Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh và cậu (Đam)


Anh yêu cậu, vì cậu là cậu.

Anh và cậu chơi thân từ hồi học cấp 2. Thật sự thân. Đến mức cậu đem anh ra đùa, trớ trêu thay chỉ vì đùa mà anh yêu cậu. Không phải lầm tưởng, chỉ có anh hiểu thôi. Hiểu anh yêu cậu.

Cậu nói thích anh, muốn anh làm vợ cậu. Mới đầu anh có chịu đâu cơ chứ. Cậu con nít, cậu loai choai. Cậu cứ như đang đùa anh vậy.

Nhưng rồi anh cũng đổ.

Ai bảo lòng anh luôn yếu đuối làm chi, luôn dễ thấy cảm động làm chi. Ai bảo những người như anh luôn cần lắm những tình cảm chân thành làm chi.

Những người như anh...

Phải! Những người như anh.

Không phải như cậu.

Vì cậu không đồng tính.

"Xin lỗi, em chỉ đùa thôi. Em không nghĩ là anh... Xin lỗi"

Chỉ thế thôi. Và cậu đã không còn là của anh nữa. Anh cười mỉa mai. Cậu có là của anh bao giờ đâu cơ chứ.

Anh là anh trai, và cậu là thằng em ngoan ngoãn. Không còn yêu đương gì ở đây. Không chồng vợ gì ở đây. Chỉ có tình anh em, tình bạn bè.

Người ta bây giờ cứ đem chuyện vợ chồng ra đùa một cách tự nhiên, bất kể giới tính. Sao anh quên điều đó nhỉ? Anh ngốc nghếch và khờ khạo làm sao.

Cậu hỏi anh yêu ai chưa? Anh thấy buồn cười, ngày xưa một thời chồng chồng vợ vợ.

Mà cũng chỉ có anh cho những lời đùa giỡn ấy là thật thôi.

Anh khóc.

Cho số phận mình, cho cuộc đời mình, cho mối tình của mình.

Rồi nước mắt anh cũng khô.

Dòng đời cứ trôi.

Cậu lớn lên, anh cũng qua tuổi trưởng thành. Cậu thay bạn gái hai, ba lần, anh cũng trải mấy cuộc tình không đau thì khổ.

Tình của anh, đến rồi đi, như ngày xưa với cậu.

Lần nào anh cũng khóc. Lần nào người bên cạnh an ủi anh cũng là cậu. Lần nào anh cũng đau, cũng tổn thương, vì người đã bỏ anh đi, nhưng nhiều hơn là vì cậu. Anh nhận ra anh còn yêu cậu. Nhận ra từ lâu. Anh thấy mình khốn nạn làm sao.

Ngày cậu kết hôn, anh đến chung vui. Đêm về gục mặt lên bàn mà khóc. Anh uống. Cho quên sầu, quên tình, quên cậu.

Người đồng tính, cũng yêu như ai thôi. Nhưng đường tình cứ chông gai hơn người khác mấy ngàn lần.

Từ ngày cậu kết hôn, anh chả thiết yêu ai nữa. Tim anh cứ lạnh dần. Anh chỉ chú tâm vào công việc. Vì anh đồng tính, làm việc gì cũng bị người ta soi mói. Chưa biết về anh thì niềm nở, biết rồi thì lạnh mặt, thỉnh thoảng lại nói sau lưng. Anh nghe thấy chỉ cười. Cái cười lạnh lẽo, cái cười mỉa mai. Tim anh lạnh, rồi mặt anh cũng dần lạnh.

Nhưng rồi...

Lại một lần nữa tim anh bồi hồi. Từng nhịp đập rõ ràng làm anh hoang mang, sợ hãi.

Cậu chạy đến tìm anh, ôm anh vào lòng và hôn anh tha thiết. Cậu yêu anh chăng? Cậu yêu anh không?

Cậu nói: "Em cần anh."

Vậy là đủ rồi.

Anh thấy mình đang ở thiên đường, nhưng đồng thời cũng ngay tại lằn ranh với địa ngục.

Anh thành tình nhân đồng tính của cậu.

Cậu hay đến tìm anh một cách bất thường. Có khi ngày nào cũng đến, có khi đến tận mươi ngày. Nhưng lần nào cũng vậy. Uống, lên giường, và đi.

Anh hiểu chứ. Hiểu tất cả. Hiểu cương vị của mình. Hiểu vị trí của mình trong lòng cậu. Anh là thứ cho cậu giảm stress khi áp lực với công việc, khi gây gổ với gia đình. Bất cứ khi nào cậu không vui, cậu tìm đến anh.

Vì sao?

Thời thiếu niên, cậu chứng kiến những cuộc tình của anh, bên cạnh anh, an ủi anh. Đồng thời, bất cứ khi nào cậu có chuyện gì, bên cậu đương nhiên chính là anh, không ai khác. Cậu quen với sự có mặt của anh, quen nhận được sự hết lòng từ anh. Như một lẽ tự nhiên.

Kết hôn rồi, cậu nghĩ cho anh một đường riêng. Nhưng thói quen không phải một sớm một chiều là thay đổi.

Những khi áp lực nhất, khó chịu nhất, cậu lại nghĩ đến anh. Và cậu tìm đến anh như tự nhiên nó phải thế.

Anh hiểu hết. Nhưng anh dối lòng. Và anh tự an ủi mình bằng cái ý nghĩ anh chính là bến bờ bình yên cho cậu. Anh cam chịu, dù phải sống trong bóng tối. Dù anh chẳng nhận được chút tình cảm nào từ cậu. Vì anh yêu cậu. Yêu hơn bất cứ ai trên đời này.

Làm tình nhân của cậu gần 3 năm, người phụ nữ kia ôm con đến tìm anh, nước mắt giàn giụa. Bố mẹ cậu xin anh buông tha cho cậu, xin anh nghĩ đến tương lai của cậu.

Anh không cam lòng. Gần 3 năm nay, cậu chưa một lần nói yêu anh, nhưng đã đem anh trở thành một người quan trọng. Anh luôn thầm hy vọng, theo thời gian, rồi cậu sẽ chấp nhận anh, sẽ yêu anh.

Cậu chờ một tiếng nói từ anh. Cậu chờ anh sẽ chọn cậu, hoặc ít nhất sẽ bảo anh chờ cậu.

Nhưng anh lại một lần rơi vào địa ngục. Cậu đưa anh một xấp tiền, bảo anh rời đi. Anh đi đâu đây khi đời anh chỉ còn cậu. Anh không cha không mẹ, anh chỉ có cậu là duy nhất trên đời.

Anh cầm tiền, ra đi, cho cậu sự bình yên như từ trước đến giờ anh vẫn làm như thế.

Và anh đã cho cậu sự bình yên cuối cùng.

Một tháng sau khi anh đi, cậu nhận được tin từ phía bệnh viện, đã có người đồng ý hiến tặng giác mạc cho con trai cậu, đứa con trai yêu với đôi mắt hư tổn, luôn mập mờ từ khi mới lọt lòng.

Hai tháng sau, cậu nhận được tin từ người bạn cũ của cậu và anh, anh bị xe tông, khi qua đường trong tình trạng không thấy gì.

Cậu bàng hoàng, có lẽ nào? Có lẽ nào lại là anh. Không. Cậu phải xác nhận, nhưng phía bệnh viện làm theo yêu cầu của người hiến tặng, tuyệt nhiên không tiết lộ thông tin làm cậu không thể biết được ai đã tặng giác mạc cho con cậu. Cậu điên cuồng chạy đến bệnh viện nơi đặt xác anh. Lật chiếc khăn trắng, khuôn mặt anh đầm đìa máu, đôi mắt anh khép chặt. Cậu sợ hãi, không dám lật xem phía dưới lớp mí mắt của anh. Cậu sợ cậu sẽ nhớ anh suốt đời. Nhưng rồi cậu cũng vươn tay xác định.

Tròng mắt anh, màu trắng, với đôi con ngươi đen nhưng hơn một nửa bị xám. Đây không phải là đôi tròng mắt của con trai cậu sao?

Cậu cười. Tiếng cười mỉa mai. Cậu cười mình. Cười mình ngu xuẩn, cười mình khờ khạo.

Cậu nhận xác anh về, chôn cất đàng hoàng. Sau đó, người bạn cũ đó kể hết mọi chuyện về anh cho cậu.

Thì ra sau khi rời khỏi cậu, anh cầm số tiền cậu đưa sang thành phố bên cạnh, thuê một ngôi nhà nhỏ gần ngoại ô và định cư ở đó. Hằng ngày, anh đi làm thêm ở một tiệm hoa và cuộc sống khá ổn định. Cho đến hơn hai tháng trước, anh trả nhà trọ và sang ở cùng với người bạn đó, cũng là người yêu cũ của anh. Trong thời gian qua, anh đã luôn tìm cách liên lạc với những người bạn cũ để sau khi tiến hành phẫu thuật, anh có thể sang ở cùng một thời gian cho quen dần với việc đi lại, việc nhà. Vì anh hiểu sau khi thay mắt anh sẽ không thấy gì. Nhưng anh không tìm được ai cho đến khi người này công tác từ nước ngoài trở về và tìm cách liên lạc với anh.

Và anh đến bệnh viện ký tên hiến tặng dù người này có ngăn cản bao nhiêu lần.

Tuy không thấy rõ mọi thứ xung quanh, nhưng với sự giúp đỡ của người bạn đó, anh không phải ra khỏi nhà nhiều, người bạn đó luôn mua sẵn thức ăn để trong tủ lạnh và anh có thể tự làm ở nhà. Tuy không thấy rõ nhưng dần dà anh cũng quen, anh sống khá tốt. Và nếu không vì cậu, anh sẽ còn sống tiếp.

Nếu không vì cậu...

Không lâu sau khi thay mắt, anh đến tiệm hoa tiếp tục làm việc. Công việc của anh là chăm sóc hoa và gói hoa lại cho khách, không quá khó khăn và thích hợp với anh hiện tại. Một chiều cuối tuần, tiệm hoa đông khách hơn, ngoài phố cũng nhiều xe qua lại. Không ai trong tiệm để ý anh đã chạy khỏi tiệm từ lúc nào. Và anh đã bị xe tông khi băng qua đường một cách vội vã.

Không ai hiểu tại sao anh lại chạy ra ngoài, chỉ có cậu hiểu. Cậu nhớ ra, cách đây vài ngày, cậu có sang thành phố bên cạnh công tác. Đối tác làm ăn là một nữ doanh nghiệp, cậu đương nhiên cần phải mua hoa lấy lòng cô bằng mọi cách nhằm kí được hợp đồng và kéo dài việc làm ăn. Cậu đã hỏi tên tiệm hoa nơi anh làm, và cậu hiểu ra tất cả. Anh không muốn cậu thấy anh, anh sợ cậu sẽ nhận ra rồi lạnh lùng với anh. Hơn tất cả, anh không muốn cậu nhìn thấy đôi mắt anh đang mang hiện tại.

Và anh chạy đi. Đi mãi mãi.

Cậu đã đẩy anh ra cuộc đời cậu, từ khi cậu nhận ra mình yêu anh. Cậu yêu anh, nhưng lại không dám thừa nhận, vì tương lai của anh và cậu. Lúc đó cậu nghĩ thế, nhưng giờ cậu biết, đó chỉ là ngụy biện. Là cậu nhút nhát, là cậu ích kỷ, cậu không dám đối mặt với khó khăn, cậu sợ miệng lưỡi thế gian, sợ gia đình không chấp nhận. Vì vậy, cậu vờ như đùa giỡn anh. Nhưng chỉ cậu biết cậu muốn độc chiếm anh tới dường nào, và cậu tìm mọi cách tách anh khỏi những người yêu mới. Cậu cũng quen bạn gái, những cô gái với tính cách giống anh, khuôn mặt có một phần nào đó giống anh, nhưng không ai thay thế được anh của cậu.

Cậu kết hôn vì sự nghiệp gia đình, một cuộc hôn nhân sắp đặt. Cậu muốn quên anh nhưng rồi vẫn tìm đến. Cậu biết sau khi cậu kết hôn, anh sẽ vì nghĩ cho cậu mà rời xa cậu. Cậu không quên được anh, cậu không muốn mất anh. Cậu muốn giữ anh bên mình, một cách âm thầm và bí mật. Những khi cậu cần anh nhất, cậu sẽ tìm đến anh. Anh là bến bờ bình yên của cậu. Chỉ cậu mới biết sau mỗi lần, cậu muốn ôm anh, yêu thương anh thế nào, nhưng cậu lại không dám cho anh biết tình cảm này, cậu rời đi nhanh nhất có thể.

3 năm, cậu gần như muốn từ bỏ tất cả vì anh. Cậu đã nghĩ bên anh mãi mãi. Nhưng lại một lần cậu nhút nhát sợ sệt. Cậu sợ những điều sắp xảy ra nếu như cậu còn tiếp tục giữ anh bên mình. Cậu phải để anh đi, đến một nơi nào đó cậu không biết để cậu không thể tìm anh được nữa.

Và anh đi thật, đi xa khỏi cậu.

Mãi mãi.

Cậu sẽ không thể thấy anh nữa, dù có hối hận cũng vô dụng. Cậu mất anh vĩnh viễn. Nhưng mỗi ngày, cậu vẫn phải đối mặt với lỗi lầm của mình.

Đôi mắt đó, đôi mắt của anh, sáng long lanh như trước đây anh vẫn thường nhìn cậu. Đôi mắt chứa chan tình cảm của anh.

''Tất cả những chuyện hối hận trên đời này, đều không nằm ngoài hai chữ 'giá như '."

Đó là câu nói cậu đã đọc được hôm nay.

Khi đọc được nó, cậu cũng tự hỏi trong lòng, mình có hối hận không? Cậu không dám trả lời, vì sợ đáp án là điều bản thân không thể nào chấp nhận được.

Cậu lại tiếp tục tìm truyện để đọc, nếu để đầu óc buông lỏng cậu lại sẽ nghĩ đến anh mất.

Đọc được một lúc, lại đọc được một câu "nhớ về quá khứ luôn khiến ta cảm thấy mình đã mất đi một điều gì đó".

Cậu bất chợt liên tưởng đến "quá khứ" và "mất đi một điều gì đó".

Quá khứ của cậu và anh.

Điều cậu đã mất đi, hạnh phúc của cả hai người.

Quá khứ của cậu và anh, kỳ thật rất đơn giản, anh đuổi theo cậu, cậu đuổi theo hắn. Hạnh phúc của cả hai người, cũng rất đơn giản, anh đuổi theo, cậu đứng lại. Chỉ cần cậu để cho anh bắt được mình, cả hai đều sẽ hạnh phúc.

Nhưng cố tình, cậu vẫn ngoan cố chạy theo một người không yêu mình, một người mãi mãi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu, chứ đừng nói là yêu cậu.

Trớ trêu thay, khi cậu ngoái đầu lại, đã phát hiện anh không còn đuổi theo cậu nữa, cũng đã rời đi.

Anh đã từng nói, dù cậu không đứng lại cũng không sao, anh vẫn sẽ mãi mãi đuổi theo cậu. Cuộc tình rượt đuổi này sẽ không bao giờ dừng lại, cho đến khi cậu không chạy nữa.

Cậu vẫn luôn tin vào những lời này, tin vào anh, ỷ lại anh, thoải mái ở bên anh mà lòng thì hướng về hắn.

Hắn không yêu cậu, cậu biết. Nhưng không hiểu tại sao, cậu lại không thể ngừng dõi theo hắn. Mỗi khi nhớ hắn, mỗi khi đau lòng, cậu sẽ hẹn anh đến cánh đồng hoa cỏ may. Giữa cánh đồng hoa cỏ may bàng bạc nhạt nắng, cậu ôm chầm lấy anh, khóc.

Còn anh, mãi mãi vẫn lặng im, nhẹ vỗ về cậu, ôm trọn nỗi niềm của cậu vào lòng, hòa với nỗi niềm của riêng anh. Đau thương một mình.

Cậu biết hết, nhưng cậu ích kỷ. Bởi cậu vẫn luôn cho rằng, anh sẽ không rời đi cậu.

Vậy mà, anh đã không còn bên cậu nữa. Cậu đã không chạy nữa, cuộc rượt đuổi kết thúc, anh cũng đã rời đi.

Nhưng mà cậu sai rồi.

Mỗi đêm không còn ai nhắn tin chúc cậu ngủ ngon. Mỗi sớm mai không có ai gọi điện kêu cậu dậy. Tới bữa cơm không ai nhắc cậu ăn. Lúc cậu bệnh, không ai chăm sóc cậu. Khi cậu đăng những dòng status không vui, không còn ai comment hỏi cậu "Làm sao vậy?"

Đến giờ cậu mới biết, tất cả những điều nhỏ nhặt quanh cậu đều có hình bóng của anh.

Cậu ép mình phủ nhận sự thật rằng, cậu cần anh biết mấy.

Cậu không biết cậu có yêu anh không. Đã có lần cậu nói "Hãy chờ em yêu anh" như một lời hứa hẹn. Nhưng chỉ có cậu biết, chỉ là cậu ích kỷ, cậu muốn anh đừng bỏ cuộc mà tiếp tục bên cạnh cậu.

Có phải cậu đang bị trừng phạt không? Trừng phạt sự ích kỷ của cậu.

Cậu gấp sách lại, không muốn tiếp tục đọc. Trong đầu cậu quay cuồng hình bóng của anh. Nước mắt lăn dài. Cậu khóc không thành tiếng.

Còn nhớ một ngày nọ, ngày hắn kết hôn, cậu ôm anh khóc nức nở. Anh hôn lên những giọt nước mắt của cậu, khẽ khàng xoa đầu cậu, siết chặt cậu vào lòng, như đau lòng, như bất lực bản thân không thể làm được gì cho cậu.

Anh đã từng yêu em như thế, anh nỡ lòng nào rời xa em.

Cậu muốn đi tìm anh. Cậu có cách để tìm anh. Nhưng cậu không dám, bởi vì cậu không biết bản thân có thật sự yêu anh không, hay đó chỉ là thói quen và sự ỷ lại.

Nước mắt lại rơi, lại rơi, rơi thật nhiều, thắm ướt khuôn mặt cậu, thắm ướt cả gối đầu, thắm ướt cõi lòng cậu.

Cậu nhớ anh, nhớ nhiều lắm, nhớ đến phát khóc, nhớ đến muốn phát điên, nhưng lại không thể làm gì. Cậu không thể lại tổn thương anh. Có lẽ anh rời đi là đúng. Anh nên rời đi một đứa ích kỷ như cậu.

Nhưng mà, cậu thật sự không muốn cả đời quanh quẩn trong hai chữ "giá như". Không muốn, thật sự không muốn.

Cậu ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu nhìn thấy anh. Anh đứng giữa cánh đồng hoa cỏ may âm u bàng bạc. Chiều ngược nắng, cậu không thấy rõ mặt anh, chỉ thấy anh đưa tay về phía cậu. Nắng trải dài, cả người anh dường như tỏa sáng.

Cậu chạy về phía ánh sáng duy nhất đó, ánh sáng ấm áp duy nhất của cậu. Nhưng khi cậu muốn ôm lấy anh, gương mặt anh gần kề nở nụ cười ôn nhu bỗng dưng sao buồn bã. Rồi anh tan biến, tan biến ngay khi tay cậu muốn chạm vào.

Cậu thức giấc, nước mắt lại rơi. Anh ơi...

Rốt cuộc thì cậu cũng đi tìm anh. Tìm tất cả những người biết anh, tìm mọi cách liên lạc với anh. Nhưng mà...

Mỗi buổi chiều, trên cánh đồng hoa cỏ may bàng bạc trắng đạm ánh hoàng hôn, những ai đi qua đều sẽ thấy một chàng trai đứng giữa cánh đồng, ánh mắt dõi về một phương nào đó, như chờ đợi, như khắc khoải, như tiếc nuối.

Gió chiều lặng lẽ thoảng đưa, đưa hoa cỏ may rũ xuống, đưa hoa cỏ may lặng yên nghiêng nghiêng theo chiều gió. Hoa cỏ may như cười.

Chung quanh chàng trai, hoa cỏ may bất động, dù gió có thổi thế nào.

Baobao77319.

: t viết mà tui cũm thấy tuii khốn nạn vãi, mà tại cảm hứng dâng trào nên pa xin lỗi tha lỗi cho pa :))

thực ra khúc sau là cậu tt á r t sửa cho nó đỡ nghẹn xíu. cậu hoàng thành tất cả r và h cũng đã tới lúc cậu đi tìm anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro