{ Hương mật tựa khói sương - Điện Tuyến }
1. " Vật đã tặng không có ý định thu hồi, huống chi thứ ta để lại chỗ Cẩm Mịch tiên tử đâu chỉ có một cọng Phượng Linh. Nếu muốn trả thì trả tất cả, còn không, dứt khoát đừng trả. "
2. " Nàng yên tâm, những tiên tử này dù có tốt đẹp thế nào cũng không thể bước vào trái tim ta được. Trời đất bao la, nữ tử dù nhiều, nhưng trong lòng ta chỉ có một người đẹp nhất. Húc Phượng đời này chỉ cưới một người. "
3. " Cảm ơn chàng đã cho ta lần đầu tiên biết được ý nghĩa cuộc đời trong cuộc sống nhỏ bé tầm thường này. "
4. " Ta không cần nàng làm người sống hay người chết của ta, ta chỉ cần nàng làm người của ta."
5. " Điều ta muốn thực sự không nhiều, chẳng cần nàng yêu ta sâu đậm, chỉ cần nàng mỗi ngày thích ta một chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng rồi từng năm, từng năm cho đến hết cuộc đời. Có được không? Không ngại yêu ta đạm bạc, cầu yêu ta lâu dài. "
6. " Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, vì sao không thấy người, gặp được người, nghe tiếng người nhưng không thể yêu người. "
7. "Thấy ngươi hóa thành một mảnh sương hoa bốc hơi mà đi... Ta đã tưởng rằng ta sẽ chết. Đã từng bị ngươi một đao xuyên tim cũng không đau như thế... Nhưng là, ta lại không chết... Vì sao ngươi lần nào cũng phải nhẫn tâm như vậy?"
8."Đêm đó, ta không có say... Giả say với ngươi, ôm ngươi, ôm ngươi thật chặt, có ngươi lại làm cho ta thực sự say. Ta thì thầm thỏa mãn, chỉ nguyện vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Dường như vô luận ân oán gì cũng chỉ như mây khói thoảng qua, ý niệm trong đầu như thế khiến ta kinh sợ, khiến ta thống hận chính mình, thống hận chính mình vì ngươi mềm lòng đến ngay cả tính mạng, tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ."
9."Ta cố ý gọi tên Tuệ Hòa, chính là muốn nhắc nhở chính mình không thể bị ngươi mê hoặc. Nhưng là, khi chạm được vẻ mặt cô đơn trong nháy mắt của ngươi, thấy bước chân lộn xộn khi ngươi rời đi, tâm ta lại đau, ngay cả hô hấp cũng đau, ta hận không thể đuổi theo nói với ngươi, không phải như ngươi nghĩ."
10."Ngay từ đầu, ta đã biết là ngươi cứu ta... Con thỏ kia, ta ngay lần đầu tiên trông thấy, liếc mắt một cái đã nhìn ra là ngươi, thế nhưng, ta làm như không biết... Bởi vì ta hiểu gặp lại chính là giết chóc, thế nhưng ta không hạ thủ được. Cho dù ngươi lừa ta, giết ta, cho dù ta mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở chính mình phải hận ngươi, phải tự tay giết ngươi, nhưng là chỉ cần nhìn thấy mặt ngươi, cho dù đã hảo bày kế đến đâu nhưng trong chốc lát liền thất bại, không còn nghĩ tới. Ta chẳng những không hạ thủ, lại còn thường âm thầm chờ đợi để nhìn thấy ngươi, giống như trúng độc, ngay cả ta cũng tự xem thường chính mình..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro