nhung cau chuyen ve tinh yeu 2
Cổ tích cho những hy vọng không thành
Chuyện hay về tình yêu
1. Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
- Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
- Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
- Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?......
2. Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Đất. Mặt Trời nói : "Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh". Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ.
- Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy ?- Mặt Trăng cãi.
- Ai bảo là trên Trái Đất yên lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Đất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua.
- Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt đông. Còn khi Trăng lên, đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.
Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, trọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt trăng được. Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nhìn từ một phía được...
3. Một hôm, Mặt Trời, Gió và Mặt trăng đến ăn tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn Mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà.
Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và không nghĩ gì dến người mẹ đang ở nhà cả.Còn Mặt Trăng, mỗi một món ăn, cô lại để dành mang về cho mẹ một ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi :
- Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những gì ?
- Con được ăn rất nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất cả phần của mình - Mặt Trời trả lời.
- Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả - Gió nói.
Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì đã đẻ dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Và họ đã có một bữa ăn không chỉ đầy những thức ăn ngon, mà còn đầy cả lòng yêu thương nữa.
Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió. Bà nói :
- Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, mà chẳng bao giơ nghĩ đến người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành một con người nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả mọi người, mỗi khi nhìn thấy con đều phải che mặt lại.
Còn con, Gió yêu quý. Con rất tham lam. Con luôn sống cho bản thân. Sẽ không có ai yêu quý con cả, và mọi người luôn tránh xa con.
Mặt trăng yêu quý của ta, con thật là một người chu đáo, ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người rồi sẽ yêu quý con.
Cuộc sống luôn vậy, luôn có sự vận động nhân quả. Cho và được cho luôn tồn tại song song với nhau.
4. Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng
Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.
Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
Thư gửi em, người con gái hay mặc cảm
Tuesday, 27. March 2007, 12:47:10
Chuyện hay về tình yêu
Em luôn mặc cảm vì:
Em không đẹp...
- Anh cần một người phụ nữ có trái tim và tâm hồn đẹp chứ không đi tìm một vẻ đẹp mà vô hồn.
Đôi mắt em có chút "nắng buồn"...
- Anh chỉ nhìn thấy một bức tranh rực rỡ bình minh trong đôi mắt ấy. (Chỉ có em và anh hiểu được mà thôi)
Bàn tay em xù xì, thô ráp...
- Anh lại cảm nhận được từ đó hơi ấm của một người vợ, người mẹ tuyệt vời.
Anh cao còn em thấp...
- Tốt rồi, nhỡ may trời sập thì ít ra điều duy nhất anh có thể làm là dùng chiều cao ấy để che chắn cho em.
Em hay khóc...
- Em thật tốt bụng những giọt nước mắt của em đuổi tan cả một mùa hạn hán.
Em hay gây ra những điều phiền toái...
- Nó giúp anh thực hành những bài học về lòng kiên nhẫn và sự độ lượng mà trước đây anh mới chỉ được biết trên lý thuyết.
...
Em yêu, dù cho em không hoàn hảo thì anh vẫn yêu em, yêu những cái thuộc về con người em. Với anh, em là một cô gái có đủ dũng cảm để đón nhận yêu thương, đủ sức mạnh để tha thứ, đủ hào phóng để chia sẻ hạnh phúc cho anh và những người xung quanh. Nếu em hoàn hảo có thể em sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hi vọng. Em sẽ không cần sự phấn đấu để nuôi dưỡng một ngày mai tốt đẹp hơn. Em sẽ không bao giờ biết được cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương em. Em sẽ không thể biết được mình thiếu gì và tha thiết mong muốn điều gì...
Khúc tình ca
Tuesday, 27. March 2007, 12:41:27
Chuyện hay về tình yêu
Chỉ tại ngày tháng hôm qua mưa đã về rất hiền từ trên con đường bình yên của những thành phố thiên đường, của lối đi tin cậy vì có em dõi theo anh khi mỗi bước chân anh qua bao miền quê thơm mùi rơm rạ đời người rồi để làm ướt mắt em vì nỗi nhớ và làm ướt mấy miền suy tư của anh về những điều có thể đã có của những điều thánh thiện mà chúng mình đã dành cho nhau bằng niềm tin, bằng ánh mắt và sợi dây giao cảm đời người phiêu lãng trên bao giấc mơ mặt trời bền bỉ sống.
Chỉ tại ngày hôm qua chúng mình khao khát được thấy mưa về để thanh thản nhớ và sưởi ấm nhau bằng sự độc thoại vốn rất kiệm lời giữa hai con tim không thích những điều hoa mỹ mà thích reo lên những khúc romance bốn mùa dệt bằng nỗi nhớ chất chồng trùng điệp và bằng cả những nét chữ anh viết vội cho em giữa bao chuyến hành trình đằng đẵng và em cố gắng giữ nó bằng với toàn bộ cái nheo mắt âu yếm và sự mong chờ tin cậy len lỏi của một thời con gái trong ngăn cặp tháng Giêng.
Chỉ tại cơn mưa hôm nay làm tấy lên trong toàn bộ những tro tàn nghĩ suy đời người chút dự cảm le lói dọc dài của chúng mình về những nỗi đau vì vẫn không hiểu đã đánh mất hay lạc mất điều gì đó thân thương lắm khi hai con tàu đời người đi về hai ngả và bị chắn ngang bởi những giọt mưa rất êm nhẹ cuối Đông vuốt ve nỗi nhớ trùng điệp nhưng đè nặng lên trái tim của Anh, của Em, của một đời sống yên bình nào đó mà chúng mình đã chưa kịp sống với toàn bộ bình yên.
Anh ướt sũng nhìn những bản romance đã vứt lại bên lề Giêng hai bị loài quỷ tha, bị loài ma bắt!
---------------Lời ước hẹn cao cả
Tuesday, 20. March 2007, 02:12:33
Truyện ngắn hay, Chuyện hay về tình yêu
Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Cả hai đang ở độ tuổi 17. Trong một chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc. Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai. Kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa.
Đến một ngày cả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa sẽ mỗi tuần viết cho nhau hai lá thư để chúc phúc và động viên nhau. Rồi hôm sau họ chia tay nhau. Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô gái ngày càng yếu ớt. Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bở mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con, nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong tay cô ra và đọc: " ... Khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em. Anh đang khoẻ dần lên, anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn".
Hôm sau bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thư đều do con gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng. Phía trên tập thư là mẩu giấy cô con gái viết cho bà mẹ. "Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa ấy. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp. Con gái của mẹ".
Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống được viền dải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã ra đi cách đây một tháng. Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá. Nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không..."
Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như thế để "Vì một ước nguyện cao cả..."
Chuyện tình ốc biển
Tuesday, 30. January 2007, 17:23:02
Chuyện hay về tình yêu
Ngày xưa có một con ốc biển sống trong lòng đại dương. Đại duơng yêu ốc biển nhiều lắm, ngày ngày ôm ốc biển trong lòng và thì thầm những bản tình ca. Nhưng ốc biển lại đem lòng yêu cánh chim trời trên cao, hàng ngày nhìn lên bầu trời trong xanh và ước được rời xa mặt biển thanh bình để lên với bờ cát trắng, ốc biển mơ về một miền đất có nắng, có gió, được cùng cánh chim kia bay tới những chân trời.
Đại dương rất buồn khi biết điều đó, nhưng càng buồn hơn khi thấy ốc biển ngày đem khắc khoải theo cánh chim trời... Yêu tức là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc-Đại dương nghĩ thế, vì vậy một hôm, đại dương quyết định giúp ốc biển đến với bờ cát trắng. Lần cuối cùng, địa dương lại hát cho ốc biển nghe bản tình ca của biển. Một con sóng bạc đầu đã đưa ốc biển tới nơi nó mơ ước được đến. Quá vui mừng,ốc biển chẳng buồn nghe những bản tình ca của biển ngày đêm sóng hát.
Nằm trên bờ cát trắng, có nắng, có gió như trong mơ, nhưng ốc biển lăn mãi mà cánh chim trời vẫn biệt tăm,nó đã lăn quá xa tầm với của những con sóng bạc đầu. Nằm một mình trên bờ cát,ốc biển bật khóc,giờ nó mới thấy tiếc những gì mình đánh mất... Ngoài xa biển vẫn hát những bản tình ca mong một ngày ốc biển trở về
Từ đó trở đi, con người thường nhặt những con ốc biển trên bờ cát áp vào tai nghe thấy tiếng sóng biển. Bởi người ta nói rằng: những gì ốc biển nghe được cuối cùng đã mãi lưu giữ trong nó,và đó là những lời đại dương vẫn hát cho đến bây giờ!
Này anh, em thích...
Tuesday, 16. January 2007, 16:04:27
Chuyện hay về tình yêu
Này anh, em thích mưa lắm đấy. Em thích mỗi khi mưa được lang thang ngoài đường, em hứng chí giang tay ra đón mưa, để mưa táp vào mặt ướt đẫm, thấy man mát và dễ chịu. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh đi cũng em mỗi lần mưa như thế. Em sẽ ngồi sau nhí nhố nói cười về triết lý mưa trong khi anh thì nhăn nhó vì mưa to quá. Mình sẽ dừng xe ở đâu đó để trú mưa anh nhé, chờ ngớt mưa lại đi tiếp, nhìn hoàng hôn đang bừng lên cuối chân trời, sau cơn mưa trời lại sáng anh nhỉ. Em ước được cùng anh đi tiếp con đường mưa...
Này anh, em thích gió lắm đấy. Ngày gió em thích ngồi ở đâu đó thật rộng và hút gió, ngồi nghĩ miên man, để gió cuốn đi những lo toan trong đầu và em lại ước được bay lên. Nhưng em sẽ thích hơn nếu anh rảnh và đưa em đi dọc đường đê, chỗ đó gió mát lắm, em sẽ không thấy cô đơn vì anh đang ở rất gần. Và nếu anh bận, em chỉ cần một tin nhắn để biết "anh nhớ em, gió gợi nhắc đến em nhiều như là mưa vậy"...
Này anh, em thích kem lắm đấy. Kem mát lạnh nhé, tan dìu dịu trên đầu lưỡi rồi rất ngọt ở cổ họng, ăn kem dễ chịu lắm. Em có thể ăn kem cả bốn mùa, kể cả mùa đông rét mướt, em vẫn thích cái vị lành lạnh của kem, lạnh đến tê răng. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh cũng em ăn kem vào mùa đông, lạnh tê mà anh vẫn cố cười rồi đẩy que kem dở cho em, giả vờ bảo thấy em ăn cũng đủ no rồi...
Này anh, em thích mùa đông lắm đấy. Mùa đông lạnh ơi là lạnh. Trông em xấu xí trong cái áo bông to sụ, đội cái mũ len màu trắng và quấn khăn thật dày trông như một con gấu bông. Lạnh thế mà vẫn ra đường nhé, ước một chút gió, ước một chút mưa, kiếm một hàng kem ngồi nhâm nhi và nhớ anh, dù chỉ là nhớ những lời ngọt ngào nhẹ như gió thoảng "trông giống gấu thì anh càng yêu, người yêu anh càng to thì anh càng phải yêu nhiều hơn chứ". Uh, cứ ngọt ngào thế đi và rồi anh chỉ cần lười biếng nằm ngủ ở nhà thôi. Em sẽ đến đánh thức anh bằng một bàn tay lạnh cóng, em sẽ phá giấc ngủ của anh để anh phải nhớ em nhiều hơn những lời ngọt ngào chứ.
Này anh, em thích anh lắm đấy. Em thích anh hơn cả mưa, hơn cả gió, hơn cả mùa đông và hơn cả kem nhé. Nhưng hãy để cho em giữ kín điều này cho riêng em, như một bí mật nho nhỏ vậy. Bởi em sợ một ngày anh sẽ biến mất, khi chẳng có gì là mãi mãi trong cuộc đời này thì hãy cho em một bí mật nho nhỏ để em tin anh đang đứng chờ em ở cuối con đường mưa em đang đi.
Màu sắc của tình yêu
Monday, 15. January 2007, 05:34:22
Chuyện hay về tình yêu
- Mặt trời có màu gì?
- Để người ta nhớ lại coi, à, nó có màu lửa. Anh biết lửa không? Nó rất nóng.
- Thế cỏ có màu xanh như thế nào?
- Xanh như mùi lá vậy! Xanh êm ái, xanh như giấc ngủ dịu dàng vậy!
- Vậy màu vàng thì sao?
- An đưa tay cho Tuấn đi!
- Để làm gì? Đây này!
- Đâu?
- Đây!
- Ờ, được rồi, mình đi nhé!
- Đi đâu?
- Ra ngoài sân.
- Có gì ngoài đó vậy?
- Có nắng.
- Sao Tuấn biết ngoài đó có nắng?
- Ờ, tối nào Tuấn cũng nghe thời tiết!
An gật đầu rờ rẫm đi theo Tuấn ra sân. Ra đến nơi, Tuấn bảo:
- An thấy sao?
An đứng lặng đi một chút rồi nói:
- Thấy ấm ấm!
Tuấn mỉm cười:
- Màu vàng đấy! Nắng rất vàng!
An ngẩn người một lúc. Rồi nói:
- Tuấn hạnh phúc hơn An!
Tuấn ngạc nhiên:
- Sao An cho là vậy?
An đáp:
- Tuấn đã biết cuộc sống hình dáng ra sao rồi mới bị mù. Còn An thì...
Cả hai cùng im lặng. Cả hai cùng bị mù. An sinh ra đã không nhìn thấy gì còn Tuấn thì mới bị từ năm lớp 8. Hai người quen nhau đã một tháng nay rồi. An còn nhớ hôm quen nhau. Hôm ấy An đang mò mẫm đi trên đường thì đụng vào Tuấn. Tuấn quát:
- Mù à? Sao không nhìn thấy người ta?
An đáp:
- Xin lỗi anh, tôi mù thật!
Bên kia im lặng và hồi lâu, An nghe có tiếng thở dài:
- Xin lỗi bạn, tôi cũng thế!
Và quen nhau. Từ ngày chơi với Tuấn, An biết được nhiều hơn về hình dáng của mọi vật, màu sắc bằng cảm giác. Màu xanh là màu bình yên, màu của mùi hăng hăng, dễ chịu. Màu vàng là màu âm ấm, màu của cảm giác hớn hở. Màu tím là màu của giấc mơ, của mơ mộng, của sự chờ đợi không biết mỏi mệt... Tuấn kể cho An nghe rất nhiều về cuộc sống, về những con vật dễ thương như gâu gâu là tiếng của con cún. Con cún là cảm giác của sự nô đùa, của cái lưỡi ươn ướt, âm ấm trên tay An. con cá là tiếng róc rách, con gà là ngày mới bắt đầu. Mặt Trăng là mẹ, Mặt Trời là cha, những vì sao là bè bạn, và mưa luôn cuốn phăng tất cả những nỗi buồn...
- An nghĩ gì vậy?
- Màu đen, An biết rõ nhất là màu đen. Khi tất cả ra đi thì chỉ còn màu đen. Màu bất lực.
An thở dài sau câu nói đó. Tuấn siết chặt tay An:
- Không phải! Màu đen là ngôi nhà.
- Ngôi nhà thế nào?
- Là gồm tất cả các màu trộn lại, là giấc ngủ, là bình yên của màu xanh, là giấc mơ của
màu tím, là nắng của màu vàng, là...
An ngắt lời Tuấn:
- Tuấn này, màu đỏ là sao?
- Màu đỏ á! Màu đỏ là.....
Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật lạ. Má An nóng bừng lên.
- Cái gì vậy Tuấn?
- Môi của Tuấn, má của An, đó là nụ hôn Tuấn vừa hôn An.
- Tại sao?
- Màu đỏ đấy!
- Đỏ?
- Ừ, đỏ!... An! Đứng lại đi!
An bỏ chạy. An cảm thấy một điều gì rất lạ đang xảy ra trong An. Và An muốn rời khỏi chỗ này. Chẳng phải là sự chạy trốn, mà là cái gì đó rất lạ, đầy phấn khích. Phấn khích của màu vàng, phấn khích của tiếng gâu gâu, phấn khích của tiếng róc rách...
Tuấn hét lớn:
- Coi chừng hồ nước trước mặt đấy!
Không kịp rồi, An thấy mình hụt chân. An thấy mình rơi xuống nước. Nước có màu gì nhỉ? An sặc. An muốn chạy ra khỏi chỗ này nhưng An chẳng biết phải làm gì. An vùng vẫy. An chìm. Chợt An cảm thấy một vòng tay ôm ngang người mình. Tuấn đưa An lên bờ. An ho sặc sụa, nhưng An vẫn cố nói.
- Tại sao Tuấn nhìn thấy được? Tại sao Tuấn nói dối An?
Tuấn im lặng cầm bàn tay của An đặt lên ngực trái của mình:
- Đây là màu đỏ, bởi vì màu đỏ, An !
Something about love...
Monday, 8. January 2007, 16:42:31
Chuyện hay về tình yêu
Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi một người đều phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời .
Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu. Chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu, mới có thể phát hiện ra người yêu mình nhất. Khi đã trải qua cảm giác yêu và bị yêu, mới có thể biết được mình cần điều gì, và cũng sẽ tìm thấy người thích hợp nhất trong suốt cuộc đời còn lại.
Thật đáng tiếc, trong cuộc sống thực tế hiện tại, cả ba người này thường không cùng một người, người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất lại không phải người bạn yêu nhất, và người và người thích hợp không phải là người bạn yêu nhất, cũng không phải là người yêu bạn nhất, chỉ là người xuất hiện vào lúc thích hợp nhất.
Anh sẽ là người thứ mấy trong cuộc sống của tôi? Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình. Khi anh ta yêu bạn, đó là lúc anh ta thật sự yêu bạn. Nhưng khi anh ta không yêu bạn thì cũng thật sự là không yêu bạn, anh ta không thể giả vờ không yêu khi anh ta đang yêu bạn, cũng như anh ta không thể giả vờ yêu khi không yêu bạn.
Khi một người không còn yêu mình muốn rời xa mình, mình cần hỏi lại bản thân có còn yêu anh ta nữa không. Nếu bạn không còn yêu người ấy nữa thì xin đừng bao giờ vì lòng tự trọng mà không chịu rời xa người ấy. Nếu như bạn vẫn còn yêu người ấy, lẽ đương nhiên bạn sẽ hy vọng người ấy có được một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, hy vọng người ấy được ở cùng người mình yêu, đừng bao giờ ngăn cản. Nếu bạn ngăn cản người ấy có được hạnh phúc thật sự của mình nghĩa là bạn không còn yêu anh ta nữa, và nếu như bạn không còn yêu thì bạn lấy tư cách gì chỉ trích anh ta bạc tình.
Yêu không phải là chiếm hữu. Bạn thích mặt trăng, không thể đem mặt trăng cất vào trong hộp, nhưng ánh sáng của mặt trăng lại có thể chiếu sáng vào tận trong phòng bạn. Cũng như bạn yêu một người, bạn vẫn có thể có được người ấy mà không cần chiếm hữu và khiến người yêu trở thành một hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống.
Nếu bạn thật sự yêu một người, phải yêu con người thực của anh ta, yêu mặt tốt cùng yêu cả mặt xấu, yêu cái ưu điểm lẫn khuyết điểm, tuyệt đối không nên vì yêu anh ta mà hy vọng anh ta trở thành con người mình mong muốn, nếu anh ta không được như ý bạn thì mình không còn yêu anh ta nữa.
Yêu một người nào đó thật sự không nói ra được nguyên nhân vì sao yêu, bạn chỉ biết rằng, bất cứ lúc nào, tâm trạng tốt hay xấu thì bạn cũng đều mong muốn người ấy ở bên cạnh bạn, không một yêu cầu... Xa cách cũng là một thử nghiệm tình yêu. Tình yêu chân chính sẽ chẳng bao giờ trở thành tình yêu oán hận.
Hai người yêu nhau, thích nhất là bắt bạn mình phải thề, phải hứa. Tại sao chúng ta lại bắt đối phương làm như vậy? Tất cả chỉ vì chúng ta không tin đối phương... Làm gì có chuyện biển cạn đá mòn, trời hoang đất lở, nếu có thì cũng không ai sống được đến ngày ấy...
Trong tình yêu, nói là một lẽ, làm là một lẽ. Người nói không dám tin điều mình nói và người nghe thi' không tin điều mình nghe....
Bức thư thiên sứ
Saturday, 6. January 2007, 02:57:11
Chuyện hay về tình yêu
Một câu chuyện buồn
Đã sáu năm nay ,các vị thần ở thiên đường đều thắc mắc không biết tại sao nữ thiên sứ áo trắng có đôi mắt buồn ấy lại không vui chơi ca hát .
Ngày nào cũng thế ,thiên sứ thường nhìn xuống trần gian ,tìm kiếm điều gì đó và nàng bắt đầu khóc .Mọi người lén nhìn theo ánh mắt cô xuống trần .Họ thấy một chàng trai trẻ ,đôi mắt trong suốt của anh cũng ẩn hiện nỗi đau.
CHUYỆN TÌNH NÀNG THIÊN SỨ
Một ngày nọ, thiên sứ đột ngột mở tung đôi cánh, dang rộng trong ánh sáng bình minh chiếu rọi, cô cất cao tiếng hát .Giọng cô vang khắp đất trời. Lời hát theo gió đến với chàng trai như lá thư chứa đầy yêu thương
Chào anh !Thời gian qua nhanh quá anh nhỉ ? Đã sáu năm trôi qua từ ngày em đi. Em biết anh đã phải trải qua một khoảng thời gian khủng khiếp. Anh biết không, vào chính hôm xảy ra tai nạn đó, em không hề đau đớn gì mà chỉ lo cho anh.Em không thể hình dung anh sẽ sống ra sao khi thiếu em
Sáu năm cô đơn, buồn tủi, đau khổ và ân hận lắm, phải không anh ?
Mỗi lần nhìn anh, em không cầm được nước mắt. Bờ vai tin cậy, vòng tay ấm êm, nụ hôn nồng cháy giờ chỉ còn là nhung nhớ
Anh ơi, làm sao em có thể ca hát, vui đùa khi anh vẫn còn u uất ,chìm đắm trong đau thương ,khổ sở ?
Anh không có lỗi trong tai nạn đó. Tất cả là do số mệnh, em rất vui khi hi sinh bản thân để anh được sống. Vì thế anh phải tiếp tục sống ,sống luôn phần của em
Hãy cố gắng tìm kiếm niềm vui mỗi khi anh nhớ đến em. Lúc đó em sẽ ca hát ,nhảy múa cùng bạn bè vì ánh mắt nụ cười của anh
Hãy tin em. Em không bao giờ rời bỏ anh ,em sẽ đi ngay đằng sau anh ,bước lên chính những dấu chân anh để lại trên con đường dài mang dấu ấn của 2 ta
Em sẽ quý mến người mà anh yêu thương ,vì chính cô gái đó sẽ để tâm hồn em đc đến bên anh lần nữa
Hát xong bài ca thư tình ,nàng thiên sứ lại khóc. Những vị thần thấy tội nghiệp nên dùng phép thuật giúp cô thực hiện ước mơ
HẠNH PHÚC LÀ CHO ĐI KHÔNG NHẬN LẠI
Thế là hằng ngày, mọi người trên thiên đường lại nhìn thấy nàng thiên sứ đi theo sau chàng trai ấy
Mỗi khi anh cười, mắt nàng lấp lánh hạnh phúc. Khi anh trò chuyện với một người phụ nữ ,đôi cánh nàng khẽ run lên, nhưng sau đó thiên sứ lại mỉm cười. Chính nàng đã dùng phép thuật yếu ớt của mình để đem đến cho anh cơ hội tình yêu mới
Khi người con gái tựa vào vai chàng trai, thiên sứ khẽ chạm người cô. Ánh mắt nàng ngời sáng như chính mình được gối đầu lên vai người yêu
Khi họ hôn nhau, nàng quanh quẩn phía sau vì không dám nhìn gương mặt đắm say của anh
Giây phút anh ngỏ lời yêu với người con gái ấy, thiên sứ hét vang lên mừng rỡ .Thế nhưng ,đó cũng là lúc chàng trai xóa bóng hình thiên sứ ,người yêu năm xưa ,khỏi trái tim mìnhAnh từng nghĩ mình chỉ yêu một người và cô ấy đã chết .Thế nhưng không phải vậy ,em mới chính là tình yêu của anh.
Lần đầu tiên sau bao tháng ngày xuống trần gian ,thiên sứ bật khóc. Giọt nước mắt lăn tròn trên má .Giọt nước mắt cuối cùng cho một tình yêu
Thiên sứ dang đôi cánh trắng muốt bay lên cao ,cất giọng hát tự tình :
Thôi thì ta cũng đã làm được điều mình muốn. Ta đã đưa anh ra khỏi chốn tối tăm. Anh hãy hạnh phúc theo cách riêng của mình
Em không trách anh hay cô gái ấy vì cuối cùng ,em cũng may mắn được gần anh dù chỉ một lần và thấy niềm vui trở lại với anh. Hạnh phúc lên vì ta yêu anh và cả hai ta đều yêu anh ,cô gái nhé !
Khái niệm cho và nhận trong tình yêu xuất phát từ hai chữ HẠNH PHÚC .Vì thế ,không ít người hi sinh bản thân ,mang hạnh phúc đến người mình yêu
Quà Giáng Sinh ?
Wednesday, 20. December 2006, 04:45:06
Chuyện hay về tình yêu
Không, đó không phải là món đồ trong gian hàng hào nhoáng kia, nó cũng không được gói cẩn thận trong những tờ giấy đầy màu sắc hay trang trí bằng những dải ruy băng cầu kỳ...
Khi còn bé, anh đã từng mong ngóng đêm Giáng sinh trôi qua thật nhanh để sáng hôm sau được háo hức mở quà bên cây thông Noel. Đối với anh, hộp quà to nhất chắc chắn sẽ chứa đựng món quà đắt tiền nhất và đẹp nhất.
Khi những ngây thơ trẻ dại qua đi, theo thời gian anh hiểu rằng mỗi món quà là một điều đặc biệt và là duy nhất nếu nó xuất phát từ trái tim của người tặng, như chiếc áo len mẹ đan cho anh bởi cả tình yêu mẹ gửi trong đó.
Giáng sinh này Chúa trời đã ban tặng em cho anh, và anh tự hứa với mình phải tìm bằng được món quà ý nghĩa nhất, hoàn hảo nhất để tặng cho người con gái ngọt ngào nhất mà anh từng gặp.
Em biết không, anh đã dành rất nhiều thời gian, lang thang cả ngày trong những cửa hàng quà tặng mong tìm cho ra một món quà đặc biệt cho em. Chúa trời khéo thử thách lòng kiên nhẫn của anh, món quà anh mong đợi vẫn bặt vô âm tín.
Giáng sinh càng đến gần mà anh vẫn chưa thể có trong tay món quà "hoàn hảo" ấy. Và hôm nay anh quyết định ghé thăm siêu thị lần cuối cùng, với hy vọng sẽ không bỏ qua những món đồ thú vị họ mới nhập về.
Nhưng một lần nữa anh lại thất vọng vì hình như không có gì hấp dẫn cả. Trong tâm trạng chán nản, anh thở dài quay trở lại cửa ra. Và đột nhiên, anh nhận ra món quà hoàn hảo mà anh sẽ trao tặng cho em.
Không, đó không phải là món đồ trong gian hàng hào nhoáng kia, nó cũng không được gói cẩn thận trong những tờ giấy màu sắc hay trang trí bằng những dải ruy băng cầu kỳ. Thậm chí nếu có mua nó anh cũng không nhận được hoá đơn tính tiền và cũng không thể mang đổi trả lại.
Em tò mò muốn biết món quà đó ở đâu và nó là gì phải không? Anh đã tìm thấy nó trong ánh mắt ấm áp của đôi vợ chồng già cùng nhau dạo trong siêu thị. Anh đã nghe thấy nó trong những lời nói yêu thương của người cha với cô con gái nhỏ. Anh còn thấy nó trong cử chỉ hãnh diện của cô gái với niềm vui được làm mẹ.
Đúng vậy, món quà đó là TÌNH YÊU! Em yêu, Giáng sinh này anh đã tìm ra món quà tuyệt vời nhất, đó là tình yêu anh dành trọn cho em.
Chúc em Giáng sinh hạnh phúc! Anh yêu em.
Tại vì anh là ngốc
Thursday, 17. August 2006, 06:20:08
Chuyện hay về tình yêu
TẠI VÌ ANH LÀ NGỐC
Ngày mình quen nhau em gọi anh là ngốc, mọi người sẽ nói gì khi một con bé hai mươi tuổi gọi một người lớn hơn mình năm tuổi bằng ngốc nhỉ, có lẽ họ sẽ nghĩ con nhỏ này có vấn đề trong ngôn ngữ, em mặc kệ.
Em gọi ngốc bằng tất cả tình yêu em có thể, em muốn là một người chị, một người bạn và người yêu sau cùng em cũng là một con ngốc. Em là chị khi hiểu rằng hoàn cảnh của ngốc cũng chẳng hơn gì em. Một đêm nào đó, trong quán cafê có tiếng nhạc nhè nhẹ ngốc kể cho em nghe về gia đình ngốc, một gia đình thật nghèo lại đông con. Lúc đó em đã nghĩ, lạ nhỉ lúc nào gia đình nghèo cũng gắn với đông con và cả nhà đã rất vất vả để ngốc ăn học thành tài.
Em muốn chia sẻ với ngốc bằng bữa cơm em nấu, bằng chai dầu em đưa khi biết ngốc hay nhức đầu.
Em là bạn, một người bạn sẵn sàng bỏ qua khi cả tháng ngốc chẳng gọi điện cho em như đã hứa, khi ngốc vì bận việc làm mà quên cả ngày sinh nhật của mình, trong khi em đã dặn đi dặn lại rằng ngốc phải đến nhé! Ngốc đâu biết rằng mình em ăn bánh sinh nhật trong ngày không phải của mình thì nó lạc lõng và cô đơn đến thế nào.
Em đã là một người bạn gái, đến với ngốc mà không cần đòi hỏi gì... Ngày lễ tình nhân, ngốc chẳng tặng em dù chỉ một bông hồng, dù những ngày nghỉ ngốc về quê vui cùng gia đình. Em yêu ngốc bằng chính con người của ngốc, giản dị, cảm thông, thương yêu gia đình. Những lần ngốc lóng ngóng không biết nói gì chỉ đưa vai cho em dựa, đưa tay cho em nắm, chăm sóc em khi em ốm bằng ly nước chanh. Em đã không thắc mắc khi những cuộc hẹn cứ thưa dần, em vui vẻ chấp nhận vì em nghĩ ngốc còn bận để trả hiếu cho gia đình. Những lý do mà sau này em ngờ rằng, vì em dễ dàng chấp nhận nên tình yêu của em nó chẳng đủ để giữ ngốc lại.
Em đã yêu ngốc bằng tình yêu của người con gái yếu đuối, những dỗi hờn con gái em cho qua chỉ cần nhìn thấy ngốc, chỉ cần dựa vào đôi vai của ngốc, em đã để cho nước mắt mình rơi. Biết đâu những giọt nước mắt ấy chẳng đọng trong ngốc chút gì...
Tất cả như vỡ oà trong em khi trông thấy ngốc tay trong tay đi với một người mà có lần ngốc đã nói đó chỉ là một người bạn. Bạn của một người bạn của ngốc. Họ ở đâu xa lắm và giàu lắm. Em có ngờ đâu, họ lại ở ngay trong đầu ngốc, mà cũng đúng làm sao em hiểu hết, em biết hết - ngốc nghĩ gì...
Cái cảm giác hụt hẫng trong em cứ vỡ ra như giọt nước đã rơi trên mặt hồ lặng trong một buổi chiều cũng lặng - thế nên nó mới loang mãi loang mãi. Cho đến một ngày em nhận ra ngốc vẫn chỉ là ngốc thôi và em cũng đã là một con ngốc. Đáng ra khi đọc trong mắt ngốc một sự dằn vặt thì em nên níu ngốc lại, nhưng em lại đẩy ngốc đi rất xa khi em đóng vai một ngưòi khác.
Em cắt cho tóc mình ngắn ngủn, em đã nói dối rồi giả vờ vô tình cho ngốc thấy em đi với người ta và ngốc đã thất vọng rất nhiều khi phải không! Vai diễn xong mà sao em không cảm thấy mình thành công lại thấy mình thất bại rất nhiều, mất mát rất nhiều.
Em có ngốc không khi tin tình đầu là tình duy nhất. Ở bên người ấy, em biết hạnh phúc của ngốc sẽ vuông tròn... Phải hạnh phúc ngốc nhé, cho dù cái bóng của ngốc không phải là em!
Có cánh chuồn nào trên vai em không?
Saturday, 28. October 2006, 04:12:09
Chuyện hay về tình yêu
Đây là một câu chuyện lưu truyền trên mạng BBS của Đài Loan, sau tác giả giấu tên bán bản quyền cho nhạc sĩ Vũ Tuyền năm 2003. Truyện do nhà văn Trang Hạ dịch. Một truyện ngắn về tình yêu rất hay và nội dung rất sâu sắc.
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?". Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng!".
Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?". Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng!".
o O o
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
o O o
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
"Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em...", nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
o O o
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
o O o
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?". Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"
Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!".
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."
o O o
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?
Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.
"Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"
Nếu ta yêu...
Saturday, 28. October 2006, 11:59:50
Chuyện hay về tình yêu
Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận chỉ để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.
Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta, nhưng rồi tình yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đổ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.
Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là - tình yêu là một món quà - mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình.
Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình...
2 chiếc nhẫn và 3 cánh tay
Sunday, 29. October 2006, 06:48:11
Chuyện hay về tình yêu
2 CHIẾC NHẪN VÀ 3 CÁNH TAY
Anh yêu chị, một mối tình dễ thương và kết thúc có hậu.
Cuộc sống gia đình của anh chị dần trôi theo thường nhật, vậy mà khi người ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt đầu rẽ sang một hướng khác.
Một ngày sinh nhật chị, tan sở, anh tranh thủ về sớm với chị. Anh mua bó hoa, vèo vèo băng qua con đường từ cơ quan về nhà.
Rầm! Trời tối sầm, anh không còn thấy gì nữa, chỉ biết mình đã va vào một vật gì đó có hình thù giống con khủng long.
Trắng! Là màu sắc anh nhìn thấy khi mở mẳt ra, xung quanh đều trắng, bức tường trắng, ô cửa sổ đầy nắng, giường trắng, gian phòng màu trắng và toàn thân anh cũng trắng toát những dải băng!
Trống rỗng! Là cảm giác anh có khi cố đưa tay nắm lấy tay chị, anh hốt hoảng "tay mình đâu rồi nhỉ", anh muốn nắm lấy tay của chị, vậy mà...
Hoa hồng! Là chấm đỏ đau lòng mà anh thấy khi lành vết thương về nhà. Anh đau lòng vì bản thân mình. Lo sợ mai kia mốt nọ, anh không còn cánh tay nữa, ai sẽ nâng đỡ chị, chờ che chị, một cánh tay có thể ôm chị trọn vẹn vào lòng không? Rồi cuộc sống của anh và chị sẽ ra sao? Một mình chị có khó khăn không khi còn phải lo thêm một cánh tay của anh nữa .
Đen! Là màu cô độc của chính anh trong tâm hồn mình. Anh u buồn, tuyệt vọng và tự trói mình trong chính căn nhà đầy hạnh phúc của anh. Anh thấy căn nhà màu hồng này chỉ có mình anh mang màu đen ảm đạm vô duyên hết sức.
Chị vẫn sớm hôm tất bật với công viếc và lo lắng cho anh, anh muốn đưa tay nắm tay chị, anh vẫn còn tay để nắm, vậy mà anh lại bất lực và không muốn sử dụng cánh tay còn lại, anh hèn nhát quá rồi!
Ngày sinh nhật chị năm nay, anh biết mà cố tình không biết, anh làm vẻ lạnh lùng, anh không thể ôm hoa tặng chị, anh không muốn mình ôm hoa bằng một cánh tay.
Tối đó, chị mỏi mệt, chị chẳng có thời gian nhớ rằng hôm nay sinh nhật mình. Rồi chị chợt đưa tay xoa cái mặt dây chuyền trứơc cổ, chị mỉm cười, lần đầu tiên sau khi anh trở về từ bệnh viện, chị chưa cho anh biết một bí mật, giờ chị muốn anh biết.
Chị đến cạnh anh, và hỏi anh: "Anh còn nhớ chiếc nhẫn cưới của anh ở đâu không?"
Anh giật mình, ừ nhỉ, khi ta không còn đôi tay nữa thì cảm giác đeo nhẫn anh cũng chẳng có, anh quên mất chiếc nhẫn rồi!
Anh loay hoay suy nghĩ, chắc khi mình phẫu thuật bác sĩ đã đem đi rồi, anh thấy muốn khóc, rồi anh khóc to, anh nói "Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh không thể đeo được chiếc nhẫn ấy, anh không thể đeo lại được!"
Chị nhẹ nhàng đến bên anh, chị chìa cái mặt dây chuyền trước cổ chị cho anh xem, đó là 2 chiếc nhẫn cưới được lồng vào dây chuyền; chị khẽ nói, "Khi anh không còn đôi tay nữa, cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng, vẫn cay đắng, ngọt ngào. Chiếc nhẫn ấy em cũng không đeo nữa, em lồng chúng vào nhau, và đeo lên cổ, đeo lên gần phía trái tim em! Em yêu anh! Và vẫn yêu anh! Hai chiếc nhẫn này em sẽ đeo như thế đến suốt đời, để nhắc em nhớ rằng, chúng ta vẫn còn có nhau, ta vẫn còn yêu nhau, và như thế, em sẽ đeo luôn phần của anh, em sẽ cố gắng sống cùng anh để nâng đỡ 2 chiếc nhẫn bên cạnh trái tim em."
Anh không nói, không khóc, anh đang yêu, anh vẫn đang được yêu. Chị là người phụ nữ anh chọn. Anh nhớ lại con bé hàng xóm, con bé hay nói chuyện với anh mỗi buổi chiều trước khi gặp tai nạn, con bé đọc đâu đó rồi kể anh nghe rằng "...khi người yêu con bị cụt chân, con hãy là chiếc nạng vững chắc cho đời họ..." ...Uhm thì anh cụt tay , chị không phải là cánh tay đỡ anh, chị chỉ cần anh dùng trái tim anh đỡ 2 chiếc nhẫn cùng chị suốt cụôc đời này .
Đôi khi cuộc sống tưởng hoàn hảo thì nó lại khập khiễn, nhưng vì điều đó ta mới biết họ có ý nghĩa quan trọng trong trái tim ta đến mức nào. Những điều hay không nhất thiết chỉ có trên sách vở, giữa cuộc đời thực hãy còn nhiều những câu chuyện tình yêu thầm lặng, không tên nhưng nhiều ý nghĩa!
Anh, tôi và chiếc máy tính
Tuesday, 4. July 2006, 04:12:53
Chuyện hay về tình yêu
ANH, TÔI VÀ CHIẾC MÁY TÍNH
Ngày hẹn gặp nhau, trời không nắng cũng không mưa. Tôi đến sớm nên nhìn thấy anh trước. Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hy vọng chỉ là ảo giác...
Ngày mới quen nhau, tôi đã nửa đùa nửa thật: "Anh giống hệt chiếc máy vi tính. Ðầu là CPU, gương mặt là màn hình, cái miệng là bàn phím, còn trái tim là con chuột". Anh gí ngón tay vào trán tôi, cười to: "Em chỉ khéo tưởng tượng, làm sao giống được, bởi anh biết yêu em. Anh chỉ giống máy vi tính ở chỗ biết xử lý rất nhanh mọi tình huống". Ðến lượt tôi phì cười nhớ lại buổi đầu gặp anh, với một kiểu tỏ tình quái lạ chẳng giống ai.
Hôm ấy, mới nộp đơn xin việc xong, vừa hồi hộp vừa lo, tôi ghé một quán nước gần trường cũ, gọi ly cà phê uống trấn tĩnh. Ðang ngồi thẫn thờ, tôi cảm thấy nong nóng sau gáy, quay lại thì bắt gặp một ánh mắt. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, nửa như muốn thi gan, nửa như trêu đùa. Anh đột ngột đứng phắt dậy, tiến đến bàn tôi rồi nói một mạch: "Anh là Minh, kỹ sư tin học. Anh muốn biết tên và địa chỉ của em!". Lúc ấy, như bị thôi miên, tôi ngoan ngoãn xé vội mảnh giấy, ghi tên và số điện thoại rồi đưa cho anh.
Tối đó, anh gọi điện đến thật. Nói chuyện với nhau gần hai tiếng đồng hồ, "nấu cháo điện thoại" như tôi hay nói đùa. Ba ngày sau, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi, tay ôm một bó hoa hồng...
Bạn bè khen: "Chúng mày đẹp đôi!" và trầm trồ về mối tình lãng mạn, tưởng chỉ có trong phim hay tiểu thuyết. Chẳng ai biết rằng, tôi và anh khác nhau như nước với lửa, như mặt trăng với mặt trời. Anh trầm ngâm ít nói, tôi liến thoắng luôn miệng. Anh có thể ngồi suốt ngày bên cạnh chiếc máy vi tính, cũng như tôi ngồi suốt ngày với mấy quyển sách.
Có khi, mấy tuần liền, tôi không thấy mặt anh. Những lời thăm hỏi qua điện thoại, lúc đầu làm tôi vui vui, nhưng sau đó làm tôi thấy tủi thân. Sau nữa là buồn, trống vắng và cuối cùng là cảm giác bực bội, chán nản.
Có lần, tôi trách anh chỉ biết sống hết mình cho công việc mà không biết hết mình cho tình yêu. Cho là tôi ích kỷ, anh bảo: "Ghen tị với con người chứ ai lại ghen tị với máy vi tính". Gặp nhau, anh tiếp tục say sưa nói toàn chuyện tin học, kể về những người bạn mới quen được trên mạng. Tôi tập thói quen im lặng bên anh, nghĩ ngợi chuyện văn chương. Ðôi khi tôi cũng tự hỏi, phải chăng đó là người mình yêu.
Chúng tôi chia tay nhau, sau một lần tôi ốm nặng. Cô bạn thân đến tìm anh báo tin, anh vẫn dán mắt vào màn hình máy tính. Ðúng ba hôm sau, anh mới đến bệnh viện với nụ cười hối lỗi vụng về.
Ngày chia tay nhau trời không nắng, không mưa, chẳng có mây đen mù mịt, mà cũng chẳng có giông tố đầy trời... Tóm lại là không lãng mạn chút nào.
Thỉnh thoảng, anh khuấy động tôi bằng những tiếng chuông điện thoại. Lần nào cũng vậy, nhận ra giọng anh, tôi lặng lẽ gác máy. Bạn bè bảo: "Mày bướng bỉnh, cố chấp quá". Tôi lắc đầu, cười mà ứa nước mắt.
Tôi cắt tóc ngắn, trở lại thói quen ngồi quán cà phê một mình, dạo phố lang thang một mình, thức khuya hơn, nhưng đọc sách ít hơn và bắt đầu tin là có số phận.
Bạn bè giới thiệu liền mấy chàng để tôi làm quen, nhưng không ai... giống anh cả. Nga, cô bạn thân đến kéo tôi ra khỏi trạng thái "trầm uất" bằng cách rủ tôi đi học thêm tin học. Tôi đồng ý vì muốn biết nhiều hơn về thế giới của anh, thế giới đã biến anh trở nên y hệt một chiếc computer lạnh lùng, không hồn.
Ðến lượt tôi suốt ngày ngồi bên máy vi tính. Tôi vào mạng Internet, tìm thêm những thông tin cho nghề nghiệp. Và rồi tôi cũng thấy thinh thích chuyện gẫu với những người bạn không biết mặt.
Ðang lúc tôi bắt đầu tin trong ký ức con người có phím delete như máy vi tính, thì một người khác xuất hiện. Chúng tôi quen nhau qua mạng Internet. Lúc đầu, tôi bị ấn tượng bởi cái tên rất lạ: Downcome, thế là tán gẫu thử. Trò chuyện mấy lần mới biết anh chàng cũng là một kỹ sư tin học. "Downcome nghĩa là thất bại, sao anh lại chọn tên ấy?" "Bởi vì tôi thích và vì tôi cũng đã từng thất bại. Còn em sao lại chọn tên Soundless". "Vì hồi trước nói nhiều quá, nên bây giờ muốn im lặng" "Chúng ta có thể là bạn được không?".
Tôi thở hắt ra, cảm thấy thời gian dường như trôi ngược lại, bất chấp các định luật vật lý. Tôi trả lời: "yes, sir".
Hầu như ngày nào chúng tôi cũng vào mạng trò chuyện với nhau. Lũ bạn ngạc nhiên: "Mày điên rồi, tìm quên hả?". "ừ thì điên, mà có lẽ cũng sắp quên được rồi". Tôi mạnh miệng, nhưng lại giật mình tự hỏi, quên một con người nhanh chóng không biết là điều tốt hay điều xấu.
Downcome bảo: "Nói chuyện với Soundless thật vui. Soundless làm tôi vừa nhớ lại vừa quên một người". "Tôi cũng có cảm giác giống y như vậy". "Nếu ngày xưa tôi được gặp Soundless thì có lẽ tôi không thành Downcome". "Vì không gặp Downcome nên tôi mới thành Soundless". "Vậy thì cho xin địa chỉ nhà nhé!".
Tôi chợt rùng mình: "Không, không, chuyện gẫu là đủ, biết nhiều không khéo lại khổ nhiều". "Sao bi quan thế!". "Ðó mới là lạc quan". "Ðừng bắt chước Hămlet suy tư gặp gỡ hay không gặp gỡ, mà phải bắt chước Juliet hỏi Romeo ai đưa lối cho chàng đến đây".
Tôi tập làm Hămlet, suy tư mất mấy ngày liền. Chuông điện thoại lại reo, lần này tôi ngồi im, đếm được mười ba tiếng thì nó im bặt, bỗng thấy nhẹ lòng.
Mấy ngày sau, Downcome lại rủ gặp nhau. Tôi vẫn phân vân: "Gặp nhau biết đâu thêm buồn". "Thì hai người buồn cùng đi tìm một niềm vui". "Triết lý hơi bị xoàng". "Nghề nghiệp có dính đến văn chương phải không?". Tôi chợt run: "Sao anh biết" "Ðã từng có một người bạn gái có lẽ cũng giống như Soundless". "Không giữ được à?". "Tuột khỏi tay mất rồi". "Cảm giác thế nào?". "Tiếc và buồn. Nhưng đừng nói nữa, để gặp nhau nói nhiều hơn".
Tôi tò mò: "ừ thì gặp. Cà phê Văn khoa nhé!". "Có cần ám hiệu gì không? Tôi mặc quần xanh, áo đỏ, đội nón trắng, xách cặp đen...". Tôi cười phá lên trước máy vi tính: "Nên mặc đồ đen như Hămlet". "Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, làm sao để nhận ra Soundless?". "Tóc ngắn, mắt to, miệng rộng, mũi hếch, quần jean, áo xanh". "Còn tôi cũng tóc ngắn, mắt vừa vừa, miệng rộng, mũi không hếch, quần Jeans, áo sọc xanh. à này, tôi nói một điều rất quan trọng, rất thật lòng: Tôi yêu em".
Tôi mở to mắt nhìn dòng chữ trên màn hình, thấy nhói tim. Sao trên đời này có những người giống nhau đến thế.
Ngày hẹn gặp nhau trời lại không nắng cũng không mưa. Tôi đến sớm nên nhìn thấy anh trước. Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hy vọng chỉ là ảo giác, rằng Downcome và anh Minh ngày xưa của tôi không thể cùng là một người. Anh tháo kính, đưa tay dụi mắt, rồi đeo kính vào và quả quyết tiến đến bàn tôi ngồi. Chúng tôi im lặng, nhìn nhau rất lâu rồi cùng cười phá lên.
Bây giờ tôi và anh nói chuyện với nhau bằng điện thoại, bằng mạng máy tính và cả những lần gặp gỡ. Tôi thấy anh bớt giống chiếc máy vi tính. Bạn bè bảo: "Một kết cục có hậu. Hóa ra thời hiện đại vẫn có những chuyện cổ tích dành cho người lớn". Khi tôi thì thầm: "Cám ơn trời cho em gặp lại anh", anh vội ngắt lời: "Em đừng cám ơn trời, em phải cảm ơn máy vi tính". Chúng tôi lại cười và âu yếm nhìn... chiếc máy vi tính.
No comments
Anh yêu em khác mọi người
Friday, 7. July 2006, 06:35:23
Chuyện hay về tình yêu
ANH YÊU EM KHÁC MỌI NGƯỜI
Lần đó mình và nhóc giận nhau, cũng chỉ vì một câu nói...người dốt tin học như em thì biết cái gì. :smile: Hero là người như thế nào? ....cũng chính chủ đề này đã làm cho Mp và Hero quen biết nhau, 1 con người mà rất khó làm quen rất khó để tiếp xúc! 1 vài người đã nói Hero rất khinh người, không thèm nói chuyện với ai cả nhưng vói Mp MP k nghĩ vậy Hero là 1 người có nhiều tình cảm nhưng đôi khi hero k biết bộc lộ nó! Mp cũng đã từng nói Hero là tảng băng nhưng đó là nhận xét của bất cứ ai tiếp xúc với Hero lần đầu!
hero làm việc gì cũng điều có suy nghĩ cả! Mp thấy vậy! hero luôn quan tâm đến mọi người!
đó là nhận xét riêng của Mp về hero!
Em bảo anh: "Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga". Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Sao em không đi taxi? Em có mệt không?" - Thế nhưng anh lại bảo: "Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo".
Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em.
Em bảo anh: "Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy". Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được." - Thế nhưng anh lại bảo: "Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ?".
Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh.
Em bảo anh: "Tóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói". Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: "Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ". Nhưng anh lại bảo: "Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn".
Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo.
Em bảo anh: "Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy". Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: "Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút,..." đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: "Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi".
Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh.
Em bảo anh: "Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này". Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: "Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh". Thế nhưng anh lại nói: "Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì?".
Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm.
Em bảo anh: "Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia". Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: "Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé!" - Thế nhưng anh lại bảo: "Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không".
Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn.
Em bảo anh: "Em thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất". Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: "Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất". - Thế nhưng anh lại bảo: "Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ?".
Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu.
Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thường rất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.
Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.
Các nhà triết học nói: "Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy." Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?
Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là "tình yêu" mà gọi là "sùng bái". Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.
Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.
"Anh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!". Khi đọc câu ấy, ta có cảm giác như mường tượng thấy một đôi bạn đời từng trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc sống đang nắm tay nhau thong thả dạo bước dưới ánh nắng ấm áp, nét mặt tràn trề hạnh phúc ôn lại quãng đời đã qua. Chuyện cũ đã xa rồi mà kỷ niệm xưa vẫn còn đấy mãi mãi...
No commentsTình yêu và lý trí
Friday, 7. July 2006, 06:41:23
Chuyện hay về tình yêu
TÌNH YÊU VÀ LÝ TRÍ
Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, chúng tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.
Thông minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý trí la lớn "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!"
Lý trí tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm :"Một, hai, ba...", Đức hạnh và Thói xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ để nấp. Dịu dàng nấp sau mặt trăng. Phản bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất. Nói dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn. Tham lam trốn trong một bao tải... Và Lý trí đã đếm đến bảy mươi, tám mươi... chín mươi. Lúc này tất cả đều tìm được chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình yêu trong trái tim mình.
Khi Lý trí đếm tới một trăm, Tình yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hoa hồng ...
Lý trí bắt đầu tìm kiếm. Lười biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu dàng, Nói dối, Nồng nàn, Yêu mến... cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình yêu. Ghen ghét với Tình yêu, Ghen tỵ đã thì thầm vào tai Lý trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình yêu đấy".
Lý trí bước lại gần và bắt đầu tìm kiếm. Lý trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm và dừng lại khi trái tim của Lý trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình yêu. Lý trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình yêu là mù quáng và luôn đồng hành
Bởi vì chúng ta đã quá cố chấp...
Saturday, 29. July 2006, 04:33:01
Chuyện hay về tình yêu
BỞI VÌ CHÚNG TA ĐÃ QUÁ CỐ CHẤP...Thế là chúng tôi đã chia tay, hai năm cho một cuộc tình, giờ chúng tôi chỉ sống trong cô đơn, đau khổ và hoài niệm về những tháng ngày êm đềm đã qua.
Bạn bè, người thân mai mối nhưng chúng tôi chẳng bao giờ phải lòng ai. Cho đến một buổi chiều hè năm ấy, chúng tôi đã gặp nhau trong cơn mưa đầu mùa. Chúng tôi đã cảm nhận được một điều gì đó rất khác lạ. Và chúng tôi đã mến nhau.
Yêu nhau. Hạnh phúc vô biên. Tình yêu của chúng tôi có cả sự cảm phục bởi hai đứa chúng tôi đi lên từ cuộc sống của người lao động nghèo. Chỉ khác rằng, em ở phố còn tôi ở một vùng nông thôn.
Những buổi sáng mai, chúng tôi đưa nhau đi ngắm bình minh, chiều đến, chúng tôi đi ngắm phố. Chúng tôi là một cặp xứng đôi, nhiều người nói thế.
Rồi một hôm, tôi đưa em về giới thiệu với gia đình. Các chị tôi không hài lòng về tính cách của em, rằng em quá nóng tính, không thích hợp với một người trầm lặng, nhẹ nhàng như tôi. Nhưng cuối cùng chúng tôi đã vượt qua.
Yêu nhau nhưng không hợp tính nhau, cả hai đều nhận ra điều đó.Tôi không thể chìu theo ý em tất cả những gì em muốn bởi em sẽ là vợ của tôi. Thế rồi những cuộc cãi vã thường xuyên xảy ra, người thua cuộc là tôi. Cứ thế, sau mỗi lần giận nhau hai đứa thương nhau nhiều và nhiều lắm. Và một lần cãi nhau, tôi đã di công tác xa dài ngày ở miền núi. Không liên lạc được, em giận và cứ ngỡ rằng tôi không còn yêu em nữa.
Đến khi nhận được tin em cũng là lúc em đến xin mẹ tôi cho hai đứa chia tay. Hết. Một dấu chấm hết, một con số không của phép toán cộng mà hai đứa đã tính suốt hai năm. Bao kế hoạch, dự định đã tan vỡ. Cả hai đứa đều đau khổ. Em đã hối hận việc mình đã làm, tôi đã khuyên em về xin lỗi với gia đình nhưng vì lòng tự trọng, chúng tôi đã mất nhau.Tôi đã cố hết sức để cứu vãn tình yêu nhưng em đã buông thả và tôi cũng đành mất em.
Em thương yêu. Anh chưa bao giờ dối em một điều gì. Đó là niềm hạnh phúc của anh và anh đã nhận ra em cũng thế. Có điều mình mất nhau do hai đứa quá ích kỷ, cố chấp và không chịu tha thứ cho nhau. Anh rất đau buồn khi kỷ niệm cũ ùa về, anh sợ đụng đến chúng, nó sẽ làm con tim anh nhói đau.
Cầu chúc cho em có được người yêu em và mang lại hạnh phúc cho em. Với anh, những tháng ngày bên nhau anh không bao giờ quên và hãy tin rằng, anh vẫn còn yêu em cho dù năm tháng có thể làm cho mọi thứ phôi phai.
Người cha
Saturday, 29. July 2006, 04:47:59
Chuyện hay về tình yêu
NGƯỜI CHA
Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: "Thưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật bất tiện!". Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: "Ngươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?".
Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: "Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ". Ông Trời mỉm cuời đáp: "Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành".
Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. "Tại sao ngài phí thế?", nữ thần thắc mắc. "Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya? Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình", ông Trời đáp.
Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc. Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: "Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra".
Hạc giấy
Friday, 30. June 2006, 07:03:41
Chuyện hay về tình yêu
HẠC GIẤY
Vừa rồi một đứa bạn nhờ mình tìm câu chuyện này...1000 con hạc giấy. Mình nghĩ đối với nó câu chuyện này có một ý nghĩa nào đó nên mới nhờ mình tìm gấp như vậy. Không nói, mình cũng không tiện hỏi. Khi tìm thấy nó trên google mình mới biết đến câu chuyện này. Cũng hay, mình thích những câu chuyện tình yêu có ý nghĩa như thế này.
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, mà còn giúp anh xua đuổi ra khỏi tâm trí mình một điều gì đó của tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ra đó chính là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng bây giờ anh đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ đã từ chối đã làm được điều đó. Đôi vợ chồng cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc một căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ dặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc. Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn bên ta nữa. Chỉ bởi vì họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ. Nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có. Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu . Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
Trong tình yêu chẳng có gì tồi tệ hơn để nhớ thương một người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ.
No comments
Ta mang ơn em
Friday, 30. June 2006, 14:17:51
Chuyện hay về tình yêu
TA MANG ƠN EM
Bài viết này thật hay hero đọc được lần đầu tiên do Tiểu Vũ gởi lên diễn đàn. Mình thầm phục Tiểu Vũ khi có thể viết được một câu chuyện hay đến thế, sau này hỏi mới biết câu chuyện này Tiểu Vũ không phải là tác giả mà do sưu tầm được. Nó thật giống tâm trạng mình, mà có lẽ giống với tâm trạng tất cả những thằng con trai trên thế giới này...:smile:!
Thuở ấy, đời ta chưa có em! Buổi sáng, ta chẳng phải dậy sớm, cứ "nướng thật chín" trên giường chờ gần đến giờ đi làm mới choàng dậy, khoác lên người bộ đồ nhăn nhúm thoảng... "hương thời gian" chạy vù đến công sở. Giờ nghỉ trưa, ta thỉnh một hộp cơm, ung dung gác chân lên bàn, ngả người ra sau... và ăn. Xong bữa, ta "tráng miệng" bằng điếu thuốc thơm và phì phèo phả khói lên trần nhà. Chắng có ai luôn miệng nhắc nhở ta: khói thuốc làm ô nhiễm môi trường, chân bẩn không được gác lên bàn, ngồi ăn ngả ngớn thế coi chừng đau bao tử...
Chiều tan sở, ta nhẩn nha rảo khắp hàng quán tìm... bạn nhậu. Gặp "bạn hiền", ta vô tư đi đến khuya, chẳng bận tâm phải... nói dối em như thế nào. Cữ nhậu vui mấy cũng tàn, ta ngất ngưởng về nhà với chân không giày! Không có bóng dáng héo hon của em thức chờ mở cửa cho ta. Cũng không có vẻ mặt oán trách, giận hờn của em để lòng ta phải một thoáng ăn năn vì trót mang thân phận đàn ông... vô trách nhiệm, vô tích sự! Ta ung dung lên giường với nguyên bộ vó như vậy, để nếu mai lỡ có quá giấc thì cứ thế mà thẳng tiến đến cơ quan!
Có những hôm ta lầm lũi về sớm, ra đầu ngõ mua tô phở ăn qua quýt cho xong bữa tối... vắng bạn nhậu, rồi thả mình xuống ghế bành, đắm chìm vào những chương trình truyền hình liên tục, chặc lưỡi trước thân hình bốc lửa cúa cô diễn viên này, xuýt xoa vì gương mặt diễm lệ của cô ca sĩ nọ và... thiếp ngủ. Thật may cho ta, em không có bên cạnh để lườm nguýt, ngắt nhéo vì thói đèo bòng... trong tưởng tượng của ta!
Nửa đêm giật mình thức giấc, ta thấy mình ngoẹo đầu ngủ một cách khốn khổ trên chiếc ghế bành, đèn vẫn bật sáng choang, tivi hết đài đã lâu mà không ai tắt. Cảm thấy lòng cô đơn trống trải, ta đi rạo một vòng quanh nhà để tìm chút thanh thản của tâm hồn. Thì kìa, chậu quần áo chất cao nghễu nghện đang bốc mùi thum thủm, sàn nước cạnh đó chổng chơ vài cái chén đĩa dơ đang là nơi tụ hội của bầy gián, trên tường màng nhện giăng đầy, dưới đất sàn nhà loang lổ, mốc thếch... Dường như cuộc sống thiên-đường-không-có-em của ta thật huyễn hoặc. Bất chợt, ta cảm thấy cần em hơn bao giờ hết?
Rồi em đến, mang lại những "xáo trộn" cho đời ta!
Em đề ra những chuẩn mực của cuộc sống, cung cấp các nhu cầu cần thiết cho sự tồn tại của ta trên đời này. Dù chẳng thích "thú nhận" về những gì tâm đắc trong đời sống hôn nhân nhưng thật lòng, cuộc đời ta như "tràn ánh trăng thề" từ ngày có em. Này nhé, thuở còn một mình lặng lẽ đi về, ta có khi nào quan tâm đến sự "tồn tai hay không tồn tại" của các vật dụng gia đình. Còn nhớ những lần chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya, ta lần mò ra sau nhà tìm hộp kem đánh răng. Cầm trên tay vật thể từng được gọi là kem đánh răng, ta thấy nó nhăn nhúm, khô quắt như... con thằn lằn chết lâu ngày. Rồi ta ra sức vận động các khớp ngón tay để nặn ra một nhúm nhỏ bụi kem khô khốc, có lẽ chỉ đủ chải... một chiếc răng! Cũng có những lần phải tắm "chay" vì xà bông chưa mua, lau mặt bằng chiếc khăn rách bươm như xo mướp, quần thảo bao tháng trời trên đôi giày không ai nhắc nhở ta đánh bóng... Kỳ diệu thay, em xuất hiện và sắp xếp lại trật tự đời ta!
Cuộc sống thường nhật bên em thật tuyệt vời. Mọi nỗi muộn phiền trong ta như được xoa dịu. Mỗi khi phải đi xa, ta luôn trải qua những giấc ngủ đầy mộng mị. Ta như mất ngủ cả đêm vì... không có em bên cạnh. Ta khó ngủ không hẳn vì thiếu vắng một thân thế ấm áp quen thuộc, mà chính là cần đến một sự cân bằng trong cuộc sống. Em nào biết một nỗi lo sợ rất... đàn ông thường xuất hiện trong ta từng đêm: sợ không còn là người hùng của đời em? Ngay khi ấy, ta muốn với tay chạm vào em, vòng tay ôm em hít một hơi thật sâu mùi da thit thân quen để tìm lại sức mạnh, để chế ngự nỗi sợ cố hữu.
Ta thật hạnh phúc vì không còn bị chìm đắm trong nỗi ám anh về một thần tượng, một mục đích đặc biệt nào đó đang ngự trị trong lòng. Cám ơn cuộc đời đã mang em đến với ta.
No comments
Status tình yêu
Saturday, 1. July 2006, 05:30:43
Chuyện hay về tình yêu
STATUS TÌNH YÊU
Đã không gặp Ruby hơn 2 tháng, dù đã cố quên Ruby nhưng sao đọc bài viết này mình thấy buồn thật nhiều. Và...Cám ơn bài viết của em. Nó phần nào đó...có ý nghĩa với anh. Và...MP chỉ biết mĩm cười khi đọc bài viết của bé, tự cười chính mình ...cười tại sao lại có những người có cùng cảm xúc vói mình như thế :smile:
với Mp ...Mp còn phải thêm 1 dòng chử lên status nữa " sao lại làm như thế? sao lại không trả lời?". Và...:frown:
Giận nhau gần một tuần, chưa bao giờ em giận anh lâu đến thế.Vậy mà anh không thèm xin lỗi một lời ,cứ như là không-phải-yêu! Sáng sớm em online treo một cái status than thở : "Eo ơi,mưa to quá!" Lúc sau thấy mặt cười anh toe toét với dòng chữ bên cạnh: "Bị ướt rùi, lạnh quá"! Em hậm hực : " Cho đáng đời ", rồi phì cười vì ngẩng lên đã thấy cái nick anh nhăn nhở dòng chữ: "ỉn ỉn , cho anh xin lỗi m..a..à"! Thế là hoà nhau ,e còn ngúng nguẩy thêm mấy cái status giận dỗi nữa rồi mới thỏ thẻ bắt anh đền thịt nướng!
Hôm nay lại giận nhau, online thấy toàn những status buồn: " thất tình online", "lang thang như là gió..", " Buồn như chuồn chuồn ướt cánh "," chán chẳng buồn chết ","ngày đang dài hơn hay đêm đang ngắn dần ?" ," ngồi vạch đầu gối nói chuyện thế sự ",...Em cũng lặng lẽ để một cái status buồn: " Đếm thời gian qua trước ngõ, thấy đời thiếu vắng nửa vòng tay ..." ở bên kia thấy anh trêu ngươi dòng chữ : " Thời gian qua ngõ nhà anh , bảo là bên ấy hỏi vay nửa vòng "! Em phì cười mắng anh : " Đồ quá đáng"! Anh lại trâng tráo sửa thành : " Đồ quá đáng...yêu"!
Nhưng hôm nay thì chia tay thật . Em treo nick cả ngày với status làm hoà : " Giận dỗi làm gì cho ướt tháng ba....". Thế mà cái mặt cười của anh chẳng buồn sáng nữa. Con bạn nhảy vào trêu chọc: "Tháng 3 buồn như một vần thơ , con Thị Nở vừa mang vào status! hehe".
Anh thì vẫn lặng im , dù em biết anh đang ở đó , đằng sau cái mặt mếu kia! Đã vậy , em sẽ để dòng status này, cho đến khi nào anh chịu nhăn nhe lại mời thôi : "Bao giờ ? Bao giờ nhỉ".........
Lí do cho tình yêu
Monday, 3. July 2006, 13:55:11
Chuyện hay về tình yêu
LÍ DO CHO TÌNH YÊU
Vì sao anh thích em ?...Vì em ngỏ lời trước à? Không! Anh không biết vì sao. Anh đã gởi cho em bài này, xem như đó là lí do của anh...Không hiểu sao MP luôn muốn hỏi anh ấy điều đó, trong khi MP luôn biết những câu hỏi ấy rất dư thừa
chắc có lẽ vì lí do đơn giản thôi. Mp là con gái
Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế ,sao anh tìm được lí do chứ!-chàng trai trả lời
-Ko có lí do gì tức là anh ko yêu em
-Em ko thể suy diễn như thế được
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy
-Thôi được ,anh yêu em vì em xinh đẹp ,giỏi giang ,nhanh nhẹn.Anh yêu em vì nụ cười của em,vì.
em lạc quan .Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác
Cô gái cảm thấy rất hài lòng
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp,nhưng rất may cơ vẫn còn sống.Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng .Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình
"Chào em yêu
Anh yêu em vì em xinh đẹp .Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh ko thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu .Vậy thì anh ko thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn .Đây ko phải lí do giúp anh có thể yêu em
Anh yêu em vì nụ cười của em.Bây giờ anh ko thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó , than vãn
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều . Anh ko nên yêu em nữa
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em .Em có cần lí do nào nữa ko em yêu
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô ko cần một lí do nào nữa .Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn ko?Tình yêu đôi khi ko nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro