PHÍA DƯỚI LỚP TRO TÀN (Đam)
Ngọn đuốc cháy giữa phòng giam tối, hắt những vệt sáng loang lổ lên vách hang. Trong ánh lửa nhờ nhờ, vẫn có thể nhận ra một thân xác cao gầy, thảm hại đang bị treo trên giá sắt. Trận đòn tra khảo vừa xong xuôi, mấy kẻ thực hiện công việc hành hình rời đi, tiếp tục chuyển sang phòng khác. Ở cái nhà tù này, có tầm chục nhóm cai ngục chuyên đi tra tấn phạm nhân như thế. Giữa bốn bề lạnh lẽo, cứ chốc chốc lại nghe những tiếng thét gào đứt quãng, vảng vất vọng lại từ xa.
Tên tội đồ bị bỏ trong phòng bất động như cái xác khô. Vết thương cũ chưa đóng vẩy, vết thương mới đã toác máu đỏ sẫm, thấm dần qua áo, nhỏ xuống sàn rồi loang ra. Đầu y gục rũ, mớ tóc đen dài buông xoã rối tung, phủ lên làn da tái nhợt không còn sắc máu. Giả như y xấu xí, dưới ánh đuốc leo lét này, chắc hẳn người ta đã lầm tưởng y là ma quỷ.
Có tiếng bước chân ai từ xa vọng lại, tiếng chân rất lạ. Mi mắt tên phạm nhân khép chặt, nhưng chân mày y đã cau lại tạo thành vệt hằn trên trán. Nếu y đoán không lầm, tiếng chân ấy đang tiến về phía này.
Một thoáng sau, có tiếng cửa hang mở ra khe khẽ. Người ngoài cửa bước vào mang theo chút hơi ấm nhẹ nhàng, xua tan bớt bầu không khí rờn rợn trong buồng giam giá lạnh.
– Phạm nhân, dậy ăn cơm.
Tiếng nói trong trẻo dễ nghe nhường ấy thật chẳng giống như giọng nói mà một tên cai ngục nên có.
Thấy người tù vẫn khép chặt đôi mi, tay cai ngục ngán ngẩm thở dài. Gã mang theo rá cơm tiến lại gần phạm nhân, vỗ nhẹ vào mặt y:
– Này, dậy ăn cơm. Mau! Tới giờ ăn rồi.
Nhưng có tát, có lay thế nào, phạm nhân vẫn không tỉnh dậy. Tên tiểu lại xem chừng chán nản, ngừng lại lấy hơi. Gã nhìn kẻ phạm nhân trước mắt rồi nổi ý tò mò. Thế rồi, tựa như là cầm lòng không được, gã bèn đưa tay vén tóc y lên. Ái chà chà! Cái sống mũi dọc dừa, bờ môi nhã nhặn. Gã vừa ngắm, vừa xoa xuýt rồi nghĩ thầm trong dạ, dù cho tên này có rách nát tơi tả thì vẫn thật là tuấn tú. Đáng tiếc, trông thế này mà lại..... Rõ khổ!
Đúng lúc ấy, tên tù nhân mở mắt. Thấy Mão giật mình, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, kẻ phạm nhân chợt nở một nụ cười.
Đó là lần đầu tiên y và Mão gặp nhau.
– Mão. Cậu có thấy tôi đáng chết không?
Tên ngục tốt lại đưa cơm tới, nghe y hỏi vậy bèn đờ người ra ấp úng, chẳng biết phải đáp lại thế nào. Kẻ phạm nhân mỉm cười thật nhẹ:
– Chắc cậu thấy tôi đáng chết lắm nhỉ? Tôi đồ rằng ai cũng cho là như vậy cả. Cậu không cần giữ kẽ với một kẻ phạm nhân như tôi mà làm gì.
Giọng nói y vốn trầm ấm dịu dàng, nhưng giờ đây yếu ớt, nói câu dài chẳng ra hơi. Mão lắng tai nghe, nhận ra y đang run rẩy. Run rẩy bởi những ngày nếm trải trong ngục tối chăng? Hay bởi điều gì khác..... Đôi mắt y rũ xuống, buông mi dài che đi con ngươi đen láy, chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ thấy y mở miệng:
– Ừ, thôi. Hỏi câu ấy mà làm gì nữa nhỉ? Ở tù lâu sinh nghĩ quẩn, chắc tôi hóa dở hơi rồi.
Y tự giễu. Cần gì phải biết trước đây phải trái thế nào, chỉ cần giờ đây y mang trên trán một chữ tội, ắt là y có tội.
Thấy gã tiểu lại trước mặt đứng trân trân nhìn mình, y dằn lòng xuống. Đôi môi lại nhếch lên, khoé mắt cong cong nhìn về phía gã:
– Thôi, cậu còn đứng đó làm gì? Làm việc mà dền dứ như vậy có ngày bị đuổi chứ chẳng chơi.
Tay ngục tốt nghe y nói vậy, luống ca luống cuống bước đến, lấy cơm đút cho y ăn. Ừ, đút ăn. Chẳng phải là y muốn thế đâu, nhưng ngặt nỗi đám phạm nhân mang trọng tội như y đều bị xích tay chân trên giá. Y ăn từng miếng, được người ta hầu đến tận mồm, mà sao lòng đắng nghét.....
Ăn xong, đợi cho gã bước ra khỏi phòng và đi thật xa, y mới rũ mắt xuống, cười không ra tiếng, cười đến gan ruột quặn đau.
Hóa ra y là phạm nhân. Hoá ra trong mắt người ta y là kẻ ác. Hoá ra tất cả chỉ là rác rưởi. Hồi ức của y! Hồi ức của y đã bị thiêu đốt, đã bị quẳng đi đâu mất rồi?
Ánh sáng mờ mờ phủ lấy bờ vai run run của kẻ tội đồ, tạo nên một viền sáng mỏng rồi nuốt trọn lấy y. Thân mình cao gầy chìm vào quầng sáng ấy, trở thành một vệt tối trong ngục thất. Nhiều khi, con người ta lại tối đi như thế, tối đi ngay chính trong lòng ánh sáng.
Hồi ức của con người lấp lánh tựa vụn vàng mười. Chắt chiu gói ghém từng mẩu vụn ấy rồi tỉ mẩn dậm thêm sơn, ngày này qua tháng khác, y nhẫn nại như con kiến tha mồi, cất công xếp đặt tòa bảo tháp từ vàng son quá khứ. Những tưởng dù cho chớp bể mưa nguồn, chỉ cần mình y sắt son giữ gìn kỷ niệm, thì tháp ấy vẫn sẽ bình yên vô sự. Những tưởng mai kia khi tóc bạc da mồi, sức cùng lực kiệt, y có thể lui vào trong đó, nương tựa vào hồi ức mà thanh thản sống. Nhưng y đã lầm.
Bởi hồi ức của con người có chăng chỉ là một thứ vàng giả. Nhờ được mang ra điểm óng tô vàng mà sau một thời gian dài, những hồi ức vụn vỡ rẻ mạt ấy dần dần rạng sắc ánh kim. Tuy nhiên, đồ giả vốn chẳng tồn tại được lâu bền, một khi không được điểm tô, hồi ức sẽ sớm xỉn màu thành bạc thếch. Hồi ức, rồi một ngày cũng sẽ phai tàn như cái xuân thì, như sức vóc, như lời thề non hẹn biển nơi chóp lưỡi mà thôi. Đã là vàng giả thì sớm muộn cũng hoá tàn tro trong lửa.
Mồi lửa khiến hồi ức của y tan thành tro bụi lại chính là sự thật – cái sự thật được đích thân hắn châm lên.....
Phủ Thái Châu – Thái Thành
Cứ đến cữ rằm tháng sáu hằng năm, cả Thái Thành lại nô nức hẳn. Chả là thành này từ xưa đã được ấn định làm nơi đặt bản doanh của giới võ lâm, thế nên mỗi năm, khi võ lâm mở kỳ Đại hội nhằm chọn ra người tài phò tá cho Minh chủ, nhân sĩ giang hồ từ khắp các tỉnh gần xa lại lũ lượt đổ về để thi tài. Kẻ nào kẻ nấy đều rừng rực quyết tâm, những mong giành được ngôi trạng võ.
Đương thời thịnh trị, cái gì có dính chữ "hội" đều được tổ chức rầm rộ cả, Đại hội võ lâm cũng vậy. Chẳng cần đến những người trong võ lâm, mà cả dân thường cũng háo hức kháo chuyện giang hồ, thành thử không khí hào hứng lan ra khắp các phố, các chợ.
Trong một quán nước, mấy người đàn ông giang hồ đang bàn tán rất hăng say:
– Lối đánh của Thuỷ Cung Gia lấy cái mềm mại làm gốc, kiểu đánh "nhu tự thuỷ" nghĩa là "mềm mại như nước". Trong khi Vô Ngân Môn thì lại lấy sự cứng cỏi làm căn bản, nhưng mà "tại cương bộc nhu" nghĩa là từ trong cứng cỏi vẫn thấy mềm dẻo. Còn cái này nữa, chả là sau mấy lần giao đấu với đệ tử bên Vô Ngân, tôi ngộ ra một điều: họ ra tay cốt để che mắt mình. Rõ là tài, chẳng có tiếng động hay dấu vết gì sất. Thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ mới hay chứ lại!
Người mặc áo xám nghe đến đấy, gật đầu lia lịa:
– Thế thì đúng rồi. Nghe nói người theo Vô Ngân luyện tập nội công ác lắm. Tôi cũng từng đấu với một đồ đệ phái này. Tuy gã chỉ tầm tuổi tôi thôi, mà nội lực hãy vượt xa tôi rồi. Giời ạ..... Nói ra lại giống tự đeo mo vào mặt.
Người ban đầu cười:
– Bác chẳng cần xấu hổ làm gì, võ của họ cốt lõi nằm ở nội lực. Mà giỏi là phải! Họ thuộc nhị đại môn phái kia mà! Nhưng thú thật, tôi cũng lấy làm lạ lắm cơ..... Nếu đồ đệ phía dưới đã luyện nội công vất vả như vậy, thì những người như Minh chủ và..... Ấy.....
Gã tiếp tục, giọng tò mò lộ rõ:
– Nhắc mới nhớ tới y. Có ai nhớ chuyện vị sư đệ của đương nhiệm Minh chủ không? Nghe nói năm ngoái thoát ngục Vô Tình rồi đấy phỏng? Tôi còn nghe bảo Minh chủ nổi giận xới tung núi Tuyết Vân, rồi giang hồ lại thêu dệt ra hẳn cái truyền thuyết gì gì đấy? Lần đó tôi có việc chạy lên phương Bắc, khi trở về bận tối ngày, chỉ nghe phong thanh chả rõ.
Người có bộ râu quai nón dài ngồi bên cạnh gật đầu, nói:
– Ừ, đợt đó loạn lên hết cả. Vô Ngân Môn cho lục tung cái nước này để tìm người cơ mà! Còn truyền thuyết thì thấy mỗi phái kể một kiểu, chắc thêm mắm dặm muối. Nhưng dám chắc lời kể bên Thanh Lâm chúng tôi là đúng nhất, nếu muốn nghe thì để tôi kể cho mà nghe.
Mấy kẻ còn lại gật đầu giục gã râu quai nón kể. Thấy họ chăm chú chờ mình, gã đằng hắng rồi bắt đầu đẩy đưa câu chuyện:
– Môn chủ tiền nhiệm của Vô Ngân Môn là cụ Nguyễn Toàn. Cụ Nguyễn thì ai chẳng biết rồi. Cả đời cụ chỉ thu nhận hai đồ đệ sau hai lần xuống núi. Hai người này vốn đều là trẻ bị bỏ rơi, cụ thấy chúng mặt mày sáng sủa thì đưa về dạy dỗ. Người thứ nhất là Nguyễn Tuấn tức đương nhiệm Môn chủ Vô Ngân, đương kim Minh chủ võ lâm của Việt Xuân ta. Còn kẻ thứ hai, chính là Nguyễn Tuyền.....
Võ lâm có vô số truyền thuyết được thêu dệt bởi miệng lưỡi người đời .....
Truyện kể rằng trên núi Tuyết Vân, khí hậu lạnh hơn đồng bằng bên dưới, mùa đông đến sẽ có tuyết rơi. Giữa đất trời trắng xoá, cảnh tượng ngỡ chốn bồng lai, ẩn hiện một toà nhà lớn, ngói vẫn đỏ rực rỡ, dát vàng điểm ngọc, nguy nga còn hơn cả hoàng cung. Đó là Vô Ngân Môn.
Trong Vô Ngân Môn có lão chưởng môn họ Nguyễn – Nguyễn Toàn tiên sinh râu tóc đã bạc phơ, bạc tựa tuyết mây trên núi Tuyết Vân vậy. Cụ Nguyễn võ công cái thế, thiên hạ vô song, y thuật tinh thông, thường xuống núi cứu người trong giang hồ các phái. Tính tình cụ nhân từ quảng đại, nên được người đời ví như vị tiên ông hạ phàm trong truyện thần tiên.
Cụ Nguyễn sống thanh tâm quả dục, không lấy vợ sinh con, cả đời chỉ thu nhận hai đứa trẻ mồ côi làm đồ đệ. Người thứ nhất được đặt tên Nguyễn Tuấn, còn kẻ thứ hai được đặt tên Nguyễn Tuyền.
Nếu ví cụ Nguyễn Toàn là tiên ông, thì hai vị học trò của cụ xứng đáng được coi là hai vị tiên đồng vẫn được nhân gian truyền tụng trong truyện cổ tích xưa. Hai đứa trẻ đẹp đẽ giỏi giang, có chí khí mà vô cùng lễ phép.
Năm tháng thấm thoắt thoi đưa, giữa chốn Tuyết Vân tách biệt hồng trần ấy, Nguyễn Tuấn và Nguyễn Tuyền cứ vậy mà lớn lên bên nhau. Tuy chẳng phải anh em ruột thịt, nhưng nghĩa tình sâu nặng hơn cả tay chân ruột rà. Năm Tuấn mười sáu tuổi, Tuyền cũng mười lăm, lần đầu hai người xuất môn xuống núi đã lập tức nổi danh, trở thành thiên hạ đệ nhất song kiếm hợp bích. Ở đâu có Tuấn, ở đó sẽ thấy Tuyền, huynh đệ họ Nguyễn của Vô Ngân không bao giờ cách nhau mười bước.
Lại nghe kể rằng, tri phủ Thái Châu có hai người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Người chị vừa tròn mười sáu đã được đón vào cung sắc phong quý phi, mang long thai hạ sinh Thái tử, được vua hết sức sủng ái. Dân gian đồn đại, sắc đẹp của quý phi đã nghiêng nước nghiêng thành, thì vị tiểu thư thứ hai cũng một chín một mười với chị.
Vị tiểu thư thứ hai ấy trong một lần đi ngang qua miền sơn cước thì gặp phải sơn tặc. Tuỳ tùng bị giết sạch, nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc. May mắn thay, đúng lúc ấy anh hùng xuất hiện, Nguyễn Tuấn, Nguyễn Tuyền ra tay cứu giúp mỹ nhân.
Tự cổ chí kim, mối tình anh hùng cứu mỹ nhân đã chẳng còn gì hiếm lạ. Nhưng oái oăm thay, ở đây vốn chỉ có một mỹ nhân, mà anh hùng thì lại có tới tận hai người. Tích trầu cau còn rành rành ra đấy, chọn anh sao nỡ, chọn em sao đành?
– Cuối cùng, vị tiểu thư ấy chọn Đại sư huynh.....
Người râu quai nón thở dài, nhấp chén rượu rồi kể tiếp:
– Tôi nhớ hồi đấy là cách đây bốn năm, Vô Ngân Môn rước dâu, đoàn xe hoa còn dài hơn lần vua rước Đồng quý phi vào cung lúc trước. Nói thật chứ, nhà Đồng tri phủ đẻ được hai cô con gái mà hoá ra lại hơn đứt khối người! Hôm ấy đoàn rước kéo từ nhà tri phủ tới tận cổng thành.
Hôm đó xe hoa rực rỡ, đoàn rước dâu trải từ nhà tri phủ tới cổng thành. Chàng rể tuấn tú cưỡi tuấn mã trắng muốt, thong thả ung dung giữa đoàn người. Trong vô vàn thanh âm của ngày vui ấy, tiếng lạc ngựa ngân vang, tiếng pháo đốt rộn ràng, tiếng hỉ nhạc tưng bừng, tiếng chúc phúc của muôn người xung quanh, chàng rể nở một nụ cười nhè nhẹ. Nắng sớm đổ xuống làn môi mỏng cong cong hạnh phúc, lại càng khiến hắn xứng với chữ Tuấn trong tên.
Có lẽ nàng dâu kiều diễm đang ngồi trong xe hoa kia cùng với chàng rể kiệt xuất này sinh ra đã được định sẵn để được se duyên kết tóc. Trăm người một ý ủng hộ mối duyên lành. Ai ai cũng tưởng như trên cõi đời, chẳng có gì đẹp hơn thế nữa.....
Ngày trở về là một ngày mùa hạ. Mưa rào đổ xuống dệt màn trắng xoá, đoàn rước dâu đặt chân về đến núi Tuyết Vân. Ngựa xe để lại nơi chân núi, đoàn người chậm rãi leo lên từng bậc đá xanh. Hai bên đường dẫn lên đỉnh núi, đệ tử của Vô Ngân kéo về đông nghịt, náo nức xôn xao đón tân chưởng môn và nàng dâu mới. Trong đám đệ tử ấy, nếu trông kĩ, thật kĩ, sẽ thấy có một tán ô màu tím thẫm mà đường nét dường như đã nhạt nhoà cả đi trong màn mưa trắng xoá.
Chàng rể một tay cầm chiếc ô đỏ rực cẩn thận che cho nàng dâu, một tay nhẹ nhàng dắt nàng qua từng bậc thềm cao. Nàng dâu không luyện võ, lại vốn là tiểu thư gia giáo liễu yếu đào tơ, thế nên chàng rể lại càng nâng niu, tựa như sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm tổn thương nàng.
Theo môn quy của Vô Ngân, con dâu từ ngoài về phải tự chân leo đủ chín trăm chín mươi chín bậc đá dẫn lên núi Tuyết Vân trong ngày cưới. Bước qua đủ, nàng sẽ trở thành người của Vô Ngân Môn, đời này kiếp này phải một lòng hướng về chồng, hướng về môn phái, cũng sẽ được toàn bộ Vô Ngân Môn bảo vệ, chết đi sẽ được cúng thờ. Đoàn người rước dâu đều có võ công, chậm rãi bước theo, kiên trì chờ đợi tân nương, xót xa cho giai nhân phải về nhà chồng trong ngày mưa như thế.
Chàng rể ôm ngang hông nàng dâu, nhẹ nhàng truyền sức rồi ghé miệng vào tai nàng thủ thỉ những điều chỉ hai người biết. Cách họ nhìn nhau tình cảm nồng nàn, cả thế gian này đều hiểu, đó là ánh mắt của những người sẽ yêu nhau đến đầu bạc răng long.
– Nghe nói ngày rước dâu về cũng không thấy Nguyễn Tuyền đâu. Sau đó, người ta trông thấy già nửa rừng tre ở ngọn núi gần Tuyết Vân Sơn bị phá. Rừng tre đang xanh tốt bỗng nhiên bị chặt trụi bằng môn võ tàn bạo bậc nhất Vô Ngân bị cấm từ thời cụ Nguyễn, thử hỏi còn ai vào đây nữa?
Gã vừa kể vừa tặc lưỡi rùng mình:
– Rồi sang năm sau phu nhân có tin vui. Cả Vô Ngân đã không còn nhắc lại vụ rừng tre nữa, người trong giang hồ cũng quên sạch bách. Tưởng thế là êm chuyện. Nhưng mà, có bao giờ người tính lại bằng trời tính đâu!
Gã đàn ông thở dài, đưa mắt ra ngoài phố, nhìn đi đâu đó xa xăm. Cứ như thể sự tiếc nuối trong tiếng thở dài kia là gã trút ra cho chính bản thân mình vậy:
– Cái thai bị sẩy. Tôi chẳng cần nói chắc các bác cũng đoán được rồi, là do một chưởng của Nguyễn Tuyền.
Mấy người còn lại bất bình cảm thán, một kẻ bảo:
– Khốn nạn! Đứa trẻ con còn trong bụng mẹ thì có tội tình gì đâu.
Người khác phụ hoạ:
– Mẹ kiếp! Không bằng con chó!
– Thật vậy. Rồi y bị nhốt vào ngục Vô Tình. Chậc chậc. Ai chả biết cái ngục đấy, đến thiên lao của triều đình có khi còn không đáng sợ bằng!
Người áo xám nói:
– Lại chẳng! Thiên lao có phải giam toàn những phản đồ võ lâm chính tông với lũ chưởng môn tà giáo không? Trong Vô Tình toàn cao thủ cả! Không ghê rợn thì võ lâm mình yên ổn được à? Từ trước đến nay, ngoài tên Nguyễn Tuyền kia ra, có ai thoát nổi đâu. Đấy! Mà li kỳ là ở chỗ ấy đấy! Một tháng sau, y trốn thoát, hoàn toàn không để lại một sợi tóc mới ghê chứ lại!
Sáng ngày hôm ấy, cửa hang đá mở ra đã không thấy bóng người kia nữa. Dây xích sắt vẫn nguyên vẹn mà dường như toàn bộ hình dáng kia đã hoá thành sương khói. Ngục tốt náo loạn, Minh chủ nổi giận.
Nguyễn Tuấn hạ lệnh: dẫu phải xới tung toàn bộ nước này lên cũng phải tìm cho ra Nguyễn Tuyền. Nghe dân gian đồn đại, người anh cọc chèo của vị Minh chủ võ lâm kia đành làm ngơ cho câu nói đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng "xới tung thiên hạ" của Tuấn, tuỳ ý để Vô Ngân Môn toả đi tìm kiếm.
Nhưng dẫu đã lật tung giang hồ thì cũng không thấy tăm hơi dù chỉ một sợi tóc của người kia. Có lẽ như thiên hạ ví von, y đã thực sự tan thành sương khói rồi chăng? Hay y vốn đã bắt đầu tan ra kể từ cái đám cưới kia rồi? Ai biết.
– Ôi giời đất! Chả nhẽ nào lại trốn được kia chứ!
– Thì vậy mới thành ra chuyện! Người ta kể, y luyện môn võ bị cấm kia rồi biến thành ma quỷ nên mới có thể thoát ra dễ thế.
Họ xôn xao bào tán lúc lâu, chẳng để ý tới lời mình nói đã lọt hết vào tai người đàn ông ngồi trong góc quán. Người ấy nhẹ nhàng nhấp môi vào chén chè xanh hãy còn ấm ấm. Ngoài trời tí tách đổ mưa.
Mấy người giang hồ ngồi mé ngoài lán vãn chuyện, lục tục kéo nhau đi, người ấy vẫn ngồi lặng lẽ ở góc uống trà. Tới lúc sau, có lẽ không ngồi lâu hơn được nữa, y mới đứng dậy trả tiền. Rồi mặc áo tơi, đội nón bước vào màn mưa trắng xoá.
Mưa vẫn rơi, miệng đời vẫn nói. Người đàn ông khoác áo tơi đi trong mưa. Y là kẻ đóng vai ác trong câu chuyện ấy, y là Nguyễn Tuyền.....
Ngày hôm ấy là một ngày mùa hạ, mưa cũng trắng xoá như ngày hôm nay, tân chưởng môn của y dẫn nàng dâu mới trở về. Ánh mắt hắn dịu dàng quá đỗi, dịu dàng đến độ đủ làm tan chảy cả băng tuyết vạn năm trên đỉnh Tuyết Vân. Chưởng môn của y cầm lấy tay nàng dâu, nhẹ nhàng mà dắt lên từng bậc đá, tay còn lại cẩn thận cầm ô che cho nàng khỏi ướt. Nàng dâu xinh đẹp, đến cả nết đi nết đứng cũng duyên. Những lúc vô ý chạm mắt vào chồng, đôi má đào kia chợt ửng đỏ và môi hồng lại nở nụ cười e lệ. Chỉ cần vài trăm bậc nữa thôi, tiểu thư sẽ trở thành phu nhân, y sẽ phải gọi nàng một tiếng chị dâu rồi.
Màn mưa trắng xoá, bóng ô tím sẫm nhạt nhoà. Hướng mắt kiếm tìm chỉ một hình bóng ấy.
– Anh em như thể chân tay, mà chân tay thì làm sao tách nhau ra được. Chúng mình cứ mãi mãi ở với nhau như thế này Tuyền nhỉ?
Cậu bé tầm bảy, tám tuổi, ôm lấy đứa bé hơn ngồi bên cạnh. Đứa bé hơn ngoan ngoãn để đứa kia ôm, gật gật cái đầu. Rồi đứa lớn thầm thì vào tai nó:
– Anh sẽ trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm. Em sẽ làm đệ nhị. Chúng ta song kiếm hợp bích sẽ thành thiên hạ vô song!
Nghe đến đấy, đứa bé hơn bỗng nhíu mày, ẩy sư huynh ra:
– Ơ! Tại sao anh lại được làm đệ nhất còn em lại phải làm đệ nhị? Có giỏi thì đánh thắng em xem! Thầy nói em chăm hơn anh, cứ cái đà này sẽ sớm vượt anh đấy!
Tuấn níu Tuyền lại, ôm lấy nó, ý làm lành:
– Thôi được rồi. Đệ nhất là của em. Nhất nhì gì anh không cần thiết. Chỉ cần anh em mình ở một chỗ với nhau thì có hạng bét võ lâm cũng được!
– Nói vớ vẩn. Bét là bét thế nào?
– Ờ. Cũng đúng. Anh lảm nhảm rồi. Làm gì có chuyện Tuyền lại hạng bét chứ!..... Ái! Đau quá, đừng đánh anh.
Dưới tán cây cổ thụ xum xuê, hai đứa trẻ làm lành lại cất tiếng cười giòn giã. Đùa chán chê, chúng lại tựa vào nhau, nhịp thở quyện hòa, vương vít cùng hơi ấm. Trên đỉnh Tuyết Vân giá lạnh, dường như chỉ cần một chút ấm áp như thế thôi cũng đủ để đi qua suốt chừng ấy năm ròng.
Tuyền xoay xoay tán ô tím sẫm trong tay:
– Đẹp đáo để. Anh lấy đâu ra thế?
– Cho em đấy.
Tuấn cười, nụ cười mang nét anh tuấn của con trai mười sáu.
– Anh vừa thó được trong đống đồ sính lễ của sư thúc đấy. Cái này nghe đâu đặt ở kinh thành. Nhìn này, ở cán ô còn khắc chữ "bách niên giai lão".
Tuyền gật gù:
– Em biết ngay mà. Đẹp, nhưng mà thôi, dẹp. Anh mau trả lại cho chú ý đi. Thầy mà biết thì chỉ có nước ở trên núi thêm vài năm nữa!
– Ôi dào, thiếu cái ô, chết người được chắc! Ai mà kiểm đủ chứ! Mà chẳng biết cho ô vào sính lễ làm cái gì?
– Một cái ô thì không, nhưng mà nhìn thấy thiếu mất mấy cái vòng vàng thì không dễ mà qua nổi đâu. Nói chung đừng động vào mấy đồ này. Hạnh phúc cả đời của chú ấy đấy.
Lần đó, Tuấn trả lại chiếc ô cùng tám cái vòng vàng. Tưởng mọi chuyện thế là chìm vào quên lãng, nhưng ai dè hắn vẫn luôn để bụng.
Vài tháng sau, hắn rước về từ đâu một tán ô tím sẫm, dưới cán ô còn khắc chữ "Song kiếm hợp bích. Bách niên giai lão."
– Anh tặng em. Lần này là đồ của anh thật. Anh đặt từ kinh thành về.
Thấy y nhìn mình kinh ngạc, hắn cười cười:
– Vì từ bé đến lớn, đây là thứ thứ ba Tuyền khen là đẹp mà. Thứ Tuyền thích, anh sẽ mang về cho Tuyền.
Y còn nhớ, ánh mắt hắn nhìn y lúc ấy rất dịu dàng, dịu dàng đến độ tưởng như đủ làm tan chảy cả băng tuyết vạn năm trên đỉnh Tuyết Vân.
Đáng tiếc, chỉ là tưởng như thôi.
Hồi ức của y chỉ là một thứ vàng giả rẻ mạt. Chăm chỉ sơn lên thì đẹp thật đấy, nhưng đồ giả vẫn là giả mà thôi. Đẹp cũng có ích lợi gì đâu. Thực ra, một thứ chỉ thực sự đẹp khi nó hữu dụng.
Y đưa tay lên má, chạm vào vết sẹo chạy dài trên gương mặt từng được coi là tuấn tú. Ừ, tự y rạch đấy. Chẳng còn gì mà lưu luyến nữa. Ký ức đã đổi, hình dáng bọc bên ngoài cũng nên đổi luôn đi. Mặt mũi đẹp quá chỉ tổ chuốc lấy phiền nhiễu, thành ra khó sống. Nay y chỉ cần thêm vài vết sẹo mà lại tránh được mớ bòng bong không đáng có, thế cũng đáng chứ nhỉ? Phải không?
Trời vẫn mưa không ngớt, vậy mà hồi ức vẫn chẳng thể rửa trôi hết được.
Trái hẳn các môn phái khác trong giang hồ, Vô Ngân Môn có quan hệ mật thiết với triều đình và hoàng tộc. Nếu người đời thường coi quan quân như chó nhà, giang hồ như sói hoang, thì Vô Ngân Môn được có lẽ giống một đàn chó sói được thuần hoá để trung thành với chủ. Trấn Hưng Đế được ca tụng là minh quân, là thánh đế đâu phải nói ngoa. Từ trước đến nay, vị vua ấy luôn biết cách nắm chắc được những gì cần phải nắm.
Đoạn giáp ranh giữa Việt Xuân và Bắc Quốc vốn là chốn rừng núi hoang vu, cướp bóc nhiều như cỏ, người thường qua lại cần cẩn trọng giữ mình. Cố nhiên từ trước đến nay, một sứ đoàn của ta phái sang bên đấy phải được hộ tống bởi binh tướng giỏi, có thế thì cống phẩm và chánh sứ mới được bảo vệ an toàn khỏi thổ phỉ dọc đường. Nhưng cái đáng ngại nào phải là bọn thổ phỉ tép riu, khoảng mấy chục năm trở lại đây, điều khiến triều đình Việt Xuân dè chừng hơn cả là mấy kẻ giang hồ bên kia biên ải. Chính vì lẽ này, từ lúc Trấn Hưng Đế lên ngôi, nhiệm vụ đưa sứ đoàn ta sang Bắc Quốc được triều đình giao phó cho Vô Ngân Môn.
Năm ấy, Tuấn tròn mười tám, y tròn mười bảy, hai người được tin tưởng tiếp quản nhóm bảo vệ sứ đoàn. Đặt chân sang đến bên kia, đã thấy một bang phái nào đó chờ chực sẵn. Khói bụi mù trời, kẻ cầm đầu cũng không phải dạng vừa, đánh tay đôi cùng Tuyền mấy trăm chiêu mà bất phân thắng bại.
Đám quân lâu la kia võ công không cao, nhưng vô cùng đông, thành thử Tuấn cứ phải đứng cạnh xe ngựa bảo vệ quan chánh sứ. Bây giờ, chỉ cần có một người đang bảo vệ xe xê xích đi chỗ khác là trận thế quân ta sẽ vỡ ngay tức thì, quan chánh sứ chắc chắn sẽ bọn chúng bắt mất. Trừ phi hạ lệnh đổi trận thì may ra, nhưng ngặt nỗi thế trận kia mỏng và yếu hơn, vả lại chỉ khi có người gục xuống thì mới được hạ lệnh thay đổi. Hắn đứng đó mà lòng như lửa đốt, chỉ muốn lao lên đổi chỗ cho Tuyền. Biết thế, hắn đã kiên quyết đổi nhiệm vụ cho y!
Tình thế căng thẳng, phía bên kia địch có thêm tiếp ứng. Tên cầm đầu vững dạ bèn lao vút sang tấn công phía bên này. Tuyền nhanh nhẹn đỡ được một kiếm, thành công chặn đứng gã. Nhưng lập tức, lại có hai tên khác bổ tới tấn công y. Chúng không thể là đối thủ của Tuyền, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ một loáng đã thấy y ôm ngực, môi mấp máy, nhìn về phía hắn:
"Có độc"
Tuấn thầm than "Hỏng!" Rồi gào to:
– Quân địch có độc! Đổi trận. Lập, Sinh, hai em thế chỗ anh!
Hắn nói bằng tiếng Việt làm kẻ địch chẳng hiểu mô tê gì, vẫn vô cùng khinh suất. Nói rồi, hắn lao bổ về phía Tuyền, vực y lên, nhét thuốc giải tạm thời vào miệng y. Mặt y ngày một tái nhợt, không biết còn trụ được đến bao giờ nữa. Tuấn không sợ độc, bởi từ khi nằm trong bụng mẹ, hắn đã sống trong độc dược rồi. Hai kẻ kia không thể hạ độc Tuấn, võ công lại kém xa, nên ngay tức khắc đã rơi vào thế bí. Nhưng quân tiếp viện rất đông, ngay lập trợ giúp lẫn nhau. Tuấn võ công cao thì cao thật, nhưng kinh nghiệm thực chiến còn ít ỏi, đã bắt đầu bối rối.
Tuyền trúng độc, đầu óc quay cuồng, nội công từ từ bị trói chặt. Lúc ấy, y chỉ nhìn thấy kẻ đầu sỏ bên kia cầm kiếm lao bổ vào Tuấn. Gã rất mạnh! Trong đầu y lúc ấy, chẳng còn một mong muốn nào khác nữa, y lao lên, hứng trọn một kiếm này.
Đúng lúc ấy, quân đồng minh của ta đến – một môn phái chính tông của Bắc Quốc. Hầu hết võ công của những người trong bọn họ đều không cao bằng người Vô Ngân, nhưng rất đông, đến kịp thời, thành thử sau hồi lâu cũng đuổi được bọn kia cút thẳng.
Tuấn ôm Tuyền vào trong ngực, lòng đau điên dại. Vừa băng bó cho y, vừa lẩm nhẩm:
– Đỡ làm cái gì? Đang dưng lại đỡ..... Vì sao lại ngu thế, hả?.....
Khoé mắt hắn mờ mờ hơi nước. Tuyền cười yếu ớt, muốn vươn tay lau khoé mắt cho hắn, nhưng cả người mềm nhũn, không giơ tay lên được. Miệng y hơi mấp máy:
"Ngu vì anh....."
– Tuyền! Em đã thấy anh múa kiếm đẹp như thầy ngày xưa chưa?
Hắn hỏi Tuyền. Y đang ngồi trên ghế dưỡng thương, vết thương vì cứu hắn trong nhiệm vụ của triều đình. Lần ấy về, không những Vô Ngân Môn được triều đình ban thưởng, mà còn được nhiều lợi ích trong giang hồ. Thứ nhất, củng cố tiếng tăm trong võ lâm Việt Xuân. Thứ hai, được võ lâm chính phái Bắc Quốc nể trọng vài phần. Thứ ba, mối quan hệ với môn phái đồng minh kia cũng càng thắt chặt, vì nhờ trận này, môn phái ấy cũng lập tức được nâng cao danh tiếng. Bởi lẽ những kẻ cướp ngày hôm ấy đúng là không phải dạng vừa đâu, chúng là ma giáo đang được võ lâm Bắc Quốc truy lùng ráo riết.
Tuyền chăm chú nhìn hắn, lắc đầu:
– Làm sao anh múa kiếm đẹp như thầy được kia chứ!
Một lúc sau, thấy Tuấn đi chiêu hơi có chút bực bội, xem đã, y mới nói nốt vế còn lại:
– Anh múa đẹp hơn thầy nhiều.
Mắt y sóng sánh ý cười. Hắn biết, y đang hạnh phúc.
Tuấn còn nhớ, thứ thứ hai Tuyền khen đẹp là tư thế múa kiếm của thầy. Y từng bảo nhất định một trong hai anh em sẽ phải múa đẹp như thế. Chỉ ngặt nỗi, giờ đây y chẳng thể tự thực hiện được lời nói ấy. Vết thương sau đợt đi sứ đương nhiên không phá bỏ võ thuật, nhưng nó sâu quá, động vào gân cốt bên trong, phá bỏ phần nào vẻ uyển chuyển của dáng người y. Vĩnh viễn, vĩnh viễn y sẽ không thể đạt đến những đường kiếm hoàn mỹ như ngày xưa được nữa.
Nếu em không thực hiện được, vậy để anh làm. Thứ gì Tuyền thích, anh sẽ mang về cho Tuyền.
Y còn nhớ năm ấy, Minh chủ võ lâm muốn quy ẩn giang hồ, Đại hội võ lâm mở ra chiêu mộ tất cả trạng võ còn trẻ khoẻ về thi đấu nhằm tìm ra Minh chủ mới. Tuyền không tham gia, chẳng biết từ khi nào nữa, cái mong muốn vô địch thiên hạ không còn mãnh liệt như xưa. Y chỉ muốn phò Tuấn lên ngôi. Y biết, đó là khao khát lớn của cuộc đời hắn mà.....
Ngày ấy, có những lúc y ngồi lặng , tự dằn vặt mình mấy câu hỏi ngây thơ. Rằng hắn thay đổi từ bao giờ nhỉ? Từ khi gặp người con gái ấy ư? Hay là hắn thực ra chưa từng thay đổi? Ừ, có lẽ mọi cảm xúc ngay từ đầu đã là do y tự tưởng tượng rồi nhận vơ vào. Thật ra, y chỉ là một kẻ điên khổ sở mà thôi. Một kẻ khổ sở và mù quáng.
Hắn yêu nàng cũng là lẽ bình thường, trai tài gái sắc, y chẳng thể nào cấm cản. Mà nực cười! Y có quyền gì mà đòi cấm cản. Tuấn xứng đáng với đệ nhất mỹ nhân phủ Thái Châu. Họ sẽ nên duyên, sớm tối cận kề, rồi con đàn cháu đống. "Bách niên giai lão" – "Đầu bạc răng long", những chữ này sinh ra là mang ý nghĩa như vậy mà.
Lớn rồi thì không nên chìm lâu trong mơ mộng, nên tỉnh dậy đi thôi. Hai mươi mấy tuổi đầu, đâu còn là thiếu niên mười lăm mười sáu nữa.
– Này. Em đang nghĩ gì thế? Trông như người mất hồn vậy. Có phải bị ốm rồi không?
Tuấn đứng trước mặt y, tựa như muốn đưa tay áp lên trán y nhưng rồi lại buông tay xuống, chắp ra sau lưng:
– Nghỉ ngơi đi, mai còn xuống núi nữa. Minh chủ quyết định thế nào, thôi thì trăm sự nhờ em.
Trận cuối cùng giành ngôi Minh chủ, Tuấn đánh hoà cùng chưởng môn phái Tân Tâm. Đấu đi đấu lại mấy trận vẫn hoà, Minh chủ đương nhiệm quyết định xem xét dựa trên tư cách đạo đức. Tân Tâm chưởng môn nay ngoài ba mươi, đương ở vào độ mà cả tài hoa võ học lẫn tâm đức đều đã chín muồi. Nhưng không vì thế mà Tuấn lép vế, bởi Vô Ngân là phái lớn, so ra ăn đứt Tân Tâm. Kẻ tám lạng người nửa cân, Minh chủ đương nhiệm nghĩ thế nào chỉ có trời mới tỏ. Nhưng nếu y và Tuấn đoán không lầm, người như ông sẽ chọn theo trực giác. Chỉ cần lúc bấy giờ làm ông nghĩ nhiều đến Tuấn, ông nhất định sẽ chỉ tay cất nhắc. Mà con trai độc nhất của ông lại là bạn của Tuyền.
Y nhìn bóng lưng Tuấn quay đi. Có lẽ, rồi cũng phải như vậy thôi.
Có ai hỏi y, cảm giác đứng dưới ngày mưa hôm đó là gì ư?
Buồn có, mừng có, đau đớn có. Nhiều lắm. Còn bao nhiêu xúc cảm chẳng gọi nổi tên cuộn lên trong dạ. Tưởng như chỉ cần một chút nữa thôi, chúng sẽ phá vỡ lồng ngực để ào ra cùng nước mưa trắng xoá. Nhưng cuối cùng, chúng lại nghẹn cả lại ở nơi cuống họng. Trăm nghìn mùi vị..... Ngẫm kĩ lại, hoá ra lại là hư vô hết thảy. Trái tim, hoá ra lại trống rỗng đến thế.
Không sao, chỉ cần hắn từng một lần dịu dàng với y thôi, y sẽ vì hắn hạ mình với bạn bè, sẽ vì hắn chịu hiểm nguy tính mạng, đáng mà! Ai bảo y điên? Còn khối kẻ điên hơn y nhiều. Thậm chí vì hắn, y sẵn sàng điên cuồng hơn nữa, móc cả trái tim này ra cũng được..... Chỉ cần hắn tin tưởng giao phó cho y..... Chỉ cần, hắn tin y.....
Ngày hôm đó, y tới thăm chị dâu. Chị đang mang thai đứa con của hắn.
Chưởng phong quét tới, phu nhân chưởng môn ngã xuống, máu đỏ chảy ra, loang rộng. Kẻ ra tay nấp sau lưng y, chỉ đợi phu nhân quay ra phía sau bèn lập tức vận công đánh tới. Người phụ nữ liễu yếu đào tơ chỉ hẩy nhẹ là ngã, đằng này lại là cao thủ, nàng làm sao chống đỡ nổi. Kẻ kia đứng sau tự lúc nào ngay cả y cũng không hề cảm nhận. Tại sao? Là ai?
Y đứng sững như trời trồng, miệng không nói nổi một lời, khóe mắt chăm chăm tìm kiếm bóng hình người tin y nhất. Nhưng người ấy tới, hắn đứng trước mặt y mà như xa vạn dặm. Bỗng chốc cảm như trong lòng có điều gì đã đổi. Hắn nhìn xoáy vào mắt y, chẳng phải với ánh mắt dịu dàng, mà là tràn đầy thù hận.
Bảo tháp lung lay mất rồi! Tuyền ơi! Chẳng lẽ chính bản thân mày cũng chỉ đến vậy mà thôi? Chẳng lẽ những kí ức đẹp tươi cũng chỉ rẻ bèo nhường ấy?
– Mục đích là gì?
Hắn lạnh lùng buông ra câu hỏi. Thậm chí một câu hỏi: "Có phải em làm không?" hắn cũng không thèm ném cho y. Y nhìn hắn, tim như ngừng hẳn đập, thời gian như chết lặng ở khoảnh khắc này. Vậy mà y đã từng tưởng giữa Tuấn và Tuyền chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối. Hoá ra là, chỉ có mình y ảo tưởng!
Bảo tháp rạn nứt rồi, vàng vụn rụng rơi rồi.
Y mấp máy môi, mãi mới móc từ tim ra một câu hỏi hắn:
– Anh còn tin em không?
Ngay cả hiện tại, vẫn muốn níu giữ chút hi vọng cuối. Dẫu thế nào, giấc mộng đẹp đẽ này cũng kéo dài suốt ngần ấy năm ròng, làm sao muốn tỉnh là tỉnh ngay cho được.
– Ngươi có làm cho nó sống lại được không?
Mồi lửa lướt qua trên toà bảo tháp. Tuấn ơi, nó cháy rồi! Lưỡi lửa đang quét qua những phù điêu đẹp đẽ, những ngói cong cong, những bậc thang tinh tế. Tuyền đang mắc kẹt ở đây, lửa thiêu cháy cả Tuyền rồi. Tuấn ơi.....
Tan hết rồi! Những niềm tin, những cơn mơ! Tỉnh lại đi thôi! Đừng say nữa! Cháy hết rồi! Thoát thân ngay, trước khi chính mày cũng trở thành tro bụi.....
Vào cái khắc ấy, gương mặt đang trống rỗng của y bỗng nhếch ra một nụ cười.
Bảo tháp cháy nhưng vẫn để lại tro tàn ấy nhỉ? Chỉ cần thổi nhè nhẹ là nó lại bay lên. Tro của kí ức, tro của cõi lòng. Có ai hỏi "vì sao lại có tro của cõi lòng" ư? À, vì ngày đó, chỉ có thân y thoát ra khỏi toà tháp ấy thôi, còn lòng dạ thì y để lại cả ở trong tháp đó mất rồi.
Nhìn lên bầu trời, đã sắp tối, y nên về nhà. Ở nhà có một "thằng nhóc" đang đợi. "Thằng nhóc" tên Mão – tên cai ngục chẳng có tí dáng vẻ nào của kẻ coi ngục ấy.
Nếu ai muốn biết câu trả lời thật sự của nghi vấn "tại sao Nguyễn Tuyền trốn thoát?" thì nên đi hỏi Mão. Bởi người giúp y trốn chẳng ai khác ngoài gã. Không hiểu bọn võ lâm danh môn kia đào đâu được mấy cái truyền thuyết quỷ thần, để đến chính người trong cuộc như y nghe xong cũng thấy ly kỳ sửng sốt. Nhưng ngẫm ra, câu chuyện kia cũng có lí lắm, y là kẻ đầu tiên trốn thoát. Hoặc có lẽ, hắn..... cố tình để cho y trốn thoát. Phải hay chăng? Ai biết.....
À mà thôi, y chẳng nên nghĩ về hắn nữa. Y nên nhớ về những điều khác trong cuộc sống, như gã chẳng hạn. Lần đầu tiên y gặp gã, điều y nghĩ đến đầu tiên là dáng vẻ khi còn bé của chính bản thân mình. Nhớ đến mà chỉ muốn bật cười.
Trước, có đứa trẻ mồ côi bị bỏ bên xó chợ Cầu Nam được bà già ăn mày thương tình, ấp lấy mà nuôi nấng. Thời gian đằng đẵng, bà già không còn, để lại đứa trẻ ngồi ở đấy, một mình xin cơm người qua kẻ lại. Chẳng biết qua bao nhiêu đợt trăng tròn trăng méo nữa, đến khi cuộc đời nó chỉ còn hai khái niệm đói và không đói, mà chữ "đói" đã choán đến sáu phần mảnh sành lấy từ chiếc bát vỡ bà để lại, nó bỗng gặp được một điều trước nay chưa thấy bao giờ. Trước mặt nó thốt nhiên xuất hiện một ông bụt râu tóc bạc phơ như trong cổ tích.
Nghĩ đến đấy, Tuyền chợt buồn cười, bởi nào có ai gặp "bụt" mà lại sợ rúm ró như thằng bé đó. Và y dám chắc, bộ dáng nó lúc bấy cũng lấm la lấm lét, nom y đúc cái bộ dạng Mão hôm đầu y bắt gặp. Nom y đúc vì cả hai đều sợ chung một thứ – sợ chạm vào thế giới khác mình. Lúc đó, thế giới của thằng bé là thế giới của kẻ ăn mày, nó khác hẳn với cái thế giới hoa lệ của người đàn ông ấy. Còn Mão lấm lét, vì gã cũng chưa từng thuộc về cái thế giới của ngục giam tăm tối ngày nào. Ừ, "chưa" thôi, ở lâu trong chốn ấy, gã sẽ từ từ hoà nhập.
Y hỏi Mão vì sao lại đến nơi này, gã trả lời: vì tiền cả. Ở Vô Tình có hai loại cai ngục, một là võ nghệ cao cường tuyển từ danh môn chính phái, nhiệm vụ bảo vệ và tra xét; hai là xuất thân bình thường, chỉ dùng để nuôi tù nhân. Gã thuộc loại hai.
Nhắc đến gã, chân y lại rảo bước thêm, mong trở về nhà cho sớm sủa. Lần này đại hội võ lâm diễn ra, y và gã quyết không rời khỏi Thái Thành. Người bị hại chết còn muốn biết mặt sát nhân cơ mà, huống hồ y là người sống. Y muốn biết kẻ nào lại rỗi hơi bày kế đổ tội cho y. Muốn giết y và người chị dâu trói gà không chặt ấy, với võ công kẻ kia thì chỉ cần gẩy tay. Hà cớ gì mà phải bày ra âm mưu như thế? Vì vậy, Võ lâm đại hội lần này, y có ý ở lại để tìm cho ra chân tướng.
Tuyền tạm gác lại mớ suy nghĩ hỗn độn sang một bên, bởi y thấy ngõ rẽ quen thuộc dẫn về nhà đã hiện ra phía xa xa. Y bước chân vào gian nhà nhỏ, Mão đang ngồi chăm chỉ đọc sách, nhanh nhẹn đứng dậy giúp Tuyền cất nón và áo tơi.
Ánh đèn lửa vàng rực từ căn nhà nhỏ vọng ra, đủ khiến cho mấy kẻ giờ này vẫn đang vương vất đầu đường xó chợ ước ao. Ánh vàng len qua màn mưa mùa hạ, hắt lên cây nhãn đầu hồi. Những chùm nhãn xum xuê bị đám trẻ con trong phố và lũ chim vặt trụi, còn lại mấy quả thì toàn quắt queo, lạc lõng trong cơn mưa ngày càng nặng hạt. Trông chúng ngơ ngẩn đáng thương, hệt như những kẻ tứ cố vô thân vẫn hay ngóng vọng vào ô cửa nhà người hòng tìm được chút hơi ấm gia đình nào đó. Những kẻ không được chọn.....
Một lúc lâu sau nữa, ánh lửa trong căn nhà tắt, bỏ lại không gian tối chỉ còn rền rĩ thanh âm của côn trùng. Người trong nhà có lẽ đã say giấc cả rồi. Bấy giờ, một bóng người nấp sau gốc nhãn tàn mùa mới lặng lẽ bước ra. Áo tơi ướt mưa, chân trần sũng nước, chắc là đã đứng ở đây lâu lắm. Không biết người ấy chờ đợi điều gì, chỉ thấy đôi mắt đăm đăm hướng vào ngôi nhà phía trước. Đôi môi khẽ mím lại tránh cho từng giọt nước mưa nhỏ vào miệng, hay tránh cho mình buông một tiếng thở dài.....
Thế gian này có bao nhiêu lời đồn là hoàn toàn thật nhỉ? Có lẽ là chẳng có cái nào. Vài lời đồn đại chỉ đúng được một phần, nhiều lời khác lại hoàn toàn chỉ là sản phẩm của miệng lưỡi thế gian. Không phải người trong cuộc sẽ chẳng thể nào hiểu nổi. Mà thậm chí đôi khi, ngay cả chính người trong cuộc cũng nào đâu có rõ sự thật là gì.
Bởi hồi ức chỉ là một thứ vàng giả.
Nguyễn Tuấn ngồi dựa trên chiếc ngai Minh chủ. Ghế chạm khắc từ gỗ chò óng ả, lại dát bạc khảm trai, càng tôn thêm vẻ uy nghi của kẻ đứng đầu võ giới. Hợp mà nhỉ? Ừ, người vật quyện cùng nhau, tựa tấm họa đồ huyền hoặc.
Minh chủ nhìn xuống kẻ mặt mũi bình thường đang quỳ bên dưới. Có vẻ gã quỳ đã lâu rồi, thần sắc nom có phần mỏi mệt. Giữa phòng ốc nguy nga, không gian như cô đặc. Tuấn lạnh lùng liếc xuống gã, đáy lòng cuộn lên nhiều mùi vị, mà toàn là đắng chát chua cay, chẳng có vị nào dễ chịu.
Một lát sau đó nữa, tựa như thấy đã hành hạ đủ kẻ kia, hắn mới từ từ mở miệng:
– Thôi, ngồi xuống ghế đi.
Kẻ phía dưới nhẫn nhục, tạ ơn Minh chủ rồi ngồi xuống chiếc ghế thứ nhất trong phòng. Đợi y ngồi xong xuôi, Tuấn mới tiếp lời:
– Ngồi thế lại hơi xa, chuyện của chúng ta thì khó lòng lớn tiếng. Ngươi bước lên bậc này rồi hãy nói.
Gã chưa ngồi ấm chỗ, nhưng không còn cách nào, gã đành tỏ ra cung kính mà đứng dậy, bước tới trước mặt Minh chủ rồi mở lời:
– Thưa Minh chủ. Tôi xin thưa chuyện.....
Tuấn lập tức đanh giọng ngắt ngang lời gã:
– Ngươi nóng nảy như thế, vậy thì làm sao hoàn thành được công việc ta giao phó, hả Mão?
Phòng giam tối tăm, y bị căng ra trên giá sắt. Tuyền. Hắn đứng nhìn y bằng cái ánh mắt lạnh lùng mà bản thân phải cố công nhào nặn, mở miệng nói với y những lời thù hận đã tự tập trước nhiều lần. Hắn biết mình đang tự tay giết chết tình nghĩa lâu nay. Tựa như cứa một đường sắc ngọt vào động mạch, từ từ và chậm rãi chờ cho máu cạn. Kinh khủng nhất là mỗi khắc trôi qua, ta đều phải đối mặt với sự lựa chọn lặp đi lặp lại: cầm máu hay là tiếp tục.
Hắn biết, hắn đã tự tay đốt cháy cõi lòng y rồi. Nhưng nào ai hiểu nổi, rằng hắn cũng đang tự tay đâm nát ruột gan hắn đấy thôi. Tự ta đâm nát lòng ta thì đau lắm. Tuyền giết anh đi! Giết anh đi! Đốt cũng được, đâm cho anh vài nhát cũng được. Nhìn ánh mắt y vô hồn như thế, đã có lúc hắn tưởng chẳng tài nào chịu đựng thêm được nữa.
Lúc thấy ánh mắt Tuyền nhìn mình, hắn biết, cõi lòng y chết rồi. Chết mất rồi.....
Hắn nhìn xuống Mão, kìm chế cơn tức giận vô căn cớ rồi bảo gã đi sang phòng kế bên. Mão cúi đầu, rảo bước ra ngoài. Đứng lúc chân gã đang ở trên mép cửa, chợt nghe hắn hỏi:
– Ngươi và..... người đó, sống với nhau như thế nào?
– Thưa Minh chủ, tôi như em trai, người đó như anh trai. Người đó sống rất tốt.
– Được rồi, ngươi đi đi.
Hắn phất tay, cửa phòng đóng lại, bản thân cũng lao ra cửa sổ. Chẳng hiểu vì sao, cõi lòng quặn thắt.
Ông mù trên phố níu lấy tay cậu thanh niên vừa lướt ngang qua, nói:
– Sát thê này! Trước nay gặp toàn sát phu, mãi mới được nhìn sát thê! Ối chà! Lại còn Cô Thần Quả Tú nữa kia à. Cao số thế này, có vợ cao số thì cũng như không. Há há há!
Tuấn lắc đầu nhìn ông mù trước mắt vẫn đang cười như phá mả, hắn gỡ tay ông ra, tốt bụng hỏi han xem người nhà ông ở đâu để còn đưa về. Nhưng ông ta chẳng thèm trả lời mà cứ cười như điên dại giữa đường. Hắn tặc lưỡi bỏ cuộc, dù sao mình cũng đang có việc bận, không hơi đâu rỗi việc dính với kẻ điên.
Hắn buông ông ra, đang định bước vào hiệu lấy thêm thuốc cho Tuyền, thì ông già mù lại lóc cóc chạy theo túm lấy vạt áo hắn, túm chính xác đến không ngờ:
– Cậu có thể bảo già điên. Tin hay không tuỳ cậu. Cậu có một ông bố nuôi phỏng? Cẩn thận đấy cậu trai trẻ ạ.
Thấy Tuấn cau mày toan bỏ đi, lão già vội vã dùng cả hai tay đeo bám, cố công nói nốt:
– Cậu trở về nghĩa địa nhà cậu mà xem, lão bố nuôi ấy muốn gì. Về ngay thì còn kịp. Tin hay không thì tuỳ cậu. Tuỳ cậu thôi..... À, mà xem già nói có đúng không, sát thê với cậu nghĩa là sát luôn cả sư đệ ý nhỉ? Nhớ bình tĩnh nhá!
Lão già ăn nói không đầu không đuôi, xong rồi bỏ đi, vừa cười vừa hát, khật khà khật khưỡng "Già tiếc cánh bèo..... bấy lâu nay..... lênh đênh..... già thương cánh bèo....."Tuấn nhìn theo ông mù đến khi cái bóng ông khuất hẳn, cái giọng hát văng vẳng kia không còn rõ nữa, mà vẫn khiến lòng dạ bồn chồn. Hắn vốn không tin mấy trò bói toán kia đâu, nay run rủi thế nào lại thấy sống lưng lạnh lạnh.
Ngoại ô Vân Thành – Nghĩa địa họ Lê
Đất trời mịt mờ hỗn độn. Lòng hắn cũng hỗn độn mịt mờ. Hắn nấp sau rừng cây rậm rạp mà trông ra nghĩa địa.
Giữa trùng trùng ngôi mộ của tổ tông, cha mẹ, anh em hắn, có một bóng người, râu tóc bạc phơ, như tiên ông hạ thế. Là thầy..... Người thầy ấy đang cầm roi , đập từng nhát, từng nhát vào mộ phần cha hắn. Vừa quất, lão vừa hét:
– Tại sao mày lại cướp Hân của tao? Tại sao mày lại hại chết Hân của tao?
Hân là mẹ của hắn.
– Tao cho cả nhà mày chết theo nàng! Tao giết chết mày! Tao giết chết cả nhà mày!
Lê là họ thật của hắn.
– Hân ơi! Cả nhà nhà nó hại em, anh đã giết sạch rồi! Để anh mang em đi có được không.
Lão thoáng đổi giọng ngọt ngào rồi gieo quẻ âm dương, hai mặt sấp. Lão lại điên cuồng đứng dậy quất roi vào mộ cha của Tuấn, đất cát tứ tung, nắp quan tài gần như nát vụn.
Tuấn chứng kiến cảnh khủng khiếp ấy, hắn chỉ lẳng lặng đứng đấy, không xông ra ngăn cản, càng không có ý định hỏi rõ ngọn ngành. Hắn không đấu lại người thầy kia, hắn không ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết. Lão đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, được cả Vô Ngân, cả giang hồ kính trọng. Hắn không muốn nghe nữa. Thù có thể chôn chặt trong lòng, ơn có thể không màng báo đáp. Ân oán đời trước diễn ra khi hắn còn bé tí đã chìm vào quá khứ rồi. Quá khứ đã xa, còn hiện tại ngay trước mắt mới là quan trọng nhất. Sự thật, biết thế là đủ rồi. Hắn toan quay đi, thì nghe thấy một câu như sét đánh ngang tai:
– Anh không giết con em đâu, Hân ơi. Nó lớn rồi em ạ. Anh sẽ truyền ngôi chưởng môn cho nó. Nó thông minh lắm, như em ngày xưa vậy. Nhưng mà, sao mặt mũi nó lại chẳng giống em chút nào hả Hân?
Rồi hắn nghe rõ lão rít lên:
– Mà tại sao nó lại giống mày!
Lão trỏ vào mộ cha Tuấn:
– Tao thề bằng thành quả cả đời tao, tao sẽ cho nòi giống nhà mà tuyệt tự. Tao không giết con trai của Hân, nhưng tao sẽ cho con trai mày cả đời cô độc! Đời cha ăn mặn, đời con tất phải khát nước. Ha ha!
Rồi lão lại bật cười, tràng cười như xé vải – tiếng cười của kẻ đã không còn tỉnh táo. Tuấn nhẹ nhàng lướt đi, nhưng bên tai vẫn văng vẳng câu cuối cùng của kẻ mà hắn vẫn gọi bằng thầy:
– Chỉ tại mày năm thê bảy thiếp mà Hân chết. Tao cũng sẽ cho con mày cả đời cô độc. Tao thề, tao sẽ giày vò đến chết, từng người một mà nó yêu! Từng người một!
Tuấn chột dạ, hắn biết rằng thầy hắn đã phát điên rồi.
Hắn tìm đủ mọi đường để gặp ông già mù hôm ấy nhưng vô ích. Tự mình cứu mình thôi, hắn không thể để người hắn yêu phải chịu tổn thương. Lão thầy kia đã nói là làm, lão sẽ giày vò người mà y yêu nhất.
Vậy thì hắn sẽ để lão toại nguyện.
Hắn chọn bừa rồi tìm đến vị nhị tiểu thư nhà họ Đồng đã từng được mình cứu giúp, tạo ra cái tin đồn về mối tình giữa anh hùng với mỹ nhân. Cứ dễ dàng như thế, hắn cưới nàng ta về. Hỏi hắn có áy náy không ư? Có lẽ, ban đầu thì còn có chút gì hơi áy náy, nhưng về sau thì không. Không hề. Dường như được phù hộ của trời, cuộc hôn nhân này biến thành một màn trao đổi.
Hắn điều tra ra, nàng ta có một gã nhân tình. Gã nhân tình kia xuất thân thấp kém, vốn sẽ chẳng bao giờ có thể đường hoàng làm rể họ Đồng. Đến ngày nàng ta đi lấy chồng, cuộc tình này sẽ chỉ còn nước tan đàn xẻ nghé. Hắn nói, hắn giúp cho họ lén lút gặp nhau, nàng ta giúp hắn che mắt thiên hạ, mà trên thực tế là che mắt ông thầy kia. Vẹn cả đôi đường.
Để tiện bố trí cho nàng ta gặp nhân tình, hắn bèn tuyển gã làm cai ngục chuyên chăm sóc tù nhân trong ngục Vô Tình của Vô Ngân Môn. Gã, chính là Mão.
Đó là nửa đầu của kế hoạch, nửa thứ hai là làm cho lão tin: hắn ghét người mà thực chất hắn yêu. Phải. Hắn yêu Tuyền. Và hắn dám chắc, đây chẳng phải tình cảm đến từ một phía, hắn biết từ rất lâu rồi, từ trước cả khi Tuyền lao ra đỡ kiếm cho hắn, Tuyền của hắn đã yêu hắn rồi.
Một chữ yêu, vậy là đủ. Yêu là sẵn sàng làm mọi chuyện, là giành thứ y thích về cho y, là sẵn sàng móc trái tim mình ra vì y. Nhưng chính vì yêu, hắn cũng sẵn sàng rời xa y. Thậm chí vì yêu, hắn còn sẵn sàng khiến y tự đẩy mình ra thật xa. Tốt nhất là để cho tình cảm của y dành cho hắn chết đi.
Tuyền của hắn! Từ trước đến nay hắn nhớ y chỉ khen ba thứ. Chiếc ô màu tím sẫm là một thứ. Y thích màu tím, y thích mưa. Đứng dưới tán ô màu tím sẫm ngắm mưa thì đẹp biết dường nào. Thế mà, ngày mưa ấy, đứng dưới tán ô tím sẫm, trái tim y vụn vỡ trong mưa. Tuyền của hắn! Tuyền ơi! Thực ra, tim anh ngày ấy cũng nát vụn mất rồi!
Y còn khen gì nữa ư? Kiếm pháp của Vô Ngân Môn là một thứ. Phải, Vô Ngân Môn lấy cương làm gốc, nhưng vẫn có nhiều chiêu thức nhu hoà. Y dong dỏng cao, khung xương tinh tế, ôm y vào lòng rất thoải mái. Thân thể linh hoạt, lúc múa kiếm đẹp vô cùng. Tuyền của hắn vốn đẹp sẵn mà. Thế nhưng, vì hắn, vì chính hắn hại y, y vĩnh viễn không còn hoàn mỹ nữa.
Tuấn đưa tay vuốt dọc gò má đầy sẹo của người trước mặt. Thuốc mê hắn hạ chỉ là loại nhẹ thôi, như thế không hại gì cho y cả, nhưng cũng vì thế chẳng mấy chốc mà hết công hiệu. Y tỉnh rồi, hắn sẽ phải rời xa y thôi. Đời hắn là một vở diễn lớn mà, diễn cho y xem, diễn cho người muốn hại y xem.
Lão thầy kia không theo sát sao hắn và y, cũng chỉ lờ mờ đoán được một phần tình cảm đó. Vậy hắn sẽ loại y ra khỏi danh sách lão nghi ngờ. Hắn cưới Đồng tiểu thư là để khiến lão phân tâm, ấy là mở đầu. Tiếp đến, hắn để cho nàng ta có thai với Mão, tin vui vừa lộ ra ngoài, hắn ngỏ ý mời thầy xuống ở phủ Minh chủ mở cỗ ăn mừng, rồi sắp xếp cho Tuyền gặp nàng ta lúc lão vừa đến Thái Thành. Hắn biết, chính lúc đó, lão sẽ ra tay. Và lão ra tay thật. Một mũi tên trúng hai đích, hai cái đích của lão là giày vò cả hai người mà Tuấn yêu. Tuấn cũng tương kế tựu kế, tát nước theo mưa mà là tới. Hắn diễn màn kịch nổi giận, tống y vào ngục, tra tấn y. Hắn diễn vô cùng thật. Mục đích là để khiến cho cả y và cho cả người muốn hại y phải tin, tin rằng: hắn không hề yêu y. Hắn biết, dù có thế nào, y cũng chịu tổn thương. Nhưng thà tự tay hắn tổn thương y, còn hơn để người khác giày vò y đến chết. Hắn sẽ làm tất cả, chỉ cần người trước mắt này về sau được an toàn và hạnh phúc. Thế thôi.
À. Lại nhớ về hạnh phúc. Hạnh phúc gia đình, ấy là điều thứ ba y thích. Y thích, thì hắn sẽ lấy về cho y. Hắn mang được hạnh phúc về cho y rồi nhỉ? Nhưng chỉ khác ở một điều, trước đây, thậm chí là cả bây giờ nữa, hắn vẫn tưởng tượng ra rằng: hắn mới chính là người trực tiếp ở bên cạnh mang lại hạnh phúc cho y. Thế nhưng không được nữa rồi. Vậy thì đành giao phó cho người ta thôi.
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác, rất khác. Cái lúc hắn nhìn thấy Mão đút cháo cho y. Ha ha! Có ai biết hắn đã suýt phát điên thế nào không? Hắn ghen với kẻ được chạm vào người y, cái kẻ được vén tóc y lên, được ngắm nhìn y như thế! Có ai biết hắn chỉ muốn lao vào ngục tối, ôm y vào lòng, hôn y ngấu nghiến, đưa y cao chạy xa bay hay không? Nhưng hắn biết, dù trốn chạy sang nước khác, lão cũng tìm được họ. Hai phản đồ võ lâm, chạy tới chốn nào cũng bị người khinh bỉ. Lúc ấy phải chăng hắn nghĩ ra cách rạch mặt thì hay biết mấy. Tiếc là hắn chẳng thể nghĩ ra, hoặc giả như có nghĩ ra, hắn cũng không nỡ để Tuyền làm thế.
Hắn hôn lên môi y. Tuyền của hắn. Tuyền của hắn thật là đẹp. Hoá ra, dù khuôn mặt y có bao nhiêu vết chém, thì y vẫn đẹp vẹn nguyên như vậy. Hoá ra, dù trái tim hắn có bị đâm nát thế nào, thì hắn vẫn yêu y đến nhường này.
Hắn nắm lấy tay Tuyền, áp Tuyền trên giường, đầu lưỡi nạy mở hàm y ra, vuốt ve khoang miệng xinh đẹp của y. Tuyền sắp dậy chưa Tuyền? Nếu dậy, thì hãy coi đây là mơ em nhé. Tuyền còn yêu anh, anh biết. Ham muốn lấn át lí trí, hắn muốn Tuyền. Tuyền của hắn..... Hắn ghen tị với kẻ ngày ngày ở bên Tuyền. Nhưng hắn biết, rằng tất cả đều do tự tay hắn tạo thành, rằng tất cả đều do tự tâm hắn muốn lấy.
Lần ấy, hắn nảy ra một ý. Hắn gọi Mão và nàng ta đến, bảo rằng Tuyền vào ngục thì họ gần như hết giá trị sử dụng rồi. Nếu như muốn hắn tiếp tay cho nữa thì phải có gì trao đổi. Vậy là kể từ khi ấy, hắn đã tự tay giao Tuyền cho một kẻ đàn ông xa lạ.
Hắn ngừng lại động tác trước khi tiến đi quá xa. Chỉ nằm cạnh Tuyền, tay ôm riết lấy y. Tuyền vẫn say ngủ. Mi dài cong cong. Y ngủ ngon như thế, hắn rất vui. Ít nhất, hắn cũng biết hắn không chọn nhầm người chăm sóc y. Ghen chỉ vì yêu, nhưng cũng chính vì hắn yêu Tuyền, hắn càng không muốn làm tổn thương Tuyền vì những ghen tuông ấy. Y muốn hạnh phúc gia đình, hắn cho y hạnh phúc gia đình. Y muốn cuộc đời bình dị, hắn sẽ cho y cuộc đời bình dị. "Không sao đâu Tuyền, có anh che cho em rồi, sẽ không có chuyện gì đâu." Hắn khẽ thầm thì vào tai y như thế.
Trời gần sáng mà vẫn rả rích mưa, Tuấn rời giường, không một dấu vết, bước vào màn mưa mờ đục. Trong nhà, một người mở mắt, trong bóng tối, loáng thoáng thấy mi dài mờ đục như mưa.
Hội Hiến
Tuyền lặng lẽ ngồi trong hiệu vải, nghe tiếng mấy người miền trong nói chuyện rôm rả bên ngoài lòng cũng vui vui. Miền nam nắng ấm, con người dễ gần, ai xa quê đến sống cũng say cũng thích. Thấy có người đến xem hàng, y nhanh nhẹn đi ra, kể về từng loại vải vanh vách như học thuộc. Mua bán xong xuôi, Tuyền trở về vị trí cũ, thấy mình cũng có duyên với chuyện buôn bán. Thật ra hồi ở Vô Ngân Môn, y cũng được giao quản lí sổ sách làm ăn.
Y nhìn ánh trời đổ bóng, chắc người đó cũng sắp về, bèn gọi hai đứa trẻ con ra trông hàng rồi quay vào nhà trong xem xét cơm nước. Hôm nay đến lượt y trông nhà nấu cơm, vốn y chẳng quen việc cơm nước bằng người kia, nên cứ chốc chốc lại phải cất công sang hỏi o hàng xóm nấu sao cho khéo. Hai đứa trẻ con, thằng con giai sáu tuổi bế con bé ba tuổi trên tay, nghe gọi thì vâng một tiếng rõ to rồi chạy ra. Chúng là trẻ mồ côi y và người đó nhận nuôi trước khi vào trong này sinh sống. Ban đầu, nhận chúng chỉ vì chút mục đích riêng, nhưng bây giờ thì yêu chúng nó như con thật. Như o nhà bên vẫn nói: nhà thiếu tụi con nít ni thì buồn.
Người đó về nhà, y nghe hai đứa ầm ĩ đòi quà, mỉm cười hạnh phúc. Cơm nấu xong, y dọn ra nhà ngoài. Bữa cơm chẳng có nem công chả phượng, chẳng có hải vị sơn hào, nhưng đặt vào khung cảnh như thế, cả nhà đầm ấm quây quần, ngon lành đến lạ.
Tuấn nhìn Tuyền, mắt lạnh lẽo:
– Còn đến đây làm gì?
Hắn thật sự phát hoảng! Y điên rồi! Y đến đây làm gì? Hắn sẽ không tài nào bắt y lần nữa đâu. Trái tim hắn làm sao chịu nổi để y đau nhiều như thế?
– Em đến để kể cho anh một câu chuyện, để dẫn anh đi gặp một người và để hỏi anh một câu. Thế thôi.....
Xưa, có người con trai sống trong tòa toà tháp xây từ vàng giả. Ngày qua ngày, y tự đính tấm lòng mình vào toà tháp nọ, găm chặt đến nỗi chính bản thân y cũng chẳng thể gỡ ra. Nhưng không sao cả, bởi lẽ đó là điều chính y mong muốn.
Rồi một ngày, ai phóng hoả đốt nhà, cả toà tháp vàng bùng bùng bốc cháy. Người con trai không thể ở lại, thân mình y chạy thoát ra ngoài, chỉ để lại một tấm lòng trong tháp. Vậy là cháy, cháy thật rồi!
Nghe người ta nói, cháy nhà ra mặt chuột. Nay nhà cháy, chuột cũng thành tro. Từ trước đến lúc kia, y vẫn ngỡ dưới tro tàn chỉ có tàn tro. Thế nên bảo tháp cháy lâu rồi, y vẫn để tro tàn ở đó, ứ dồn thành một đống. Lật lên sẽ chỉ có tàn tro, lớp tro nối tiếp lớp tro, nhìn thấy thì đau lắm.
Thế rồi một ngày, gió lớn bỗng quét qua, người con trai ấy trở tay chẳng kịp. Gió thổi tro bay. Ngỡ đâu chỉ còn cõi lòng trống rỗng.....
Nhưng không! Hoá ra, y nhầm rồi! Khi tro tàn nhè nhẹ bay lên, dưới tro tàn chẳng phải tàn tro, mà dưới tro tàn luôn luôn là sự thật.
– Tuấn à, lòng người con trai ấy đã khắc ghi tình cảm sâu đậm lắm rồi, làm sao mà hạnh phúc cho được nữa! Ai tưởng nó bây giờ hạnh phúc, nhưng nó có chút nào cảm thấy hạnh phúc đâu.....
Giọng y bắt đầu lạc hẳn đi:
– Em biết hết rồi..... Anh giỏi thật đấy, Tuấn! Anh có biết, thà anh giết em bằng đao kiếm, còn hơn là..... giết em không dao như thế!
Tuấn quay lưng đi, hắn không dám nhìn y nữa. Sợ rằng, chỉ cần nhìn thêm một chút thôi, hắn sẽ cầm lòng không được mất. Tuyền ơi!
Tuyền cầm lấy tay hắn, dùng hết sức lôi tay hắn đi. Trước khi hắn kịp phản ứng, y vội nói:
– Em biết hết rồi, anh đừng diễn kịch nữa. Để em dẫn anh đến gặp một người.
– A..... Ai?
– Một ông mù.
Một quán cháo nhỏ – Thái Thành
– Làm thế nào để hoá giải à? Làm lễ thôi. Dưng mà làm lễ vẫn chưa xong, sau còn phải bỏ cái xứ này mà đi chỗ khác nữa!
Ông già mù vừa xì xụp húp cháo vừa nói với hai cậu thanh niên:
– À! Chăm tích đức vào! Hai cậu có hiểu tích đức là gì không? Ví dụ như nhận nuôi trẻ con, ăn chay này nọ,.....
Người kia nhìn y, khuôn mặt bình thường đến không thể tầm thường hơn. Nhưng đó chỉ là một lớp mặt nạ. Nếu lật lớp mặt nạ kia ra, chỉ sợ mấy cô gái nhà kế bên lại nhao nhao đòi trao thân gửi phận ấy chứ. Người kia tên rất hợp người, là Tuấn, Lê Tuấn.
Lão già mù húp xong bát cháo, ngẩng bảo Tuấn:
– À. Già còn quen một thằng chuyên làm mặt nạ đấy. Già dẫn hai cậu tới thì đảm bảo nó nhận lời.
Rồi lão thì thầm:
– Nghe nói, mặt nạ của nó còn lừa được cả vua cơ! Giỏi chưa!
Y và hắn nhìn nhau, mỉm cười. Ngoài trời đổ nắng to, cái nắng phương nam vàng xuộm ngọt ngào. Trong nhà, cách mấy lớp tường, mà dường như cũng nắng, ánh vàng toả ra từ trái tim người.
Baobao77319.
bị trĩ gần 1 tháng đăng trong 1 ngày sẽ ko cóa cái thứ 2 đou hiện tại thì tui vẫn đang ám ảnh về nó nữa vừa hc vừa vt là một thứ j đs rất mợt. haiizz cái này tui vt từ hk1 xong lên lớp sang hk2 năm tiếp theo ms xong tại bị dí mấy tr khác nên gác tạm lại
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro