Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.11

1. Hễ hai người vừa phải yêu xa là điện thoại liền hao pin, video call bật suốt cả ngày. Có lần Tiểu Ngư quên sạc, bèn nói với Lôi Tử: "Để em tắt máy một lát sạc chút đã, tiện thể em cũng phải đi làm việc."
Lôi Tử hỏi: "Bao lâu vậy?"
Tiểu Ngư nói: "Chắc bốn mươi phút."
Lôi Tử vừa nghe mặt đã nhăn lại, Tiểu Ngư liền đổi giọng: "Ba mươi phút!"
Lôi Tử vẫn không hài lòng. Tiểu Ngư kiên nhẫn dỗ:
"Thật mà, em làm xong là gọi anh ngay. Anh chơi một ván game là em xong rồi. Anh tắt trước đi, được không?"
Thế là hai người lại "anh tắt đi", "em tắt đi trước đi" lặp qua lại thêm ba phút. Cuối cùng Tiểu Ngư tắt máy. Tắt xong cậu lập tức túm lấy điện thoại chạy khắp phòng, vừa chạy vừa kêu: "Pin dự phòng! Pin dự phòng đâu rồi?! Sắp tắt nguồn rồi!! Pin dự phòng của tôi đâu!!"

2. Bằng chứng rằng Tiểu Ngư chính là một bé mèo lại +1! Hôm nay Lôi Tử đang nằm trên sofa chơi điện thoại, Tiểu Ngư vốn đang ngồi trên tấm đệm nhỏ dưới đất để vẽ. Đột nhiên cậu "bộp" một tiếng ném bút sang bên, rồi chui thẳng vào lòng Lôi Tử cuộn tròn lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình của anh. Một lúc thì đưa tay gẩy gẩy hai cái, nói: "Em muốn xem cái này thêm lần nữa."
Một lúc lại lắc đầu qua lại, tóc cọ lên áo len của Lôi Tử đến mức tĩnh điện dựng hết cả lên. Lôi Tử đột nhiên nhớ đến sticker mèo xù lông mà Tiểu Ngư hay gửi cho mình - y hệt luôn với bộ dạng của cậu bây giờ. Lôi Tử đưa tay vuốt "lông" cho Tiểu Ngư, rồi hôn nhẹ lên trán cậu, hỏi: "Đói hay buồn ngủ à?"
Tiểu Ngư lắc đầu: "Không đói cũng không buồn ngủ."
Lôi Tử bóp nhẹ má cậu, trêu: "Vậy là em đến để tìm cảm giác được quan tâm đúng không?"

3. Khi nghỉ ngơi, hai người cuộn vào nhau trên ghế sofa phơi nắng. Lôi Tử nhắm mắt gần như sắp ngủ, còn người trong lòng thì cựa qua cựa lại không yên. Khó khăn lắm mới yên được hai phút, Tiểu Ngư lại lắc lắc cánh tay Lôi Tử, nói: "Điền Lôi, tỉnh dậy đi, cho anh cái này hay lắm."
Lôi Tử hé mắt nhìn cậu, Tiểu Ngư bí bí mật mật nắm chặt nắm tay. Lôi Tử đưa tay ra nhận, mấy tờ giấy gói kẹo Đại Bạch Thố nhăn nhúm rơi lả tả xuống. Tiểu Ngư nhe đôi răng thỏ cười: "Anh vứt đi."
Lôi Tử nói: "Anh cũng muốn ăn kẹo Đại Bạch Thố cơ."
Tiểu Ngư ngửa người ngã xuống sofa: "Hết rồi."
Nhân lúc không ai để ý, Lôi Tử ghé qua hôn nhanh một cái lên khóe miệng cậu: "Sao lại hết được, toàn lừa người."

4. Không biết từ đâu mà Lôi Tử mua được một tấm ảnh chụp lấy liền của Tiểu Ngư. Trước khi đi ngủ, anh ghé lại gần, đưa cho cậu xem và hỏi: "Đây chính là Trịnh Bằng Bằng lúc 18 tuổi à?"
Tiểu Ngư đưa tay giật lấy, đầu ngón tay khẽ vuốt dọc mép tấm ảnh, ngắm nghía rất lâu. Trong ảnh, cậu con trai nhỏ gầy teo, khuôn mặt nhỏ nhọn chẳng có chút thịt nào, trông cứ như một học sinh cấp hai. Giọng Tiểu Ngư nhẹ nhẹ, mang chút mơ hồ: "Đây... chính là mình lúc 18 sao..."
Lôi Tử cười rồi rút tấm ảnh lại, cẩn thận áp lên ngực mình. Giọng anh mang theo chút khoe khoang:
"Đúng vậy, anh trân quý lắm đấy, bỏ cả đống tiền mới mua được."
Tiểu Ngư liếc nhìn tấm ảnh đang nằm trên ngực Lôi Tử: "Giờ em đắt như vậy à?"
Lôi Tử không trả lời, chỉ ghé lại hôn một cái lên mặt Tiểu Ngư. Ngón tay anh lại chạm lên gương mặt nhỏ trong ảnh, nghiêm túc nói: "Đắt bao nhiêu cũng đáng. Đây không phải món đồ bình thường. Đây là Trịnh Bằng Bằng năm 18 tuổi mà anh đã không kịp gặp. Anh nguyện bỏ tiền ra vì cậu ấy."

5. Sau khi quay xong cảnh, trước khi rời đi Tiểu Ngư lại quay đầu hỏi Lôi Tử một lần nữa: "Anh sẽ nhớ em chứ?"
Lôi Tử nói: "Sẽ."
Tiểu Ngư liền nhe đôi răng thỏ cười tít mắt, quay người vẫy tay với anh: "Có câu đó của anh là đủ rồi. Em đi đây, bye bye."
Sau này, vào một buổi trưa nào đó, Lôi Tử chợt nhớ tới chuyện này, nhẹ bóp eo người đang nằm trong lòng mình: "Đúng là đồ nhỏ không có lương tâm, chỉ biết bắt anh nhớ em, còn bản thân thì chẳng thèm nhớ anh chút nào?"
Tiểu Ngư rụt vào trong ngực anh, nhắm mắt lại, nói: "Không nhớ anh thì sao giờ em có thể nằm yên ổn phơi nắng với anh thế này được?"
Nắng phủ lên mái tóc mềm của Tiểu Ngư, rồi lan xuống cằm. Cậu cứ yên lặng nằm trong lòng Lôi Tử như thế. Lôi Tử ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ - ừm, đúng là một ngày hiếm hoi trời đẹp. Bỗng nhiên anh thấy nhẹ nhõm, không còn vướng bận gì nữa, chẳng muốn suy nghĩ gì nữa. Cứ yên ổn thế này đi. Những ngày mưa trước đây đều đã qua rồi. Đừng lãng phí ánh nắng của hôm nay.

6.Trong lúc Tiểu Ngư ra ngoài mua chai nước, Lôi Tử quay đầu lại sau khi quay xong cảnh nhưng nhìn khắp cả phòng cũng chẳng thấy người đâu, liền cụp mặt ngồi thu lu trong góc, trông ỉu xìu thấy rõ. Chẳng bao lâu sau, Tiểu Ngư quay về, miệng còn ngậm cây kem gần chảy hết, tay thì xách theo một túi nilon. Cậu thò đầu nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng mới thấy Lôi Tử trong góc. Cậu đi tới, lục trong túi lấy ra một cây kem nữa đưa cho anh. Lôi Tử không nhận, chỉ nhìn Tiểu Ngư đầy u oán rồi hỏi: "Em đi đâu đấy?"
Tiểu Ngư giơ cây kem trong tay lắc lắc trước mặt anh: "Không thấy à? Còn hỏi! Ăn không? Không ăn thì tôi cho người khác."
Lôi Tử không nói gì. Tay anh vừa đưa ra được một nửa thì Tiểu Ngư bất ngờ rụt kem về phía sau. Mặt Lôi Tử lập tức sụp xuống, tưởng rằng Tiểu Ngư không cho mình ăn nữa. Chưa kịp để anh mím môi, Tiểu Ngư nhanh tay xé vỏ bao rồi đưa que kem tới bên tay anh, giọng cũng mềm đi: "Ăn đi."

7."Tôi có một người yêu rất cảm tính và cũng rất mong manh, nhưng anh ấy luôn nói: 'Không sao, có anh đây.' Anh ấy hơi để bụng, lại hay ghen, nhưng tôi biết tất cả đều là vì anh ấy yêu tôi. Người yêu của tôi rất cao, trước đây tôi còn hay nói, trời có sập thì cũng phải có người cao đứng đỡ, rồi anh ấy xuất hiện thật-người vì tôi mà chống trời che đất. Đừng nhìn anh ấy bình thường hoạt bát vui vẻ, thực ra trong lòng cũng là một đứa trẻ yếu mềm. Anh ấy sẽ nghĩ đủ mọi cách để giấu đi giọt nước mắt nơi khóe mắt mình, như ngẩng đầu thật cao, quay người thật nhanh hoặc kéo thấp vành mũ. Trước mặt tôi, anh ấy lúc nào cũng tỏ ra chẳng sợ trời chẳng sợ đất, nhưng rất nhiều khoảnh khắc anh vụng trộm rơi nước mắt, tôi đều thấy cả. Anh ấy có thể vì một câu nói, một chuyện nhỏ mà tự dằn vặt rất lâu, vậy mà vẫn luôn là người dẫn dắt tôi, giúp tôi nhìn mọi chuyện theo hướng lạc quan hơn. Đã rất nhiều lần tôi muốn nói với anh ấy rằng: tôi yêu anh ấy lắm, anh ấy không hề cô đơn. Đặc điểm lớn nhất của anh ấy vẫn là hay ghen. Có lúc tôi còn chẳng nhớ mình đã làm gì mà hũ giấm của anh ấy đã đổ tung tóe, tôi phải dỗ rất lâu. Nhưng thật ra anh cũng dễ dỗ lắm-bên ngoài còn tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì đã tha thứ từ lúc nào rồi. Tôi phát hiện anh không chống lại được mỗi việc tôi nắm tay anh, đung đưa mấy cái, rồi cười hì hì nói: 'Em sai rồi, đừng giận nữa được không?' Lần nào nói xong, khóe miệng anh cũng không nhịn được mà cong lên-đáng yêu không chịu nổi. Sáng nay cũng vậy, anh ấm ức nói với tôi rằng anh giận cả đêm. Đúng là đồ ngốc, ngủ tôi còn ôm anh không buông tay, vậy mà còn ghen nữa cơ. À đúng rồi, phải gọi tên anh ra, không thì anh lại để bụng. Người yêu của tôi tên là Điền Lôi-bốn nét Điền, Vũ Điền Lôi. Chúng tôi yêu nhau rất nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro