Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5,Genshin Impact: ~MY DEAR ROSE~ (+ open req)

NGUỒN:https://at.tumblr.com/b1ancastar/my-dear-rose-pantalone-x-reader/vjqug7fu5rmo

-BẢN DỊCH CHƯA CÓ DỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ GỐC NÊN XIN ĐỪNG TỐ CÁO TẠI HẠ-

____________________________________________________________

Couple: Pantalone x Gn!Reader

-Lại đăng đêm vì chán làm bài tập :3

-Tại hạ simp Pantalone quá nên dịch chủ yếu là fic ổng :))

-Lần sau sẽ là Arcana Twilight nha các cô

_____________________________________________________________

~~MY DEAR ROSE~~

Tuyết nhảy múa ngoài cửa sổ. Đối với một người nào đó ở bên ngoài, cửa sổ này thật đẹp, nó được chiếu sáng bằng những tấm kính màu đẹp đẽ, vẽ những bông hồng. Tuy nhiên, một người ngoài cuộc sẽ không thể nhìn thấy cửa sổ đã được đóng đinh ở bên trong. Giữ bất cứ điều gì tăng trong các bức tường bên trong khóa đi.

-

Như mọi khi, đó là một đêm se lạnh, nhiều người dân mặc áo khoác, bên dưới là nhiều lớp áo sơ mi. Các cửa hàng dọc đường đã đóng kín cửa để đảm bảo hơi ấm trong tòa nhà không thoát ra ngoài theo làn gió lạnh. Tuy nhiên, một tòa nhà đứng giữa những tòa nhà khác, nó vĩ đại gần như khiến các tòa nhà khác nghẹt thở.

Tòa nhà này là một ngân hàng, không phải bất kỳ ngân hàng nào, ngân hàng Northland. Được điều hành bởi quốc gia của bạn dưới "sự bảo vệ" của các fatui. Ngân hàng đã mở không lâu ở thị trấn bạn sống; nó chỉ mới ở đó được vài tháng.

Tất nhiên, có những lời đồn thổi xung quanh, giống như tuyết, ngân hàng Northland  không làm gì khác ngoài việc gây hại. Làm thế nào mà người điều hành nó, Pantalone, lại đầy lòng tham, một lòng tham muốn phá hủy sự mất cân bằng giữa Thần và Người.

Bạn đã hứa với bạn bè và gia đình rằng bạn sẽ không dính dáng gì đến ngân hàng này, vậy mà bạn lại đứng bên ngoài cánh cửa đóng kín của nó. Run rẩy, không biết là vì lạnh, sợ hãi hay phấn khích.

-

Bên trong ngân hàng sang trọng, ấm áp hơn bất kỳ cửa hàng nào trong thị trấn. Tuy nhiên, nó cằn cỗi ngoại trừ một hoặc hai công nhân . Thậm chí họ dường như bị sốc trước sự xuất hiện của bạn. Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm trí bạn, bạn cảm thấy như thể có ai đó đang ở trong phòng. Ai đó bạn không thể nhìn thấy.

-

Pantalone cảm thấy mắt mình nheo lại trước người dân bước vào ngân hàng. Người này... có thể là người thứ hai hoặc thứ ba đến với... cơ sở mới nhất của anh ta.

Anh ấy ở thị trấn này vì thiếu tài khoản mới trong khu vực. Khi đến nơi, anh nhanh chóng nhận ra lý do tại sao. Lý do là thị trấn này gần như thế nào. Họ không lấy ngân hàng xa hoa của anh ấy để ưu ái.

Vẫn xem điều này, người mới, anh quan sát khi họ lo lắng cung cấp thông tin của họ để thiết lập một tài khoản tiết kiệm đơn giản. Nó gần như khiến anh cảm thấy phấn khích khi mắt họ đảo xung quanh, như thể họ đang cố gắng nhìn thấy anh.

Quay người lại, Pantalone ngồi vào chỗ của mình và ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của mình. Mắt anh dừng lại ở một chiếc bình, trong đó có một bông hồng duy nhất.

Sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc bình trong khoảng thời gian dường như hàng giờ đồng hồ, Pantalone chợt nảy ra một ý tưởng trong đầu. Đứng dậy, anh lấy một bông hồng ra khỏi bình.

-

Một tiếng thở dài rời khỏi môi bạn, bạn bắt đầu tìm đường ra khỏi ngân hàng. Bạn đã làm  một tài khoản tiết kiệm để chờ cho ngày bạn rời thị trấn này, theo cách đó bạn có thể nhận được tiền của mình mọi lúc mọi nơi.

Ngay khi những cánh cửa đóng lại sau lưng bạn, chúng lại mở ra. Vì tò mò, bạn quay lại xem ai đã mở cửa. Đó là một người đàn ông, có vẻ lớn hơn một chút, nhưng vẫn còn trẻ. Anh nở một nụ cười trên môi, và một bông hồng trên tay.

Chỉ trong một vài bước dài mạnh mẽ. Anh ấy đứng bên cạnh bạn và tặng bạn bông hồng. Bạn cẩn thận nhận lấy nó, trước khi bạn kịp nói lời cảm ơn thì anh ấy đã lên đường rồi.

Bạn không biết lấy bông hoa này dẫn bạn đến nơi bạn đang ở bây giờ.

-

-

-

-

-

Bạn ngồi cạnh cửa sổ bị đóng đinh này, những ngón tay của bạn lần theo khung mà bạn đã nhiều lần cố gắng phá bỏ nhưng vô ích. Cửa sổ nhìn ra khu vườn bên trong đầy những bụi hoa hồng đã chết. Có thể trước đây chúng đầy đặn và tươi đẹp, nhưng than ôi chúng héo úa và chết đi.

Đứng dậy, bạn đi quanh căn phòng mà bạn đã bị mắc kẹt trong nhiều tuần nay. Ít nhất bạn phải khám phá ngôi nhà trước nỗ lực cuối cùng để trốn thoát. Nhưng kể từ lần cố gắng đó, anh ấy đã nhốt bạn trong căn phòng này. Chỉ cho phép mình ra vào.

Bạn đã từng yêu anh ấy, trước khi anh ấy biến thành... con quái vật này.

-

-

-

-

-

Bạn vừa về đến nhà sau một ngày dài, bông hồng mà người đàn ông từ ngân hàng đã tặng bạn vẫn còn sống trong chiếc bình cạnh cửa sổ của bạn.

Khi túi của bạn rơi xuống sàn với thư của bạn trong đó, một lá thư lọt vào mắt bạn. Nó được gửi cho bạn từ một người tên là... Pantalone? Đây là một cái tên mà bạn không quen thuộc. Mở bức thư ra, bạn đọc được nội dung đơn giản của nó;

"Thân yêu nhất Y/n,

Xin thứ lỗi cho tôi không liên lạc với bạn trong một vấn đề như vậy. Tên tôi là Pantalone. Người đứng đầu Ngân hàng Northland, đồng thời là Quan Chấp Hành thứ 9 của fatui.Tôi là người đàn ông đã tặng em bông hồng nhiều ngày trước, đó là món quà cảm ơn. Không có nhiều người trong thị trấn của bạn không... sẵn sàng có một tài khoản. Quay lại vấn đề mà tôi đang cố gắng trình bày, bạn có muốn đi cùng tôi vào thành phố vào cuối tuần này không? Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu bạn rời khỏi... thị trấn này của bạn.

-Pantalone"

Thấy mình đọc đi đọc lại bức thư, bạn đã viết thư trả lời anh ta và chạy đến thả nó ở ngân hàng.

-

Khi bạn đến ngân hàng để chuyển thư, bạn nhìn thấy người đàn ông mà bây giờ bạn gọi là Pantalone đang đứng trước mặt bạn. Anh ấy đang bận nói chuyện với một người lính nên không để ý đến bạn ngay. Nhưng sau khi giải ngũ, không lâu sau anh ấy đã gặp lại bạn.

Ah Y/n, tôi rất vui được gặp bạn, tôi đoán bạn đã nhận được thư của tôi?

"Ồ, uh, Xin chào Pantalone, tôi đã nhận được , và tôi chỉ dừng lại để gửi cho anh một bức thư phản hồi nhưng tôi thấy rằng anh đã ở đây rồi nên tôi sẽ tiếp tục và nói rằng tôi có thể đi với anh vào cuối tuần này ."

"Tuyệt vời, nếu bạn đến đây vào buổi trưa thứ Sáu. Tôi phải đi bây giờ, tạm biệt Y/n"

-

Thứ sáu đến nhanh như chớp. Bạn đã chuẩn bị sẵn túi của mình và để nó ở ngoài cửa. Bạn nói với gia đình rằng bạn sẽ lên thành phố để tìm việc làm, nhưng không đề cập đến việc bạn sẽ đi cùng ai.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi khiến thị trấn như bị đóng băng trong thời gian. Có một số người qua lại, nhưng không đủ để khiến bạn trễ hẹn với "Người bạn" mới của mình.

-

-

-

-

-

***Gỗ trong căn phòng mà bạn đang mắc kẹt này đang khiến bạn lạnh cóng chân . Mặc dù có một số tấm thảm nhưng nó không giúp được gì.

Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua khóe mắt trong gương, bạn từ từ tiến lại gần nó. Bạn bắt đầu nghiên cứu khuôn mặt của bạn. Một khuôn mặt tươi sáng đã từng trở nên nhợt nhạt như chết. Bạn dường như gần như ... trống rỗng.

Bị mê hoặc bởi những suy nghĩ của mình, bạn không nghe thấy tiếng mở khóa cửa.***

-

-

-

-

-

Thành phố tốt hơn bạn có thể tưởng tượng. Bạn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, trông giống như một chú cún háo hức. Bên trong , bạn có thể nghe thấy tiếng cười của Pantalone.

Khi cỗ xe dừng lại, bạn đang ở bên ngoài một ngôi nhà xinh đẹp. Đoán đây là những gì tiền có thể mang lại cho bạn. Pantalone đã mở cửa cho bạn và giúp bạn bước xuống cỗ . Nói rằng ai đó sẽ vận chuyển chiếc túi mà bạn đang mang và anh ấy sẽ chỉ cho bạn phòng của bạn.

-

Khi anh ấy mở cửa phòng, bạn sẽ ở trong đó mở to mắt kinh ngạc. Nó thật đẹp. Ở giữa bức tường có một cửa sổ bằng kính mờ, với những bông hoa hồng.

Khi bạn thoát ra khỏi sự sợ hãi, bạn nhìn thấy chiếc túi của mình bên cạnh cửa. Và sự mệt mỏi ập đến với bạn, bạn ngủ thiếp đi.

-

Cuối tuần trôi qua thật mờ mịt, mặc dù đến lúc phải đi, bạn mới nhận ra rằng không tìm thấy ai, không binh lính, không Pantalone.

Sau đó, bạn bắt đầu hoảng sợ, chạy ra cửa chỉ để nhận ra rằng chúng đã bị khóa. Cho dù bạn có đập cửa hay kêu cứu thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai đến. Sau đó, bạn nghe thấy giọng nói của ai đó bên ngoài

"Y/n) thân mến, tôi xin lỗi nếu tôi làm bạn sợ, tôi hứa tôi sẽ không bao giờ... bắt em ở lại đây nữa . Tôi chỉ bận một số việc cá nhân..."

Đứng yên trong cơn sốc, bạn để hơi thở mà bạn đã cố gắng kìm nén. Cho phép Pantalone dẫn đường.

-

Chuyến đi trở lại thị trấn im lặng, cho đến khi bạn ngửi thấy mùi khói. Pantalone nở một nụ cười trên môi.

Nhìn ra cửa sổ bạn tái mặt. Trong làn khói là thị trấn của bạn, chỉ còn lại đống tro tàn.

"Thật đáng tiếc, có vẻ như thị trấn của em đã bị đốt cháy. Tôi sẽ cho xe trở lại, chúng ta không nên ở lại đây."

"Không, chúng ta cần phải tới đó , nếu có người sống sót thì sao Pantalone"

"Tôi sẽ gửi binh lính, nhưng chúng ta sẽ không đi Y/n. Đó là một mệnh lệnh, không phải là một yêu cầu."

-

Một tuần đã trôi qua kể từ khi chứng kiến quê hương của bạn bị thiêu rụi không còn gì ngoài tro tàn. Trong tuần này, bạn và Pantalone đã thân thiết hơn. Anh ấy trở thành cảm giác thoải mái của bạn. Mà đã dẫn đến tối nay.

-

(nsfw nhẹ bắt đầu từ đây)

Tay bạn vòng qua đầu hôn anh ấy trong sự thoải mái trong phòng của bạn. Những ngón tay của bạn luồn qua mái tóc của anh ấy. Tay anh từ từ di chuyển lên xuống hông bạn. Nói với bạn những lời thì thầm bất cẩn về việc bạn hoàn hảo như thế nào, rằng anh ấy sẽ không đánh mất bạn vào tay bất kỳ ai.

Tay anh bắt đầu di chuyển xa hơn xuống eo bạn, háo hức lấy bất cứ thứ gì có thể.

Cho đến khi tay của bạn bắn xuống, ngăn chặn anh ta.

(Ok,kết thúc ở đây)

"Điều này... không đúng, ít nhất là không phải lúc này..."

"Không sao đâu, bông hồng bé nhỏ của tôi. Tôi hoàn toàn hiểu rồi, em nằm xuống đi và tôi sẽ kêu người lấy cho em chút nước."

-

Khoảng hai ngày đã trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ của bạn với Pantalone. Anh ấy đã cố không thử bất cứ điều gì. Nhưng có sự kì lạ của việc những người lính xung quanh ngôi nhà dần tăng lên.

Tất cả đều ổn cho đến khi bạn nghe thấy một trong số họ vô tình nói rằng họ không hiểu tại sao họ phải đốt cháy một thị trấn. Không phải bất kỳ thị trấn nào mà chính là thị trấn của bạn.

Nghe điều này, bạn đã rời đi, ít nhất là đã cố gắng. Mọi nơi bạn đến đều có người chặn bạn. Cho đến khi bạn cảm thấy một bàn tay nắm lấy tay bạn, trước khi bạn có thể nhận ra mình đang bị kéo vào phòng.

-

"Em không hiểu sao,bông hồng nhỏ bé của tôi, tôi đã làm tất cả những điều này là vì em. Thị trấn đó sẽ không bao giờ để tôi đưa em đi. Tôi đã phải đưa vấn đề vào tay tôi. Em không nhận ra rằng tôi cần em ... và chỉ em."

"Không, điều này là sai! Anh phải để tôi đi Pantalone, làm ơn."

"Tôi xin lỗi Y/n, bông hồng thân yêu của tôi, điều đó sẽ không xảy ra đâu."

-

Bạn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vai bạn.

"Bông hồng thân yêu của tôi, tôi đã nói với em rằng đừng lo lắng về điều gì , sau tất cả, tôi là người duy nhất sẽ gặp lại em." ( Sẽ để câu gốc cho ai cần vì tại hạ ko hiểu rõ dù đã cố dịch cho dễ hiểu.Câu gốc:My dear Rose, I told you to stop worrying about your appearance, after all I'm the only one who will ever see you again.)

_________________________

Tại haj mở req nha các cô.Hãy đặt đi ( KO NSWF/R18/H NHA )

-----VĨNH BIỆT-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro