Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ CỦA DARREN SHAN (tap10 cont)

Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của

DARREN SHAN

HỒ LINH HỒN

THE LAKE OF SOULS

Mở Đầu

Hôm đó cái chết đã được an bài, nhưng không biết cho chúng tôi hay cho con beo.

Những con beo đen thật sự là những con báo gấm. nếu bạn nhìn gần, sẽ thấy những đốm mờ lẩn thong lớp long của chúng. Nhưng, trừ khi là trong sở thú, đố ai dám lại gần một con beo để nhìn cho rõ, đúng không? Chúng là một trong những sát thủ to lớn nhất của thiên nhiên. Chúng di chuyển vừa tốc độ vừa êm ru. Chỉ một cú phóng chúng đã lên tới đỉnh cao nhất. bạn không thể chạy thoát, vì chúng chạy nhanh hơn. Bạn không thể leo trốn, vì chúng cũng biết leo trèo. Cách tốt nhất là tránh xa chúng hoàn toàn, trừ khi bạn là một thợ săn đại tài, dạn dày kinh nghiệm và luôn trang bị... một khẩu súng trường.

Harkat và tôi chưa bao giờ săn bắt loài beo. Vũ khí "tối tân" nhất của chúng tôi chỉ là mấy con dao bằng đá, một cây gậy dài, đầu tròn như dùi cui. Vậy mà, chúng tôi ở đó, sát miệng cái hố đào từ hôm trước, lom lom nhìn con nai chúng tôi đã bắt làm mồi nhử con beo. Suốt mấy tiếng, chúng tôi núp sau bụi rậm, rồi tay nắm chặt vũ khí thô sơ, khi nhận thấy một vật dài màu đen lấp ló sau những cây cối quanh đó. Một cái mũi đầy ria ló ra từ sau một thân cậy, đánh hơi không khí. Một con beo. Tôi thúc nhẹ Harkat. Chúng tôi nín thở nhìn, đờ người vì sợ. mấy giây sau, com beo quay đi, nhẹ nhàng tiến vào khu rừng ảm đạm.

Harkat và tôi thì thầm bàn luận. Theo tôi, con beo đã cảm thấy có bẫy và sẽ không trở lại nữa. Harkat không đồng ý. Hắn nghĩ con beo sẽ trở lại. Nếu chúng tôi lùi xa hơn, chắc chắn nó sẽ phóng tới ngay. Vì vậy chúng tôi lách tới cuối bụi rậm. từ đây chỉ lờ mờ nhìn thấy được con nai.

Chúng tôi im lặng suốt mấy tiếng nữa. khi tôi vừa định lên tiếng bảo chỉ mất thì giờ vô ích, chợt nghe tiếng di động của một con thú lớn. Con nai điên cuồng nhảy chồm chồm. có tiếng gầm gừ trong họng từ phía bên đó, nó sẽ bị lọt ngay vào bẫy và bị giết chết trong hố. Như vậy chúng tôi sẽ không phải chiến đấu với nó.

Tôi nghe tiếng cành khô gãy khi một thân thể nặng nề đạp lên lớp cành lá phủ trên hố, rồi rơi phịch lên những cọc nhọn chúng tôi đã cắm dưới đáy. Một tiếng rống dữ dội vang lên, rồi hoàn toàn yên lặng.

Harkat từ từ đứng dậy, nhìn qua bụi rậm. tôi cũng đứng theo, ngập ngừng nói:

- Được rồi.

Harkat cười:

- Cậu có vẻ... không tin tưởng lắm.

- Ồ không. Tin chứ.

Cười lớn, tôi bước lại gần hố. Harkat cảnh giác:

- Thận trọng.

Tiến lên trước tôi, anh ta di chuyển sang trái, ra dấu cho tôi đi bên phải. Nắm chặt con dao, tôi đi vòng cho tới khi chúng tôi đối diện nhau từ hai bên hố.

Harkat không nói hết câu. Từ trên những cành cây gần tôi, thấp thoáng có sự di chuyển. Một vật đen, dài bay vút xuống, móng vuốt xèo ra, hàm mở rộng... rồi con beo phóng xuống tôi, với tiếng gầm đắc thắng.

Hôm đó cái chết đã được an bài.

Chương Một

Sáu tháng trước.

Sau trận đánh của chúng tôi với ma-cà-chớp, chuyến đi ngược lên đường hầm vừa mệt mỏi vừa chậm chạp. chúng tôi đã để tro cốt của ông Crepsley lại chính trong cái hố mà ông đã ngã xuống. Tôi muốn chôn cất ông, nhưng không còn lòng dạ nào làm việc đó nữa. Điều tiết lộ của Steve: nó là Chúa tể Ma-cà-chớp, làm tôi quá bối tối. Người thầy, người bạn thân thiết nhất của tôi đã bị giết chết. Thế giới của tôi nát tan từng mảnh. Sống hay chết, với tôi chẳng còn ý nghĩa gì.

Đi bên tôi là Harkat và Debbie. Phía trước là ông Vancha và bà Alice Bufgess. Debbie từng là bạn gái của tôi, nhưng bây giờ cô ấy đã là một phụ nữ, trong khi tôi vẫn mang thân thể của một thiếu niên. Lời nguyền khi trở thành ma-cà-rồng làm tôi mỗi năm năm mới già them một tuổi. Bà Alice là trưởng thanh tra cảnh sát. Ông Vancha đã bắt cóc bà ta khi chúng tôi bị cảnh sát bao vây. Bà và Debbie đã tham gia chiến đấu rất quyết liệt chống lại ma-cà-chớp. Tiếc thay không đạt được kết quả gì.

Chúng tôi đã nói hết với bà Alice và Debbie về cuộc chiến của Những-Vết-Thẹo, về sự tồn tại của ma-cà-rồng, nhưng họ không là những quái vật sát nhân như trong truyền thuyết. chúng tôi không giết người để nuôi thân. Chính những sinh vật kia - thị tộc na-cà-chớp - đã làm chuyện đó. Chúng đã ly khai khỏi ma-cà-rồng từ sáu trăm năm trước. chúng luôn hút cạn kiệt máu nạn nhân. Da chúng trở thành màu tía, mắt và móng tay đỏ lòm.

Hòa bình giữa hai bộ tộc kéo dài suốt một thời gian, cho đến khi một chúa tể Ma-cà-chớp xuất hiện. mục đích của tên thủ lãnh này là đẫn dắt ma-cà-chớp vào cuộc chiến chống lại và tiêu diệt ma-cà-rồng chúng tôi. Nhưng nếu chúng tôi tìm ra và giết được hắn trước khi hắn thay đổi hoàn toàn trở thành một ma-cà-chớp, cục diện sẽ thay đổi.

Theo như lời lão Desmond Tí Nị đầy quyền năng nhìn thấu tương lai, thì chỉ ba ma-cà-rồng có khả năng giết được Chúa tể Ma-cà-chớp. Đó là hai ông hoàng ma-cà-rồng: Vancha March và tôi. Người nữa là ông Crepsley, ma-cà-rồng đã chuyền máu cho tôi và đã từng đối xử với tôi như một người cha. Ông đã gặp von người mà chúng tôi tưởng là Chúa tể Ma-cà-chớp và đã giết chết hắn. nhưng rồi ông bị Steve đẩy vào cái chết trong hố lửa đầy cọc nhọn, và sau đó nó cho tôi biết kẻ bị ông Crepsley giết chỉ là một nhân vật tế thần. Chính nó, Steve, mới là Chúa tể Ma-cà-chớp.

Không thể nào tin nổi ông Crepsley đã chết. Tôi cứ chờ một cái vỗ vai, và rồi ma-cà-rồng cao lớn, tóc màu cà rốt sẽ đứng ngay sau tôi khi tôi quay lại. Tay đưa cao ngọn đuốc, vết thẹo dài trên mặt sang lên, với nụ cười tinh quái, ông hỏi chúng tôi tưởng đi đâu mà thoát được ông sao. Nhưng chẳng bao giờ có được cái vỗ vai đó. Không bao giờ nữa. Ông Crepsley đã chết rồi. Chẳng bao giờ còn trở lại. nhưng lúc này tôi phải cố xua đuổi những ý nghĩ về Steve, để khóc thương ông Crepsley.

Khốn nỗi, tôi nào khóc được. Càng muốn gào lên, nức nở gọi tên ông, thì mắt tôi càng ráo hoảnh. Trong khi trong tôi nghẹn ngào, lòng tan nát, thì bên ngoài tôi lạnh lùng, bình tĩnh cứ như không chút cảm xúc gì với cái chết của ông.

Phía trước, ông Vancha và bà Alice dừng chân. Ông hoàng nhìn lại, hai mắt đỏ ngầu vì khóc. Trông ông thật thảm hại - trong lớp da thú, với hai chân trần và mái tóc bù rối - như một đứa trẻ lớn quá khổ đi lạc. Giọng khản đặc, ông nói:

- Sắp lên tới mặt đất rồi. Vẫn còn là ban ngày, chúng ta chờ tối chứ? Nếu bị phát hiện thì...

Tôi lẩm bẩm:

- Thì cũng chẳng sao. Cháu bất cần...

Debbie nức nở:

- Tôi không muốn ở lại đây đâu. Những đường hầm này khủng khiếp quá.

Bà Alice nhăn nhó gỡ những mảnh máu khô trên mái tóc tróng, nói:

- Tôi cần báo cho người của tôi biết là mình còn sống. Dù chưa biết phải giải thích với họ thế nào đây.

Ông Vancha càu nhàu:

- Thì cứ nói sự thật.

Bà chánh thanh tra nhíu mày:

- Khó lắm.Chắc tôi phải đặt ra một chuyện...

Bà bỗng ngưng bặt. Một bóng người vừa xuất hiện trong tối, chặn ngang đường, phía trước chúng tôi.

Bật lên một tiếng rủa, ông Vancha rút shuriken - vũ khí phóng xa hình ngôi sao mà ông luôn dắt quanh ngực.

Kẻ lạ mặt đưa cao tay, nói:

- Bình tĩnh, Vancha.

Ông Vancha nghi ngờ nói:

- Evanna?

Người đàn bà phía trước chúng tôi búng ngón tay. Một ngọn đuộc trên đầu tỏa sang, soi rõ bà phù thủy xấu xí đã cùng chúng tôi truy lùng Chúa tể Ma-cà-chớp hồi đầu năm. Bà ta chẳng thay đổi chút nào. Thấp lùn, cơ bắp cuồn cuộn, tóc dài bù rối, tai nhọn hoắt, mũi nhỏ xíu, mắt bên nâu bên xanh (màu mắt lien tục đổi từ trái sang phải), thân hình đầy lông lá, móng tay dài sắc bén và thay vì mặc quần áo, bà ta cuốn quanh người những sợi dây thừng màu vàng.

Đôi mắt to xanh lè mở lớn đầy nghi hoặc, Harkat hỏi:

- Bà làm gì... tại đây?

Trong Trận Chiến của Các Vết Thẹo, Evanna đứng trung lập. nhưng cũng có thể giúp đỡ hay gây cản trở cho bất cứ phe nào tùy hứng.

Bà phù thủy cười nói:

- Ta đến nói vĩnh biệt linh hồn Crepsley.

Tôi thẫn thờ nói:

- Trông bà có vẻ quá thản nhiên vì cái chết của ông ấy.

- Ta đã thấy trước cái chết của hắn từ mấy chục năm trước, và đã khóc hắn từ khi đó rồi.

Ông Vancha hỏi:

- Bà đã biết Crepsley phải chết?

- Không chắc lắm, nhưng ta đã đoán là hắn phải bỏ mạng.

- Vậy là bà có thể ngăn cẳn chuyện đó xảy ra?

- Không đâu. Những kẻ có khả năng nhìn thấu tương lai đều bị cấm can thiệp vào những sự kiện đó. Để cứu Crepsley là ta phạm luật, và sẽ gậy ra nhiều xáo trộn.

Bà phù thủy vươn một bàn tay - dù đứng cách xa ông Vancha nhiều mét - những ngón tay bà dịu dàng nâng cằm ông lên:

- Dù rất quí mến Larten, nhưng ta không thể tự mình cứu hắn được. Số phận của hắn không do ta quyết định.

- Vây thì do ai?

- Do chính hắn. Hắn đã chọn con đường săn lung Chúa tể Ma-cà-chớp, tự dấn thân vào các đường hầm, tự lên khan đài chiến đấu. Hắn có thể bước ra khỏi những trách nhiệm của mình nhưng... hắn đã quyết định không làm thế.

Ông Vancha trừng trừng nhìn bà phù thủy, rồi cúi xuống. Tôi thấy những giọt nước mắt của ông rơi trên nền đất. Ông lẩm bẩm nói:

- Xin lỗi công nương. Tôi không có ý trách bà đâu. Chỉ vì trong lòng tôi đang ngùn ngụt ngọn lửa căm hờn...

- Ta biết.

Rồi quay nhìn tất cả chúng tôi, bà ta nói:

- Các ngươi phải đi theo ta. Ta có điều cần nói nhưng nên nói bên ngoài. Trong này ô nhiễm toàn mùi phản bội và chết chóc.

Quay qua Alice Burgess bà hỏi:

- Cho ta vài tiếng đồng hồ được chứ. Ta hứa sẽ không giữ bà lâu hơn đâu.

Bà chánh thanh tra cảnh sát khịt mũi rồi nói:

- Thêm vài tiếng cũng chẳn có gì thay đổi.

Evanna nhìn tôi, Debbie, Harkat và ông Vancha. Chúng tôi nhìn nhau dọ ý, rồi cùng gật đầu và theo bà phù thủy ra khỏi đoạn cuối đường hầm, bỏ lại sau lưng bóng tối chết chóc.

Evanna đưa ông Vancha một tấm da nai rộng, để ông phủ đầu và vai, tránh những tia sang mặt trời. Theo sau bà phù thủy, chúng tôi rảo bước nhanh qua đường phố. Chắc bà Evanna đã niệm chú để che đậy chúng tôi, vì dù mặt mày quần áo bê bết máu, chúng tôi không bị mọi người nhận ra. Tới một khu rừng nhỏ bên ngoài thành phố, chúng tôi dừng chân. Tại đây, Evanna đã cất một trại nhỏ giữa rừng. Sau lời đề nghị của bà, chúng tôi ngồi và ngốn ngấu trái cây tươi cùng nước ngọt.

Trong khi mọi người đều lặng lẽ ăn, tôi quan sát bà phù thủy, thắc mắc vì sao bà ta có mặt tại đây. Nếu thật sự tới để vĩnh biệt ông Crepsley, bà ta phải xuống hầm, nơi có hố tro tàn của ông chứ. Evanna là con gái của lão Tí Nị. Lão đã tạo ra bà bằng cách hòa trộn máu của một ma-cà-rồng với máu của một con sói cái. Ma-cà-rồng và ma-cà-chớp đều bị vô sinh, không thể có con. Nhưng Evanna có khả năng có con với một đàn ông thuộc bất cứ bộ tộc nào. Chúng tôi đã gặp bà ta sau một thời gian ngắn truy lung Chúa tể ma-cà-chớp, và bà ta đã xác nhận lời tiên tri của lão Tí Nị. Đó là: chúng tôi có bốn cơ hội để giết tên Chúa tể. Và bà ta còn thêm lời cảnh giác, nếu thất bại, hai người trong chúng tôi sẽ chết.

Ông Vancha ăn xong trước, ngồi thẳng dậy, ợ một cái, bảo bà Evanna:

- Nói đi

- Các người đang tự hỏi đã sử dụng mấy cơ hội rồi? Câu trả lời là... ba. Lần đầu, các người đấu với ma-cà-chớp trong một trảng cỏ và để Chúa tể của chúng chạy thoát. Lần thứ hai, phát hiện ra Steve Leonard là một ma-cà-chớp nửa mùa, các ngươi đã bắt nó làm con tin - dù có nhiều khả năng giết nó. Lần ba, là khi Larten đối đầu với nó tại khan đài trên hố cọc nhọn.

Ông Vancha rít lên hỏi:

- Nghĩa là chúng tôi vẫn còn một cơ hội giết nó?

- Chính xác. Các thợ săn sẽ có một cơ hội gặp lại Chúa tể Ma-cà-chớp. Đây là cơ hội quyết định tương lai. Nhưng Steve Leonard đã rút vào một nơi khác, vì vậy, bây giờ các ngươi có thể nghỉ ngơi.

Bà phù thủy quay sang tôi, vẻ mặt dịu xuống:

- Có thể lời nói của ta không làm mi bớt đau buồn. Nhưng hãy tin là linh hồn Larten đã bay lên cõi bồng lai. Hắn chết một cách cao thượng, nên xứng đáng được phần thưởng đó. Hắn đã được yên nghỉ.

Ngước nhìn cành lá trên cao. Chờ đợi những giọt nước mắt tuôn trào, tôi khống khổ nói:

- Cháu vẫn mong là ông ta có mặt tại đây hơn.

Chánh thanh tra Alice lên tiếng hỏi:

- Những ma-cà-chớp còn lại thì sao? Còn tên nào trong thành phố của tôi không?

Evanna lắc đầu:

- Chúng chuồn hết rồi.

- Liệu chúng sẽ trở lại không?

Với tia mắt sang rực của bà chánh thanh tra, tôi thấy bà ta đang hy vọng chúng trở lại, để bà có thể tính sổ với chúng.

Bà Evanna mỉm cười:

- Không. Nhưng ta có thể nói, bà sẽ gặp lại chúng.

- Càng tốt.Alice rít lên. Tôi biết bà ta đang nghĩ tới Morgan James, một sĩ quan của bà, kẻ đã gia nhập ma mới. Đó là những con người bình thường, lien kết với ma-cà-chớp. Chúng cạo trọc đầu, bôi máu quanh vành mắt, xăm chữ M phía trên tai và mặc đồng phục màu nâu.

Debbie chùi sạch đất cát trên hai má, hỏi:

- Tóm lại... ác mộng đã hết chưa?

Trong đường hầm, cô giáo này đã chiến đấu như một con cọp cái, nhưng những sự kiện đêm qua vẫn làm cô run rẩy.

Câu trả lời của bà phù thủy đầy bí ẩn:

- Với cô... với lúc này thì... ác mộng qua rồi.

- Nghĩa là sao?

- Cô và chánh thanh tra cảnh sát có thể tránh xa khỏi Cuộc Chiến vủa Những Vết Thẹo. Có thể trở lại cuộc sống bình thường, và hãy làm như vụ này chưa hề xảy ra. Nếu là như thế, ma-cà-chớp sẽ không theo đuổi các người nữa.

Alice nói ngay:

- Tất nhiên là chúng tôi sẽ trở lại với cuộc sống của mình. Có thể làm gì khác nữa? Chúng tôi không là ma-cà-rồng. Chúng tôi sẽ không tham gia xa hơn vào cuộc chiến này.

- Có thể. Cũng có thể bà sẽ nghĩ khác khi có thời gian cân nhắc lại. Trở lại thành phố, cần có thời gian suy nghĩ, có những công việc phải thu xếp - nhưng... dù muốn hay không bà cũng sẽ quyết định ở lại...

Đảo mắt nhìn ông Vancha. Harkat và tôi, bà Evanna hỏi:

- Ba ngươi định đi đau?

Ông Vancha nói ngay:

- Tôi tiếp tục theo đuổi con quái vật Leonard đó.

Evanna nhún vai:

- Được thôi, nếu mi muốn. nhưng sẽ chỉ tốn sức và thời gian của mi thôi. Hơn nữa, mi sẽ tự đặt mình vào nòng nguy hiểm. Dù định mệnh đã an bài cho mi gặp lại nó lần nữa, nhưng nếu lúc này truy lùng nó, rất có thể mi sẽ vuột mất cơ hội quyết định cuối cùng.

Lầm bầm nguyền rủa, rồi ông Vancha hỏi bà phù thủy khuyên ông nên đi đâu. Evanna nói:

- Núi Ma-cà-rồng. Thị tộc của mi cần được biết về Chúa tể Ma-cà-chớp. Theo điều luật, chúng không thể tự giết hắn, nhưng có thể tìm kiếm và chỉ điểm cho mi.

Vancha gật gù:

- Tôi sẽ tạm thời ngừng chiến đấu, để thu xếp cho tất cả lung sục nó. Ngay khi đêm xuống, tôi sẽ phi hành về Núi Ma-cà-rồng. Darren, cháu và Harkat đi cùng ta không?

Tôi nhìn ông hoàng, rồi cúi nhìn mặt đất, nói nhỏ:

- Không. Cháu đã có quá đủ chuyện với ma-cà-rồng và ma-cà-chớp rồi. Cháu biết mình là một ông hoàng, có bổn phận phải tham gia, nhưng cháu cảm thấy đầu sắp nổ tung ra rồi. Với cháu, ông Crepsley có ý nghĩa hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Cháu cần xa tất cả những chuyện này, có thể một thời gian, có thể là mãi mãi.

- Tách khỏi những người quan tâm đến cháu lúc này là rất nguy hiểm.

Tôi thở dài:

- Nhưng cháu không thể làm khác được.

Tuy lo lắng vì quyết định của tôi, nhưng ông đành chấp nhận:

- Ta không đồng ý. Vì một ông hoàng nên đặt nhu cầu của thần dân trước nhu cầu của riêng mình... nhưng ta hiểu. Ta sẽ giải thích với mọi người. Sẽ không ai phiền trách cháu đâu.

Ông nheo mắt, hỏi Harkat:

- Ta đoán mi sẽ đi theo hắn?

Harkat kéo mặt nạ khỏi miệng (không khí gây độc cho những anh chàng tí hon da xám), ngượng ngập cười, nói:

- Tất nhiên.

Lão Tí Nị đã tái sinh Harkat từ một người chết. Harkat không biết kiếp trước mình là ai, nhưng anh ta tin là sẽ có thể khám phá ra, bằng cách gắn gó với tôi.

Ông Vancha hỏi:

- Cháu sẽ đi đâu?

- Không biết. Cháu chỉ chọn một hướng và...

Tôi ngừng bặt khi một hình ảnh thoáng qua đầu. Hình ảnh của những chiếc xe xiếc, các cậu bé rắn và những cái võng. Tôi quyết định:

- Gánh Xiếc Quái Dị. Đó là nơi gần Núi Ma-cà-rồng nhất mà cháu có thể gọi là nhà mình.

Bà Evanna bật nói:

- Hay lắm!

Cái kiểu vừa nói vừa cười nhếch mép của bà, làm tôi thấy bà ta đã biết trước, là tơi sẽ quyết định trở lại Gánh Xiếc.

Mặt trời vừa lặn, chúng tôi sửa soạn chia tay. Dù biết sắp rất mệt mỏi, nhưng không ai ngủ. Vì hành trình tới Núi Ma-cà-rồng rất xa, nên ông Vancha là người ra đi đầu tiên. Khi chia tay, ông chỉ ôm tôi nói ngắn gọn:

- Hãy can đảm.

- Ngài cũng vậy.

- Ta thề, lần sau chúng ta sẽ giết Leonard.

Tôi gượng cười:

- Đúng thế.

Ông quay lưng, bắt đầu chạy, rồi vài giây sau, tăng tốc phi hành, mất hút vào bụi mù tăm tối.

Bà Alice và Debbie sửa soạn trở lại thành phố. Debbie yêu cầu tôi ở lại với cô, nhưng tôi không thể. Trong hoàn cảnh này tôi cần được một mình trong một thời gian. Cô khóc và kéo tôi gần hơn:

- Anh sẽ ở lại chứ?

Tôi ậm ừ:

- Anh sẽ cố gắng.

Bà phù thủy Evanna bảo:

- Nếu hắn không trở lại, mi vẫn có thể tìm ra hắn.

Đưa cho bà chánh thanh tra một cuộn giấy, bà nói tiếp:

- Hãy luôn giữ cuộn giấy này bên mình. Khi hai người quyết định vào cuộc, hãy mở ra xem.

Chánh thanh tra cảnh sát không hỏi gì thêm, lẳng lặng cất cuộn giấy và đứng chờ Debbie. Vẻ khẩn khoản, Debbie nhìn tôi. Cô muốn tôi cùng đi - hay yêu cầu cô đi cùng tôi - nhưng lòng tôi nặng trĩu u sầu, không thể nghĩ được điều gì trong lúc này.

Tôi quay đi, tránh ánh mắt cô, nói nhỏ:

- Bảo trọng.

- Bảo trọng.

Cô nghẹn ngào nói, rồi bật khóc, loạng choạng chạy đi. Bà Alice vội nói:

- Tạm biệt.

Rồi hấp tấp chạy theo Debbie.

Hai người đàn bà dìu nhau, luồn lách qua những thân cây, trở lại thành phố.

Chỉ còn lại Harkat, bà Evanna và tôi.

Bà phù thủy hỏi:

- Biết Gánh Xiếc đang diễn tại đâu không?

Chúng tôi lắc đầu. Bà cười nói:

- May là ta biết, và cũng đi tới đó.

Đứng giữa chúng tôi, bà khoác tay trái tôi và tay phải Harkat. Ba chúng tôi băng qua rừng, đi khỏi thành phố và những hang động ngầm của cái chết, trở lại nơi đầu tiên tôi đã bắt đầu chuyến phiêu lưu: Gánh Xiếc Quái Dị.Chương Hai

Alexander Xương sường đang ngủ trong một lốp xe lớn, treo trên cây. Ông ta luôn ngủ cong người - để giữ cho thân thể mềm dẻo và dễ dàng uốn éo vặn vẹo trong khi trình diễn. Thường thường ông đặt lốp xe trên một cái kệ đặc biệt, nhưng đôi khi, kéo lốp x era ngủ ngoài trời. Đó là một đêm lạnh lẽo giữa tháng mười một lộng gió, nhưng ông có một bao ngủ bằng long thú để giữ ấm.

Trong khi Alexander đang ngáy khò khò, một bé trai cầm con gián rón rén lại gần, với ý định thả con gián vào miệng Alexander. Sau nó là anh trai và một đứa em gái mặt mày hớn hở, ngoắc tay thúc giục mỗi khi nó ngập ngừng dừng lại.

Bé trai vừa đến sát lốp xe, tay đưa lên thì mẹ chúng - luôn theo dõi những trò tinh nghịch của các con - ló đầu ra khỏi một căn lều gần đó. Chị ta ngắt đứt tai trái phóng vào nó. Như một boomerang*, đánh bật con gián khỏi mấy ngón tay mũm mĩm của thằng bé. Nó hốt hoảng kêu lên, rồi chạy lại với anh và em gái. Alexander vẫn ngủ tỉnh bơ, không hề biết gì.

Vừa đón bắt cái tai bay ngược về, gắn lại lên đầu, Merla vừa la mắng:

- Urcha! Nếu mẹ thấy con quấy rầy ông Alexander nữa, mẹ sẽ nhốt con vào với Người Sói cho tới sáng.

- Anh Shancus xúi con làm chứ bộ.

Nó rên lên vì bị thằng anh thúc một phát trúng sường đau điếng.

Merla cằn nhằn:

- Mẹ tin là Shancus xúi con, nhưng con đủ lớn để biết phải trái rồi mà. Shancus, không được bày trò phá phách nữa nghe không?

Cậu bé rắn nhìn mẹ một cách rất ư là vô tội. Mẹ chúng nói thêm:

- Shancus, nếu đêm nay Urcha và Lilia gây chuyện nữa, là lỗi con đó.

Shancus hét toáng lên:

- Con có làm gì đâu. Chúng nó cứ...

- Đủ rồi!

Merla cắt ngang. Chị ta vừa tiếng tới gần ba đứa con, chợt nhìn thấy tôi đang ngồi dưới bóng một cây gần nơi ông Alexander ngủ. Mặt dịu lại, Merla kêu lên:

- Kìa Darren. Cậu đang làm gì ở đây vậy?

- Tìm bắt mấy con gián.

Tôi gượng cười nói. Merla và chồng chị ta - Evra Von, người đàn ông rắn, bạn lâu năm nhất của tôi - đã rất tốt trong lần tôi tới đây mấy tuần trước. Dù đang trong tình trạng buồn khổ, tôi cũng phải cố tỏ ra vui vẻ để đáp lại lòng tốt của họ.

Merla nói:

- Lạnh lắm. Để tôi lấy cho cậu một cái chăn.

- Khỏi. Một tí sương giá này thì ăn thua gì đối với một ma-cà-rồng nửa mùa chứ.

- Được, nhưng trong khi còn ở ngoài này, cậu canh chừng giúp ba đứa nhỏ được không? Con rắn của Evra đang lột da, nếu cậu giữ mấy đứa trẻ ở ngoài được thì tốt quá.

- Yên tâm đi.

Vừa nói tôi vừa đứng dậy, phủi bụi, rồi lại gần ba đứa nhóc nhà Von. Lom lom nhìn tôi, thấy tôi có vẻ đạo mạo hơn lần trước, chúng chưa biết phải đối xử ra sao. Tôi hỏi:

- Các cháu thích làm gì nào?

Lilia lí nhí:

- Bắt gián.

Nó mới lên ba, nhưng trông như năm sáu tuổi vì lớp vẩy rắn đủ màu sắc. Giống Shancus, con bé nữa rắn nửa người. Còn Urcha lại là một người bình thường, nhưng rất thích được giống anh và em gái. Thỉnh thoảng nó dán những mảnh giấy thiếc sơn màu lên khắp người, làm mẹ nó tức điên lên.

Tôi bảo:

- Không chơi gián nữa. Còn thích gì khác nữa không?

Urcha nói ngay:

- Chú biểu diễn uống máu như thế nào đi.

Shancus giận dữ suỵt em. Tôi hỏi Shancus. Thằng nhỏ được đặt theo tên tôi - Shan Darren.

- Sao? Nó có lỗi gì?

Shancus vén mái tóc vàng chanh, nói:

- Nó không được nói thế. Mẹ dặn không được nói bất cứ điều gì về ma-cà-rồng... sợ làm chú bực mình.

Tôi cười nói:

- Mẹ chỉ lo toàn chuyện vớ vẩn. Không sao đâu. Các cháu cứ nói thoải mái. Chú không quan tâm.

Urcha lại hỏi:

- Vậy chú có thể biểu diễn uống máu cho chúng cháu xem?

- Chính xác.

Tôi nhăn mặt méo mồm làm ông kẹ, gầm gừ trong họng. Mấy nhóc kêu ré lên, vừa thích thú vừa sợ, bỏ chạy nháo nhào. Tôi đuổi theo, hăm he xé toang bụng cả ba để uống máu.

Dù làm bộ vui vẻ với mấy đứa trẻ, tôi vẫn cảm thấy trong lòng trống trải, không quên được cái chết của ông Crepsley. Mồm miệng nhạt nhẽo chẳng buồn ăn, mỗi đêm chỉ ngủ không hơn một tiếng. Từ khi ra khỏi hành thành phố, tôi chưa hề đụng đến máu. Không tắm rửa, thay quần áo, cắt những móng tay đã dài hơn móng tay người thường, cũng không hề khóc. Tôi cảm thấy trống rỗng, lạc long, và dường như chẳng còn giá trị trên cõi đời này nữa.

Khi tôi trở lại Gánh Xiếc Quái Dị, suốt ngày hôm đó ông Cao giam mình trong nhà xe với bà phù thủy Evanna, tới nửa khuya họ mới xuất hiện lại, và bà Evanna lẳng lặng ra đi. Ông Cao thu xếp cho tôi và Harkat đầy đủ: một cái lều, mấy cái võng và những gì chúng tôi cần thiết. Sau đó, ông nói chuyện suốt với tôi, ôn lại những chuyen5 về ông Crepsley và những gì chúng tôi cần thiết. Sau đó, ông nói chuyện suốt với tôi, ôn lại những chuyện về ông Crepsley và những gì hai người đã trải qua trong quá khứ. Ông liên tục hỏi tôi đủ chuyện, nhưng tôi chỉ gượng chì, lắc đầu. Tôi không thể nhắc đến tên ông ma-cà-rồng đã chết, mà không thắt ruột và đầu óc tràn ngập đớn đau.

Gần đây tôi cũng ít chuyện trò với Harkat. Anh ta muốn bàn bạc về cái chết của thầy tôi, nhưng tôi không thể, nên phải né tránh. Điều này làm Harkat rất bức xúc. Có lẽ tôi là một đứa ích kỷ, nhưng không thể làm khác được. Sự đau khổ đã chiếm ngự hết tâm hồn tôi, cắt rời tôi khỏi những con người quan tâm và mong muốn giúp đỡ tôi.

Mấy đứa trẻ nhà Von ngừng chạy, nhặt sỏi và cành cây ném vào tôi. Tôi cúi nhặt một cây gậy, nhưng khuôn mặt ông Crepsley khi bị Steve xô xuống cái hố đầy cọc nhọn lại thoáng hiện về trong trí. Thở dài ảo não, tôi ngồi xuống giữa sân, chẳng quan tâm gì đến lũ nhóc vừa phủ đầy đất cát, lá cây lên người vừa chọc ghẹo tôi. Chúng tưởng đây là một phần trong trò chơi. Tôi cứ ngồi như thế cho đến khi chúng phát chán, bỏ đi. Tôi ngồi đó, dơ bẩn và cô đơn, trong khi đêm xuống dần và không khí lạnh ngắt chung quanh.

Thêm một tuần trôi qua, càng lúc tôi càng lặng lẽ hơn. Chẳng buồn trả lời những câu thăm hỏi, dù chỉ là một tiếng gầm gừ như con thú. Ba hôm trước, Harkat đã cố làm tôi khuây khỏa, nhưng tôi quát mắng, và bảo anh ta hãy để tôi yên. Không nhịn nổi nữa, Harkat nhào vào, nện cho tôi một phát. Tôi không né tránh nắm đấm to đùng, để mặc anh ta đánh tôi lăn xuống đất. Khi Harkat cúi xuống nâng tôi dậy, tôi gạt phắt anh tar a. Từ đó, Harkat không nói năng gì với tôi nữa.

Quanh tôi cuộc sống vẫn bình thường. Mọi người trong Gánh Xiếc vẫn sôi nổi. Truska - người đàn bà có khả năng để râu mọc dài rồi thu ngắn lại theo ý muốn - đã trở lại sau mấy tháng vắng mặt. Một bữa tiệc lớn được tổ chức sau đêm diễn để mừng cô ta trở lại. Tràn ngập giọng nói tiếng ca. Tôi không tham dự. Ngồi một mình bên lề trại - mặt lạnh lung, mắt ráo hoảnh - tôi nghĩ đến ông Crepsley.

Quá khuya, một bàn tay vỗ lên vai tôi. Ngước lên, tôi thấy Truska tay cầm miếng bánh, cười nói:

- Chị biết em đang buồn, nhưng chắc em sẽ thích... cái này.

Truska vẫn đang đọc tiếng Anh và vẫn lẫn lộn từ khi nói.

- Cám ơn chị, nhưng em không đói. Rất mừng gặp lại chị. Chị khỏe chứ?

Truska không trả lời, lom lom nhìn tôi rồi... úp miếng bánh lên mặt tôi. Tôi nhảy dựng lên:

- Làm trò gì vậy!

- Ha ha! Vì cái mặt xì xì một đống của em đó. Darren, chị biết em buồn, nhưng không thể lúc nào cứ ngồi xù xù như một con gấu thế này.

- Chị không biết gì hết. Chị không hiểu là em đang cảm thấy thế nào. Chẳng ai biết gì hết.

- Em tưởng em là kẻ duy nhất mất người thân yêu sao? Chị có chồng và con gái. Họ đã bị những ngư phủ tàn ác giết chết.

- Xin lỗi. Em không biết.

Ngồi xuống bên tôi, Truska vén tóc khỏi mắt, ngước nhìn trời:

- Ở đây không ai biết chuyện này. Đó là nguyên nhận chị đã bỏ nhà, gia nhập Gánh Xiếc Quái Dị. Đau khổ khủng khiếp nên chị không thể nhìn cảnh cũ nổi nữa. Con gái chị chết khi chưa đầy hai tuổi.

Tôi muốn nói mà cổ họng như bị bóp nghẹn. Truska tiếp tục:

- Cái chết của người thân yêu là điều khốn khổ thứ hai. Điều tệ hại nha6t1la2 để cho sự đau đớn dầy vò làm người ta chết... trong lòng. Chị cũng buồn vì cái chết của Larten, nhưng nếu em tiếp tục sống như thế này thì chị càng buồn cho em hơn, vì em cũng sẽ chết, dù... thể xác em còn sống.

Tôi thở dài:

- Em không thể không buồn. Với em, ông như một người cha. Vậy mà khi ông chết, em đã không khóc. Cho đến bây giờ em cũng vẫn không khóc được.

Truska lặng lẽ nhìn tôi rồi gật đầu:

- Nếu không để nỗi buồn tràn ra cùng nước mắt được, người ta sẽ không sống nổi. Đừng la, cuối cùng rồi em sẽ khóc. Có thể khóc được em sẽ bớt buồn.

Thêm một tuần trôi qua, càng lúc tôi càng lặng lẽ hơn. Chẳng buồn trả lời những câu thăm hỏi, dù chỉ là một tiếng gầm gừ như con thú. Ba hôm trước, Harkat đã cố làm tôi khuây khỏa, nhưng tôi quát mắng, và bảo anh ta hãy để tôi yên. Không nhịn nổi nữa, Harkat nhào vào, nện cho tôi một phát. Tôi không né tránh nắm đấm to đùng, để mặc anh ta đánh tôi lăn xuống đất. Khi Harkat cúi xuống nâng tôi dậy, tôi gạt phắt anh tar a. Từ đó, Harkat không nói năng gì với tôi nữa.

Quanh tôi cuộc sống vẫn bình thường. Mọi người trong Gánh Xiếc vẫn sôi nổi. Truska - người đàn bà có khả năng để râu mọc dài rồi thu ngắn lại theo ý muốn - đã trở lại sau mấy tháng vắng mặt. Một bữa tiệc lớn được tổ chức sau đêm diễn để mừng cô ta trở lại. Tràn ngập giọng nói tiếng ca. Tôi không tham dự. Ngồi một mình bên lề trại - mặt lạnh lung, mắt ráo hoảnh - tôi nghĩ đến ông Crepsley.

Quá khuya, một bàn tay vỗ lên vai tôi. Ngước lên, tôi thấy Truska tay cầm miếng bánh, cười nói:

- Chị biết em đang buồn, nhưng chắc em sẽ thích... cái này.

Truska vẫn đang đọc tiếng Anh và vẫn lẫn lộn từ khi nói.

- Cám ơn chị, nhưng em không đói. Rất mừng gặp lại chị. Chị khỏe chứ?

Truska không trả lời, lom lom nhìn tôi rồi... úp miếng bánh lên mặt tôi. Tôi nhảy dựng lên:

- Làm trò gì vậy!

- Ha ha! Vì cái mặt xì xì một đống của em đó. Darren, chị biết em buồn, nhưng không thể lúc nào cứ ngồi xù xù như một con gấu thế này.

- Chị không biết gì hết. Chị không hiểu là em đang cảm thấy thế nào. Chẳng ai biết gì hết.

- Em tưởng em là kẻ duy nhất mất người thân yêu sao? Chị có chồng và con gái. Họ đã bị những ngư phủ tàn ác giết chết.

- Xin lỗi. Em không biết.

Ngồi xuống bên tôi, Truska vén tóc khỏi mắt, ngước nhìn trời:

- Ở đây không ai biết chuyện này. Đó là nguyên nhận chị đã bỏ nhà, gia nhập Gánh Xiếc Quái Dị. Đau khổ khủng khiếp nên chị không thể nhìn cảnh cũ nổi nữa. Con gái chị chết khi chưa đầy hai tuổi.

Tôi muốn nói mà cổ họng như bị bóp nghẹn. Truska tiếp tục:

- Cái chết của người thân yêu là điều khốn khổ thứ hai. Điều tệ hại nha6t1la2 để cho sự đau đớn dầy vò làm người ta chết... trong lòng. Chị cũng buồn vì cái chết của Larten, nhưng nếu em tiếp tục sống như thế này thì chị càng buồn cho em hơn, vì em cũng sẽ chết, dù... thể xác em còn sống.

Tôi thở dài:

- Em không thể không buồn. Với em, ông như một người cha. Vậy mà khi ông chết, em đã không khóc. Cho đến bây giờ em cũng vẫn không khóc được.

Truska lặng lẽ nhìn tôi rồi gật đầu:

- Nếu không để nỗi buồn tràn ra cùng nước mắt được, người ta sẽ không sống nổi. Đừng la, cuối cùng rồi em sẽ khóc. Có thể khóc được em sẽ bớt buồn.

Đứng dậy, Truska đưa tay ra nói:

- Em dơ dáy, hôi hám quá. Để chị giúp em tắm rửa. Sạch sẽ rồi em sẽ thoải mái hơn.

- Em không tin

Nói vậy, nhưng tôi cũng theo Truska vào lều mà ông Cao đã dành cho chị ấy. Tôi lau bánh trên mặt, cởi quần áo, rồi cuốn quanh người bằng một khăn tắm, trong khi Truska đổ nước nóng vào bồn và rót vào chút dầu thơm. Chị ra ngoài để tôi bước vào bồn. Ngơ ngơ bước vào làn nước ấm thơm lừng, nhưng vừa nằm xuống tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Tôi nằm trong bồn tắm gần một tiếng.

Khi tôi đang lau người thì Truska bước vào. Vì chị đã dọn hết quần áo bẩn, nên tôi vẫn phải cuốn người bằng chiếc khăn tắm. Bảo tôi ngồi xuống một cái ghế thấp, rồi Truska lấy ra một cái kéo và một cái giữa. Tôi nói:

- Không ăn thua gì đâu. Móng chân tay của ma-cà-rồng cứng khủng khiếp.

Truska cười, bấm móng ngón chân cái của tôi:

- Đây là loại kéo siêu sắc bén. Chị quá rành móng ma-cà-rồng mà. Thỉnh thoảng vẫn cắt cho ông Vancha đó.

Cắt móng xong, Truska cạo râu tỉa tóc và xoa bóp cho tôi. Khi chị ngừng tay, tôi đứng dậy hỏi:

- Quần áo em đâu?

- Đốt hết rồi.

- Vậy em mặc bằng gì?

- Chị có quà bất ngờ cho em đây.

Tiến tới tủ áo, Truska lôi ra bộ đồ màu sắc sực sỡ, rồi trải trên giường. Tôi nhận ran gay cái áo sơ màu xanh lá, cái quần đỏ tía, và áo vét với hai màu vàng kim và xanh dương. Đó là bộ quần áo hải tặc tôi vẫn mặc khi còn ở trong Gánh Xiếc Quái Dị.

Thẫn thờ mỉm cười, tôi hỏi:

- Chị vẫn giữ sao?

- Lần trước, khi em tới đây, chị đã bảo là sẽ chữa để em có thể mặc lại. Nhớ không?

Cứ như đã mấy năm rồi, kể từ khi chúng tôi ghé lại Gánh Xiếc trước khi đụng đ6ọ lần đầu với Chúa tể Ma-cà-chớp. Bây giờ bình tĩnh lại, tôi nhớ là Truska đã hứa sửa chữa bộ quần áo cũ đó cho tôi.

Truska nói:

- Chị ra ngoài. Mặc quần áo xong, gọi chị.

Tôi lung túng một lúc lâu, cảm thấy kỳ cục mặc lại bộ đồ này sau bấy nhiêu năm. Lần cuối cùng tôi mặc là khi còn là một thằng nhóc ngu ngơ với cái thế giới đầy khắc nghiệt và tàn nhẫn. Lúc đó, tôi thấy bộ quần áo tuyệt đẹp, sướng mê khi được mặc lên người. Bây giờ trông nó vừa trẻ con vừa lố bịch. Nhưng vì Truska đã cố gắng chuẩn bị cho tôi, tốt hơn là cứ mặc để làm chị vui lòng.

Khi nghe tôi gọi, Truska bước vào, tủm tỉm cười, tiến lại một tủ áo khác, lấy ra cái mũ nâu có gắn một long vũ dài, nói:

- Không có giày vừa chân em. Để rồi kiếm sau.

Đội mũ lệch trên đầu, tôi cười hỏi:

- Trông em thế nào?

- Tự nhìn đi.

Truska nói rồi kéo tôi tới trước một tấm gương lớn.

Tôi nghẹn thở khi đối diện với mình trong gương. Có thể vì ánh sáng lờ mờ, nhưng trong bộ quần áo và mũ mới, râu cạo nhẵn, trông tôi quá trẻ, giống hệt lần đầu Truska may cho tôi bộ quần áo này.

Truska hỏi:

- Em thấy sao?

- Y chang một thằng nhóc.

Truska bật cười:

- Một phần tại cái gương. Nó được tạo ra để... ăn gian vài tuổi... rất hào phóng với phụ nữ.

Lột mũ, tôi vuốt tóc, nheo mắt với chính mình. Trông tôi già hơn khi nheo mắt. Những vết nhăn hiện ra quanh mắt, một sự nhắc nhở những đêm không ngủ từ khi ông Crepsley chết. Quay lưng lại gương, tôi nói với Truska:

- Cám ơn chị nhiều lắm.

Nắm đầu tôi, Truska quay tôi đối diện lại với hình ảnh mình trong gương:

- Chưa xong đâu.

- Chị nói gì? Em nhìn đủ rồi.

- Chưa. Nhìn kỹ mắt em đi. Nhìn thật sâu vào mắt. Đùng quay đi cho đến khi nào em thấy.

- Thấy gì?

Truska không trả lời. Tôi nhíu mày, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong gương. Vẫn như bao giờ, chỉ hơi buồn hơn bình thường, nhưng...

Tôi sững sờ nhận ra điều Truska muốn tôi thấy. Mắt tôi không chỉ buồn, mà hoàn toàn không có sức sống và hy vọng. Thậm chí mắt ông Crepsley, khi ông chết, cũng không trống rỗng như thế. Bây giờ tôi hiểu ý nghĩa câu nói của Truska "sống như chết" là thế nào.

Trong khi tôi trừng trừng nhìn đôi mắt trống rỗng của mình trong gương, Truska ghé sát tai thì thầm:

- Larten không muốn thấy hình ảnh này đâu. Ông ấy yêu cuộc sống. Ông ấy muốn em cũng phải yêu đời. Ông ấy sẽ nói sao, nếu thấy đôi mắt vô hồn kia càng ngày càng thảm hại hơn, nếu em tiếp tục sống thế này?

- Ông ấy... ông ấy...

- Phải làm đầy đôi mắt vô hồn của em, nếu không là niềm vui, thì là nỗi buồn và đâu khổ. Thậm chí là căm thù còn hơn là trống rỗng.

- Ông Crepsley bảo em, đừng uổng phí cuộc phí cuộc đời vì lòng thù hận.

Tôi chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên nhắc tới tên ông từ khi tới Gánh Xiếc. Tôi lẩm bẩm:

- Ông Crepsley. Crepsley Larten. Thầy của em.

Mí mắt rung động, nước mắt dâng lên khóe:

- Ông ấy chết rồi.

Rên lên, tôi quay lại Truska:

- Ông Crepsley đã chết rồi.

Rồi tôi nhào vòng tay chi ấy, ôm lấy chị mà than thở, nước mắt đau khổ tuôn trào. Tôi khóc nức nở, trườn mình trên sàn mà nghẹn ngào tức tưởi khóc cho đến khi mặt trời lên báo một ngày mới. Truska lùa một cái gối dưới đầu tôi và ngân nga một âm điệu kỳ lạ, buồn rầu. Tôi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.Chương Ba

Đó là một tháng ba lạnh lẽo nhưng khô ráo. Đêm đầy sao, ban mai trắng sương, ban ngày xanh ngắt. Gánh Xiếc Quái Dị trình diễn trong một thị trấn lớn gần một thác nước. Chúng tôi đã ở đó được bốn ngày và sẽ di chuyển vào tuần tới. Rất nhiều khách du lịch, cũng như người địa phương, đã tới xem các buổi trình diễn của chúng tôi. Đây là một thời điềm náo nhiệt và thích hợp.

Trong những tháng sau lần đầu khóc trong lều của Truska, tôi đã khóc ông Crepsley rất nhiều. Thật khủng khiếp - chỉ một thoáng nhớ về ông cũng làm tôi bật khóc - nhưng đó cũng là điều cần thiết. Rồi dần dần, tôi đành chấp nhận sự mất mát của mình và tập sống với nó.

May mắn là quanh tôi có nhiều người luôn sẵn lòng giúp đỡ. Chị Truska, ông Cao, Hans Tay Thần, Evra và Merla... Tất cả đều chuyện trò, giúp tôi vượt qua thời điểm khó khăn, nhẹ nhàng hướng dẫn tôi trở lại cuộc sống bình thường. Một lần tôi gợi chuyện với Harkat và xin lỗi anh ta về cách cư xử vừa qua. Tôi trông mong vào anh chàng tí hon này hơn bất kỳ ai khác. Nhiều đêm chúng tôi ngồi cùng nhau, nhớ về ông Crepsley, nhắc lại tính nết kỳ quặc của ông, những điều ông nói, những biểu lộ thích thú của ông.

Nhưng bây giờ, sau mấy tháng, cục diện đổi thay, tôi lại trở thành người an ủi Harkat. Những cơn ác mộng trở lại với anh ta. Từ sau khi ra khỏi Núi Ma-cà-rồng, Harkat đã đau khổ chịu đựng những cơn mơ về một vùng đất hoang dã, những hố đầy cọc nhọn và những con rồng. Lão Tí Nị bảo những giấc mơ sẽ tệ hại hơn, trừ khi Harkat đi với lão để tìm hiểu trước khi chết anh ta đã từng là ai. Nhưng Harkat quyết định ở lại cùng tôi trong cuộc truy lùng Chúa tể Ma-cà-chớp.

Evanna đã giúp tôi ngăn chặn những cơn ác mộng của Harkat. Nhưng bà phù thủy nói, chỉ là giải pháp tạm thời. Khi ác mộng trở lại, Harkat sẽ phải tìm ra sự thật, hoặc sẽ bị mất trí luôn.

Tháng cuối này, mỗi khi ngủ, Harkat như bị cực hình. Anh ta cố thức càng lâu càng tốt - người tí hon không cần ngủ nhiều - nhưng chỉ mới thiu thiu là thấy ác mộng, anh vùng vẫy la hét trong giấc ngủ. Tình trạng dẫn đến việc phải trói anh ta lại, nếu không anh ta chạy khắp nơi, tấn công những con quái vật tưởng tượng, làm tổn hại bất cứ thứ gì anh đụng phải.

Sau năm ngày đêm, Harkat ngủ gục vào cuối buổi diễn. Tôi trói anh ta vào võng, dùng dây thừng rắn chắc buộc hai tay anh sát thân mình. Tôi ngồi kế bên, nhìn anh ta vùng vẫy, rên rỉ, gạt những giọt mồ hôi xanh lè đầm đìa trên trán và mi mắt anh ta.

Cuối cùng, vào sáng sớm, sau nhiều giờ căng thẳng, la hét, mắt trong lại, Harkat gượng cười, nói:

- Bây giờ... mở trói cho tôi đi. Đêm nay mọi việc kết thúc rồi.

Vừa cởi mối dây, tôi vừa lèm bèm:

- Một đêm quá dài.

Harkat thở dài, ra khỏi võng:

- Không ngủ quá lâu nên rắc rối vậy đó. Trì hoãn ác mộng được một thời gian, nhưng khi ngủ... lại ngủ lâu hơn.

- Có lẽ anh nên thử lại phương pháp thôi miên.

Chúng tôi đã là đủ mọi cách có thể nghĩ ra được, để làm giảm sự đau đớn cho Harkat. Ông Cao với phương pháp thôi miên, Truska hát ru, Rhamus Hai Bụng xoa một lớp thuốc mỡ hôi rình lên đầu anh ta... tất cả đều không tác dụng.

Harkat mệt mỏi mỉm cười:

- Chẳng ăn thua gì. Chỉ một người có thể giúp được thôi. Lão Tí Nị. Nếu ông ấy trở lại và cho biết phải làm sao để khám phá ra tôi là ai... hy vọng là sẽ hết ác mộng. Nếu không thì...

Harkat lắc cái đầu xám xịt, không có cổ.

Sau khi chùi rửa mồ hôi trong thùng nước lạnh, Harkat cùng tôi tới xe ông Cao, để biết lịch làm việc của chúng tôi trong ngày hôm nay. Từ khi trở lại Gánh Xiếc, chúng tôi làm đủ hứ việc linh tinh. Dựng lều, sửa chữa ghế và dụng cụ hư hỏng, nấu nướng, giặt giữ...

Ông Cao đã hỏi tôi có muốn là phụ tá trong các buổi diễn không. Tôi đã từ chối. Tôi không chịu nổi cảm giác đứng trên sân khấu mà không có ông Crepsley.

Khi chúng tôi đến trình diện, ông Cao đang đứng trong cửa xe, cười tươi tỉnh, hàm răng nhỏ xíu, đen thui, sáng lên trong nắng sớm. Ông nói với Harkat:

- Ta nghe mi gào thét đêm qua.

- Xin lỗi.

- Khỏi. Ta chỉ nhắc đến chuyện đó để giải thích vì sao khi nhận được tin, đã không tới gặp mi ngay. Ta nghĩ... tốt nhất là để mi được ngủ.

- Tin gì ạ.

Tôi lo lắng hỏi. Theo kinh nghiệm, tin bất ngờ thường xấu nhiều hơn tốt.

Ông Cao cười:

- Có khách. Họ tới khuya hôm qua, và đang nóng lòng chờ đợi.

Ông tránh sang một bên, vẫy chúng tôi vào.

Chương 4

Đấng tạo hóa của những người Tí hon mặc bộ đồ vet thong thường màu vàng, đi đôi ủng Wellington cao cổ tới đầu gối. lão nhìn chúng tôi qua cặp kính dày cộm, mấy ngón tay trái xoay xoay cái đồng hồ hình trái tim.. Lão mập và lùn,tóc trắng xóa, nụ cười khinh khỉnh, tàn nhẫn.

Lão nói với tôi và Harkat:

-Chào hai cậu bé.

Lão nháy mắt với Debbie và bà Alice:

-Và..chào hai người đẹp.

Debbie mỉm cười, nhưng bà cụ chánh thanh tra có vẻ lo lắng. Lão Tí nị ngồi xuống ghế, tháo một chiếc ủng, dốc sạch đất cát. Một lần nữa, tôi lại thấy sáu ngón chân kì lạ có màng dính với nhau của lão. Xò chân lại vào ủng, lão nói:

-Ta thấy các người đã sống sót khi gặp cậu chũ Leonard.

Tôi phẫn nộ nói:

-Tử tế quá! Ông biết Steve là Chúa tể Ma-cà-chớp. Đáng lẽ ông đã nên nói với chúng tôi.

Lão hô hố cười :

- Để làm hòng sự bất ngở àh ? Ta không thể vắng mặt với bất cứ chuyện gì xảy ra với cuộc đụng độ tàn khốc trong Hang báo oán đó. Qua nhiều năm rồi ta mới được khoái trá như thế đấy. Dù đã đoán được kết quả, nhưng vẫn căng thẵng đến không ngờ.

- Ong không có mặt trong hang. Ông cũng không đoán trước được kết quả. Mà ông đã biết kết cục như thế nào.

Lão ngáp dài, xấc xược nói:

-Có thể xác ta không ở đó, nhưng linh hồn ta ở đó. Còn biết kết quả chung cuộc thì..không. Ta nghi là Larten sẽ thất bại, nhưng không chắn lắm.Hắn có thể thắng lắm chứ. Dù sao đó là chuyện quá khứ rồi. Chúng ta đã có con cá khác để đưa lên chảo.

Lão xoay cái đồng hồ, đề ánh sang phản chiếu từ cửa số xe rọi thẳng vào hai mắt xanh lè, tròn xie của Harkat rồi hỏi:

-Ngủ ngon chứ cậu Harkat Mulds?

Harkat cũng nhìn thẳng vào chủ nhân nói:

-Ông biết khá rõ là làm sao tối ngủ ngon được.

Lão Tí nị quay đồng hồ qua hướng khác, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Harkat:

-Đã tới thời điềm tìm hiểu mi là ai.

Tôi bật hỏi:

-sao lại là lúc này?

-Ác mộng của nó đã tăng cao. Nó phải đi với ta tìm con người thật sự của nó, hoặc ở lại để rồi mất trí và...chết.

-Sao ông không nói cho anh ta biết?

-Không thể làm cách đó được.

Harkat hỏi:

-Tôi phải đi lâu không?

-Lâu chứ. Mải mãi. Nếu mọi chuyện không trôi chảy.Tìm ra mi là ai. Rồi trở lại, không là chuyện đơn giản. Đường xa và nguy hiểm, thậm chí nếu mi nỗ lực tới cùng. Cũng không thể bào đảm là mi có thể trờ lại. Nhưng đó là con đường mi phải vượt qua, trừ khi mi chịu điên rồ và chết.

-Ông thật nhẫn tam.

Harkat làu bàu rồi nhìn tôi chán nản:

-Có vẻ như chúng ta phải chia tay với nhau tại đây rồi.

-Tôi có thể đi với anh...

-Quên đi. Cậu phải hướng dẫn Debbie và...Alice tới Núi Ma cà rồng. Đó là cuộc hành trình rất cam go.

Debbie lên tiếng:

-Chúng tôi có thể chờ tới khi anh trở lại.

Harkat thở dài:

-Đừng. Không biết tôi sẽ đi bao lâu.

Tồi buồn rấu nhìn Harkat. Anh ta là người bạn thân thiết của tôi.Tôi không muốn rời xa anh ấy. Nhưng tôi cũng yêu Debbie và cũng không muốn bỏ lại cô.

Lão Tí nị gõ gõ mặt đồng hồ:

-Thật ra thì...Shan nên đi cùng mi,nếu như mi...biết coi trọng mạng sống.

Harkat gay gắt hỏi:

-Ý ông định nói gì?

Lão ngắm nghía móng tay, giọng ngọt ngào giả dối:

-Nếu có darren cùng đì, cơ hội sống sót của mi sẽ tốt hơn. Đi một mình chắc mi sẽ thất bại.

Tôi căm ghét lão thậm tệ. Chính lão sắp đặt con dường tôi và ông Crepsley tới Chúa tể Ma cà chớp, trong khi lão biết cuối cuộc hành trình là tử địa. Bây giờ lảo muốn quăng tôi vào một cái bẫy khác.

Tôi vửa mở miệng thì Harkat đã nói ngay:

-Darren sẽ không đi. Cậu ấy có những vấn đề riêng với Ma cà chớp. Đây là việc của tôi không phải của cậu ấy

-Đương nhiên rồi con trai yêu quý. Ta biết rõ mà. Nếu hắn quyết định đi với hai người đẹp, ta sẽ không nói một lời ngăn cản. Nhưng sẽ là một sao lầm khủng khiếp, nếu ta không cho hắn biết trước chuyện đáng sợ...

Harkat quát lên:

-Thôi đi. Darren sẽ đi cùng Debbie và...Alice. Chấm hết!

Tôi ngập ngừng nói:

-Harkat, chúng ta có thể...

-Không. Cậu phải trung thánh với Ma cà rồng. Đã tới lúc quay về vối thị tộc. Tôi đi một mính không sao đâu.

Anh ta quay đi không nói thêm một lời nảo nữa.

Cont...Darren Shan chương 4 cont

Chúng tôi ra đi vào giữa trưa. Debbie và Alice đã trang bị đầy đù: dây thừng, áo khoác dày, ủng leo núi, đuốc đèn, diêm quẹt, súng, dao....Trong ba lô tôi chỉ có một con dao và một bô quần áo để thay đổi. Tôi mặc quân jean áo sơ mi và một ái khoác mỏng. Mặc dù Truska đã tốn công sửa bộ đồ hãi tặc. Nhưng tôi cảm thấy không thoải mái và trông như trẻ con.Mấy tháng qua tôi đã măc bộ quân áo bình thường. Truska bào sẽ cho Shancus hoặc Urcha khi chùng lớn lên.

GIữa các ma-cà-rồng, có một truyền thống nghiêm trọng trong hành trình lên núi ma-cà-rồng. KHông giày, không áo quần lên núi. Thông thường, phi hành cũng không được phép. Mấy năm gần đây, vì Cuộc chiến của nhừng vết thẹo, qui luật này đã được nối lỏng. Nhưng nhửng luật khác vẫn còn giữ nguyên. Debbie và Alice nghĩ là tôi điên! Loài người khó lòng hiểu nỗi thế giời của những sinh vật thuộc về đêm tối.

Tôi còn đem theo cà cuốn nhật kí. Vì đà bỏ lại thành phố nhửng vật dụng cá nhân, nên tôi tưởng mất cuốn nhật kí này mải mãi. Khi được và Alich trao lại cuốn nhật kí tôi đã sững sờ đến nghẹn thờ, hỏi:

-bà lấy cái này ỡ đâu?

-Đó là một trong số những tang vật mà văn phòng tôi tịch thu sau khi cậu bị bắt. Tôi lén lấy trước khi nghỉ việc.

-Bà đọc chưa?

-Chưa, nhưng những ngươi khác đã đọc. Họ coi như đây là chuyện hư cấu của một kẻ tâm thần.

Tôi tìm Hatkat trước khi đi. Nhưng anh ta đã khóa cửa, giam mình trong xe của ông Cao, với lão Tí nị. Nghe tiêng gõ cửa, ông Cao ra bảo, anh chàng tí hon không tiếp khách. Tôi gào lên: " Tạm biệt" nhưng không có tiếng trả lời.

Tối cảm thấy yếu đuối khi chào Evra, Merla và các bạn khác của tôi, Nhưng Harkat đã tỏ ra kiến quyết với ý nguyện cũa anh ta. Tôi biết điều đó càng làm tôi thêm lý do để lên núi Ma-cà-rồng, ngồi lại đúng vị trí của mình trong Cung ông hoàng.

Debbie mừng rỡ vì được ở bên tôi. Cô nắm chặt tay tôi nói là nôn nóng được lên Núi-Ma-cà-rồng, tuy hơi sờ sợ. Cô không ngừng hỏi tôi: ma cà rồng mặc gì, có ngủ trong quan tài thật không, có hóa thành dơi không... Nhưng tôi quá rối trí, không trả lới cặn kẻ được.

Chúng tôi đi được chừng hai ba cây số, bỗng tôi đứng khựng lại. Tôi nghĩ đến những lần Harkat cứu mạng.Nhớ khi anh ta giài thoát tôi khòi hàm con gấu hung dữ, Khi anh ta nhày xuống hố trong phiên tòa thử thách đề giết con lợn lòi hoang dã sắp moi gan móc ruột tôi, nhớ cách anh ta chiến đấu bên tôi, tau vung búa vun vút khi chúng tôi đụng độ với ma cà chớp.

Nhìn măt tôi, Debbie lo lắng hỏi:

-Darren có chuyện gì vậy?

-Cậu ấy cần trở lại.

Alice trả lời thay tôi. Thấy tôi lom lom nhìn bà nói tiếp:

-Cậu không thể bỏ qua bổn phận với bạn bè.Harkat cần cậu hơn chúng tôi.hãy đi giúp anh ta, sau đó, nếu có thể,hãy đuổi theo chúng tôi.

-Nhưng anh ta bào tôi đi

-Không quan trọng. Chỗ của cậu là bên Harkat chứ không phải bên chúng tôi

Debbie phản đối:

-Không! Chúng ta sẽ không tự tìm đường lên núi.

Alice rút tấm bản đồ trong ba lô:

-Tôi tin chắc Darren sẽ chí đúng phương hướng cho chúng ta

Debbie ôm chặt tôi:

-Không! Nếu anh đi em sợ là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Tôi thở dài:

-Anh phải đi, bà Alice nói đúng...anh phài giúp Harkat. Anh rất muốn, nhưng nếu ở lại với em, anh cảm thấy như mình là một kẻ phản bội.

Nước mắt sắp trào ra, nhưng Debbie chớp mắt, rồi gật đầu quả quyết:

-Ok! Nếu anh muốn thế.

-Đó là điều phải làm. Ở dịa vị anh em cũng sẽ làm như thế.

-Có thể.

Cô cười yếu ớt rồi che giấu cảm xúc bằng cách tất bật trải bản đồ xuống đất, bảo tôi đánh dấu lộ trình lên Núi-ma-cà-rồng.

Tôi vội vàng vẽ đường dễ nhất, ghi thêm nhửng đường nhỏ khác, phòng xa đường bị cản trở, và giải thích cặn kẽ cách tìm đường như mê cung trong các địa đạo để đi lên trong lòng núi, tới nơi ở của ma cà rồng. Rồi tôi hôn Debbie, ấn cái ba lô có cuốn nhật kí vào tay Alice, nhờ bà giữ hộ.

Chúc hai người thượng lộ bình an, tôi quay người trở lại nơi Ganh Xiếc cắm trại. Tôi không dám nghĩ đến nhửng gì có thề xảy ra trên đường hai người lên núi, chỉ cầu xin thần linh ma cà rồng phù hộ cho bà chánh thanh tra và cô gái tôi yêu.

Tới rìa trại , tôi phát hiện lão Tí nị và Harkat đang đứng trên một cánh đồng trống. Trước mặt họ sừng sững một cửa vòm tỏa sáng lóng lánh đứng chơ vơ một mình.

Khung cửa sáng đỏ, và tóc da, quần áo lão Tí nị cũng tỏa ra màu đò thắm. Khoàng trống giữa khung cửa là một máu xám ảm đạm.

Nghe tiếng chân tôi tới gần, lão Tí Nị ngoái lại cười như một con cá mập:

-A! Ông hoàng Shan. Ta biết là mi sẽ tới

Harkat giận dữ kêu lên:

-Darren! Tôi đã bảo cậu đừng tới. Tôi sẽ không để cậu đi củng đâu. Cậu sẽ phải..

Lão Tí Nị đặt tay lên lưng anh chàng tí hon, đẩy anh ta qua khung cửa. Một luồng sáng xám lóe lên. Harkat biến mất. Qua tấm màn xám, tôi có thể nhìn thấy cánh đồng, nhưng..không thấy Harkat đâu.

Tôi hốt hoảng la lên:

-Anh đi đâu đó?

Bước tránh sang một bên, lão Tí Nị đưa tay lên cánh cửa chiếu sáng:

-Đi tìm sự thật. Dám đi tìm với nó không?

Tôi bước lại, e dè nhìn khung cửa sáng đỏ và màu sáng xám ở giữa, hỏi lão:

-Cửa này đi về đâu?

-Một nơi khác.

Lão trả lời mập mờ, rồi đặt tay lên vai tôi, nói:

-Nếu mi bước qua đây sau HarKat, có thề chẳng bao giờ trở lại được nữa. Suy nghĩ cho kĩ. Nếu mi đi theo nó vá chết, thì khi đến thời điềm đối đầu với Steve Leopard, mi sẽ không có mặt tại nơi này. Sự vắng mặt của mi có thể đem lại hậu quả khủng khiếp cho ma cà rồng trên khắp thế giới. Thằng bạn thấp lùn da xám của mi có đang cho sự mạo hiễm liều lĩnh đó không?

-Có

Tôi trả lời ngay, không cân suy nghĩ đến lần thứ hai rồi thản nhiên bước qua thế giới khác thường màu xám đóChương 5

Mặt trời chói chang trên vùng đất hoang dã khô cằn và những ngọn đồi trơ trọi. Bụi đỏ phù gần hết mặt đất, làm cạn kiệt hết màu mỡ. Nhưng khi gió thổi mạnh, bốc tung những tấm màn bụi đỏ, chúng tôi gần như không còn thở nổi. Lúc đó tôi phải đeo một trong những khẩu trang dự phòng của Harkat, rồi tìm nơi ẩn nấp cho cả hai.

Từ khi lão Tí Nị bỏ chúng tôi lại vùng đất thê lương này, hai tuần lễ đầy gian khổ đã trôi qua. Hai tuấn lễ đã vượt qua những thung lũng khô cằn, những ngọn đồi chết, nơi chỉ lưa thưa mấy con thằn lằn và một số côn trùng. Mỗi khi có thể chúng tôi bắt chúng để ăn. Múi vị thật ghê tớm nhưng còn cách nào khác nữa khi bị mắc cạn trong sa mạc không lương thực không nước uống.

Nước là mối quan tâm hang đầu của chúng tôi. Đi trong nóng vá bụi khát khô cổ nhưng nước vô củng khan hiếm.Thình thoàng gặp một cái ao nhưng chúng tôi không có bình để chứa. Chúng tôi đành làm theo cách của người tiên sử, dung da thằn lằn đề chứa, nên đâu được nhiều. Chúng tôi phải dè xén từng giọt nước.

Mấy ngày đầu Harkat giận vì tôi không nghe lời anh. Nhưng dần dần cũng dịu dần. Dù không nói ra nhưng tôi biết trong long anh rất biết ơn tôi, vì đã quyết định đi cùng trong chuyến tìm kiếm này của anh.

Hai tuần trước khi lão Ti nị theo chúng tôi qua cửa, khung cửa tan rã ngay thành bụi. Một đám mây xám phủ quanh làm tôi mất phương hướng. KHi mây tan tôi thấy mình đang đứng giữa một thung lung tròn, nông và không có sự sống. Dù khi tôi bước qua cửa là ban ngày nhưng bên đây lại là đêm. Trời đêm trong vắt, rực rỡ ánh trăng và nhửng chùm sao lấp lánh.

Đôi mắt xanh to của Harkat đầy thắc mắc:

- Chúng ta đang ở đâu?

Lão Tí nị gõ gõ đầu mũi nói:

-Sẽ biết ngay thôi mà.

Ngồi xỏm xuống lão rút một la bàn từ chân ra, chỉ vào một mũi tên nói:

-Đây là hướng tây ngày mai các ngươi sẽ thấy mặt trời. Đi theo hướng đó chơi tới khi gặp khu vực săn một con beo đen. Hai người sẽ phải giết con beo đen để phải biết đi đâu tiếp.

Cười cười,lão đứng dậy quay lung bước đi. Tôi chặn lại:

-Khoan. Ông chỉ nói với chúng tôi bấy nhiêu thôi sao?

-Mi còn muốn biết gì them nữa?

Tôi kêu lên:

-Rất nhiều. Chúng tôi đang ở đâu?Vì sao lại là nơi này? Nếu không đi về hướng Tây mà chúng tối đi về hướng Đông thì chuyện gì sẽ xảy ra? Harkat tìm tiền kiếp của anh ta bằng cách nào? Và...con beo đen là chuyện quái quỉ gì trong vụ này?

Lão Tí nị thở dài chán nản:

-Ta tưởng mi phải cảm kích vì không biết trước điều gì chứ. KHông hứng thù bước vào một cuộc phiêu lưu hoàn toàn không biết những gỉ sẽ xảy ra sao? Nếu được hưởng một chuyến phiêu lưu đầy kì lạ và thách thức như mi hẳn ta đã nâng ly ăn mừng rồi.

-Dẹp chuyện nâng ly ăn mừng của ông đi. Tôi chỉ cần những câu trả lởi thôi.

-Đôi khi mi cũng tỏ ra thô lỗ gớm nhi.

Lão phàn nàn, những ngôi lại xuống, ngẫm nghĩ, rối nói:

-Có rất nhiều điều ta không thể và sẽ không nói với mi. Mi phải tự khám phá ra mi đang ở đâu. Mặc dù...nếu mi không khám phá ra được cũng sẽ chẳng có gì thay đổi.Mi đã tới đây, điều này thì quá rõ bằng phép thuật hay bằng một phương pháp lạ thường...ta không nói được. Nếu không theo con đường đi về hướng tây mi sẽ chết. Chết một cách khủng khiếp. Để Harkat tìm ra nó là ai, con beo đen.

Lão cân nhắc vấn đề rồi nói:

-Đâu đó trong thế giới này có một cái hồ. Thật ra là một cái ao...ao linh thiêng nhưng ta thấy gọi Hồ linh hồn thích hợp hơn. Mi sẽ thấy thấp thoáng trong đó nhửng khuôn mặt của nhiều linh hồn, những kẻ mà linh hồn đã không rời khỏi trái đất sau khi chết. Linh hồn con người thật của Harkat nằm trong đó. Mi phài tìm ra hồ và phải câu linh hồn đó lên. Nếu thành công Harkat sẽ biết sự thật về bản thân nó và cuộc tìm kiếm của hai ngươi hoàn tất, và ta sẽ thấy mi an toàn trở về nhà. Nếu không...

Lão nhún vai bỏ lửng câu nói. Harkat hỏi:

-Làm sao để chúng tôi tìm ra cái Hồ...linh hồn này?

-Theo chỉ dẫn nếu tìm và giết được con beo, hai ngươi sẽ biết sau đó sẽ đi đâu.Mi cũng sẽ có manh mối về tiên kiếp của mình.

Tôi rên rẩm:

-Ông không thể bỏ qua những chuyện linh tinh, để nói thẳng cho chúng tôi biết được sao?

-Không.

Lão đứng dậy, nghiêm nghị nhìn chúng tôi nói:

-Nhưng ta sẽ nói điều này: Đừng quá lo lắng về con beo. Bước thận trọng, tin vào bàn năng, đừng bao giờ lơ là cảnh giác.

Lão nói them với Harkat:

-Đừng quên khi biết mi là ai, mi phải thừa nhận sự thật đó. Ta sẽ không can thiệp cho tới khi mi tự lên tiếng thú nhận sự thật .

Lão mỉm cười:

-Bây giờ ta phài đi rồi. Những nơi cấn tới, những việc phải làm, những con người để hành hạ. Nếu còn câu hỏi nào nữa các người hãy chờ...lấn tới.

Với một cái vẫy tay con người thấp nhỏ đi về hướng đông, cho đến khi mất hút vào bóng tối, bỏ lại chúng tôi trên miền đất vô danh xa lạ.Chương 5 cont

Tìm được một cái ao nhỏ, chúng tôi gục đầu vào làn nước dơ bẩn, uống đến no nê bất chấp côn trùng và những con lươn nhỏ li ti. Làn da xám của Harkat trông như miếng bìa sũng nước , nhưng trở lại bình thường ngay khi nước bốc hơi dưới anh mặt trời khắc nghiệt.

Duỗi thẳng tay chân trong bóng râm của một bụi gai lấm tấm hoa đỏ-cây cỏ đầu tiên chúng tôi gặp tại nơi này-tôi rên rẩm:

-Anh nghĩ chúng ta còn phải đi bao xa nữa?

-Không biết. Chúng ta đã đi bao lâu rồi?

-Hai tuần..tôi đoán thế.

Sau ngày đầu tiên nóng rát, chúng tôi đã thử đi vào ban đêm, nhưng con đường nhỏ toàn đá rất nguy hiểm. Ấy là chưa kể đôi chân trần của tôi. Sau nhiều lần vấp ngã, quân áo, da thịt đều bị rách chúng tối đành bất chấp cái nắng rộp da. Tôi cuốn áo khoác lên đầu. Mổ hôi đổ đầm đìa nhưng lớp da xám của Harkat không bị mặt trời tác hại. Dủ mặc áo sơ mi than trên của tôi như bị nướng chin. Trong mấy ngày đầu vừa rát vừa ngứa ngáy, nhưng nhờ khả năng ma cà rồng tôi hồi phục rất nhanh. Màu da đỏ trở thành đen xạm. bàn chân tôi cũng cứng rắn hơn, thậm chí tôi quên là mình không có giày.

Harkat nói:

-Lao trèo...đi vòng như thế này, chắc chúng ta chỉ đi được mỗi giờ vài dặm. Cứ cho mỗi ngày đi được mười bốn. mười lăm tiếng thì mỗi ngày đi được khoàng hia mươi, ba mươi dặm. Hai tuần tổng cộng chừng bốn tram dặm.

-Tạ ơn thần linh chúng ta không là người thường. Nếu là người thường trong hoàn cảnh này chúng ta khó mà sống qua khỏi một tuần.

Harkat ngồi dậy, quay đầu sang trái rồi sang phải-tai người Tí ho được gắn dưới da đầu vì vậy anh ta phải nghiêng ngả tìm phía thính nhất để lắng nghe.

Không nghe thấy gì, Harkat tập trung đôi mắt xanh lè nhìn chung quanh. Sau một lúc quan sát anh hỏi tôi:

-Có mùi gì khác thường không?

Không có mũi Harkat phải lệ thuộc vào tôi về khứu giác. Tôi đánh hơi trong không khí:

-Hơi khác. KHông có mùi nồng nồng như trước nữa.

-Vì ở đây ít bụi hơn. Đã có cây và vài đám...cỏ khô.

-Hi vọng có mấy con thú. Lại phải ăn thằn lằn và mấy con côn trùng chắc tôi kiệt sức mất.

-Cậu nghĩ mấy con bọ mười hai chân chúng mình ăn hôm qua là con gì?

-Thua. Tôi sẽ không đụng tới chúng nữa đâu. Suốt đêm qua bụng tôi sôi sùng sục.

Harkat cười khì khì:

-Tôi êm ru. Đôi khi chẳng biết mùi vị gì, cái bụng thì tiêu hòa tuốt tuồn tuột mọi thứ..cũng hay

Harkat kéo khẩu trang lên kín miệng, rồi vửa thờ vừa quan sát phía trước. Bây giờ Harkat rất thường kiểm tra không khí, và cho rằng không bị độc hại gì-vì không khí ở đây hơi khác trên Trái đất, ít a-xít hơn-nhưng để được an toàn anh ta vẫn luôn đeo khẩu trang. Mấy ngày đầu tôi ho nhiều nhưng bây giờ đã ổn.-buồng phổi đã được làm cho chai cứng để thích hợp vời bầu không khí khắc nghiệt.

-Biết tụi mình đang ở đâu chưa?

Tôi hỏi Harkat, đó là đề tài ưa thích cùa chúng tôi. Chúng tôi thu hẹp khả năng xuống còn bốn điều để chọn lựa: Bằng cách nào đó lão Tí nĩ đưa chúng tôi về quá khứ. Lão đưa chúng tôi về một thế giới trong chính vũ trụ của chúng tôi. Hay đưa chúng tôi vào một thực tế chuyển đồi. Hoặc đây chỉ là một ảo ảnh, và than thể chúng tôi đang nằm trên một cánh đồng trong thế giới thật trong khi lão Tí nị đưa cảnh này vào trì tưởng tượng của chúng tôi trong một giấc mơ.

Harkat kéo khẩu trang xuống nói:

-Lúc đầu tôi tin vào giả thuyết ảo ảnh. Nhưng càng suy nghĩ lại càng không chắc..Nếu ông Tí nị đang tạo ra thế giới này, tôi nghĩ..ông ấy sẽ làm cho thế giới này sôi động hơn rực rỡ hơn. Ở đây xám xịt, buồn tẻ quá

-Mấy ngày đầu thôi. Điều này có lẽ làm cho chúng ta ấm người lên.

Nhìn làn da chay nắng của tôi, Harkat cười nói:

-Đúng là nó làm cho câu ấm lên rồi đó.

Tôi cũng cười và ngước nhìn trời:

-Ba bốn tiếng nữa là đêm rồi. Thật tệ là cả hai chúng mình đều không biết nhìn sao để có thể xác định đang ở đâu.

-Tệ hơn nữa là... không có vũ khí.

Anh ta đứng dậy lại quan sát phía trước nói:

-Làm sao có thể tự vệ với một con beo mà không có vũ khí chứ?

-Sẽ còn có những chuyện khác xảy ra. Lão Tí nị không đẩy chúng ta đền đường cùng đâu. KHông quá sớm để...Chúng ta chết quá nhanh, làm hỏng trò vui của lão sao?

-Nghe chẳng êm tai chút nào. Ý nghĩ chúng ta được sống...chỉ để sau đó chết khủng khiếp hơn cho đúng với bài bản của Tí nị...làm tôi không vui nổi

-Tôi cũng thế thôi. Nhưng ít ra nó còn cho tôi chút hi vọng.

Với những nhận xét mơ hồ đó, buổi nói chuyện khép lại. Nghỉ ngôi một chút, chúng tôi uống nước từ túi da thằn lằn, rồi tiếp tục tiến bước qua vùng hoang dã. Càng đi chúng tôi càng thấy nhiều cây cỏ xanh tươi hơn, nhưng cũng không kém phần kì lạ khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tellme