nhung cau chuyen ve tinh yeu
Tin nhắn gửi nhầm đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất.
Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!" Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau.
Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.
Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.
Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh.
Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động...
Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa".
Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới.
Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau. Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy.
Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...
Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không?
Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà.
Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh.
Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình.
Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy.
Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
Câu chuyện tình cảm động nhất
Thực tế, tình huống có theo được như câu chuyện này không ?! Chắc là không. Hắn nghĩ thế!
Một ngày, có một cậu bé nói với một cô bé " Nếu chỉ có một bát canh trường sinh , một nửa anh sẽ cho cha mẹ, nửa còn lại sẽ cho em". Cô bé đã yêu cậu bé rồi. Năm đó cậu bé 12 tuổi, cô bé 10 tuổi.
10 năm trôi qua, ngôi làng bị một cơn lũ tràn qua, chàng trai dốc hết sức cứu người bị nạn, có người già, trẻ con, có người quen biết, có người không quen biết , duy chỉ có cô gái là anh không tự mình đi cứu, sau khi cô ấy được người khác cứu rồi, có người hỏi anh rằng "Đã yêu cô ấy, sao anh không cứu cô " anh từ tốn trả lời "Chính vì tôi yêu cô ấy, tôi mới cứu người khác trước. Cô ấy chết rồi, thì tôi cũng không sống nữa" 1 năm sau đó hai người họ kết hôn. Năm đó anh 22 tuổi, cô 20 tuổi.
Về sau , cả nước mất mùa, hai người họ cũng lâm vào cảnh nghèo khó kiệt quệ. Cuối cùng chỉ còn lại một chút miến, chút miến này đủ nấu thành một bát. Anh không nỡ ăn, nhường cho cô, cô cũng không nỡ ăn, nhường cho anh ăn! 3 ngày sau, bát canh miến ấy bị mốc. Năm đó anh 42 tuổi, cô 40 tuổi.
Do ông bà trước đây là thành phần địa chủ, cho nên anh bị đem ra đấu tố. Trong khoảng thời gian này, "tổ chức" giao cho cô nhiệm vụ phải " Vạch ra giới tuyến, phân rõ trắng đen", cô nói " Tôi không biết trong bộ phận nhân dân ai là giặc, nhưng tôi biết, anh ấy là người tốt, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, thế là đủ rồi." Tiếp đó, họ bên nhau lần lượt chịu từng cái tát một. Treo biển làm du lịch, đôi vợ chồng trong những năm tháng khó khăn đã nhận ra số mệnh tương đồng ! năm đó anh 52 tuổi, cô 50 tuổi.
Rất nhiều năm qua đi, ông và bà cùng nhau tập luyện khí công, rèn luyện sức khỏe. Thời kỳ này họ đã chuyển về thành phố, sáng sớm mỗi ngày đều đi xe bus đến công viên trung tâm, có người thanh niên thấy vậy nhường chỗ, nhưng hai người đều không ai chịu ngồi vì người còn lại phải đứng, họ tay trong tay dựa vào nhau, trên khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc. Những người trên chiếc xe ấy xúc động mà đều tự động đứng dậy. Năm đó ông 72 tuổi, bà 70 tuổi.
Bà nói " Nếu 10 năm nữa chúng ta cùng chết, tôi sẽ trở thành ông còn ông sẽ trở thành tôi, để ông cũng được uống phần canh trường sinh mà ông tặng".
Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.
- "Từ" là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.
- "Bi" là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.
Như vậy ''Từ, Bi'' là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. "Từ, Bi" trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải "tu tập". Cần nhiều thời gian, để quan sát, để lắng nghe, để thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.
- "Hỉ" là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.
- "Xả" là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/anh, em/anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.
* Nhắn nhủ: Này người trẻ, bạn nghĩ về tình yêu của mình đi, có "từ bi hỉ xả không"? Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng "Người yêu ta có hiểu niềm vui nỗi khổ của ta không? Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không? Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?..." Và tự hỏi lại mình, liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình?! Liệu tình yêu của bạn đã đủ "từ bi hỉ xả"?!
Anh có nắm tay em
Thursday, 18. October 2007, 12:06:54
Chuyện hay về tình yêu
Anh luôn nắm chặt tay em, cả khi em không cần sự ấm áp của bàn tay anh
Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.
Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy.
Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.
Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc ôtô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.
Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.
Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hy sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.
Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: "Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?". Trong bức tranh hoạt họa, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ "mãi mãi", nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?
Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...
"Khi đại nạn đến,
anh có thể nắm chặt tay em không?"
Hạnh phúc bắt đầu từ điều gì, anh nhỉ?
Monday, 15. October 2007, 15:03:44
Chuyện hay về tình yêu
Hạnh phúc bắt đầu từ cái gì anh nhỉ?
Thú vị lắm nhé, tự nhiên em ngồi rồi phát hiện ra hạnh phúc là những điều thật nhỏ, giản dị mà trước đây em chưa có.
Hạnh phúc là trời mưa, hai đứa hai cái áo mưa đi dạo phố. Là khi mặc chung một cái áo mưa, em gục đầu vào vai anh ngủ ngon lành. (Lúc đầu định giả ngủ rồi mơ màng lúc nào không biết). Là khi quên áo mưa, em núp sau lưng anh tránh gió, tránh mưa... Hay ngớ ngẩn nhất là ngồi mỗi một chỗ mà ướt sũng.
Hạnh phúc là ngồi trong một cái quán nhỏ, vắng, yên tĩnh, trò chuyện trên trời duới biển, em cứ bi bô như chim hót, thỉnh thoảng anh khen hay động viên.
Hạnh phúc là khi anh tay xách nách mang, túi lớn túi bé, còn em thì chẳng xách gì, tung tăng đi lại. Anh cứ cười, thế thôi.
Hạnh phúc là chuyến đi chơi, em gối đầu lên chân anh chơi bài, co ro trong cái rét miền núi, rồi khi làm bất cứ việc gì, đi chỗ nào, cũng có anh dõi theo.
Hạnh phúc là lúc phát hiện ra... vết răng trên vai anh. Thấy anh cắn răng chịu đau cho em để lại... dấu vết trên vai, thương!
Hạnh phúc khi mở mắt ra sau một giấc ngủ thấy anh ngồi ở đó, lặng lẽ mỉm cười. Anh biết không, em là người nhạy cảm, có thể bật dậy bất cứ lúc nào có người bước đến gần, nhưng em biết anh sẽ bảo vệ em, giữ gìn em, nâng niu và trân trọng em.
Hạnh phúc là khi hai cái gối đập vào đầu nhau cứ bôm bốp. Mình đánh nhau vờ thôi, nhưng đau thì đôi khi là thật.Nhưng anh có thấy những lúc đấy thật vui không?
Hạnh phúc khi xoa đầu anh. Và anh cười, để yên như thế. Diễn giải một chút nhé. Con trai các anh rất ghét xoa đầu, nhất là bị con gái xoa đầu thì cực ghét. Em lại là đứa trái khoáy, rất khoái xoa đầu con trai...
Hạnh phúc đơn giản là một chiều trốn giờ làm đi chơi, ăn uống linh ta linh tinh, anh nhỉ?
Hạnh phúc là khi anh kể về những cô gái vây quanh anh, nhưng anh chỉ ở lại với em thôi.
Hạnh phúc là lúc anh đưa em về vì không muốn em cô đơn trên con đường đấy.
Những lúc như thế thấy yêu anh vô cùng...
Chẳng có cảm xúc cho một nụ hôn đầu ngô nghê, trong chếnh choáng hơi rượu và cảm giác chơi vơi. Nhưng lại có cảm giác bình yên trong những câu chuyện giản dị, trong những hành động mà anh bảo rằng nho nhỏ. Tự thấy hạnh phúc là những điều hết sức giản dị, gần gũi quanh mình mà mình cứ cố với theo những thứ ở xa. Thấy tình yêu chẳng phải là điều quá phức tạp. Em đã hiểu thật sự tình yêu là thế nào, không phải chỉ có cứ cho đi, cứ tha thứ. Em đã biết cảm giác của việc "nhận lại". Cảm ơn anh vì đã yêu em.
Đêm yêu thương
Wednesday, 29. August 2007, 03:08:37
Truyện ngắn hay, Chuyện hay về tình yêu
Đêm cuối thu se lạnh. Khu công viên nằm yên ả trong bóng tối. Mặt hồ đen thẫm, mênh mang. Tiếng sóng vỗ bờ như lời thì thầm yêu dấu. Từng đôi trai gái sánh vai trên lối đi, dưới những vòm cây san sát. Đêm bao dung và dịu ngọt. "Nơi này dường như chỉ dành cho những người yêu nhau...".
Thương cười khe khẽ, ngả đầu vào vai anh tin cậy. Anh vuốt nhẹ mấy lọn tóc lòa xòa trên má Thương.
- Em cười gì thế? Có chuyện vui à? Nói cho anh vui cùng nào?Thương ngước nhìn khuôn mặt của anh đang dịu dàng cúi xuống. Anh cao hơn Thương hẳn một cái đầu nên muốn nhìn thấy mặt anh Thương lại phải ngước lên. Cô tinh nghịch kéo mũi anh.
- Vâng! Dễ chịu quá! Anh kể chuyện đi!
- Lại anh kể, lần nào cũng anh kể à? Chả lẽ em không có chuyện gì để nói cho anh nghe sao?-Anh lườm cô, chẳng rõ là âu yếm hay trách móc.
- Chỉ đi với anh là em thấy vui rồi. Em chẳng còn biết nói chuyện gì nữa cả-Thương thật thà.
- Anh nhìn kìa, nhiều sao chưa!-Thương chăm chắm nhìn lên vòm trời bồng bềnh sao. Giữa thành phố ồn ào, thật hiếm khi được nhìn thấy cảnh tượng huyền ảo ấy. Thương chợt nhớ những đêm rất nhiều sao, hai mẹ con cùng ngồi lặng bên thềm. Thương thích những vòm đêm sao dát bạc, mẹ có vô số câu chuyện kỳ lạ về sao để kể cho Thương nghe. Trí tưởng tượng đưa Thương về những câu chuyện cổ tích xa xưa... Thương quên mất có anh ở bên.
Anh châm lửa hút thuốc, khẽ thở dài. Mùi thuốc lá làm Thương khó chịu cô nhăn mũi:
- Anh lại hút thuốc! Anh thừa biết là em không thích, thế mà anh cứ hút!
- Anh xin lỗi! Anh lạnh...
Thương nghẹn cả cô. Anh giụi tàn thuốc xuống cỏ. Những đốm lửa nhỏ xíu yếu ớt lóe lên rồi tắt lịm.
Thương ngồi thừ mặt, cảm thấy cái lạnh lẽo đâu đây như luồn qua từng sợi tóc. Chỉ bên anh là ấm áp, Thương muồn ào vào lòng anh tìm sự chở che nhưng không dám. Thương kín đáo và ngại ngần. Anh rất gần ngay bên Thương, lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng vòng tay để kéo Thương vào lòng. Thương cố dựng lên khoảng cách. Niềm mặc cảm bởi nỗi bất hạnh của mẹ làm Thương dè dặt. Một lời thì thầm kiêu căng và cố hữu vang lên: Đừng vội tin! Đừng yêu ai hết mình! Mẹ... Mẹ ơi!...
Thương cắn môi, bứt nát từng ngọn cỏ ướt sương tội nghiệp. Bỗng Thương rùng mình, có cái gì buồn buồn lành lạnh trên cổ. Thương đưa tay sờ sờ.
- á... Thương hét lên hãi hùng. Anh hất nhanh xuống đất một con sâu. Thương ôm choàng lấy anh, òa khóc. Nhịp tim anh rất gần, dồn dập. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt, siết mạnh đôi vai run rẩy của Thương.
- Đừng sợ... Thương! Anh hất nó đi rồi mà...
Anh thì thầm. Nước mắt Thương chan hòa, ướt đẫm ngực áo anh, không phải vì sợ sâu nữa.
Sương xuống nhiều hơn, Thương so vai đứng dậy, vuốt lại mái tóc rối.
- Mình về đi anh!
- Ừ... Anh uể oải.
Thương muốn nói với anh một điều gì đó thật thân ái. Một lời yêu thương, để từng đêm về cô không phải thao thức vì nuối tiếc, vì giận mình.
Thương không sao nói được, lại vẫn ngồi im lặng sau lưng anh như bao lần.
- Em ngồi gần lại một chút đi!.
Thương nhích nhích lên, chạm vào tấm lưng to khỏe của anh.
- Chỉ đặt tay lên hông anh cho gần gũi cũng không được sao?
- Thôi... anh... người ta nhìn thấy, em ngại lắm!
- Chúng mình yêu nhau cơ mà? Sao cái gì em cũng ngại và không dám thế?
Anh lại thở dài. Thương sợ những cái thở dài thầm kín của anh.
- Anh về nhé!
- Chỉ thế thôi sao? Em không hẹn lần sau với anh à?
- Thì...
- Thứ bảy phải không?-Anh ngắt lời Thương-Thôi, anh về đây!
Thương buồn bã nhìn anh quay xe. Cô lầm lũi đi vào ký túc xá. Tại sao mình lại như thế chứ? Không, mình yêu anh, mình phải làm sao đây?
Lau vội những giọt nước mắt đang trào ra, Thương không muốn ai nhìn thấy mình khóc.
- Lại giận nhau à? Yêu với đương như thế làm gì cho mệt chứ? Như tao đây này: tự do, hạnh phúc!-Vân "béo", cô bạn thân tốt bụng của Thương cao giọng-Mà sao người ta cũng yêu được mày cơ chứ...
Đẹp, học giỏi. ừ mỗi tội như hoang đảo ấy. Phải cởi mở một chút chứ...
- Thôi mà Vân, nói ầm lên thế cho mọi người cười à?
- Cười hở mười cái răng! Tôi chỉ mong ai cũng cười được thôi, âu sầu như cô mệt lắm. Đi mà rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn kìa, 22 tuổi rồi đấy, chẳng có bé bỏng gì nữa đâu-Nó dí tay vào trán Thương, nguýt dài.
- Mai mình về nhà. Nhớ mẹ quá Vân ạ!...
- Ừ, về đi. đừng làm mẹ buồn đấy nhé. Chuẩn bị đồ đạc đi rồi mai về sớm.
Thương về chuyến xe sớm nhất. Cô xuống bến lúc thị trấn bắt đầu tỉnh giấc. Từ đây đã nghe thấy tiếng sóng biển thì thầm. Sương nhè nhẹ, trong lành và dịu mát. Những người chở xe ôm ồn ào chen lấn nhận khách:
- áo xanh... áo xanh...
- Tóc ngắn... áo đen...
Thương cố gắng chen xuống để khỏi bị túm áo kéo đi. Cô nhanh chóng thoát khỏi đám đông ồn ào nhốn nháo, phải lắc đầu nguầy nguậy để không bị mấy anh chàng chở xe ôm dai như đỉa bám theo.
Thương đi bộ chầm chậm, cảm giác như xa nhà đã lâu lắm rồi. Một tháng kia mà. Thời gian ấy đủ để thấy những vạt hoa dại ven đường úa tàn, xơ xác...
Có ai đó đã đi lấy bèo thật sớm, làm rơi những cánh bèo tấm li ti xanh ướt trên mặt đường đá dăm. Người đi đường lẻ tẻ, thưa thớt. Chủ nhật mà. Thương nghe rõ tiếng bước chân mình lạo xạo...
Thương rẽ vào cái ngõ trúc quen thuộc. Chú mèo tam thể của Thương đang ngồi "rửa mặt" ngay lối đi. Thương bế bổng chú mèo xinh xắn:
- Miu miu của chị, chóng lớn quá!
- Mẹ ơi, con đã về! Thương vừa chạy vào sân vừa gọi ầm lên. Mẹ lúi húi đi từ vườn ra cười cười:
- Sao con về sớm thế? Lại đi bộ à? ¡n sáng chưa? Có đĩa xôi gấc bà vừa cho kìa, món con thích đấy. Thương vui vẻ sà đến bên đĩa xôi nhón một miếng.
- Trời đất! Con gái lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy. Tay chân bụi bẩn thế kia. Ra rửa mặt đi Thương này!
- Vâng! Con ra ngay đây mẹ ạ!
Thương vục tay rửa mặt, nước mưa trong và mát.
- Sao con không về từ hôm qua?
- Con bận một chút mẹ ạ. Con nhớ mẹ quá nên sáng nay con về sớm mà.
- Dạo này con gầy thế? Con thức khuya à? Mắt quầng hết cả lên kìa. Phải ăn uống đầy đủ nhé, đừng có mà "giữ eo" rồi ốm đấy!
- Mẹ thật! Con làm gì có eo để giữ cơ chứ. Hôm nay mẹ có đi dạy thêm không ạ?
- Không! Mẹ không dạy chủ nhật nữa.
- Ôi, thích quá! Thế là mẹ ở nhà cả ngày à?Mẹ cho con ăn cua bể nhé?
- Cái trán này là bướng lắm đấy!-Mẹ âu yếm gõ vào trán Thương. Mắt mẹ rạng người niềm vui...
Thương thấy lòng mình lâng lâng vui sướng. ở bên mẹ, Thương luôn thấy sự yên bình. Thương chợt băn khoăn, có nên nói với mẹ về anh không? Mẹ có bằng lòng không nhỉ? Chắc là không đâu, mẹ bảo Thương hãy lo học cho tốt, đừng có nghĩ vội đến chuyện yêu đương... Thương lại thấy buồn... Mà hình như anh với Thương không hợp nhau. Hồi đầu anh chiều theo Thương mọi chuyện, còn bây giờ anh cứ thế nào ấy. Anh bảo Thương là người không có lập trường và anh buồn hơn trước, không hài hước, hóm hỉnh nữa. Tại sao lại như thế, Thương không hiểu nổi. Thương ít nói và lặng lẽ, còn anh cứ luôn mạnh mẽ và ưa khám phá. Có lẽ vì thế mà không hòa hợp chăng? Thương thở dài mà không hay mẹ đến bên từ lúc nào:
- Sao con lại thở dài? Có chuyện gì vậy? Nói cho mẹ nghe đi Thương!
Mẹ vuốt tóc Thương lo lắng. Đôi mắt vốn buồn thăm thẳm của mẹ như ngợp đầy bóng đêm...
- Không... không có chuyện gì mẹ ạ-Thương lúng túng chống chế.
- Đừng giấu mẹ! Nói xem mẹ có giúp được gì không nào?
- Con... con không có chuyện gì mẹ ạ?-Thương không dám nhìn vào đôi mắt mẹ, cúi gằm mặt.
Mẹ ngồi xuống bên Thương, nói nhẹ như hơi thở:
- Con yêu rồi phải không? Mẹ cũng từng như thế mà... Con là người biết suy nghĩ. Nhưng con yếu đuối lắm... Mẹ không cấm đâu. 22 tuổi rồi. Con đã lớn và hãy tự biết quyết định. Mẹ sẽ chờ nghe con nói chuyện với mẹ. Con sẽ không chọn lầm người chứ, Thương?
Thương ngỡ ngàng nhìn mẹ, nước mắt ứa ra nghèn nghẹn. Thương gục vào vai mẹ:
- Mẹ! Con yêu mẹ... Con chỉ yêu mẹ thôi!
- ừ, mẹ vui lắm. Con là niềm tin của mẹ. Đừng giận và hiểu lầm bố. Bố con là người tốt, rất tốt. Bố và mẹ có lý do để không thể chung sống nhưng vẫn luôn tôn trọng và nghĩ tốt về nhau. Mẹ không đau lòng vì điều đó, mẹ có con mà. Con phải kính trọng bố. Đừng nghĩ mẹ là người bất hạnh. Con lớn rồi! Hãy suy nghĩ và hãy nói với mẹ những lời nói tự tin, Thương nhé!
- Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Mẹ đừng giận con nhé! Con sẽ suy nghĩ kỹ và khi nào con tự tin con sẽ nói với mẹ, mẹ nhé?
Mẹ cười run run. Thương ôm lấy khuôn mặt mẹ. Mẹ là người phụ nữ đẹp. Mẹ luôn luôn mang cho Thương niềm tin và sức mạnh. Thương lớn rồi, Thương không thể mãi là cô bé con quen được chở che và yếu đuối...
--o0o.--
Thương hồi hộp quá khi thứ bảy lại đến. Thương bồn chồn nhìn đồng hồ. Chưa bao giờ anh trễ hẹn, chưa bao giờ Thương mong anh như thế này. 15 phút... 20 phút... 30 phút... Hay anh giận không đến nữa? Một nỗi xót xa, ân hận dâng lên. Thương cảm thấy mình cô đơn quá. Gương mặt đăm chiêu, với ánh mắt buồn buồn và thiêu đốt của anh cứ hiện lên rõ mồn một: "Em yêu anh thật lòng đấy chứ? Anh có cần cho cuộc sống của em hay không? Sao em cứ xa vời như thế? Có bao giờ em thấy mong anh đến cháy lòng không hả Thương? Chả lẽ tình yêu của chúng mình chỉ thế này thôi ư? Em chưa tin anh? Em chẳng bao giờ bộc lộ mình cả? Em cứ giữ kín mọi chuyện cho riêng mình. Tại sao em không sẻ chia niềm vui, nỗi buồn với anh? Tại sao? Thương? Trả lời anh đi? Anh chỉ yêu mình em! Biết không?...".
Dòng người nối nhau chảy qua nhòe nhoẹt. Cô gái trẻ đẹp nào, gương mặt tràn trề hạnh phúc ngồi sau xe ôm chặt người yêu. Họ lướt qua Thương để lại làn gió lạnh. Chưa bao giờ Thương dành cho anh niềm vui ấy...
Thế là anh không đến. Thương lại quay về phòng mình, nỗi trống trải ngập lòng. Vân đang ngồi chăm chú với sách vở. Thương lên tiếng thở dài hỏi bạn:
- Không đi chơi à Vân?
- Giận nhau thật à?Anh ấy không đến à?
Thương lắc đầu chán nản:
- ừ, có lẽ anh ấy bận. Tụi mình đi chơi đâu đi?
- Thôi, xuống mà nghe điện đi. Anh ấy sắp gọi đấy!
Thương chạy vội đến phòng điện thoại, mừng lo khấp khởi.
- A lô! Phải Thương không? Anh đây!
- Vâng, là em ạ!
- Anh xin lỗi vì không kịp báo cho em. Cơ quan có việc, anh phải đi công tác gấp từ sớm, mai mới về được. Em rủ Vân đi chơi nhé!
- Vâng... không sao đâu ạ...-Thương ấp úng.
- Em có buồn không?
- Không... ạ!
Thương nghe tiếng anh thở dài qua máy. Im lặng... Tiếng anh khe khẽ:
- Em nói đi? Sao im lặng thế? Anh rất nhớ em!
- Dạ... em. Công việc của anh tốt cả chứ ạ? Mai anh về lúc nào?
- ừ, cũng tốt, còn ngày mai nữa là xong. Anh phải đi tàu về buổi tối. Đón anh nhé?
- Đón ư? Anh về chuyến nào?
- 11 giờ đêm.
- Ôi, không được đâu! Muộn thế làm sao em đi được!
- Ừ, em không phải đón đâu! Muộn quá mà. Thôi nhé, chào em!
Tiếng cúp máy đánh "cạch" vang lên khô khốc, lạnh lùng. Thương hụt hẫng buông máy, cố tươi tỉnh khi bước vào phòng, Vân nháy mắt:
- Hết buồn rồi chứ? Đọc báo đi này. Còn tớ đi ngủ đây, thứ bảy mà, được phép đi ngủ sớm, Thương nhỉ?
- Mình cũng đi ngủ luôn đây?
- Sao thế? Một chuyện lạ có thật! Chẳng biết gió mùa đông bắc có về sớm không?
Nó ngúc ngoắc cái đầu rồi lăn xuống giường. Hôm nay hai đứa ngủ chung. Một lúc sau Vân đã ngủ say. Thương cứ thao thức mãi, không ngủ được. Chuyến tàu đêm đi qua, ga ngay sau trường nên giường cứ rung lên theo nhịp tàu. Thương úp mặt xuống gối, bịt tai lại để không sao phải nghe tiếng còi tàu đang hú lên lanh lảnh, ráo riết. Cô lay Vân dậy.
- Chuyện gì thế?... Vân ngái ngủ.
- Dậy đi, Thương hỏi một tí thôi!
- Chưa ngủ à? Nói mau đi, người ta đang díp cả mắt vào đây!
- Nếu người yêu Vân về vào một chuyến tàu muộn thế này, Vân có đón không?
- Đón chứ! Muộn hơn cũng đón! Nhưng chỉ tội chẳng có ai yêu tôi mà đón. Ngủ đi! Rõ là ngốc!
Vân đã ngủ luôn được. Thương cố ru mình vào giấc ngủ mệt mỏi...
--o0o--
Thương giụi mắt mấy lần, không tin nổi vào mình nữa. Anh bước xuống sân ga, khoác vai một cô gái lạ hoắc. Họ cười vui vẻ với nhau, đi qua trước mặt cô. Thương gọi đến khản giọng mà anh không quay lại. Sân ga gắng hoe, chỉ có đêm tối bao bọc. Đèn hiệu sáng xanh đỏ như ma trơi. Những dòng đường ray, những đoàn tàu đen xì như một lũ rắn khổng lồ gầm gừ, đe dọa... Thương hoảng hốt chạy theo anh mà không nổi, dường như có bàn tay vô hình nào đó kéo Thương lại.
- Đợi em! Đợi em... với... ới!...
- Thương! Thương! Nằm mơ à?
Thương choàng tỉnh vì cái đập vào vai của Vân. Nước mắt vẫn đầm đìa, tức tưởi.
Thương vừa khóc, vừa cười:
- Chỉ là một cơn ác mộng, Vân ơi, mình sẽ đi đón anh ấy!
- Nói gì thế? 7 giờ sáng rồi đấy! Con gái "ăn trưa ngủ ngày", ế mất thôi.
Thương nhảy chân sáo đến bên cửa sổ. Nắng sớm còn ướt sương ùa vào phòng rười rượi.
- Anh sẽ rất vui! Mình sẽ đi! Nhất định là như thế! Thương nói lầm thầm, niềm vui len lỏi, Thương quay lại cười thật tươi với Vân. Nó cứ tròn mắt nhìn Thương từ đầu đến chân:
- Thần sầu của tôi, mi có bị làm sao không đấy?
- Có, bị vui! Rửa mặt rồi đi ăn sáng. Có hàng bún ốc mới mở ngon lắm, thèm không? Thương sẽ chiêu đãi!
- Amen! Chủ nhật không buồn! Vân cười giòn giã, đôi má phinh phính, đỏ ửng nhìn chỉ muốn cắn.
--o0o--
Thương phát run lên vì hồi hộp. Thương hít thở thật sâu để trấn tĩnh. Đèn báo tàu sắp về nhấp nháy, sân ga đẹp kỳ ảo. Hương hoa sữa nồng nàn làm sao. Tàu sắp về! Người đưa tiễn hối hả ào về phía sân ke bên dòng ray. Tiếng còi tàu mỗi lúc một gần, vang vọng. Thương đặt tay lên nơi có trái tim bé nhỏ đang đổ dồn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Thương đứng khuất dưới bóng cây hoa sữa nhìn ra.
Đoàn tàu lừng lững vào ga, xả hơi hãm phanh ken két rồi dừng hẳn... Người trong các toa nhốn nháo. Anh bước xuống sau cùng. Bình thản. Chậm chạp. Anh lơ đễnh bước qua phía Thương, vẻ mặt bâng khuâng tìm kiếm. Không trốn được nữa, Thương chạy ào đến bên anh:
- Anh! Em đây!
- Anh biết thế nào em cũng đón anh mà. Cảm ơn em! Anh mừng lắm! Anh ôm Thương đến nghẹt thở, thì thầm vỗ về...
- Đừng khóc nữa Thương!
- Em xin lỗi... Đừng... giận em nhé!
- Tàu đi rồi kìa! Tàu về có muộn không em?
Thương mỉm cười lắc đầu nhè nhẹ. Con tàu khuất dần, tiếng còi lại vang lên thiết tha, rộn rã. Họ yên lặng đi bên nhau. Bàn tay khỏe mạnh, ấm áp của anh nắm chặt những ngón tay run rẩy lạnh cóng của Thương như truyền sức mạnh. Thương đang nghĩ đến mẹ. Mẹ sẽ không giận con phải không mẹ? Con lớn rồi mà...
Công thức bánh tình yêu
Thursday, 26. July 2007, 09:54:40
Chuyện hay về tình yêu
Hãy cho tình yêu vào một chiếc khuôn thời gian. Rất nhiều sự thủy chung, rất nhiều nụ cười đã được đun trong nồi kỷ niệm cho đến khi nóng chảy. Vài muỗng thành thật, một gói tha thứ, một ít xa cách để làm đậm đà thêm nhân bánh. Bạn trộn thật đều tay hỗn hợp trên, bỏ thêm vài giọt lãng mạn rồi đưa bánh vào lò nướng. Trong lúc nướng hãy luôn chăm sóc nó cẩn thận, đừng mãi vì công việc và những điều gì khác mà bỏ lơ chiếc bánh. Nó sẽ cháy đen và bạn chỉ có thể ăn được toàn vị đắng mà thôi. Khi bánh đã chín vàng, hãy mang nó ra khỏi lò nướng và phết trên mặt bánh một lớp mứt niềm tin, hãy làm cho niềm tin phủ đều lên bánh. Bánh này chỉ dành cho hai người ăn mà thôi, không thể chia sẻ cho người thứ ba vì chiếc bánh sẽ không còn trọn vẹn nữa và thực tế cho thấy rằng có người nghiền món này đến độ đầu bạc răng long vẫn còn ăn, có người chỉ một đôi lần là phải dẹp lò, đổ bột. Vì vậy các bạn hãy biết thêm gia vị thích hợp cho tình yêu của mình và hãy dùng vài miếng bánh tình yêu mỗi ngày để cảm nhận thêm vị ngọt ngào của cuộc sống.
tình yêu là cốc nước trắng?!
Thursday, 16. August 2007, 13:12:03
Chuyện hay về tình yêu
Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:
- Đố bạn Tình yêu là gì?
Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:
- Chị cho em một ấm trà, một cốc cà phê đen, một cốc cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly champagne.
Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói:
- Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao?
Tình yêu không như ấm trà bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.
Anh ta lại nhấp một ngụm cà phê đen và nói:
- Tình yêu mang hương vị của cốc cà phê này. Lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.
- Nhưng tình yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.
Dứt lời anh ta đổ cốc cà phê ấy đi và nói:
- Tình yêu như ly rượu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.
Anh ta lại uống ly champagne.
- Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.
Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.
- Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu, cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ!
Tình yêu là cốc nước trắng.
Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to.
Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai.
Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...
Anh và Em và Mưa...
Tuesday, 14. August 2007, 02:28:48
Chuyện hay về tình yêu
Anh
Em!
Lại mưa kìa, ta đang hoà vào mưa, trong veo, mát lành. Mưa ôm lấy ta, như bàn tay em từng ngón đan khẽ vào tay ta khi lần đầu tiên ta và em cùng lang thang trong mưa. Một cảm giác ấm áp lạ kì khi cánh tay ta ôm lấy em, hương thơm nhè nhẹ lan toả, như tiếng hát từ trái tim em đang vang vọng nơi ta...
Từng giọt mưa trong veo như ánh mắt. Tiếng mưa réo rắt, ta thấy như tiếng cười giòn tan của em ở đâu đây rất gần mà rất xa. Ta yêu em từ ánh mắt nhìn trong trẻo, từ giọng cười rộn rã đó.
Em đến từ những cơn mưa mùa đông lạnh giá - mà quanh em lan toả những hơi ấm diệu kỳ. Em cho ta biết yêu hơn cái lạnh lẽo của mùa đông, biết lang thang trong buốt giá để nhìn ngắm nỗi cô đơn khi quanh ta không có tiếng em cười, để nhớ, để được chạm vào những cảm xúc của em, để được hát như em thường hát, để ta biết biết yêu em hơn cả trái tim mình.
Ta đã yêu em từ những xúc cảm mong manh ấy... Và giờ đây, những giọt mưa mùa hè rơi dịu mát, ta cũng ướt trong mưa nhưng không có tiếng em cười. Nhớ em, nỗi nhớ lúc nào cũng trực trào lên thành giông bão. Em đã đến cùng mưa mang những yêu thương nhẹ nhàng và ta đã yêu em chân thành. Nhưng ta đã nhận ra rằng, chỉ chân thành thôi là không đủ, thương yêu vụng về làm em bối rối, buồn và mệt mỏi ...
Thế rồi cũng em cùng mưa đã rời xa ta, mà không phải, chính ta đã đẩy em rời xa ta trong cơn mưa đầu hạ... Ta đã nói yêu em, và chính ta cũng đã nói rằng hãy rời xa ta em nhé !
Ta cùng với những yêu thương vụng về kia làm trái tim em tan vỡ. Cơn mưa chiều hôm ấy vỡ oà những thổn thức nơi em . Nước mắt em không chảy nhưng trái tim thủy tinh và những yêu thương trong lành nơi em thì vụn vỡ tan chảy trong mưa - ta biết chứ . Em không khóc vì mưa rơi vào mắt em rồi! Ta muốn , muốn lắm chạy về phía em ôm chặt lấy em, không để em rời tay ta nữa nhưng ta đã không thể làm thế. Và mưa đã giấu em, em chìm khuất, chỉ còn lại nơi ta là mắt bão...
Ngốc nghếch vụng về, trái tim ta đánh rơi nơi những đam mê nhỏ nhặt, tất cả yêu thương ngọt ngào em trao và ta ấp ủ. Mưa vẫn đang rơi, rơi qua kẽ tay như ngón tay em tuột khỏi tay ta. Ta không đủ dịu dàng , không đầy kiên nghị, và chẳng hề lãng mạn nên ta chẳng thể giữ nổi em bên mình.
Tình yêu của ta không đủ lớn để ôm trọn trái tim em, không ngọt ngào đầy mơ mộng như em hằng mong ước, em vẫn yêu và bên ta,dù đôi lúc em buồn, em thơ thẩn, khóc một mình mà ta không hề hay biết. Vô tâm quá phải không em?
Ta thường nói với em: Đừng lo nghĩ vẩn vơ về một ngày tình yêu tan vỡ, luôn tin tưởng vào tình yêu đích thực - dù có đôi khi nó không trọn vẹn và hãy luôn nhớ về nơi tình yêu bắt đầu...
Có bao giờ em còn tin tưởng, có bao giờ em còn trông đợi tình yêu muôn màu, đẹp và lãng mạn như trong những giấc mơ cổ tích của em?
Có bao giờ em muốn nhìn về quá khứ về nơi có tình yêu bắt đầu? Chỉ nghĩ đến đó thôi, trái tim ta đã đầy mưa tràn vào tê buốt. Một lời xin lỗi chẳng bao giờ ta dám nói, vì xin lỗi chẳng bao giờ là đủ...
Em
Anh!
Mưa, mặt hồ không êm ả, sóng xô mạnh vào kè đá, gió thổi ngược phía em đang bước đi như kéo em về quá khứ. Mưa từng đợt hối hả luồn vào trong tóc như tiếng thở than của mảnh hồn đã từ lâu dồn đắng. Những cơn mưa của em ngày trước, em thường hát, nhắm mắt và cảm nhận: Kiss of the rain rồi em mơ một ngày nào sẽ đến, anh nắm tay em bước lang thang trên những con đường vắng, mưa nhạt nhoà mà trái tim ấm áp, đầy hạnh phúc. Và rồi... "Kissing in the rain".
Chỉ nghĩ thế em lại tự mỉm cười. Em vẫn thường lang thang như thế trong những cơn mưa mùa đông, tự gặm nhấm những ý nghĩ của riêng mình để cảm nhận cái giá lạnh đến tê người mà thấy tim mình vẫn ấm, để thấy mình đang sống và sẽ yêu. Em đã được gặp anh, nụ cười hiền không hẳn đẹp, giọng nói ấm áp nhưng chẳng hề cuốn hút, thế mà trái tim em lại rung lên những xúc cảm nhẹ nhàng, kỳ lạ.
Một nỗi nhớ vô hình trong câu thơ em viết, trong những khúc hát ngọt ngào. Vì em kiêu hãnh, em bướng bỉnh, em không tin tình yêu thật sự đã đến nơi em và cả anh nữa nhưng những yêu thương chân thành dịu dàng không hời hợt, ánh mắt nhìn làm em bối rối và rồi khi lang thang trong mưa cả những khi nghe tiếng mưa đêm em chợt nhận ra ở đâu đây nỗi nhớ... EM NHỚ ANH!
Em nhớ những SMS nhắc em mặc ấm vào trời lạnh, nhắc em mang áo mưa, nhắc em hôm nay đừng lang thang mưa nhé, một đêm mưa em thầm ước giá như... SMS đến: "...nghe tiếng mưa đêm thích thật, giá như em ở bên anh lúc này..." và em biết nơi xa, ai đó cũng mong một điều giá như...
Em đã nhận ra tình yêu của trái tim mình anh ạ... Mong ước của em đã là hiện thực, em đã được cùng anh bước trong mưa trên những con đường, tim em cất tiếng hát, một niềm hạnh phúc khi được nhìn vào đôi mắt cảm nhận tình yêu từ sâu thẳm trong anh, nắm chặt tay anh, em hát và tin tưởng...
Vậy mà hôm nay mưa, mưa mùa hạ xua tan đi oi ả lại kéo về trong em những muộn phiền. Em bước dưới mưa chợt thấy lạnh, thấy trái tim mình tê buốt. Một sự thật rõ ràng, sao em thấy mơ hồ, không tin tựa như ảo giác. Anh đã thực sự rời xa em, xa khỏi cơn mưa đầu hạ này: "Hãy rời xa anh em nhé".Từng tiếng vang lên em nhức nhối, ngỡ ngàng. Em đã chẳng hề níu kéo. Em đã bước đi lặng lẽ mưa ồn ào rơi xuống, trái tim kiêu hãnh không cho phép nước em mắt rơi để anh nhìn thấy, bản tính bướng bỉnh cố hữu không cho bước chân em chậm lại ngóng chờ. Em bước nhanh hơn, mưa đầy trời sao còn cứ chạm vào mắt em rồi rơi xuống để vị mưa mằn mặn?
Anh! Phải chăng vì em bướng bỉnh, phải chăng vì em kiêu hãnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi ồn ào quá làm anh mệt mỏi?
Em yêu anh bằng cả trái tim chẳng mong chờ những lời hứa cho tương lai, chỉ hy vọng thôi, hy vọng vào tương lai tươi đẹp nơi đó em có anh bên cạnh trên mỗi bước đường . Thế có phải là đòi hỏi quá nhiều hay ích kỷ?
Từ nơi anh cho em cảm nhận một tình yêu chân thành nhưng em lại không hề cảm nhận được một ánh sáng nào soi về phía tương lai. Những khi em trùn bước, những khi em cần chia sẻ anh không có bên em. Một cảm giác bất an, lạc lõng và hụt hẫng. Vì nhiều lý do lắm em chẳng trách hờn anh. Tự thấy buồn, trống trải và em khóc nước mắt một mình, anh có biết?
Em vẫn yêu anh, tin tưởng nhưng đôi khi em lại thấy lo sợ, những ý nghĩ vẩn vơ: em sợ một ngày nắng vỡ thành mưa, sợ một ngày những thương yêu kia chỉ là kỷ niệm. Những vu vơ kia giờ đây lại trở thành sự thật. Em chẳng còn đủ niềm tin, mặc dù những giấc mơ cổ tích của em ko bao giờ hết. Em vẫn hoài vọng về quá khứ, nơi ấy có một tình yêu đã bắt đầu, em đã hát và lúc này đây: Crying in the rain. Nhưng anh ạ, em vẫn cười, nụ cười anh bảo khiến cho anh cảm thấy cuộc sống đẹp và rộn rã hơn, em cười để giấu đi nước mắt cho riêng mình.
Em vẫn ngốc nghếch vẫn mơ hồ hy vọng lúc nào nơi anh nơi anh cũng làm em bối rối, bâng quơ, em mong chờ những điều chẳg bao giờ đến. Còn giờ đây nơi em là hụt hẫng, là rạn vỡ, là không thể nói thành lời.
Em sẽ không học cách quên dù em không muốn nhớ!
Quanh em, chỉ còn tiếng mưa...
@Sưu tầm
Dành cho ấy
Tuesday, 12. June 2007, 11:41:08
Nhật ký, Chuyện hay về tình yêu
Lời hắn đã nói ra, rồi lại bị lý trí che mất. Giờ hắn lại muốn nói ra điều đó một lần nữa, bằng con tim...!
Ấy biết không ?
...Không biết bao nhiêu lần Tớ nhìn lên bầu trời đầy sao kia để ước nguyện ...
Tớ ước rằng chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau ...
Tớ ước rằng tớ sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lăn trên má của Ấy , sẽ luôn là người để Ấy chia sẻ niềm vui nỗi buồn ...
Và Ấy ơi,điều ước quan trọng nhất là gì ẤY có biết ?
Tớ ước rằng ẤY sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để Tớ được là người hạnh phúc thứ hai sau Ấy.
... Ấy ơi ! ...
Giá như những lúc ngồi cùng ấy thời gian cứ kéo dài mãi.
Giá như tớ có thể bước vào tâm hồn ấy.
Giá như tớ có thể ghi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh ấy trong tâm trí.
Giá như tớ có thể mơ về ấy hằng đêm.
Giá như tớ biết ấy nghĩ gì về tớ.
Giá như mà có ấy ở đây!
Giá như ấy là con mắt phải, tớ là con mắt trái thì mình sẽ mãi ở bên, chẳng có con mắt thứ 3 nào cả.
Giá như thế gian là một buổi hoàng hôn, ấy là mặt trời và tớ là biển rộng.
Giá như tớ chẳng bao giờ phải hoài nghi về câu chuyện cổ tich, hoàng tử lấy vợ, công chúa lấy chồng, sẽ chỉ có những đứa trẻ thôi, dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội.
Giá như chúng ta hiểu nhiều hơn những điều chúng ta biết, rằng mọi dòng sông đều đổ về một biển nhưng không phải sông nào cũng sâu, cạn như nhau.
Và ấy ơi !Giá mà tớ có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá mà tớ có thể gửi những yêu thương vào gió .
Giá như thương yêu không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân qua.
Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà, để chúng ta có chung ô cửa sổ, chung cửa đi, và chung một mái nhà.
Giá như mà ấy biết, có những điều giản đơn chẳng thể nói thành lời.
Giá như mà tớ chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, không phải đắn đo điều gì đó vô tình.
Giá như tớ hiểu được điều giản đơn sau những tiếng thở dài, sau ánh mắt, nụ cười, sau cái nhìn xa xôi, sau những nét trầm tư trên gương mặt ấy.
Và mỗi khi nghĩ về tớ...
Giá như ấy đừng bao giờ nghĩ rằng thi sĩ biết làm thơ .... bởi vì thế mà họ mơ rất giỏi ....
Giá như ấy đừng bao giờ nghĩ rằng nhà văn biết viết truyện .... bởi vì thế mà họ bịa rất tài ...
Tớ có thể là thi sĩ, là nhà văn hay một người viết kịch, tớ có thể tô màu lên những điều nhợt nhạt của cuộc sống, nhưng dường như trái tim tớ lại là điều mà chẳng bao giờ tớ có thể viết hết thành lời.
Đơn giản vậy thôi ...!
Tớ ...
... và giá như có một sự đọc ngược lại để đừng bao giờ có một dấu chấm sau tất cả những điều được viết ra từ những nỗi niềm vô hạn !
@Sưu tầm
Giả vờ mình yêu nhau được không anh
Monday, 28. May 2007, 03:46:16
Chuyện hay về tình yêu
Giả vờ bọn mình yêu nhau được không anh? Thế thì em sẽ...
Em sẽ giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.
Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em, giả vờ sợ mất em anh nhé.
Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: Thôi, hay là anh cõng...
Em lên xe bus em làm như buồn ngủ. Em biết giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.
Giả vờ mình yêu nhau anh nhá. Để em được ghen tuông, ghen tuông "hợp pháp" mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em là rất thật...
Anh cứ giả vờ đạt môi lên gò má em thôi nhá, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.
Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bát em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.
Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm...
Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh...
Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em không tin là thật. Nước mắt em rơi cũng đâu có thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi...
Cái giá phải trả của một con đĩ
Friday, 25. May 2007, 05:35:10
Truyện ngắn hay, Chuyện hay về tình yêu
Một câu chuyện thật sự gây xúc động đối với nó. Thân phận và cuộc đời bất hạnh của cô gái trong truyện giống với Hạ Âu trong tác phẩm "Xin lỗi, em chỉ là con đĩ" (dịch bởi chị Trang Hạ). Cuộc sống quá khắc nghiệt đã dồn nén, kìm hãm khát vọng chính đáng của người con gái là được sống, được yêu thương, được nâng niu, che chở...có một ai đó mang đến cho cô một cuộc sống tươi đẹp. Tình huống trong câu chuyện nhiều lúc ta tưởng chừng như điều ấy sẽ xảy ra. Và rồi câu chuyện diễn ra thế nào...mọi người xem bên dưới sẽ rõ .
Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình...Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước...Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó.
Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.
Nó coi nó là một nghề và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.
Nhưng...
lý do...của nó lại là...
Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!
Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa...nếu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui...Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi...Nó lớn lên trong sự thiếu thốn...thiếu cả tình cảm của mẹ và cả vật chất...Nhưng xui xẻo thay...nó vẫn xinh đẹp...Nó ko xấu xí...Đàn bà có vốn tự có...để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn...
Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ...Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!
Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...
5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình...Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó...có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn...?
Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm không phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm...Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi...Phải chăng nó đã sai rồi sao ??? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối... hành hạ... còn là những khách hàng khiếm nhã... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình...
Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả...
Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này...
Nó sẽ... từ bỏ!
Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa...
Nhưng...
Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề ??? Ai ???
Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....
Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người... Người đàn ông yêu nó... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một "con phò"...
Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó...
Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!
Cho đến khi nó quyết định bỏ nghề... Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa...
Như tất cả những con cave bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến...
Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế...
Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi...
Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình, đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới... Thường xuyên ra đường không trang điểm chứ không loè loẹt như xưa...
Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt. Một năm trôi qua...Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....
Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó... Không rõ người gửi... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặng...
Vào ngày sinh nhật nó... Không còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay... nó đã mong chờ bó hoa ấy... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò... đôi khi là mong nhớ... mong nhớ một người xa lạ...
Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp...
Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quán, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay...
- Chúc em sinh nhật vui vẻ...
Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng... Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào...
Vậy là... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy...
Nó chưa bao giờ yêu và cũng không biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau...
Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...
- Sao anh lại thích em ?
- Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán... hehe... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa...
- Tại sao vậy ?
- Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiên dịch cưa cẩm chứ...
Nó cười.... hạnh phúc!
Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...
Một vài tháng sau... nó chuyển về sống chung với anh... Đối với nó, đây hẳn là một sự phân vân, anh không biết quá khứ của nó... và nó cũng không biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường không ?
Nhưng mặc kệ!
Anh muốn thế... Và như thế thì hai người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần một người phụ nữ để chăm sóc... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh...
Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ... Có vài lần nó cũng định hỏi... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào?
Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, không hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao ???
Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn... nhưng nó vẫn không thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ...
Trước khi chuyển về sống chung, hai đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo...
Nó nhoè mắt, cay lòng:
- Anh tốt với em quá!
Anh cười:
- Anh ko tốt đâu...
- Không sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...
................................
Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, không nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi...
Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và không khí u ám nặng nề... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....
Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh... Rất lâu... rất lâu từ khi hai người yêu nhau...
Tấm ga giường... Một người đàn ông... Chiếc chăn mong manh... Ánh đèn đỏ... Mùi mồ hôi nồng nàn... Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quắp... Đã từ bao giờ xa vời với nó... Nay lại trở về....
Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu...
Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua...
Sau khi làm chuyện đó... nó thấy anh quay lưng đứng dậy... mặc quần áo...
Nó cười:
- Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!
Anh lạnh lùng không nói gì....
Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...
Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép... Nó shock đến mức không nói được câu nào, chỉ biết im lặng... đờ đẫn như vậy nhìn anh.
- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ ?
- Anh... anh...
- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào ... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt... Tôi chỉ muốn xem... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi...
- Anh... anh...
- Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây...
- Anh...
- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi... Con điếm!
Nó cười lớn... Nó cười sằng sặc... Nước mắt nó ào át tuôn trào... Đôi môi ướt đẫm... Nó cắn môi... giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó... Nhặt... Nhặt... Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó... Anh ta quay đi... ko nhìn...
- Bố anh là ai?
- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? Con đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!
- Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười... môi cắn môi... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!
- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? Làm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!
Nước mắt ... dù đã kìm nén... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười...
- Tất cả chỉ là giả dối hả anh?
- Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi... Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!
- Vậy là... anh sẽ yêu em... như anh đã trót yêu em... nếu như... em ... ko phải là một con đĩ... phải ko?
Anh quay đi...
Không khí căn phòng đêm đầu tiên này... đầy máu và nước mắt... tràn ngập nỗi đau...
Nó đứng dậy... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"
... Mặc quần áo... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay... Nó nhét vào vali và kéo lết đi...
- Cám ơn anh!
Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc...
Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm... Trời lại đổ mưa...
Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ... Nó cầm nắm tiền trên tay...
Kiệt sức và đau đớn!
.................
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu... Cô ấy đã chết... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo...
Một cái chết đau đớn và oan uổng!
............
Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước... Nó quỳ xuống một góc khuất... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo... Hôp dao cạo mua cho anh... để anh cạo râu... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình... Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau...
...................
Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người... Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi.......................
Đám tang của nó chỉ có một mình anh!
Không phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...
Một cái tên như bao cái tên...
...................
Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh ko hề đụng đến....
..........................................
Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: "Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!"
Anh bàng hoàng...
Gọi điện thoại lại cho bạn!
- Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!
Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó... Anh chợt rùng mình... Vì những bức ảnh đó... không có rõ mặt... người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau... 1 cái tên giống nhau... 1 chỗ làm mới... giống nhau!
Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy... cầm bức thư...
Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập... những tiếng nấc ko thành lời... Một bức thư đẫm máu... viết bằng máu và viết bằng một trái tim đau...
"Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng... em chỉ là một con đĩ!
Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa !
Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm... Anh à, anh đúng.... Anh ko sai... Nhưng có một điều anh sai... Số tiền anh trả cho em... không đủ... không đủ... cho một tình yêu... Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn... "
...........................
Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết... Người đàn ông kia đã mất vợ.... Và con của ông ta... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình...
Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!
Một con đĩ!
Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!
"Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi... vì anh có một trái tim... quá .... hẹp hòi..."
Nước mắt ấy rơi vì một đời em đĩ điếm! Anh chẳng thể sẻ chia chỉ một nỗi niềm....
Ở đời ko nên thù hận! Thù hận sẽ chỉ làm cho người ta có những quyết định nhầm lẫn và hối hận rất nhiều!Bởi... thù hận và hối hận là đôi bạn đồng hành trên mọi nỗi đau của con người!
Ly và nước
Wednesday, 2. May 2007, 06:35:24
Chuyện hay về tình yêu
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi.
Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng ?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
Một đời người một câu nói
Saturday, 14. April 2007, 01:43:50
Chuyện hay về tình yêu
Đây là câu nói mà hai người họ nói nhiều nhất trong đời, cũng là câu nói mà cả cuộc đời họ chẳng thể nói xong : "Anh Yêu Em" Câu nói hàm chứa vô vàn điều, giải thích thế nào cũng không thể hiểu hêt, đây là câu nói người đời thích nghe nhất.
20 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Má cô đỏ, dùng tay che mặt, nhẹ nhàng mắng một câu " Anh thật xấu". Rồi dùng dằng như muốn bỏ đi.
25 tuổi : anh nói " Anh yêu em". Cô e thẹn ngả vào lòng anh, đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh nói "Anh thật tốt". Năm đó hai người họ kết hôn.
30 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô cười hỷ hả nói " Thế thì thực hiện bằng hành động đi, giúp em trông con"
40 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô nhìn anh một cách kỳ quái nói "Nhanh nói đi, đem tiền cho cô nào rồi phải không ?"
50 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô chầm chậm hồi tưởng lại đêm tân hôn 25 năm về trước, lúc đó vì anh mà cô đã hát bài " Hoa Hảo Nguyệt Hợp".
70 tuổi : Một buổi chiều, ông và bà nằm trên chiếc trường kỷ. Ông nói " Tôi yêu bà". Bà nhìn ông nồng nàn, khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện, bàn tay gầy guộc của hai người thuỷ chung vẫn nắm chặt không buông.
Anh yêu em, câu nói sao hay thế, hay đến mức để lòng người rung động cả một đời.
Nguồn: Hoathuytinh.com
- Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ... Có lẽ vì vậy mà em yêu anh . bởi vì niềm vui thì dễ quên còn đau khổ thì kô bao giờ ( LERMONTOV)
- Chẳng bao giờ có chuyện ta yêu mà người con gái không hề hay biết - ta tin rằng mình đã tỏ tình một cách rõ ràng bằng một ánh mắt , một cái chạm tay nhẹ nhàng( G.GREENE)
- Cuộc đời anh là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng anh chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh và để rồi vào một ngày đẹp trời anh đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con gái đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của anh dậy . Người con gái ấy có tên ...(DESPERADOO_INLOVE)
- Cái ngày mà phụ nữ đi qua trước mặt bạn , tỏa ánh sáng cho bạn bước theo chân nàng , thì cái ngày đó bạn khốn đốn rồi , bạn đã yêu . Hình ảnh của nàng sẽ đưa bạn sang một lĩnh vự rạng rỡ của tâm hồn bạn , nơi không có gì phải cũng chẳng có gì trái , đó là lĩnh vực của cái đẹp và tình yêu . Lúc này bạn chỉ có một việc để làm : " nghĩ đến nàng thiết tha đến mức nàng phải nghĩ đến bạn " .(V. HUGO)
- Tình yêu chân chính thì trong sạch , nó ở trong tim chứ không ở trong giác quan. (LACORDAIZE)
- Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng . trong bóng mờ trái tim ẩn kín một tình yêu sáng rực như trân châu.Trong ánh sáng ban ngày kì lạ , tình yêu lu mờ một cách đau thương ( TAGORE)
- Tình yêu của các chàng trai không nằm ở phía tim mà ở đôi mắt( Shakespeare)
- Được yêu , một sự kiện quan trọng biết bao ! Yêu , càng trọng đại hơn nữa !Vì yêu , trái tim trở nên can đảm . Nó chỉ còn toàn những gì thuần khiết , chỉ dựa vào những gì cao thượng và lớn lao (V. Hugo)
- Ai khổ sở vì yêu hãy yêu hơn nữa , Chết vì yêu là sống trong tình yêu (V.Hugo)
- Em ... Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống ...những người đàn ông khác bảo là đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ ( George Moore)
- Cuộc sống thiếu tình yêu không phải là sống mà chỉ là sự tồn tại . Không thể sống thiếu tình yêu vì con người sinh ra có một tâm hồn để yêu (M. Gorki)
- Không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu .
- Thật thế khó tìm ra được một tình yêu hoàn hảo , để trở thành một người tình , bạn phải có liên tục sự tinh tế của một kẻ sáng suốt , sự linh động của một đứa trẻ Tính nhạy cảm của một nghệ sĩ , sự hiểu biết của một triết gia , sự thu nhận của một vị thánh , sự khoan dung của một học giả và lòng dũng cảm của một tín đồ (Leo Busscaglia).
- Bạn đã biết yêu , đã nếm được mùi vị của ái tình ... Đột nhiên , bạn thấy cái đẹp , sự hứng thú ở khắp nơi . Bạn không ngần ngại thể hiện tình yêu một cách say đắm , một cách dịu dàng , bằng ngôn từ và bằng sự im lặng . Và bạn thấy mình mạnh mẽ , khoan dung và đầy sinh khí ( George Weinberg)
-Cuộc đời ngắn ngủi và chúng ta không bao giờ có đủ thời gian cho những con tim đồng cảm . Ôi!Hãy nhanh chóng yêu đi ! hãy nhanh chóng kết tình thân ái ( Henry F. Amiel)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro