C4
Phu quân về cùng ta (04).
26.
Ta vẫn luôn cho rằng năm đó Giang Thời Kính đã cứu ta khi ta ngã ngựa trong rừng mai.
Năm ấy ta mười một tuổi.
Vì phụ thân ta không giữ lời đi thả diều với ta nên ta giận dỗi, một mình cưỡi ngựa đến rừng hoa ở ngoại thành.
Lần đó ra ngoài ta không nói cho ai biết.
Ta vốn định trốn đi để phụ thân buông bỏ chiến sự, cũng muốn phụ thân lo lắng cho ta.
Nhưng không ngờ tới rừng hoa thì ta lại bị ong đốt, ta sợ hãi.
Lúc đó ta yếu đến mức không thể kéo nổi dây cương.
Khoảnh khắc ta bị hất ra, ta đã nghĩ mình sắp chết.
Nhưng ta không chết.
Trong lúc hoảng loạn, có người bay đến ôm ta, lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới chịu dừng lại.
Có người làm đệm nên ta không bị thương.
Nhưng lúc quay cuồng, ta không cẩn thận đập đầu vào tảng đá, ngất đi.
Khi tỉnh lại thì ta đã ở trên lưng người đó.
Có lẽ vì bị đập đầu nên mắt ta tối hẳn đi.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng ta cảm giác được người đang cõng ta không cao, hẳn là một thiếu niên trạc tuổi ta.
Thiếu niên rất im lặng, không nói một câu nào trên đường.
Mà ta vì sợ nên cứ khóc ầm ĩ, không để ý đến chuyện khác.
Chỉ nhớ mang máng là khi chạm vao vai phải của hắn, ta thấy ẩm ướt, cũng nghe thấy tiếng hắn hít sâu một hơi.
Ta đoán, chắc là hắn bị thương bởi vì cứu ta.
Nhưng dù ta hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói.
Ngày đó, hắn đặt ta trước cổng Tống phủ rồi yên lặng bỏ đi, không để lại tên họ.
Ta nghĩ ta sẽ không bao giờ tìm được ân nhân cứu mình.
Nhưng một năm sau, ta vô tình nhìn thấy vết sẹo trên vai Giang Thời Kính.
Ta không ngờ mình lại nhận sai người.
Bởi vì lúc ta hỏi Giang Thời Kính, hắn không phủ nhận.
Vì hắn không phủ nhận, ta mới mặc cho mình rung động, để mặc mình sa ngã.
Không ngờ, ngay từ đầu ta đã sai.
27.
Lúc này, gương mặt Giang Thời Kính tràn đầy vẻ hoảng sợ mà ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Hắn khàn giọng giải thích.
"Tống Lê, xin lỗi, lúc đầu ta đã nghĩ sẽ phủ nhận. Nhưng lúc đó ta rung động với nàng, lúc tỉnh lại thì đã quá muộn rồi."
"Nàng biết không? Mỗi lần nàng nhìn ta bằng ánh mắt nồng nàn thâm tình thì như đang nhắc nhở ta, người nàng thích là một người khác."
"Nàng càng tỏ ra thích ta thì ta càng đau khổ. Đôi lúc ta cũng nghĩ, nếu ta cũng giống nàng, trong lòng có người khác, thì liệu nàng có giống ta không...."
Ta không muốn nghe tiếp nữa.
Lần này, ta không hề giảm lực.
Con dao giấu trong tay áo đâm vào ngực hắn.
Lời còn chưa dứt, hắn giật mình, máu tươi trong miệng trào ra.
Trước khi ngã xuống đất vẫn còn lẩm bẩm: "Ta thật sự hối hận, ta cũng từng bước lên bậc thang trường sinh đó..."
Ta ghé sát vào tai hắn, nói nhỏ:
"Giang Thời Kính, ta cũng hối hận vì đã thích ngươi."
Nói xong không thèm nhìn hắn.
Ta nhặt cây giáo rơi trên mặt đất, dứt khoát bước vào chiến trường.
28.
Ta không biết đánh giặc.
Trong cả hai kiếp, ta chỉ có một lần và cũng là lần duy nhất giết người, đó là khi bị nhốt trong hang ổ bọn cướp.
Nhưng lần này, hoàn cảnh đã khác.
Lần đó, lòng ta chỉ có cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi.
Còn giờ phút này, ta chỉ muốn mau chóng đánh lùi quân Khương, đi đến chỗ Tiêu Úc.
Ta nghĩ với công phu mèo quào của ta thì chắc không tới chỗ hắn được đâu.
Nhưng không ngờ viện binh tới rất nhanh.
Lúc ta đang nghênh đón địch, Tô Giáng và Lục hoàng tử cầm theo chiếu thư và quân tiếp viện của Lương Châu tới.
Trận này đánh nhanh thắng nhanh.
Chưa tới một canh giờ, quân Khương bị đánh cho tan nát, bị bắt phải lui binh.
Giữa tiếng hò reo đinh tai nhức óc, ta lảo đảo chạy đến bên cạnh Tiêu Úc.
Cho đến khi cảm nhận được hơi ấm ở chóp mũi, xác nhận hắn vẫn còn sống thì ta mới thả lòng người.
Tiêu Úc bị thương rất nặng, ngoại trừ đầu vai bị xuyên thủng thì phía sau còn có một vết thương dài từ vai đến bụng.
Ta đã từng học y, trước đây Giang Thời Kính bị thương trên chiến trường cũng nhờ có ta chăm sóc.
Vì thế ta cũng coi như thành thạo với việc nấu thuốc, xử lý vết thương.
Dù vậy, lúc cởi quần áo của hắn ra, ta vẫn không nhịn được căng thẳng.
Không chỉ vì vết thương kéo dài từ vai đến bụng của hắn.
Mà còn vì phần da ở eo hắn nữa.
29.
Kiếp trước, sau khi Giang Thời Kính cứu thiếp của hắn đi, quân Khương vì muốn trút giận nên xẻo một miếng thịt trên mặt ta.
Lúc Tiêu Úc tìm thấy ta, ta đã không còn tỉnh táo nữa.
Thậm chí hồn phách của ta đã rời khỏi cơ thể, ta nhìn mình đang từ từ mất ý thức ngủ say.
Đại phu nói ta cần nghỉ ngơi.
Nếu muốn điều trị gương mặt thì phải có phần da mới.
Đại phu đó chỉ là một tên lang băm giả mạo.
Người thông minh nhìn là biết ta sắp chết.
Nhưng hắn lại lừa tiền Tiêu Úc.
Mà Tiêu Úc còn tin.
Gần như không cần nghĩ ngợi đã để người ta khoét mất phần da nguyên vẹn cuối cùng trên người mình.
Khi đó ta đã nghĩ.
Sao trên đời lại có người ngốc như hắn chứ?
Rõ ràng hắn đau đến đỏ mắt, nhưng lại cắn răng không kêu ngừng.
Ta còn nghĩ, ta đã sắp chết rồi. Ân tình ta nợ hắn phải trả như thế nào đây?
Cũng may trời cao rủ lòng thương, cho ta sống lại, không phụ tấm lòng của hắn.
30.
Tiêu Úc bị thương quá nặng, mấy ngày không tỉnh.
Ta lo hắn sốt cao ngất đi nên đợi bên giường nhiều ngày, không dám bỏ đi.
Cho đến sáng ngày thứ bảy, khi tỉnh lại, không hiểu sao ta lại nằm trên giường từ lúc nào.
Còn Tiêu Úc đã hôn mê mấy ngày đang nằm cạnh mép giường, nghịch một lọn tóc của ta.
Thấy ta tỉnh, hắn khẽ cong môi, híp mắt cười.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi sao?"
Hai chữ "tỷ tỷ" hắn gọi thật tự nhiên.
Giống như kiếp trước, mỗi lần ôm ta ngủ hắn đều gọi như vậy.
Lẽ ra ta phải đoán được từ lâu.
Từ lần đầu tiên hắn gọi ta là "tỷ tỷ".
Từ lúc hắn trói tổ phụ ta lại, một mình dẫn binh đến cứu viện.
Thậm chí, lúc hắn hỏi ta có muốn chọn hắn thật không.
Ta nên đoán được là hắn cũng sống lại.
Nhưng bị hết chuyện này tới chuyện khác quấn lấy nên ta chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài.
Đang định hỏi hắn có đau không thì lại nghe thấy hắn nói: "Xin lỗi."
Lời xin lỗi đến đột ngột.
Ta chưa kịp phản ứng thì hắn lại nói tiếp:
"Trận Lan Ngọc Quan là Hoài Vương Tiêu Doãn cấu kết với Khương quốc, Giang Thời Kính không thông đồng với địch tạo phản, là ta giả mạo thư của Đại hoàng tử nước Khương dẫn hắn tới Lan Ngọc Quan."
Hắn không hề giấu diếm kể lại chuyện dụ dỗ Giang Thời Kính đến Lan Ngọc Quan như thế nào, làm giả quân lệnh ra sao, đều nói ra hết.
Thậm chí còn không thèm che giấu ý định giết Giang Thời Kính.
Có lẽ hắn nghĩ ta sẽ giận.
Khi nói, ánh mắt hắn nhìn lên màn giường, không dám nhìn ta.
Thậm chí còn siết tay, thở nhẹ nhàng.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của hắn, lòng ta mềm nhũn.
31.
Mấy ngày trước, ta nghe từ chỗ Tô Giáng biết Tiêu Doãn trốn khỏi nhà giam trong Đại Lý Tự, cấu kết mưu phản với nước Khương.
Lúc đó, nhớ lại lời Giang Thời Kính nói trước khi chết, ta đoán đây là do Tiêu Úc làm.
Hắn vốn không hiền lành vô hại giống như vẻ bề ngoài.
Thay vào đó, tâm tư hắn kín kẽ.
Hắn biết chắc Tiêu Doãn sẽ cấu kết với quân Khương làm phản.
Đoán chắc Giang Thời Kính muốn lật đổ triều đại họ Tiêu nên liên thủ với quân Khương.
Đoán chắc sẽ có người đưa viện binh tới.
Thậm chí còn biết chắc ta sẽ giận.
Nên hắn chủ động thẳng thắn, cố tình tỏ ra yếu đuối leo lên giường.
Giống như con sói bao vây lãnh thổ của mình, hắn ôm lấy ta, vùi đầu vào cổ ta.
Hắn khẽ thì thầm: "Tỷ tỷ, vết thương của ta đau quá, tỷ ôm ta đi..."
Giống như kiếp trước, sau khi bị cắt thịt, lúc đau đớn, hắn cũng nỉ non bên tai ta như vậy.
Khiến ta không nhịn được muốn khóc.
Ta thở dài ngồi dậy, rút lọn tóc ra khỏi tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn từ trên cao.
Có vẻ hắn không hài lòng vì động tác của ta, nhưng cũng chỉ khẽ nhíu mày, không dám làm gì khác.
"Tiêu Úc."
Ta khẽ gọi hắn, ôm mặt hắn để hắn nhìn ta.
Ánh mắt hắn khẽ di chuyển, mím chặt môi, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
Ta muốn nói với hắn rằng kiếp trước sau khi ta chết, linh hồn ta đã ở bên cạnh hắn rất nhiều năm.
Muốn nói là ta cũng giống hắn, cũng sống lại.
Cũng muốn hỏi thiếu niên cứu ta trong rừng hoa có phải là hắn không.
Muốn hỏi vì sao năm đó hắn không nói gì? Để ta nhận nhầm người lâu như vậy.
Nhưng bao nhiêu lời muốn nói đến bên miệng chỉ còn lại một câu.
"Lần trước chàng hỏi ta, chuyện ta muốn cưới chàng còn giữ lời hay không?"
Nghe vậy, hắn hơi giật mình, cảm xúc trong mắt dâng lên, hắn nhìn ta bằng ánh mắt chất chứa hi vọng, dè dặt hỏi:
"Còn giữ lời không?"
Ta cúi người hôn hắn.
Sau đó ngẩng đầu, từ từ cong môi dưới ánh mắt kinh ngạc vui mừng của Tiêu Úc.
"Giữ lời."
"Chúng ta thành thân đi, Tiêu Úc."
Phiên ngoại.
1.
Lúc Tô Giáng mang rượu đến, Tiêu Úc vừa mới nghỉ ngơi.
Phu quân kiếp này của nàng đang đứng cách đó không xa, mong mỏi quan sát.
Tô Giáng làm như không thấy, đưa cho ta một bình rượu.
Còn nàng lại cầm một bình khác, ngửa đầu lên uống một ngụm rồi hỏi:
"Nghe nói Kỳ Vương điện hạ cũng từng bước lên chín nghìn bậc thang trường sinh trên núi Phật Sơn."
Lúc nói lời này, nàng khẽ nhìn sang Lục hoàng tử Tiêu Thuấn đứng bên cạnh.
Chỉ là một ánh mắt.
Lục hoàng tủ có dung mạo anh tuấn liền sáng mắt lấp lánh, cười ngờ nghệch.
Tô Giáng cũng nhìn thấy.
Nàng chậm rãi cong môi.
Vẻ mặt vô cùng cưng chiều.
Khác hẳn với vẻ mặt u sầu khi nàng mang thánh chỉ giả tới ở kiếp trước.
Chỉ bằng một từ "cũng", ta đã hiểu ra.
Xem ra mấy anh em nhà họ Tiêu tuy tính tình khác nhau.
Nhưng về khoản "ngu dại" lại giống nhau đến không ngờ.
Ta thu hồi ánh mắt, không nhịn được thở dài.
"Đúng vậy, chàng ấy cũng từng cầu."
Tô Giáng cũng không bất ngờ với câu trả lời này.
Nhưng nghe vậy, nàng bỗng nhíu mày, khẽ nói: "Tỷ tỷ, chín nghìn bậc trường sinh kia không thể cầu được sống lại."
Ta sửng sốt.
Sau đó, ta thấy nàng nhìn Lục hoàng tử bằng ánh mắt dịu dàng.
"Phật không độ chúng sinh, chỉ độ nhân quả, chính duyên hay nghiệt duyên cũng chỉ là một phần của nhân quả mà thôi."
Nói rồi nàng quay sang nhìn ta.
Rõ ràng nàng là người có tính cách tự do nhất ở Tống gia bọn ta.
Nhưng khi nói lời này, khóe môi vẫn mang theo chút thê lương.
Nàng nói: "Sống lại có lẽ chỉ là do chúng ta tưởng tượng, mọi thứ trước mắt có thể chỉ là hư ảo, nguyên nhân hay kết quả, nhân duyên chỉ là hư vô, ảo ảnh mà thôi."
Lời nàng nói không phải không có lý.
Nhưng ta không muốn so đo.
Ta khẽ thở dài, giơ bình rượu lên mời nàng uống.
"Sống lại cũng được, ảo ảnh cũng được, là thật hay giả cũng được, quan trọng gì."
"Giờ phút này, rượu trong tay ta là thật, người trước mắt là thật, tình cảm trong lòng cũng là thật, thế là đủ rồi..."
2.
Ngày Tiêu Úc cầu hôn rất ầm ĩ.
180 sính lễ, nhiều hơn gấp rưỡi so với Giang Thời Kính.
Hắn mang theo sính lễ đi hết nửa thành Lương Châu giống như chiếu cáo cho thiên hạ.
Không cần cố tình thì tin đồn "Kỳ Vương cầu hôn nữ nhi nhà họ Tống" đã truyền khắp thành Lương Châu.
Ngày cưới được quyết định vội vàng.
Vốn dĩ tổ phụ ta còn giận vì chuyện bị trói, định để thêm một thời gian nữa.
Nhưng Tiêu Úc như có chuẩn bị mà đến.
Ngày cầu hôn, hắn mang theo chiếu thư ban hôn có con dấu của Thái tử.
Ngày thành thân, mười dặm hồng trang.
Ta đợi chưa lâu lắm, hắn đã về hỉ phòng với cơ thể toàn mùi rượu.
Khoảnh khắc vén khăn voan lên, ta thấy hắn hơi trố mắt.
Không biết có phải vì mới uống rượu nên mắt hắn phiếm hồng hay không.
Sau khi sáng mắt nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, hắn mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
Vừa hỏi vừa than: "Tỷ tỷ, đời này của ta giống như nằm mơ...."
Ta không nói gì, chỉ kiễng chân lên hôn hắn thật nhẹ, như chuồn chuồn lướt qua.
"Hiện tại thì sao? Còn nằm mơ không?"
Hơi thở của hắn đột nhiên cứng lại, ánh mắt cũng trở nên cháy bỏng.
Sau đó, hắn duỗi tay kéo ta vào lòng, cúi xuống.
Bên tai là hơi thở dồn dập ấm áp của hắn.
"Có phải mơ không, ngày mai sẽ biết."
Đúng vậy, là mơ hay không, ngày mai sẽ biết.
Nến đỏ giường ấm, đêm nay còn dài.
Cả đời này, cũng còn rất dài.
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro