{ Đông cung - Phỉ Ngã Tư Tồn }
1. " Có con cáo nhỏ cô đơn ,
Ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình ,
Cơ mà đâu phải ngắm trăng
Cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê .
Có con cáo nhỏ bơ vơ
Ngồi trên cồn cáo thẩn thơ sưởi mình ,
Nào đâu cáo muốn sưởi mình
Cáo đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua
Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn . "
2. " Nước sông Quên, đặng quên tình... Sông Quên thần kỳ cho ta ba năm quên lãng, vậy mà không để cho ta một đời được quên. "
3. " Tỷ cứ nhìn lũ hoa này mà xem, chúng mọc lên từ đất, đang yên đang lành lại bị người ta nhổ cả rễ, rồi bị bán tới đây, vậy mà vẫn sống được, rồi nở bông hoa xinh tươi. Trước nay chúng không hề lo cho cái thân mình, con người sống ở đời, sao cứ phải lo quẩn lo quanh, NÊN THẾ NÀO THÌ CỨ THẾ ẤY, lo bò trắng răng chứ báu gì"
4. " ...Cho đến khi nhớ lại chuyện ba năm xưa kia, tôi vẫn không tài nào nhớ ra, tiếng gió vờn bên tai cùng lời chàng nói.
Thì ra chỉ một câu này: "Ta và nàng cùng quên"
Trên thế gian này, lãng quên so với việc ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc... "
5. " Sư phụ nói ấy à, những kẻ cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã phải hoàng tử, mà có khi là Đường Tăng từ Đông thổ đại Đường đến Tây vực thỉnh kinh cũng nên. "
6. " Hãy bắt cho ta một trăm con đom đóm. Ta sẽ bằng lòng lấy chàng "
7. " Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai ? Trên thế gian này, lãng quên so với ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc "
8. " Nếu như ngươi dám làm tổn thương thê tử của ta, dù chỉ một mảy may thôi, cả đời ta - Lí Thừa Ngân này thế nào cũng phải nghiền bằng được ngươi ra thành từng mảnh, khiến ngươi chết không toàn thây mới thôi "
9. " Tối qua lúc tôi bị thích khách bắt đi, chàng từng nhìn tôi, chàng từng gọi tên tôi, chàng bẻ tên thề. Tất thảy, thảy những thứ ấy đều khiến tôi ngộ nhận, đôi ta đã đổi thay, thế nhưng sao vẻn vẹn có một ngày, chàng đã đứng kia, đã sánh vai bên người con gái khác đứng kia, ra điều ta đây chẳng từng xảy ra chuyện gì, ra điều thờ ơ thưởng thức cảnh Nguyên tiêu đô hội, đón nhận câu chúc phúc của muôn dân ..."
10. " Tôi quên chàng, chàng cũng quên tôi, đôi ta không con vướng bận tiền duyên. Thế nhưng, tại sao sau khi đã quên được rồi, mà trái tim tôi lại vẫn yêu chàng ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro