
bài thơ số một.
khi sinh ra
con đã nghĩ mình là một con người
vì mọi người vẫn luôn nghĩ con là một con người
hoặc chỉ đơn thuần
họ không bao giờ thắc mắc về những điều như thế
con lớn
trong cái hình hài trống rỗng
dưới lớp da sậm màu vì nắng
và một mái tóc đen
đậm chất á đông
con thấy mình chẳng giống một con người
mà đôi khi
là một âm thanh
thứ vọng lại từ một cuộc đời đã chạm vào con
tuỳ ý
năm lên ba, mẹ dạy con nói lời chào
ba năm sau, cô dạy con i a bảng chữ cái
tuổi mười bảy, anh ta bảo chữ yêu bắt nguồn từ cái má hây hây đỏ
chưa bao giờ
cho đến ngày con vẫn đang sống
một ai đấy cho con biết đối diện với những câu hỏi trong lòng
con là ai?
con là gì,
hả mẹ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro