Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bí mật (Đam)

Anh cố lê đôi chân mệt mỏi...
Lặng lẽ, em gắng cất từng lời...

Sẽ tốt hơn khi đi cạnh nhau...
... trong im lặng...

Đối diện em,
Anh cũng không thốt lên thành tiếng...

Và..
Điều anh lo sợ nhất cũng đến...

Mỗi sáng đúng 7 giờ, tôi rời nhà lên chuyến xe bus đi đến trường. Chỗ ngồi của tôi luôn là hàng ghế đầu, sát cửa sổ, lúc ngồi rảnh rỗi tôi thường đọc sách giải trí. 7 giờ 30, trên xe ngày càng đông khách, và anh hòa lẫn vào dòng người lên xuống đến bên tôi. Khi anh đứng gần bên chỉ cách một cái ghế, tôi thường vờ nhìn đường phố qua khung cửa sổ. Anh nào biết thật ra tôi đang nhìn trộm dáng anh in bóng trên cửa kính. Đây là một bí mật nho nhỏ của tôi. Anh mặc bộ vest màu đen của người thành đạt, gương mặt không đoán được tuổi. Thành thật mà nói, anh không đẹp trai như các tài tử điện ảnh. Anh bình thường giữa hàng chục người gặp gỡ thoáng qua trên chuyến xe buổi sáng. Song, với tôi anh không đơn giản là người khách lạ, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tim tôi chợt vang lên tiếng nhắc khẽ.


"Là anh rồi...người tôi luôn đợi chờ...chính là anh...một nửa linh hồn thất lạc..."

Rồi tôi mang những ảo tưởng, mơ mộng về anh rời khỏi xe dừng trước cổng trường, mắt lưu luyến dõi theo bóng hình dần khuất xa. Mỗi ngày chỉ nên trôi qua bình lặng như thế, nhưng ngày hôm đó đã thay đổi tất cả.

Buổi sáng hôm đó tôi không gặp được anh trên chuyến xe bus thường khi. Chiều về tôi bất ngờ đứng chết sững. Người mẹ đã ba tháng không gặp vì bận công tác xa đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với một người đàn ông, bà thấy tôi liền nói ngay:

– Giới thiệu với con, người này là trưởng phòng trong công ty của mẹ, rất có năng lực lãnh đạo. Sau này anh ta sẽ sống chung với chúng ta, chào cha mới đi con!

– Mẹ...mẹ đang đùa phải không?! Chỉ là trò đùa thôi, đúng không!!!

– Con à, mẹ biết con bất ngờ lắm nhưng...

– Sao mẹ có thể cùng với người nhỏ tuổi hơn mình? Mẹ không thấy xấu hổ sao?! Không sợ người đời dị nghị???

– Câm miệng!!!

– ...

– Con à, mẹ và anh ta tuy tuổi tác cách nhau một con giáp... nhưng chẳng phải giới trẻ tụi con thường hô hào nào là: tình yêu bình đẳng, không phân biệt tuổi tác đó sao? Huống gì con thường tủi thân không có ai chăm sóc, chuyện trò, nay có cha không phải tốt hơn?

– Con không muốn nghe gì hết cũng không muốn trông thấy ông ta ở đây!!!

Tôi lao vội ra ngoài hành lang, bên tai còn nghe giọng nói phiền muộn của mẹ ngày càng nhỏ dần.

– Không ngờ nó phản đối kịch liệt như vậy.

– Chị đừng buồn, con trai tuổi này hay phản kháng, một thời gian sau cậu ta sẽ hiểu ra!

– Mong là vậy...

Cha mất vì tai nạn lao động khi tôi còn trong bụng mẹ. Không họ hàng thân thích, một mình mẹ tảo tần nuôi lớn tôi trong suốt hai mươi năm trời, phí hoài tuổi thanh xuân. Tôi chẳng phải đứa cứng đầu không hiểu chuyện. Tôi thành tâm mong sớm xuất hiện người chồng tốt hết lòng yêu thương, chăm sóc cho mẹ. Nhưng tại sao là anh? Tại sao không phải ai khác mà chính anh là cha dượng của tôi? Trộm nhìn anh đã ba năm trời, chưa một lần dám ngỏ lời chào. Hôm nay trở thành người thân thiết, thế sao lại trong tình huống oái oăm như vậy? Phải chăng ông trời muốn trêu chọc con người?

Nước mắt rơi ướt đẫm gối, khóc cho mối tình đầu chưa kịp nở đã vội tàn.

Khi người đàn ông khóc, ai có thể diễn tả hết sự bi thương trong tiếng khóc đó? Nó quá trừu tượng, khó diễn tả còn hơn cả sóng biển hay núi rừng. Chỉ biết là nó đau, rất đau, khiến người ta rơi nước mắt cảm thương.

Lâu lắm rồi anh chưa gặp em,...
... nhìn ngắm em, kể từ ngày ấy...


Mỗi ngày trôi, anh tự an ủi, ...
... tự cười với chính bản thân mình.

Sáng, tôi nhẹ nhàng rời khỏi nhà, không muốn ai nhìn thấy cặp mắt sưng húp, thâm quầng. Nhưng khi tôi xỏ giày vào chân chuẩn bị đi, giọng anh vang lên sau lưng từ lúc nào.

– Cậu đi đâu đó?

– Tới trường.

– Để tôi lái xe đưa cậu đi nhé?

– Không cần. Tôi ghét đi xe nhà!

– Cũng phải, hèn chi nhà có xe riêng mà cậu luôn đi học bằng xe bus.

– Sao ông biết tôi đi học bằng xe bus?

Tôi kinh ngạc quay lại hỏi, anh lúng túng gãi đầu sau đó ngập ngừng nói:

– Không...là mẹ cậu cho tôi biết. Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Cậu cầm lấy hộp cơm này, mẹ cậu trước khi đi đã đích thân làm, tôi cũng phụ một ít!

Từng lời anh nói như gai nhọn khiến khắp người tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nghĩ đến viễn cảnh mẹ và anh vui vẻ cùng nhau làm bếp...biết là không nên, nhưng cả người tôi bị nhấn chìm trong cơn sóng giận dữ không thể kìm nén. Trong lúc mất tự chủ, tôi tức giận hất đổ hộp cơm trước mặt mình.

– Ai cần ông nhiều chuyện? Đừng ra vẻ là cha tôi! Ông không phải!! Ngàn vạn lần không phải!!!

Tiếp đó tôi thấy một bên má mình nóng bỏng, rát buốt, bàn tay trái của anh đỏ dần lên. Miệng anh vẽ một nụ cười thật đẹp, tựa vầng trăng non, còn giọng nói lạnh như gió đêm, khiến tôi nhức buốt tận tâm can:

– Cậu có ghét tôi, tôi không quan tâm. Nhưng cậu không được chà đạp công sức mẹ cậu vất vả làm cho. Biết bao nhiêu đứa trẻ sống thiếu thốn, một hột cơm không có để ăn. Biết bao người mong ăn một bữa cơm do mẹ nấu mà không có. Cậu không thấy mình đã làm chuyện quá đáng lắm sao!?

– Mặc kệ tôi! Chỉ lớn hơn có mười hai tuổi, đừng ra vẻ dạy bảo!!!

Tôi mở tung cánh cửa chạy vụt ra ngoài. Lúc nhỏ mẹ từng bảo tôi quá đa sầu, đa cảm, sau này lớn tôi nhất định sẽ khổ vì cái tính ấy. Phải chăng đây là thời điểm chứng minh lời mẹ nói khi xưa là đúng? Tôi chỉ là một thằng nhóc con bối rối trước tình cảm đầu đời, tức giận vì không có được thứ mình muốn. Biết rõ phải chín chắn lên, là một người con ngoan chúc phúc cho mẹ. Nhưng điều đơn giản đó tôi không cách nào làm được. Không thể tươi cười tác hợp hai người. Có lối thoát nào dành cho tôi không?

"Xin lỗi...thật lòng không muốn nói vậy đâu.

Mẹ ơi...con xin lỗi..."

Sau ngày hôm đó tôi bỏ nhà đi hoang. Thật ra đây không phải lần đầu, tôi là đại ca một nhóm bụi đời khi vừa lên cấp hai. Ăn cắp, đánh lộn, quậy phá, không có gì tôi chưa thử qua. Mẹ biết tất cả nhưng không nói gì. Mỗi lần bị bắt đều là viên thư ký của mẹ bảo lãnh tôi ra. Những lúc đó thật muốn gào lên, điên loạn phá hủy cả thế giới này. Cảm giác trống trải chiếm lấy tâm hồn, cô đơn đến nực cười, tự xót thương chính mình chẳng phải càng đáng thương hơn sao? Nhà tôi giàu, chỉ cần nói một tiếng không thứ gì tôi không có. Nhưng tôi muốn phạm tội. Muốn bị bắt. Muốn cho người mẹ quanh năm không thấy mặt biết tôi vẫn còn sống khỏe mạnh. Muốn được ai đó quan tâm...

Biết rõ mẹ thương tôi, nhưng cái tôi cần không phải là xấp tiền lạnh lẽo để trên bàn mỗi sáng. Tôi chỉ muốn mẹ chăm sóc, yêu thương như thuở còn nghèo hèn. Ước mơ này có phải quá đáng lắm không? Tim tôi dần nguội lạnh, tưởng như không còn ham muốn bất kỳ điều gì nữa. Và khi gặp anh, con rối là tôi bắt đầu lại nhịp đập con tim, rung động với những cảm xúc trinh nguyên. Ngỡ rằng anh sẽ cứu thoát tôi khỏi chuỗi ngày đen tối, tái sinh thành con người mới. Nhưng bây giờ thì hết rồi, mơ mãi chỉ là mơ, đã đến lúc phải thức tỉnh thôi.

– Đại ca! Tối nay mình 'khoắng' ở đây nha?

– Tùy!

Tôi châm thuốc hút, ngồi bệch xuống đất, hờ hững nhìn đám đàn em đi vào siêu thị trước mặt. Một lúc sau cả bọn hớt hải chạy ra, chắc đã bị phát hiện. Tôi cười khẩy, châm một điếu thuốc khác, không buồn rời đi, gió đêm lạnh lẽo thổi từng cơn. Cảnh sát dân phòng đến, lôi tôi về đồn vì nghĩ tôi là đồng bọn của tụi kia.

– Nói thật đi! Lũ choai choai chúng mày thường tụ tập ở đâu?

– ...

– Biết điều hãy thành khẩn khai báo, sẽ được khoan hồng!

– ...

– Cứng đầu hả! Muốn ăn đòn mới chịu khai?! Hỏi lần cuối, đồng bọn ở đâu???

– Chú cảnh sát.

– Sao? Chịu khai rồi à!?

– Ở đây được phép hút thuốc không?

– Mày...!!!

Tôi mỉm nụ cười thỏa mãn nhìn gã mặc sắc phục trước mặt tức giận nghiến răng trèo trẹo. Tôi ngã lưng dựa vào thành ghế, tay gõ nhịp lên mặt bàn, ngáp một cách lười biếng. Bị bắt cũng tốt, tạm thời không về lại ngôi nhà đó càng hay. Gã cảnh sát dường như không có đủ kiên nhẫn, đập bàn quát:

– Mày muốn nằm trong khám cả đêm!? Được, tao cho mày toại ý!!!

– Báo cáo sếp! Có người xin bảo lãnh cậu ta, và có nhân chứng thấy cậu ta chỉ ngồi hút thuốc chứ không tham gia vụ cướp. Bên bị hại cũng đã bãi nại!

– Hừ! Coi như mày hên. Về nhà lo tu tâm dưỡng tính lại đi, nhóc con!

– Mạnh giỏi nhé, hy vọng sớm gặp lại!

– Khốn...!!!

– Xin sếp hãy kiềm chế một chút! Cậu ta còn nhỏ, chưa hiểu chuyện ta giận làm gì!

– Buông ra! Cái lũ thanh niên ăn no rửng mỡ phá làng phá xóm, đem bắt đi cải tạo hết mới mong xã hội 'sạch' được!!!

Anh luôn cố gắng bảo vệ em...
... bất chấp mọi chuyện sẽ xảy đến...


Nhưng,...
... anh đã vô tình không nhận ra,
... Em chôn giấu kín trái tim mình.

Từ lâu... anh đã không còn thấy...
... nụ cười bừng sáng gương mặt em.
... Điều đó khiến anh thật hạnh phúc...
... hơn bất cứ gì khác trên đời.

Vẻ ngông nghênh của tôi lập tức biến mất khi nhìn thấy người bảo lãnh là ai. Đứng trước cửa không phải tay thư ký có bộ mặt khô khan mà là anh. Thấy tôi anh chỉ lạnh lùng quay lưng bước vào trong xe, không nói một lời. Tôi nuốt nước bọt khan, ngoan ngoãn theo sau anh, cảm thấy hoang mang và lo sợ. Tôi không mong anh bắt gặp bộ dạng bê bối của tôi hiện giờ, chỉ muốn trong mắt anh tôi mãi là con người đàng hoàng, hoàn hảo. Tôi không dám nhìn anh dù là qua kiếng chiếu hậu. Ngượng ngập phá tan không khí im lặng bằng câu nói gai góc:

– Không làm trưởng phòng nữa à? Bây giờ đổi chức vụ thành vú em trông trẻ cho mẹ tôi sao? Thử xun xoe tôi đi, biết đâu tôi vui bảo mẹ thăng ông lên làm phó giám đốc-

Chiếc xe phanh gấp khiến đầu tôi đập mạnh vào thành ghế trước mặt. Chưa kịp hết choáng váng thì anh đã lôi tôi vào trong nhà, tay tôi trong tay anh. Tôi cố vùng vẫy dù biết không ăn thua, tướng tôi chỉ bằng nửa người anh. Tôi gào toáng lên:

– Thả tay ra! Làm cái quái gì vậy hả?! Buông ra mau! Buông- !

Anh như hung thần, ấn đầu tôi vào bồn nước mặc cho tôi kêu la, giẫy giụa. Nước xối ào ạt trôi đi thuốc nhuộm màu xanh, đỏ, trả lại mái tóc đen ướt nước rũ xuống vai. Anh thô bạo xé toạc bộ đồ rách te tua rất 'mốt' vứt vào sọt rác, tròng bộ pyjama vào người tôi. Tôi ngồi im cho anh sấy tóc. Bây giờ từng ngón tay anh vuốt tóc tôi thật dịu dàng, lòng tôi xốn xang, cảm xúc tội lỗi kia lại lần nữa dâng trào. Giọng anh nhỏ nhẹ, ân cần vang bên tai:

– Tôi biết cậu không phải người hư hỏng như vậy, nhất định là cậu có gì đó bất mãn. Tôi hiểu đây là thời kỳ chống đối của tuổi trẻ. Cậu muốn phát tiết cái bất mãn đó như thế nào tôi không có quyền quản hay ngăn cản, chỉ đừng làm những việc khiến tôi lo lắng. Lúc nghe cảnh sát gọi đến, có biết tôi lo cho cậu như thế nào không? Cậu đã là sinh viên, nên gắng học để sau này giúp ích cho bản thân và xã hội. Mẹ cậu đã vất vả nửa đời người vì cậu, đừng trả công bà bằng những muộn phiền!

Từng lời anh nói rót vào tai thấm tận đáy lòng. Nếu cha còn sống nhất định cũng sẽ nói như anh, và xoa đầu tôi thật hiền.

– Ngoan, đừng khóc.

– Im đi! Ai nói tôi khóc. Chỉ là bụi bay vào mắt!

– Ừ thì...bụi.

– Không được cười!!!

Ấm quá, cơ thể anh quá ấm áp làm tan băng trong tim, khiến nước chảy qua mi mắt, chứ không phải tôi khóc đâu nhé. Tôi đã là chàng trai, tuyệt đối không khóc vì chuyện nhỏ này.

Thật lòng mong anh là cha tôi, rất muốn. Nhưng anh không phải. Tôi và anh chẳng hề có quan hệ huyết thống. Mãi mãi không thể trở thành cha con thật sự....

Sự ân cần quan tâm của anh đã níu giữ tôi ở lại ngôi nhà. Dù nhiều lần muốn bỏ đi, rời anh thật xa. Nhưng khi trông thấy nụ cười của anh, chân tôi lại nhũn ra không thể cất bước. Biết làm sao hơn, trong tình yêu con tim khù khờ luôn chiến thắng lí trí bướng bỉnh. Mỗi ngày bên người mình thầm yêu, còn hạnh phúc nào hơn? Hàng ngày ăn sáng với anh, trò chuyện trên xe lúc anh đưa tới trường. Tôi giờ không ghét đi xe hơi nữa, hay vì đó là anh chở đi? Tan học, hai người đàn ông sóng bước đi chợ, tranh cãi chỉ vì thực đơn dành cho bữa ăn. Những trận gây gổ vụn vặt, giận rồi lại huề, tình cảm càng gắn bó khăng khít hơn. Cùng nhau dọn dẹp nhà, nấu cơm tối. Món gì anh làm đều không thua nhà hàng năm sao, còn tôi luôn nấu cơm bị khê, thế mà anh vừa ăn vừa khen ngon. Biết là anh nói lấy lòng nhưng vẫn thấy vui vui. Tôi và anh thường đùa giỡn đến mệt nhoài rồi nằm xem tivi, vờ ngủ say để anh bế vào phòng. Anh có biết chăng, nụ hôn anh đặt trên trán trước khi tắt đèn phòng đi ra, khiến cảm xúc trong tôi xáo trộn, ngây ngất, hậu quả là thức trắng đêm. Để rồi sáng hôm sau phải vội vàng chạy đi vì trễ học, cười bẽn lẽn ăn nhanh bữa sáng, nhìn anh vừa càu nhàu vừa cài từng hột nút áo cho. Mỗi một ngày với tôi là viên kẹo ngọt ngào nhất thế gian. Bên anh tôi không cần gì khác hơn.

"Nếu có thể thổ lộ, từng giây, từng phút em sẽ thì thầm duy nhất câu thần chú thiêng liêng...

Thích anh...rất thích anh..."

Lovin' you! Yêu đôi bàn tay trong tay anh,
Lovin' you! Mỗi ngày một nhiều nhiều hơn nữa...
Lovin' you! Yêu cảm giác ấm áp đôi tay anh...
Lovin' you! Mà anh vẫn sẽ mãi nhớ đến...

Vì quá vui nên tôi đã quên mất một điều, đây chỉ là hạnh phúc vay mượn. Một ngày nào đó phải trả lại cho chủ nhân thật sự.

– Cả nhà, về rồi đây!

– Mẹ? Sao mẹ về sớm vậy?

– Hợp đồng ký xong là mẹ về ngay. Nhưng hai ngày nữa phải bay qua Châu Úc bàn chuyện làm ăn bên đó.

– Mẹ cứ đi suốt, không chịu nghỉ ngơi gì cả! Lỡ bệnh thì sao?

– Yên tâm, mẹ còn khỏe lắm!

– Mừng chị về nhà.

– Tôi về rồi.

Anh giúp mẹ cởi áo khoác, âu yếm hôn lên gò má còn lấm bụi đường. Tim chợt nhói đau, như có hàng vạn cây kim dài, rất dài, đâm nát trái tim, rỉ máu. Phải rồi, sao tôi có thể quên.

Anh chính là...

– Chút nữa tắm xong anh qua phòng tôi một lúc.

...Cha dượng của tôi!

Trên lầu, hai người cố gắng làm nhẹ nhàng. Trong phòng, tôi đeo headphone, mở nhạc thật to. Vậy mà những tiếng rên rỉ vẫn lọt vào tai dù đã vặn âm thanh lớn hết cỡ. Nếu bỏ headphone ra, tin rằng âm lượng đủ khiến cả khu phố thức giấc. Tôi co người trong tấm mền bông, nắm lấy vành tai, cào xé, mong sẽ không còn nghe thấy gì nữa. Máu chảy từ vết thương ướt cả tay, thấm vào lớp vải bông trắng tinh. Màu đỏ thẫm huyền hoặc. Cơn đau càng khiến tôi tỉnh táo, nghe rõ âm thanh trên lầu như đang đứng trong một sân khấu đại hội nhạc rock.
Nỗi đau không ngừng rót vào khiến tim tôi như phình to ra, sắp vỡ tung.

– Đủ rồi! Làm ơn ngừng đi! Ngừng đi mà!! Ngừng đi...!!!

Tôi và hai người họ còn phải trải qua bao nhiêu đêm như vậy nữa đây?
Còn muốn tôi nhẫn nại đến bao giờ? Phải đi thôi. Rời xa tất cả. Nếu còn tiếp tục ở lại tôi nhất định sẽ phát điên. Tôi rất sợ hãi. Sợ sẽ làm tổn thương đến mẹ, điều mà tôi thà tự hủy diệt chính mình trước. Và sợ...ánh mắt hiền từ của anh sẽ biến thành cái nhìn khinh miệt.

Trước khi dấn thân vào con đường tội lỗi không lối thoát, nên rời đi thôi.

Rời đi thôi.

Rời đi...

Thừa lúc anh và mẹ đến phi trường, tôi vội thu gom tất cả đồ đạc cần thiết bỏ hết vào balô. Cầm thẻ tín dụng trong tay, tài khoản gởi ngân hàng của tôi còn khá nhiều, tạm thời không lo đói. Nhìn lại căn phòng thân thương đã ở bao năm, trong tôi dâng trào nỗi tiếc nuối. Nhưng dù có lưu luyến tôi vẫn phải ra đi, tự giải thoát cho chính mình. Tôi xoay người cầm lấy balô khoác lên vai, chợt cánh tay bị kéo giật lại bởi một lực khá mạnh. Tấm gương treo tường hiện rõ gương mặt kinh hoàng của tôi. Anh thở không ra hơi nhưng bàn tay giữ chặt đến nỗi tôi phải nhăn mặt vì đau. Tôi lắp bắp nói:

– Tại...tại sao? Không phải đang ở phi trường...?

– Mấy ngày nay thái độ của cậu có gì đó khá kỳ lạ, tôi thấy lo nên về sớm một chút. Không ngờ đã linh cảm đúng!

Tay anh còn nắm chặt, tôi cố sức rụt tay ra nhưng không được, bàn tay anh như gọng kềm không thể thoát. Hơi ấm của anh là liều thuốc gây mê, lan đi khắp thân thể khiến tôi không còn sức lực để chống cự, cả người mềm nhũn. Tôi thầm nhủ, phải xa lánh anh trước khi lí trí mong manh đầu hàng:

– Làm ơn buông tay ra!

– Không. Tôi không buông!

– Ông...!

– Tôi sẽ không buông ra, cho đến chừng nào cậu nói ra nguyên nhân tại sao năm lần bảy lượt bỏ nhà đi!

– Ông biết quá rõ rồi mà, còn hỏi làm gì?

– Phải, tôi nên biết từ lâu. Cậu ghét tôi lắm, đúng không? Nói thật đi!

"Không đâu!

Em không bao giờ ghét anh!

Sao có thể ghét anh được!

Em yêu anh!

Yêu...!"

Tôi cắn chặt môi, không để bật thoát ra lời nói từ đáy tim đang trào dâng. Làm sao có thể nói thật cho anh biết? Làm sao thổ lộ hết nỗi niềm thầm kín? Tôi nghẹn giọng, chỉ hỏi được duy nhất một câu:

– Ông yêu mẹ tôi không?

Yêu anh có phải là tội lỗi?


Lẽ nào em không thể thích anh?

Tôi nín thở chờ nghe câu trả lời từ anh. Một câu trả lời mà tôi đã đoán biết trước đáp án. Chỉ muốn xác định thật rõ ràng, để con tim được chết hoàn toàn, để có thể buông tay từ bỏ. Tôi nghe anh thở ra nhè nhẹ, anh lảng tránh bằng một câu hỏi khác:

– Hãy trả lời câu tôi hỏi trước, đó là phép lịch sự! Có ghét tôi không?

– Tôi không phải trả lời ông. Ông có quyền gì hạch hỏi tôi? Ông nghĩ mình là ai chứ?!

– Cậu hỏi tôi là ai? Tôi là cha cậu.

Đau...

Câu nói đó là bản án tử hình cho tình cảm của tôi.

Cảm xúc tuôn trào không cách gì kiềm nén được, môi run lên và giọt nước của sự yếu đuối rời khỏi mi. Đủ rồi. Không trốn tránh nữa. Đã quá mệt mỏi. Bên anh tôi không còn là chính mình. Không còn là thằng nhóc ngạo mạn nhìn đời bằng nửa con mắt. Chỉ là kẻ si tình ngu ngốc vui vì vài lời anh nói, buồn vì một hành động vô tình của anh. Tôi căm ghét chính mình hiện giờ. Nhưng lại bất lực không thể ghét anh. Cũng như không hối hận đã gặp gỡ. Hãy để mọi thứ kết thúc thôi. Tôi thều thào như người kiệt sức sau chặng đường dài cố gắng:

– Tôi...

– Sao?

– Tôi yêu anh.

Hơi ấm nhanh chóng rời khỏi tay, không cần nhìn tôi cũng biết anh đang bàng hoàng và ngỡ ngàng. Tôi cười chua chát, nghe tim lạnh buốt giá, vẫn không dám xoay lưng lại đối mặt với anh:

– Nói đi! Tôi phải làm sao đây? Tôi có thể thích anh không? Được không!? Còn nếu không thể...vậy xin chỉ tôi cách nào để thôi yêu anh! Làm sao rời xa anh vĩnh viễn!! Cho tôi biết đi!!!

– Cậu...

– Hãy căm ghét tôi. Hãy ghê tởm và xa lánh. Quên đi ngày hôm nay. Xem như chưa từng gặp nhau. Chưa từng nghe tôi nói...

Vòng tay anh đột ngột ôm tôi vào lòng, dịu dàng mà mạnh mẽ. Tôi biết mình không bao giờ có thể vùng thoát khỏi đôi tay này.

– Buông...ra.

– Anh yêu em.

Sao cơ? Tôi không nghe lầm chứ? Lời anh mới thì thầm bên tai có phải là thật? Không. Nhất định tôi đã nghe lầm. Không thể nào là sự thật.

– Nói dối!

– Là thật, yêu em từ lâu lắm rồi!

– Đừng gạt tôi! Tôi không tin anh!!!

Tôi vùng vẫy, dùng hết sức cắn mạnh da thịt trên cánh tay. Nhưng anh không kêu lên tiếng nào, vẫn ôm chặt tôi không buông. Máu thấm ướt môi, có vị mặn và đắng. Hay có hòa lẫn nước mắt tôi rơi?

– Anh kể cho em nghe một câu chuyện, tùy em có tin hay không. Một ngày cách đây bốn năm, xe bị hư nên anh phải đi chuyến xe bus đông người. Năm đó là một năm tồi tệ, bị cấp trên đàn áp, cấp dưới coi thường, công việc thì trì trệ, người bà yêu quí cũng qua đời, tâm trạng của anh rất chán nản. Chính ngay lúc đó anh đã nhìn thấy em. Một cậu bé đọc quyển sách nhỏ đến quên hết mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng đưa tay đẩy gọng kính. Áo trắng học trò in đậm trong tâm trí anh không cách nào xóa nhòa. Rồi em đột nhiên vừa cười vừa khóc, mắt vẫn nhìn chăm chú quyển sách, khiến anh tò mò muốn biết thêm nhiều biểu cảm sinh động khác. Mê mẩn đến trễ cả giờ làm chỉ vì mãi nhìn em. Từ ngày đó anh luôn đi xe bus, mắt không ngừng tìm kiếm cậu bé kỳ lạ đã thu hút anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh không bao giờ tin có tình yêu sét đánh, nhưng từ khi gặp em anh hiểu đó chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hình ảnh của em ngày hôm ấy đối với anh như một sự an ủi cho người bị ruồng bỏ... Thiên sứ. Rồi tình cờ biết được mẹ em có ý với anh, anh đã bất chấp tất cả thủ đoạn dù là bên em trong mối quan hệ này.

Giọng anh trầm, du dương như cung đàn nhẹ nhàng rót vào tai. Tôi sụt sịt mũi hờn dỗi nói:

– Tại sao anh không nói thẳng từ đầu, sao phải làm nhiều việc vòng vo?

– Vì sợ. Anh chỉ là một gã đàn ông trung niên, không giàu sang cũng không có gì hơn người. Sau này càng không dám thổ lộ, vì muốn bên em đã lợi dụng mẹ em. Anh như vậy có phải rất ích kỷ? Rất xấu xa...

Tôi xoay người lại, ôm xiết lấy anh, vai áo anh ướt đẫm nước mắt tôi.

– Em yêu anh!

– Hãy lập lại lần nữa.

Một nụ hôn dịu dàng đặt lên vầng trán cao, lên rèm mi ướt.

– Em yêu anh!

– Nói nữa đi.

– Em yêu anh!

Bờ môi lướt lên vành tai xinh xinh, chạm vào làn da mềm nơi cổ. Lời thì thầm yêu thương.

– Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh!

– Lần nữa.

– Em yêu...

Tay đan vào nhau, môi chạm môi. Hai trái tim hòa cùng nhịp đập dấu yêu.

Hạnh phúc đến dẫu có muộn màng. Tình yêu dù đôi lúc sẽ gây đau khổ cho một ai khác. Tình yêu đó vẫn nên được chúc phúc.

– Anh à, anh thích hoa Tường Vy lắm sao?

– Em biết không, bất cứ bí mật nào nếu giấu dưới hoa Tường Vy nhất định sẽ không bao giờ bị phát hiện!

– Kỳ diệu vậy sao? Thế lúc nãy mẹ gọi điện cho anh đã nói gì vậy?

– Nghe nói tuần sau sẽ về.

– Vậy bữa đó chúng ta phải nấu thật nhiều món ăn ngon mới được. Để bồi dưỡng cho mẹ, dạo này mẹ làm việc nhiều quá không có thời gian nghỉ ngơi!

– Lại ăn? Em sắp thành chú heo con rồi đó.

– Vậy thì anh cũng là ông heo.

Tiếng cười vang lên giữa bầu trời xanh nhạt, gió ve vuốt tán lá xanh xanh. Hai bàn tay lần tìm đến nhau dưới bụi hoa đỏ. Nhất định không sao đâu. Chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau. Vì tình yêu của chúng tôi đã có hoa Tường Vy che giấu.

Lovin' you! Chỉ mình em...


Anh muốn ngắm nụ cười tươi sáng...
... bừng lên trong mỗi giấc mơ anh

Gió đêm ấm áp... lại khẽ lướt ...

Giấc mơ có em thật ngọt ngào.

Baobao77319.

đúm ra là đăng sad end mà tại bị nhóm quýnh hụi đồng nên sửa là HE

nhg mà tui thấy kết sad end hợp hơn:)) bé phải bỏ đi bỏ lại mối tình ngang trái này chứ:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro