây chẳng thể quay đầu lại được. Nếu cô khóc lóc hay vật vã phân trần thanh minh có lẽ anh sẽ thấy dễ chịu hơn chăng?"
" Thời gian cứ chậm chậm trôi qua, dần dần cô cũng nản lòng. Nhưng trước khi cô tuyệt vọng, người cô đợi đột nhiên lại tới, tay cầm một chiếc ô đen. Anh đứng trước mặt cô, vẻ mệt mỏi phong trần, dường như phải đi một quãng đường dài."
" Em nói đúng, anh chẳng đem lại được cho em cái gì cả. Sớm biết như thế, lúc đầu cần gì phải yêu nhau?"
"Giống như một kẻ đói bụng chọn một quả táo trong đống hoa quả, cừa cắn một miếng, không thấy mùi vị như mình tưởng tượng, lại cắn thêm một miếng, thấy thế này mới đúng,vị quả táo phải như thế, cứ thế vô tình gặm sạch chỉ còn trơ hột...ha ha, mấu chốt không ở chỗ "gặm", mà là chỗ ăn xong rồi, em chợt nhận ra mình đã no căng, dù trước mặt em còn đầy chuối, dứa, dưa hấu hay lê thì em cũng chẳng muốn thêm gì nữa."
" Nhân lúc anh vẫn còn chưa yêu em đến thế, nhân lúc anh còn chưa nói ra câu đó, nhân lúc anh vẫn còn chưa làm việc gì phải chịu trách nhiệm, chúng ta cứ như vậy quên đi, đúng không?"
" Cô gái cậu khát vọng có tấm lòng son sắc trong sáng vô tư, Khởi Vân không nghi ngờ vào thời khắc này chỉ cần cậu gật đầu là cô có thể cùng cậu đi đến chân trời góc bể. Nhưng chân trời góc bể ở đâu? Chẳng phải nó còn vô biên vô hạn hơn hiện thực xám xịt này?"
" Có những người phụ nữ không yêu cầu nhiều, không quan tâm anh ta có gì, cũng không quan tâm việc ở cùng anh ta sẽ phải vượt qua bao nhiêu khó khăn, nhưng họ lại muốn rất nhiều, đó là toàn bộ trái tim chân thành của người đàn ông đó, nếu như không được, thà rằng buông tay."
" Những người không hiểu ý nghĩa của sự thề hẹn mới dễ dàng thề hẹn, nếu thật sự biết trân trọng lời thề thì sẽ sợ hãi hứa hẹn."
"Chuyện tình cảm giống như người ta uống nước, ấm hay lạnh bản thân tự biết, người ngoài cuộc có thể hiểu được bao nhiêu."
" Cô có thể lãng quên hết thảy, thậm chí quên cả Diêu Khởi Vân, chỉ có cảnh đêm đó đến chết cô cũng không quên nổi. Đó là bầu trời sao khiến cô cả đêm không nỡ ngủ. Sau này, suốt bao đêm trằn trọc khó ngủ, chỉ có bầu trời sao đó vỗ về an ủi khiến cô yên lòng nhất. Đó là bầu trời sao chỉ có trong ký ức của Tư Đồ Quyết."
"Tôi muốn tìm Tư Đồ Quyết của năm xưa, nói với cô ấy rằng nhất định nhất định không được yêu người đó." - Diêu Khởi Vân
"Nếu có ai gặp một người con trai tên Diêu Khởi Vân ở quá khứ, xin nói với anh ấy hộ tôi rằng, ngày mùng 4 tháng 7 năm 2001, cho đến giây cuối cùng của ngày hôm ấy, tôi đã đợi anh ấy ở đây." - Tư Đồ Quyết
"Đây là lần đầu Tư Đồ Quyết phải đứng nhìn tình cảm của mình dần dần tan biến, rõ ràng muốn cứu vãn nhưng chỉ có thể để nó đi xa, cảm giác bất lực này thật làm lòng người lạnh giá. Lúc này cô mới biết thì ra trên đời này có những việc không phải dựa vào cố gắng là có thể nhận được báo đáp."
"Nếu sớm muộn cũng chấm dứt thì cần gì phải cố chấp về hình thức chia tay chứ. Anh ấy đi rồi, vẻ đẹp của buổi tối đều giống nhau, có gì mà không thể thay đổi, ngoại trừ chuyện cô không cần vì yêu mới yêu."
" Nếu em không muốn ở lại, anh có thể đi cùng em." - Diêu Khởi Vân
" Em tin, anh có thể đi cũng có thể ở, nhưng giữa anh và em sẽ không có chuyện "cùng nhau" nữa.
" Bảy năm trước em khóc lóc xin anh tin em nhưng lúc anh cùng Đàm Thiếu Thành bỏ đi ngay trước mặt em có cho em cơ hội nào không? Diêu Khởi Vân, giờ này anh mới hỏi em muốn thế nào, vậy em nói cho anh biết, trừ phi thời gian quay ngược lại, trừ phi anh có thể quay trở lại bảy năm trước, tìm lại Tư Đồ Quyết ngu xuẩn năm xưa! Cô ta vẫn đợi anh ở "Đằng sau thời gian" đấy, vấn đề là anh có quay về được không?"
"Chẳng qua là những cái ôm không nén nổi tình cảm, là nụ hôn nồng nhiệt, người vẫn là hai người đó, nhưng rất nhiều thứ đã biến đổi hương vị rồi."
"Cô quay người, nhìn thấy trời sao đêm đó, ánh trăng sáng huyền ảo, bầu trời dày đặc sao. Nhưng thực tế, sáng sớm hôm sau, trời mưa rất to, theo kiến thức khí tượng của Tư Đồ Quyết, cô biết trời sao đêm trước đáng ra không thể sáng chói như vậy. Rất nhiều năm về sau, để chứng thực điều này, phủ định hồi ức này, cô đã vô số lần tra cứu các báo cáo về dự báo thời tiết đêm đó, tất cả các tư liệu đều chứng thực là đêm đó trời nhiều mây, lác đác mưa. Nhưng bầu trời sao cô thấy lại rõ ràng và chân thành như thế, từng ngôi từng ngôi đều như đang nhìn xuống mỉm cười, thậm chí cô còn có thể nói rõ vị trí cách xa của chúng. Cô có thể quên hết, thậm chí quên Diêu Khởi Vân, nhưng đến chết cô cũng nhớ cảnh tượng này, đó chính là bầu trời đầy sao đã khiến cô không ngủ được cả đêm, trằn trọc khó ngủ suốt đêm, chính bầu trời sao ấy đã cho cô sự vỗ về an lòng nhất. Có thể chỉ vì ký ức của Tư Đồ Quyết mà bầu trời sao mới tồn tại."
"Nếu người con gái không thể tìm được người cưng chiều cô ấy, vậy thì có người để bản thân cô ấy có thể cưng chiều và chăm sóc cũng không phải tốt sao?"
"Khi còn trẻ cảm thấy tình yêu là tất cả nên yêu mù quáng, tự cho là sẽ vượt mọi chông gai, mọi việc đều có thể làm được, nhất định có thể đi đến cùng, kết cục mới phát hiện ra bản thân mình bị thua ở chính những thứ mình coi thường nhất."
"Họ rất thích qua đường, chỉ khoảng mười mét, nhìn trước sau ngang dọc, mười ngón tay đan chặt vào nhau, không cần lời nào, không cần chấp thuận, không để ý đến thân phận, không quan tâm đến tương lai, chỉ có thể nắm lấy bàn tay kia giữ trong tay mình, muốn lối qua đường kéo dài mãi mãi không đến bên kia đường."
"Không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nếu không phải sự chỉ định của vận mệnh..."
"Sự tỉ mỉ chu đáo của cậu, sự yêu thương che chở lặng lẽ của cậu, bao nhiêu xích mích và tranh cãi đều không thể chối đi được. Huống hồ còn cảm giác tinh tế giữa hai người, còn có ánh mắt như mất hồn của cậu dừng trên người cô. Nếu nói đó không phải là yêu thì chữ yêu kia quả thật là thứ mờ mịt hư vô nhất trên thế gian, không cần cũng được."
"Lời nói cảm động không phải là anh yêu em, mà là cùng nhau."
"Tật xấu lớn nhất của con người không phải ở chỗ tin tưởng và không ngừng theo đuổi kết quả mình cho là đúng, mà chính là sau khi thực hiện rồi lại phát hiện kết quả kia rất xa với những gì mình có thể chấp nhận."
"Sự tôn trọng và đối xử tử tế là tương tác qua lại, hơn nữa con đối xử tử tế với người mạnh hơn con thì chẳng coi là gì cả, có thể đối đãi tốt với người có vị thế thấp hơn mình mới thể hiện lòng dạ bao dung."
"Em nói đúng, anh chẳng đem lại được cho em cái gì cả. Sớm biết như thế, lúc đầu cần gì phải yêu nhau?"
"Diêu Khởi Vân, hay là chúng ta đánh cược lần cuối đi, em cược anh không được hạnh phúc!"
"Chữ "quên" kết hợp từ chữ "vong" và chữ "tâm", nghĩa là phải chết cả cõi lòng mới có thể lãng quên. Cô chưa bao giờ quên, bởi quá khứ quá đắng cay quá đau đớn. Cô đã bao lần tưởng tượng ra vẻ hối hận của Diêu Khởi Vân, tưởng tượng rằng anh vẫn vấn vương không sao dứt nổi những hồi ức cũ. Nhưng chính vì đã tưởng tượng ra cảnh đó quá nhiều lần nên lúc đối diện với sự thật trước mắt, khi niềm vui sướng ban đầu quá đi, cô chợt nhận ra mình không thỏa mãn như vẫn tưởng, cô không chút hả hê trước những nỗi đau của anh. Cô đã nhiều lần hình dung ra sự sám hối của anh để tự an ủi mình trong những tháng ngày dài đằng đẵng. Đối với cô như vậy là đủ, còn Diêu Khởi Vân thật sự ra sao chẳng còn quan trọng nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro