Sau khi anh đi...
Năm thứ nhất...
Hi anh yêu, cún con của anh viết cho anh nè. Nhớ em nhiều không, em thì nhớ anh nhiều lắm luôn, nhận được thì mau viết thư hồi âm lại nhé, cả năm qua anh chả chịu nhắn gì cả, "bé" dỗi lắm nè.
Nói vậy thôi, chứ em không giận anh đâu, em biết anh bận nhiều việc, nên anh chỉ cần chú ý bảo vệ bản thân và giữ sức khỏe nha. Nếu mệt mỏi quá thì về bên em, hai chúng ta cùng cố gắng, nhất định sẽ hạnh phúc thôi mà. Còn nếu có gì buồn, thì dù một hay hai giờ sáng, hay bất kể thời điểm nào đi chăng nữa, thì cũng gọi cho em tâm sự nhé, em sẽ luôn lắng nghe anh. Dù chúng ta cách nhau nửa vòng Trái Đất, nhưng trái tim em vẫn luôn ở bên anh.
À đúng rồi, em kể anh nghe, em đã đỗ vào trường đại học em mơ ước rồi đấy, còn giành vị trí thủ khoa cơ, anh thấy cô gái của anh có giỏi không, mau mau trở về khen rồi thưởng cho em đi. Em cũng đang viết cuốn sách đầu tay của mình, dù không biết mình có khả năng hay không, nhưng viết lách là đam mê của em, em nhất định sẽ cố gắng, đợi em báo tin vui nha. Hi hi...
Giờ em phải ôn tập đây, không viết thêm cho anh được nữa. Nhớ lời em dặn, giữ gìn sức khỏe và an toàn anh nhé. Love you...
P/s: Anh sang bên đấy mà dám bắt cá hai tay, em biết được thì đừng trách à nha!
Năm thứ hai...
Happy birthday to you...
Happy birthday to you...
Happy birthday...
Happy birthday...
Happy birthday to you...
Anh yêu sinh nhật vui vẻ. Em đã chuẩn bị quà cho anh rồi nè. Tèn tén ten, là một chiếc áo len siêu mềm mịn do chính tay em đan nha. Mùa này bên ấy lạnh lắm, em đan tặng anh để anh mặc cho ấm, quan trọng hơn là để đánh dấu chủ quyền, tuyên bố với toàn thế giới: "Anh là của em". Họa tiết hình con thỏ ôm quả dâu, đáng yêu lắm phải không, không thì anh cũng phải mặc thôi, đánh dấu chủ quyền đó. Có lẽ anh sẽ thắc mắc, sao lại là dâu mà không phải cà rốt, vì anh thích ăn dâu, em lại là một bé thỏ xinh xắn, đáng yêu, cũng kha khá mê dâu tây, vậy nên như vậy là đẹp nhất. Em đan nó mất hơn 3 tháng đó, nó là chiếc áo độc nhất vô nhị trên đời, thể hiện tình yêu em dành cho anh, vậy nên anh không được từ chối đâu đấy. Anh không chịu mặc, việc cớ "Anh sợ hỏng mất thứ đẹp đẽ này" là tới công chuyện với em. Nhớ phải mặc nhé!
Bé yêu mãi nhớ anh.
Nhanh trở về.
Năm thứ ba...
Ngày lễ tình nhân 14/2.
Socola.
Socola.
Socola.
Anh mau nhìn xem, em mua nhiều socola chưa này, điều là mua tặng anh đó. Anh thích dâu, em thích socola, vậy nên em mua thật nhiều thật nhiều socola nhân dâu để dành cho anh đấy. Nhưng nếu anh không về nhanh, là em ăn hết liền, em mê món này lắm.
Còn nữa còn nữa, em còn mua thêm một cặp cốc thỏ siêu "cute". Đồ đôi giữa em với anh đó, nhưng gửi qua bên đấy sợ là vỡ mất, nên chừng nào em về em sẽ đưa cho anh nha.
Mau nhìn xem, bạn gái anh tâm lí chưa này, 14/3 nhớ tặng kẹo cho em đó.
Năm thứ tư...
Anh xem này, mới đó mà đã đến Tết rồi, vậy là một năm mới lại sắp đến. Bên đó anh thế nào, vẫn khỏe chứ, có lạnh không....? Ở bên đấy, có lẽ anh sẽ không tìm được bánh chưng bánh dày rồi, nếu anh muốn ăn thì mau mau nhắn tin cho em, em sẽ gửi sang ngay. Pháo hoa ở nơi đó có đẹp không anh, chứ ở nước mình thì đẹp lắm, lại còn bắn rất lâu nữa, em đã quay lại rồi, chừng nào anh trở về chúng mình cùng xem nhé. Cây đào anh trồng trước khi đi, năm nay đã nở hoa rồi. Rất đẹp! Những cánh hoa mang màu hồng nhẹ nhàng bay trong gió, tựa như bức tranh năm xưa, cũng khiến em nhớ anh hơn. Em cũng đã học đánh piano, thực sự rất khó, nhưng từ những nốt nhạc em cảm nhận được tình yêu cùng đam mê to lớn anh dành cho môn nghệ thuật này.
Hoa nở rồi, em cũng đã có thể đánh những bản tình ca như anh từng đánh cho em nghe, cớ sao anh vẫn chưa trả lời em?
Năm thứ năm...
Thật không ngờ, em lại có thể trông thấy tuyết, đẹp đẽ mà không thể chạm vào, cố chấp liền tan biến trong bàn tay.
Giáng sinh năm nay, em sang Nhật theo yêu cầu của ba mẹ, ở đây giúp đỡ bác bá vài công việc lặt vặt, sẵn tiện tìm một công việc, nếu được sẽ định cư luôn ở đây. Thành phố nơi em sống rất hiện đại và an toàn, anh đừng lo.
Ngày hôm nay em dạo bước trên con đường rực rỡ ánh đèn, thấy rất nhiều những cảnh đẹp, cũng thấy rất nhiều những cặp đôi đang hạnh phúc bên nhau. Trái tim em lúc đó chợt có chút cô đơn, chợt có chút lạnh, đột nhiên mong anh xuất hiện bên cạnh, nắm lấy tay em, cùng em thưởng thức những món ngon kia, cùng em cầu nguyện, cùng em vui đùa. Tiếc rằng đó chỉ là mộng tưởng của em.
Anh đang ở đâu, mau trả lời em đi! Em thực sự, thực sự rất cô đơn!
Năm thứ bảy...
Anh từng nói với em rằng, đợi anh trở về, chúng ta nhất định sẽ làm đám cưới. Anh sẽ cho em tất cả tình yêu trên thế gian, sẽ biến em thành cô dâu đẹp nhất, sẽ làm em hạnh phúc suốt cuộc đời...
Đã qua bảy năm, có phải đến lúc anh trở về bên em, thực hiện lời hứa ấy rồi không?
Bảy năm... dài quá...
Với hai người yêu nhau lại xa cách tận chân trời cũng không thấy được, xa lại càng xa.
Đêm lạnh lẽo bao trùm, em cuốn chặt chiếc chăn, mong cảm nhận được chút hơi ấm mong manh, nhớ lại cảm giác vòng tay anh ôm chặt lấy em, trao cho em sự ấm áp mãi mãi không thể thay thế...
Mưa thấm đẫm gò má, nước mắt em rơi từ bao giờ, thật may là không ai thấy bộ dáng yếu ớt ấy của em. Phải chăng, mưa cũng không lớn lắm, chỉ có lòng em nổi gió từ bao giờ, khiến cho cơn mưa nặng hạt thêm? Giương ô dưới trời đẫm nước mắt, thành khẩn cầu xin ông trời, có thể hay không hóa giải sự đau đớn trong trái tim này hay không?
Em rất nhớ anh!
Em sắp phát điên rồi...
Năm thứ mười...
Anh từng nói với em, tình đầu là khó quên nhất, cũng là tình cảm khiến người ta luyến tiếc nhất...
Còn nhớ lúc đó, em mỉm cười nói với anh: "Chẳng có gì là không thể quên cả, kể cả người cũng vậy. Dù còn nhớ cũng sẽ không quá luyến tiếc, bởi vì đó đã là quá khứ rồi anh ạ. Một ngày nào đó, tình cảm ấy sẽ hóa thành kí ức bị dòng thời gian cuốn trôi. Bởi vì con người chúng ta có một cái gọi là tương lai, mà tương lai cần chúng ta nỗ lực không ngừng, cũng phải buông bỏ một số điều".
Thật ngưỡng mộ em của lúc đó, có thể nói ra những lời như vậy. Có lẽ, do lúc đó em chưa hiểu hết tình yêu, hoặc là em đã hiểu rồi, song lại quá coi thường tình cảm của mình.
Mười năm đã trôi qua, chắc cũng đến lúc em buông tay anh rồi!
Lúc nghe tin anh gặp nạn, trái tim em như vỡ vụn. Nhưng em vẫn luôn tự huyễn hoặc, anh vẫn còn sống, chỉ là không còn nhắn tin và trò chuyện với em như trước nữa. Em không biết mình phải làm gì, càng không nghĩ tới, tương lai không có anh, bản thân sẽ đau lòng như thế nào.
Em hối hận rồi!
Hối hận vì đã để anh rời khỏi em...
Năm thứ mười ba...
Em bước vào lễ đường.
Sảnh cưới vương những cánh hoa xinh đẹp, bốn phía đều tràn ngập trong ánh sáng và hoa.
Mọi người đồng loạt vỗ tay chúc mừng
Khoác lên mình bộ váy cưới trong cổ tích, em trở thành cô dâu đẹp nhất, bước về phía trước, mỉm cười đưa tay.
Chỉ đáng tiếc, chú rể không phải là anh.
Mười ba năm, nỗi đau theo em suốt một thập kỉ, nhói buốt tựa kim châm, dai dẳng như cơn mưa ngày Thất tịch.
Năm thứ mười một, em gặp chàng trai đang cùng em trao lời thề nguyện.
Là anh ấy đưa em khỏi đáy vực, trở lại với thế giới này lần nữa.
Năm xưa, em mất ba năm, âm thầm ở bên để khiến anh rung động, chưa một lần nói ra tình cảm của mình, chờ đợi ngày anh nói thích em, và em đợi được rồi, đáng tiếc đến cuối cùng vẫn chẳng thể bên nhau.
Bây giờ, anh ấy mất ba năm, từng giây từng phút chưa từng thay đổi, vẫn luôn ở bên em như ngày ấy, dần dần làm dịu nỗi đau trong em, cho em chút ấm áp trong ngày đông lạnh; người ấy vẫn luôn vì em mà nỗ lực phấn đấu lên vị trí cao hơn, để có thể xứng với em, để có thể cho em một lễ cưới trong câu chuyện của các nàng công chúa.
Em đã rung động rồi, cũng đã có tình cảm dành cho anh ấy, cũng đã nguyện ý cả một đời ở bên cạnh chăm sóc, cùng anh ấy đi tới tương lai.
Mười ba năm, mười năm chìm trong thương nhớ, cũng đã đến lúc buông bỏ rồi.
Đây cũng là điều anh hi vọng đúng không? Hi vọng em có thể mỉm cười? Hi vọng em sẽ mãi mãi hạnh phúc?
Chúng ta, kiếp này định sẵn là có duyên nhưng không có phận.
Chúng ta, đời này, đúng người, đúng thời điểm, nhưng lại cách biệt bởi sự vô thường của thế sự.
Ngày hôm nay, em hoàn toàn rời khỏi nỗi đau khi xưa, nở nụ cười rạng rỡ cùng chàng trai ấy nhận lời chúc phúc, trao nhau lời thề cùng nhẫn cưới.
Em rất yêu anh, nhưng đã đến lúc em tạm biệt anh rồi. Em sẽ ở bên chàng trai ấy, yêu thật lâu, bên nhau thật lâu, đến đầu bạc răng long. Cho dù anh ấy phản bội lời hứa, em cũng sẽ có đủ cam đảm để tha thứ nhưng sẽ không hàn gắn, cũng sẽ không níu kéo đoạn tình cảm này; mà sẽ tiếp tục đi lên phía trước, kiên cường và đầy mạnh mẽ.
Tạm biệt anh, chàng trai em từng yêu bằng cả thanh xuân, cảm ơn anh vì đã xuất hiện, cho em biết thế nào là rung động, là ái mộ, là bi thương, là vọng tưởng rồi thất vọng đến cùng lại hi vọng.
Tạm biệt anh, chàng trai ở bên em suốt bảy năm, ba năm với danh nghĩa bạn bè, bốn năm với danh nghĩa tình yêu, dành cho em sự ấm áp như nắng hạ.
Nếu có kiếp sau, nếu chúng ta có thể gặp nhau ở một thế giới khác, thật mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cuối đời, yêu thật nhiều, bên nhau thật lâu, vĩnh viễn không xa rời.
Tạm biệt, và hẹn gặp lại...
-------------------------------------------------------
Cuốn nhật kí gấp lại, kết thúc của một mối tình đẹp mà đầy đau thương.
Chúc mọi người, sẽ cùng người mình yêu và yêu mình bên nhau một đời, vĩnh viễn không rời xa.
Hi vọng rằng, người có tình sẽ luôn về bên nhau, không bị ngăn cách bởi bất cứ điều gì.
-Scor-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro