Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C1

Phu quân về cùng ta (01).

Ta sống lại vào ngày thành thân.

Giống như kiếp trước, còn chưa bái đường, vợ lẽ của Giang Thời Kính đã làm ầm ĩ hết cả nhà họ Giang.

Nàng ta quỳ xuống cầu xin ta cho nàng một danh phận, muốn kính trà cho người vợ cả là ta.

Ta không tiếp, chỉ nhàn nhạt mở miệng.

"Từ hôn đi."

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ và kinh ngạc của Giang Thời Kính.

Ta chỉ ra ngoài đám đông, nơi Tiêu Úc, người sau khi ta chết ở kiếp trước đã dập đầu và leo lên chín nghìn bậc cầu thang trường sinh, cầu xin kiếp sau cho ta đang đứng.

"Ta muốn gả cho ngươi, ngươi lấy ta không?"

1.

Lúc Trình Thù xông vào hỉ đường, ta đã hoảng hốt.

Sau khi tỉnh táo nhận ra mình đã sống lại, thì nàng ta đã quỳ xuống trước mặt ta.

Nàng ta than khóc kể lể.

"Tướng quân thương hại ta, nuôi ta bên ngoài thôn trang, ta tự biết thân phận mình thấp kém không đúng với tướng quân. Nhưng dù có là nô tì, cũng mong tướng quân và phu nhân thương hại ta, cho ta một danh phận đứng đắn."

Nói rồi nàng ta cuống quýt bưng chén trà trên bàn đưa cho ta.

"Phu nhân, xin người."

Ta vẫn chưa vén khăn voan nên không nhìn rõ nét mặt của nàng ta, cũng không nhìn thấy rõ Giang Thời Kính.

Ta chỉ nghe thấy Giang Thời Kính lớn tiếng ra lệnh: "Lôi người phụ nữ nói năng điên rồ này xuống đi."

Khách khứa ngồi đây im lặng.

Chỉ có người hầu khiêng Trình Thù ra ngoài, cùng với tiếng khóc đau thấu tim gan của nàng ta.

Kiếp trước hắn cũng như vậy, cuống quít sai người đuổi nàng ta đi.

Sau đó lại giải thích qua loa với ta, nói hắn chỉ cứu người phụ nữ đó một lần, sau đó bị nàng ta bám lấy.

Khi đó trong lòng ta còn có hắn, nên ta ngu muội tin.

Sau này mới phát hiện rằng hắn lừa ta.

Bởi vì, người phụ nữ đến hỉ đường làm ầm ĩ này, cùng với những người thiếp sau này được hắn sủng ái đều có một điểm chung.

Đó là, dung mạo của các nàng khá giống với người phụ nữ trong lòng Giang Thời Kính.

Nghĩ đến đây, ta cười nhạt, lập tức vén khăn voan lên.

Khách khứa ngồi đây hít một hơi lạnh, lên tiếng ngăn cản ta.

"Khoan đã."

Ta nhìn thoáng qua vẻ mặt khiếp sợ của Giang Thời Kính, lại nhìn Trình Thù đang khóc như mưa như hoa.

Sau đó, ta chậm rãi cong môi, hỏi nàng ta.

"Nói đi, ngươi muốn danh phận gì?"

2.

Có lẽ Giang Thời Kính cũng không ngờ ta sẽ hỏi vậy.

Hắn mở to mắt, khẽ gọi tên ta: "Tống Lê."

Hắn thì thầm hỏi ta: "Nàng muốn làm gì?"

Ta không nhìn hắn, chỉ hỏi Trình Thù đang kinh ngạc:

"Ngươi muốn có một danh phận, Giang tiểu tướng quân lại nói ngươi ăn nói hàm hồ, nếu như ngươi không có bằng chứng chứng minh mình là ngoại thất của tướng quân, thì ngươi sẽ chết."

Câu nói này giống như uy hiếp, thực chất là đang nhắc nhở.

Dù sao ở kiếp trước, lần thứ hai gặp nàng ta, nàng ta chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo.

Khi đó ta chưa từng nghĩ đến nguyên nhân cái chết của nàng ta.

Cho đến khi Giang Thời Kính nạp thiếp vào cửa, ta đã biết những thủ đoạn của hắn.

Nhờ có họ nhắc nhở mà ta dần nảy sinh nghi ngờ.

Bây giờ hắn mới được lên làm phó tướng không lâu.

Hắn ở dưới trướng của tổ phụ ta, cần tổ phụ ta làm chỗ dựa nên đương nhiên không muốn để Trình Thù làm hỏng thanh danh của mình, khiến tổ phụ ta có khúc mắc trong lòng.

Với hắn mà nói, mặc dù người phụ nữ này giống người trong lòng hắn, nhưng cũng không phải là thật, hắn muốn bỏ lúc nào cũng được.

Nhưng sao ta có thể để hắn thành công?

Nhìn Trình Thù đang mở to mắt chưa hoàn hồn, ta lại nhắc nhở.

"Ngươi không nói được? Chẳng lẽ là đang nói dối?"

Trình Thù nghe vậy thì lập tức lắc đầu.

"Không phải, trước ngực tướng quân có vết thương do bị mũi tên bắn vào...."

Nàng ta dừng lại, cắn răng tiếp tục nói: "Cả mông nữa, trên mông của tướng quân có một nốt ruồi đỏ to bằng chấm mực!"

3.

Nàng ta vừa dứt lời, những người ngồi đây liền ồn ào.

Dù sao chuyện vết thương chỉ cần hỏi thăm là biết.

Nhưng chỗ như ở mông thì không phải ai cũng nhìn thấy được.

Vẻ mặt Giang Thời Kính rất khó coi.

Khuôn mặt hắn tối sầm tái mét một cách bất thường, trông rất nổi bật trên nền hỉ phục.

Hắn nghiến răng nhìn ta, ngực mạnh mẽ phập phồng.

Một lúc lâu sau, hắn mới rít ra được một câu từ trong kẽ răng: "Tống Lê, trong phủ còn có khách, chúng ta nói chuyện này sau."

Ta không nghe.

Ta kéo Trình Thù trở lại giữa hỉ đường, đặt tay nàng ta vào trong tay Giang Thời Kính.

"Nếu đã như vậy, ta sẽ làm chủ thay Giang tiểu tướng quân, cho ngươi một danh phận. Chỉ là...."

Ta dừng lại, nhìn khuôn mặt tối sầm đến mức có thể vắt ra nước của Giang Thời Kính, chậm rãi mỉm cười: "Chỉ là, có lẽ ta không thể gả cho ngươi rồi."

"Giang Thời Kính, chúng ta từ hôn đi."

Giang Thời Kính đột nhiên ngừng thở.

"Tống Lê, nàng biết mình đang nói gì không?"

Hắn mở to mắt, khó tin nhìn ta, trông thật buồn cười.

Cũng phải thôi, trong mắt hắn, từ trước tới nay, ta vẫn luôn là người theo đuổi hắn mà.

Quả thật là vậy, ta quen biết hắn từ thuở thiếu niên, sau đó đem lòng ái mộ bắn.

Nghe nói hắn thích tập võ, ta từng quỳ suốt đêm ngoài phòng của tổ phụ để xin tổ phụ dạy binh pháp của Tống gia cho hắn.

Ta biết chiến tường vô tình, rất dễ bị thương, ta đã phải đi qua hơn nửa thành Lương Châu bất kể trời mưa gió để mời được vị lang trung nổi tiếng nhất thành theo học y.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn liên tiếp bỏ rơi ta hai lần.

Lần thứ nhất, lúc ta và biểu muội Tô Giáng bị bọn cướp bắt đi, hắn chỉ cứu Tô Giáng.

Lần thứ hai cũng như vậy. Ta và thiếp của hắn bị quân Khương bắt cóc, mũi tên bay ra cùng lúc, hắn lại chỉ dùng kiếm đỡ cho người thiếp kia.

Để mặc ta bị mũi tên găm vào ngực, gương mặt bị trầy xước, cuối cùng bỏ mạng.

Hắn vứt ta đi như vứt một đôi giày cũ.

Sống lại một đời, sao ta có thể cần hắn nữa?

Ta liếc thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc của Giang Thời Kính rồi bình tĩnh nhìn sang nơi khác, tìm kiếm trong đám đông.

Dường như không cần tốn sức, ta đã thấy bóng người đang đỏ mắt kìm nén cảm xúc phía sau đám người.

Ta tháo kim quan cài tóc trên đầu, ném xuống đất, sau đó không hề do dự đi xuyên qua đám đông, dừng lại trước mặt hắn.

"Tiêu Úc, hôm nay ta hủy hôn gả cho ngươi, ngươi có bằng lòng cưới ta không?"

4.

Dường như Tiêu Úc không ngờ ta sẽ đột nhiên hỏi hắn.

Hắn khẽ mở mắt, vẻ mặt sững sờ, lúc nói còn lắp bắp.

"Nàng... Nàng nói gì?"

Ta cũng không ngạc nhiên vì biểu cảm của hắn.

Dẫu sao, mặc dù ta và hắn có quen biết, nhưng thực tế cũng không thân thiết gì.

Thậm chí quen biết bao năm, từ trước tới nay hai chúng ta còn nói ít hơi hai mươi câu.

Trong đó có ba câu của tối qua, lúc ta nhân dịp trời tối lẻn ra khỏi phủ hóng mát, ta gặp hắn say rượu ở trước cửa Tống phủ, hắn đã nói với ta.

Đó lần đầu tiên hắn gọi tên ta.

Hắn nói: "Tống Lê, sau này ngươi nhất định phải hạnh phúc."

Ta đáp: "Cảm ơn."

Sau đó hắn lại nấc rượu, lẩm bẩm lặp lại một lần.

"Nhất định phải hạnh phúc......"

Kiếp trước, ta không hiểu được tình cảm trong lời nói của hắn.

Cho đến ba năm sau khi chết, linh hồn ta luôn bay xung quanh hắn.

Ta nhìn hắn xẻ da moi thịt, sửa dung mạo cho ta không màng sống chết.

Ta thấy hắn ôm thi thể của ta mà thiếp đi.

Nhìn hắn trèo lên chín nghìn bậc thang trường sinh, đi một bước lại dập đầu một cái, cầu xin kiếp sau cho ta.

Ta mới dần hiểu tâm ý của hắn.

Rõ ràng hắn đã ái mộ ta rất lâu, nhưng lại che giấu kỹ càng, không để ta phát hiện.

Cho dù hiện tại, là ta chủ động hỏi hắn.

Hắn cũng chỉ hơi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

Hắn không trả lời, ta cũng không vội.

Trong tiếng xì xào của khách khứa, ta hỏi lại: "Ngươi có bằng lòng cưới ta không?"

Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên.

Lúc này hắn muốn trả lời.

Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, cánh tay ta đã bị người khác nắm chặt.

Ta nhíu mày vì cảm thấy đau.

Lúc quay đầu lại, ta đối diện với ánh mắt hung tợn của Giang Thời Kính.

Hắn nói: "Tống Lê, ta mới là người cưới nàng về, là phu quân vừa mới bái đường cùng nàng!"

5.

Giang Thời Kính là phó tướng trẻ tuổi, mặt mày như ngọc, cũng rất anh tuấn.

Từ trước tới nay hắn rất giỏi giữ bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc lên mặt.

Cho dù là kiếp trước, ta cũng chưa từng thấy vẻ mặt âm trầm như thế này của hắn.

Ngực hắn nhấp nhô lên xuống, rõ ràng ánh mắt vô cùng hung ác, nhưng lại không thể không mềm giọng nói:

"Tống Lê, chuyện cưới gả không phải trò đùa. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, nàng rút lại lời đó, ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra, được không?"

Hắn nói vậy làm ta cảm thấy buồn cười.

Nghe vậy, ai không biết có khi sẽ tin là thật.

Nếu như kiếp trước ta chưa trải qua đủ mọi chuyện thì có lẽ ta đã bị dáng vẻ này của hắn lừa rồi.

Nhưng mà tới lúc này, sao ta có thể tin hắn đây?

Ta cười thầm trong lòng, đang tính đáp lại.

Thì lại có người khác nắm cổ tay ta.

Tiêu Úc bước lên một bước, đứng giữa ta và Giang Thời Kính.

Sức của hắn rất mạnh, thậm chí ta có thể nhìn thấy rõ gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn.

Rõ ràng vừa rồi còn không dám nhìn ta, nhưng bây giờ khi đối mặt với Giang Thời Kính, hắn không hề ở thế yếu.

Hắn quay lưng về phía ta, mặc dù ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng ta lại nghe thấy hắn cất giọng bình tĩnh, giọng điệu không để người khác xen vào.

"Buông tay ra!"

"Tống Lê nói rồi, nàng ấy chọn ta."

6.

Ta không ngạc nhiên với phản ứng của Tiêu Úc.

Dù sao tính cách của hắn từ trước tới nay không phải là kiểu gọn gàng kín đáo.

Ngược lại, tâm tư của hắn nặng nề, cũng không hành động theo lẽ thường.

Chỉ có chuyện che giấu tâm tư là hắn làm rất tốt, chưa từng để ta phát hiện ra.

Nhìn bóng lưng cao thẳng của hắn, lòng ta chợt dao động.

Giang Thời Kính chất vấn hắn: "Cho dù ngươi là Vương gia thì cũng không có đạo lý cướp vợ của thần tử."

Cuối cùng ta cũng không nhìn được vùng tay ra.

"Giang Thời Kính."

Ta khẽ gọi, bước lên một bước đối diện với ánh mắt của hắn.

"Không phải là cướp, mà là ta không cần ngươi."

Giang Thời Kính bỗng ngẩn ra.

Hắn vô thức muốn tiến lên kéo ta một lần nữa, nhưng ta đã lùi về sau tránh được.

Đối diện với Tiêu Úc, giọng của hắn có vẻ gấp gáp.

"Chỉ vì người phụ nữ không rõ lai lịch này sao? Tống Lê, ta có thể giải thích..."

Ta hơi nhướng mày.

"Không rõ lai lịch? Giải thích cái gì?"

"Giải thích ngươi không có gì với nàng ta? Hay giải thích những chỗ kín trên người ngươi đều là nàng ta bịa ra?"

"Hay là giải thích, dung mạo nàng ta giống với biểu muội Tô Giáng của ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn?"

Ta chậm rãi mím môi cười.

"Giang Thời Kính, ngươi có thể lừa được mình, nhưng không lừa được ta đâu."

"Nếu sau này nàng ta xảy ra chuyện, ta sẽ coi như ngươi bị nói trúng tim đen."

7.

Lúc tổ phụ nghe tin chạy tới, khách khứa trong Giang phủ đã về hết.

Trước khi tới đây chắc ông cũng đã nghe được lý do.

Sau khi tới, nhìn thấy dung mạo Trình Thù có vài phần giống với Tô Giáng, ông cũng hiểu ra mọi chuyện.

Ông lạnh lùng nhìn Giang Thời Kính, gọi Giang Thời Kính và Tiêu Úc vào thư phòng nói chuyện nửa canh giờ.

Sau khi ra ngoài thì nói với ta, bảo ta yên tâm, chuyện thành hôn sẽ tạm thời hủy bỏ.

Ta ngồi xe của tổ phụ về nhà.

Trước khi đi, có vẻ Giang Thời Kính vẫn không cam lòng nên còn muốn đuổi theo gọi ta.

Nhưng bị Tiêu Úc chặn lại.

Ta quay đầu, chỉ nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của hắn, ánh mắt như muốn nói gì đó lại thôi.

Cho đến khi ta dìu tổ phụ lên xe ngựa vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn sau lưng ta.

Hơn nữa, nếu như hôm nay Trình Thù không làm ầm ĩ, nếu như không phải ta cố tình làm to chuyện thì chắc hẳn, mọi chuyện sẽ bị đè xuống giống như kiếp trước.

Chắc là tổ phụ cũng biết, nhưng lại không trách móc ta.

Ông vẫn luôn cưng chiều ta.

Sau khi phụ thân ta tử trận, tổ phụ không muốn ta phải chịu bất cứ uất ức nào.

Ngay cả lần này, ta tùy hứng từ hôn, chọn tân lang khác ngay trong buổi lễ thì tổ phụ cũng trách trách cứ ta nửa lời.

Mà chỉ hỏi ta: "Con suy nghĩ kỹ rồi? Con muốn lấy Kỳ Vương thật sao?"

Ta không trả lời ngay, chỉ ngả vào lòng tổ phụ, nhẹ nhàng nhắm mắt, để tổ phụ vỗ nhẹ lên vai ta dỗ dành giống như khi còn nhỏ.

Vừa rồi khi làm ầm ĩ ở Giang gia, ta không hề thấy sợ.

Nhưng lúc này, khi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của tổ phụ, cảm nhận được hơi ấm từ người ông, ta không khỏi cảm thấy cay sống mũi mà muốn khóc.

Kiếp trước, nước Khương đánh đến bất ngờ, Lan Ngọc Quan bị bao vây.

Tô Giáng bị người ta lừa truyền thánh chỉ giả, lệnh cho tổ phụ và Kỳ Vương Tiêu Úc điều binh mà không có lệnh của hoàng thượng, phạm phải tội chết.

Sau đó tổ phụ bị trảm, Tô Giáng cũng bị ban cho một ly rượu độc.

Kể từ đó, ta mất hết thân nhân.

Kiếp trước, ta chỉ quan tâm một mình Giang Thời Kính, nhưng không được nhận lại ấm áp.

Từ đó trở đi, ta cô độc rất lâu, cũng hối hận rất lâu.

Cho đến giờ phút này, ta cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của tổ phụ.

Ta nghe thấy tổ phụ vui mừng, liên tục vỗ vào vai ta, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc trách cứ ta: "Đã là đại cô nương rồi, sao vẫn còn làm nũng?"

Lòng ta mới dần trở nên kiên định.

Ta khẽ lẩm bẩm: "Vẫn chưa thành thân, chưa phải là đại cô nương."

Một lúc sau, hình như tổ phụ khẽ cười.

"Được, tiểu cô nương của Tống gia chúng ta muốn gả cho ai cũng được, dù là tiểu tử của Giang gia, hay là Kỳ Vương."

8.

Mặc dù tổ phụ nói ta muốn gả cho ai cũng được, ở thành Lương Châu này, không ai dám chê cười ta, nhưng từ xưa đến nay, thanh danh của ta vốn không tốt.

Hôm sau, chuyện cười "vợ cả bị vợ lẽ ép phải từ hôn trong ngày cưới" đã truyền khắp thành Lương Châu.

Nghe đồn là bắt đầu từ buổi sáng.

Buổi chiều, Trình Thù quỳ trước cửa Tống phủ.

Lúc ta đi ra, nàng ta đã quỳ được rất lâu. Xung quanh là bá tánh xúm lại hóng chuyện.

Không biết tối qua sau khi ta đi đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ trong một đêm, nàng ta đã đổi cách nói, nằm trên mặt đất khóc lóc.

"Hôm qua là ta vu oan cho tiểu tướng quân, phá hỏng hôn sự của cô nương và tiểu tướng quân. Ta biết ta có tội lớn, không mong cô nương tha thứ cho ta, chỉ xin cô nương đừng từ hôn với tiểu tướng quân nữa."

Ta hơi nhướng mày.

Rồi lập tức hiểu Giang Thời Kính đã làm gì đó.

Chuyện đêm qua ầm ĩ như vậy, toàn bộ người dân ở thành Lương Châu đều biết.

Ta biết Giang Thời Kính sẽ không đụng đến nàng ta, nhưng cũng không nạp nàng ta vào cửa.

Tổ phụ ra lệnh cho hắn không được gặp ta.

Hắn bắt Trình Thù sửa lời, tới giải thích thay cho hắn cũng không phải là chuyện bất ngờ.

Về phần làm thế nào để một ngoại thất dám cả gan xông vào lễ thành hôn làm ầm lên đòi danh phận phải sửa lại cách nói.

Nhìn vẻ mặt của Trình Thù, ta đoán, có lẽ là bị đe dọa.

Nhưng mà đe dọa cũng được, lợi dụng cũng được.

Bây giờ chẳng liên quan gì tới ta.

Nghĩ đến đây, ta nhìn Trình Thù đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói:

"Nếu ta nhớ không nhầm, sáng sớm hôm nay tổ phụ ta đã sai người trả lại hôn thư và sính lễ rồi, ta và Giang tiểu tướng quân đã chẳng còn quan hệ gì, ngươi nói chuyện từ hôn với ta chẳng phải là làm mất danh dự của ta sao?"

9.

Có lẽ Trình Thù không ngờ ta sẽ nói vậy, nàng ta trố mắt.

Một lúc sau, nàng ta mới phản ứng lại, lí nhí hỏi ta: "Nhưng mà, nhưng rõ ràng người với Giang tiểu tướng quân...."

Chắc là nàng ta muốn nói: Rõ ràng hai người tâm ý tương thông, cùng ái mộ nhau.

Nhưng nhớ ra điều gì, lại đột nhiên dừng lại.

Ta đoán, chắc nàng ta cũng đã nghĩ ra.

Nếu Giang Thời Kính ái mộ ta thì sao lại nuôi ngoại thất bên ngoài?

Môi nàng ta mấp máy, như còn muốn nói gì đó, nhưng bị ta ngắt lời.

"Bất kể Giang Thời Kính muốn ngươi nói gì hay làm gì, ngươi cứ về nói lại với hắn, nếu hắn còn tiếp tục dây dưa thì đừng trách ta không lưu tình."

Ta nghĩ, ta đã nói thẳng như thế thì chắc nàng ta sẽ hiểu ra.

Nếu nàng ta thông minh hơn, cho dù hiện tại đang bị Giang Thời Kính uy hiếp, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thì vẫn có thể tìm được lối thoát cho mình.

Dù sao thì nàng ta cũng có gương mặt giống với người trong lòng của Giang Thời Kính.

Nhưng nghe vậy, nàng ta lại ngẩn ra, bỗng nhiên mỉm cười.

Gương mặt vẫn còn đọng nước mắt lại cười điên cuồng, trông rất đáng sợ.

Nàng ta không ngừng lặp lại, lẩm bẩm: "Sao lại như vậy? Tại sao lại thành ra như vậy! Rõ ràng hắn không nói thế! Hắn lừa ta!"

Sau đó sầm mặt, nhìn ta chằm chằm một cách hung dữ, giọng điệu trở nên ác độc.

"Dù sao trở về ta cũng phải chết, chi bằng để hắn nếm thử cảm giác muốn mà không có được đi!"

Nói xong, nàng ta rút một con dao từ trong tay áo ra, đâm thẳng về phía ta.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: