Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cặp môi may mắn

1

Marcus cảm thấy ngượng. Thật là xấu hổ. Tuy vậy nó vẫn cứ gõ cửa. Không có tiếng đáp lại từ ngôi nhà buồn tẻ đó. Ngôi nhà im lặng như nấm mồ. Thế rồi có tiếng rèm cửa lào xào. Có ai đó ở trong nhà quan sát nó. Marcus trông thấy một con mắt đen nháy liếc nhìn nó qua chỗ rách của tấm rèm cửa. Rồi có tiếng lạo xạo như tiếng chuột chạy.

Cửa từ từ mở. Mụ Ma Scritcher hiện ra. Quả mọi người nói rất đúng, mụ trông như phù thủy. Tóc mụ rối như rơm, mũi vừa dài vừa khoằm. Mụ mỉm cười làm lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt, vàng ệch. Mụ nói:

- Vào đi, ta chờ cậu từ nãy.

Marcus không muốn để mụ già coi mình là một thằng ngu. Làm sao mụ ta biết mà chờ mình? Không một ai biết mình đi đến đây, nó tự hỏi như vậy. À, giờ thì mình hiểu rồi, mụ xiếc mình. Mụ là kẻ lừa đảo, một tên bịp bợm. Có đúng mụ nghĩ rằng, mình tin mụ biết rõ về mình?

Mụ nói tiếp:

- Ta biết là cậu sẽ đến. Mà ta còn biết tại sao cậu đến nữa kia.

Giờ thì Marcus tin rằng mụ nói láo. Nó không hề nói với bất kì ai về vấn đề của mình. Không ai trên trái đất này lại biết được cái khổ của nó. Nói ra ngượng chết. Nếu người khác biết họ sẽ cười nó thối mũi.

Marcus quyết định đi, nhưng trước hết phải trêu mụ một cái xem sao :

- Mẹ ơi, mẹ thử nói xem, tại sao con phải đến ? Mụ nhìn thẳng vào mắt nó và nói :

- Cậu năm nay mười sáu mà chưa hề được hôn.

Marcus cảm thấy mặt nóng bừng. Nó ngượng. Mụ ấy biết, mụ ấy đi guốc trong bụng nó. Như vậy có nghĩa mụ ta đọc được ý nghĩ của người khác. Những điều đồn đại về mụ là đúng. Nó cảm thấy mình vừa ngốc nghếch vừa nhỏ bé làm sao và nó không ết phải làm gì

bây giờ.

Mụ Ma Scritcher cười đầy vẻ sảng khoái và chế nhạo, làm cho Marcus sởn gai ốc. Mụ nói :

- Nào vào đi !

Mụ đưa nó vào 1 lối đi hẹp và tối rồi lên một cầu thang gỗ. Ngôi nhà có đủ thứ lẩm cẩm : những ti vi hỏng nát, những chiếc xe đạp cũ, một chồng sách và cả núi vỏ chai. Mạng nhện chăng đầy góc hành lang. Lên tầng trên, cả hai vào 1 căn buồng nhỏ. Tại đây chỉ có 1 chiếc ghế xô pha và 1 chiếc ghế tựa. Ngoài ra chẳng có cái gì khác. Trái với tưởng tượng của Marcus. Nó cứ nghĩ ở đấy có đèn chùm bằng pha lê và một cái bàn tròn với la liệt các loại dụng cụ đồ nghề để bói về tương lai. Căn buồng gần như rỗng tuếch rỗng toác.

2

Mụ chìa tay bảo Marcus :

- Tất cả hết hai mươi đô la. Marcus đáp :

- Tôi sẽ trả tiền sau, không trả trước đâu, biết đâu bà xiếc tôi. Mụ già nói :

- Cậu trả bây giờ chứ không phải tí nữa. Tôi cũng chỉ giúp những người tin tôi.

Nó nhìn vào đôi mắt lạnh lùng, ra vẻ không thiết của mụ. Nó đành rút ví và đưa cho mụ hai mươi đô la. Mụ giắt tiền vào váy và bảo nó :

- Hãy nhìn nằm lên chiếc xô pha kia.

Marcus nằm, nhìn lên trần nhà. Một con nhện bé tí xíu đâng giăng tơ ở góc phòng. Nó cảm thấy thật là rồ dại, tự nhiên lại chui vào nhà mụ này và nằm trên ghế xô pha nhà mụ. Giá như nó không đến. Nó muốn ra về. Nhưng ở mụ Scritcher có một cái gì đấy làm nó hồi hộp. Vả lại sau khi mất hai mươi đô la thì nó cũng phải được một cái gì chứ. Nó nói

:

- Thôi được có lẽ bây giờ tôi phải kể với bà những vấn đề của mình.>Mụ già đáp :

- Không, để ta kể cho cậu nghe những việc đó. Cậu phải ngồi yên lắng nghe. Nó làm đúng những điều mụ bảo.

Mụ già nói giọng nhỏ nhẹ :

- Cậu chưa hề được hôn một cô gái nào. Cậu đã nhiều lần thử nhưng bao giờ cũng bị từ chối. Bọn con gái cho cậu là người kiêu ngạo và ích kỉ. Chúng chê cậu hay nói xấu người khác. Cũng có vài đứa đôi khi chơi với cậu nhưng khi về đến cửa chúng chỉ nói : "cảm ơn" rồi đi vào nhà.

Marcus nghe và không nói gì. Phần lớn những điều mụ già nói là đúng. Tất nhiên nó không kiêu ngạo và ích kỉ, nhưng những cái khác thì đúng. Nó đã thử nhiều lần. Đã mời bọn con gái đi xem phim, mua cả sôcôla cho chúng. Thậm chí trả cả tiền vé. Nhưng rồi thì, cuối cùng khi chúng "nói chúc ngủ ngon" , khi nó nhắm mắt lại, dẩu môi ra và cúi xuống thì lần nào cũng thế, thay cho hôn cô gái là nó hôn cái của bị đóng sập lại. Những lần như thế nó tức phát điên lên được. Nó đã bị hàng chục lần như thế. Không một đứa con gái nào cho nó hôn.

3

Marcus hỏi mụ già :

- Thế bà có giúp tôi việc đó được không? Chả gì tôi cũng đưa bà hai mươi đô la.

Mụ già cười và im lặng. Marcus thấy mình như một thằng ngốc. chẳng nói chẳng rằng mụ già đứng lên và đi ra khỏi căn phòng. Chừng một phút sau mụ quay lại đưa cho Marcus một cái ống nho nhỏ và nói :

- Đây, cầm lấy. Cái này là cái cậu cần. Chắc chắn cậu sẽ thành công.

Marcus cầm cái đó từ tay mụ và ngắm nghía. Đó là một cục sáp môi nằm trong một cái ống màu vàng.

- Tôi không bôi son, bà tưởng tôi điên chắc? – Nó nổi khùng, đứng dậy – Thôi đủ rồi. – Không biết nó có đòi lại tiền được không nhỉ?

Với giọng nói lạnh lùng, mụ gìa bảo Marcus :

- Ngồi xuống và nghe ta nói đây. Cậu hãy bôi cái đó lên môi và cậu muốn hôn bao nhiêu cũng được. Cục sáp đó không màu, không độc hại và không ai trông thấy đâu. Nó có tác động đến các loại giống cái. Cậu chỉ cần bôi một chút lên môi là ngay lập tức có một cô gái khác muốn ôm hôn cậu.

Marcus xem xét cáu ống và cục sáp. Không biết có tin được không nhỉ. May ra nó có tác dụng. Mụ già này có khả năng đọc được ý nghĩ của mình, biết được nỗi lo của mình mặc dù không nói một lời với mụ. Rất có thể cục sáp này đúng là loại mà ta đang cần.

Nó bảo mụ :

- Thôi được, tôi sẽ làm thử xem sao. Nhưng tôi bảo trước cho bà biết, nếu không có tác dụng bà phải hoàn trả hai mươi đô la cho tôi.

Mụ già dài mồm:

- Nó sẽ có tác dụng, tác dụng tốt hơn cậu tưởng, thôi đã đến lúc cậu về được rồi. công việc đến đây là xong.

Mụ đưa Marcus xuống cầu thang, qua một hành lang hẹp rồi đi ra cửa. Ánh nắng chói chang làm nó phải nhíu mắt. Trước khi đóng cánh cửa mụ Scritchet còn nói thêm:

- Loại sáp này chỉ có tác động một lần với mỗi người. Một cô gái – một cái hôn. Không khác được đâu đấy nhá.

Nói xong mụ đóng sập cánh cửa lại và ngôi nhà lại chìm trong im lặng.

4

Marcus giữ hộp sáp cả tuần rồi mới đưa ra dùng. Khi ngồi trong căn buồng ở nhà mình bên cạnh những chiếc máy hát, những bức ảnh treo tường nó vẫn cảm thấy như trong mơ. Căn nhà cũ kĩ và mụ Scritcher như ở một thế giới khác. Nó tự hỏi, có đúng là nó đã tới đó hay không. Nhưng nó đã có cục sáp làm bằng chứng.

Nó cầm cục sáp. Trông thật là lạ. Marcus phát hiện ra rằng trong bóng tối cục sáp này phát sáng. Nó cất cục sáp vào ngăn bàn.

Sau đó v ngày có mọt cô học sinh mới vào lớp. Cô ta tên là Jill. Không để mất thời gian ngay hôm đàu tiên Marcus rủ Jill cùng đi chơi với nó. Tuy Jill chẳng thích mấy nhưng do cô chưa quen ai ở trường mới nên cuối cùng cô đồng ý đi khiêu vũ với Marcus vào tối thứ sáu.

Nó hẹn gặp Jill trong phòng khiêu vũ. Như thế không tốn tiền mua vé cho cô. Nó nhảy không tồi và Jill tỏ ra thích thú. Khi nhảy Marcus cảm thấty tuýp sáp ở trong túi. Cái đó luôn ám ảnh nó và làm nó bực mình. Thật không khác gì trong giày có sỏi.

Đúng mười một giờ bọn chúng ra về. Đoạn đường đến nhà Jill không xa. Trong khi hai đứa đi cạnh nhau Jill kể líu tíu đủ thứ chuyện. Cô mừng vì trong một thời gian ngắn đã có thêm bạn trai mới. Dần dần Marcus cảm thấy mình là một người không ra gì. Nó nghịch nghịch cái tuýp trong túi. Có nên không nhỉ ? Nó nghĩ đến chuyện những cái hôn bị đánh cắp. Nếu như nó thử tuýp sáp thì nó có ăn cắp nụ hôn hay không ? Không, quả thật không. Nếu như có hiệu nghiệm thật thì Jill chủ động hôn nó kia mà. Nhưng có lẽ sẽ không hiệu nghiệm, chắc mụ già Scritcher lừa nó. Nó sẽ không bao giờ biết sự thực nếu nó không thử. Đơn giản là nó cần biết tuýp sáp có tác dụng hay không và lúc này cơ hội lớn đã đến.

Khi hai đứa đi qua cổng nhà Jill, Marcus cúi xuống làm bộ như buộc dây giày. Nó vội vàng lấy cục sáp trong túi và quết nhanh lên môi. Rồi nó đứng thẳng lên. Môi nó râm ran buồn buồn và nó cảm thấy Jill nhìn nó với con mắt là lạ : cô mở to mắt nhìn nó chằm chằm. Rồi cô nhoài người ra ôm cổ nó và hôn. Marcus giật bắn mình suýt ngã.

Nhưng bỗng nhiên Jill co rúm người lại như bị bỏng, cô lấy tay che miệng và đỏ bừng mặt.

- Marcus, mình ... mình ... mình ... rất lấy làm tiếc. Mình cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra với mình nữa. Bây giờ cậu coi mình là con người như thế nào ? Mình chưa bao giờ như thế cả !

- Thôi, cậu đựng băn khoăn. Mình luôn luôn gặp những chuyện như thế. Bọn con gái bao giờ cũng thấy mình rất hấp dẫn đến mức không thể cưỡng lại nổi.

Jill không biết phải ăn nói thế nào. Cô thấy xấu hổ và không thể hiểu nổi tại sao mình lại như vậy. Cô nói :

- >Thôi, mình về đây. Mình rất lấy làm tiếc ! Quả thật mình hoàn toàn không muốn như vậy. – Nói xong cô chạy vội vào nhà.

Trên đường về Marcus vừa đi vừa huýt sáo, nó nghĩ thế là thành công, cục sáp quả là có hiệu nghiệm. Nó không thể không tiếp tục ở người khác.

5

Đối với Marcus việc tìm một nạn nhân khác quả không phải chuyện đơn giản. Không một đứa con gái nào ở truòng muốn đi chơi với nó. Nếu rủ Jill đi chơi một lần nữa thì không ăn thua vì cục sáp chỉ có tác dụng một lần đối với một người. Nó đã rủ đến mười một đứa đi xem phim nhưng đứa nào cũng từ chối. Nó bực lắm. Nó lầu bầu "tưởng chúa lắm đấy! Đã vậy thì ta sẽ cho chúng nó biết tay ". Marcus quyết định để cho đứa được yêu mến nhất trường hôn mình. Chúng nó sẽ giương mắt lên vì ngạc nhiên! Fay Billing là cô gái được cả trường yêu thích nhất đó.

Cái khó là ở chỗ không bao giờ cô lại hẹn hò với nó. Nhưng Marcus bỗng nghĩ ra một cách tuyệt vời : nó chẳng việc quái gì phải rủ rê mời mọc rách việc. Nó đến thẳng nhà Fay tìm cô. Trước đó nó bôi cục sáp lên môi và khi ra đến cửa Fay sẽ bổ nhào vào hôn nó hôn lấy hôn để. Chuyện này sẽ lan truyền rất nhanhn và tụi con gái sẽ tin rằng mình có cái gì đó hấp dẫn đặc biệt. Và chính cái đặc biệt đó làm cho bọn con gái mê nó.

Marcus cười tủm. một sáng kiến hết ý. Tốt nhất phải thực hiện ngay. Nó phóng xe đạp đến nhà Fay và tựa xe vào hàng rào. Sau đó nó lấy cục sáp quết nhẹ lên môi. Nó bước tới cửa nở nụ cười đắc thắng rồi bấm chuông.

Chẳng thấy ai ra mỏ cửa. Nó nghe tiếng máy hút bụi chạy rè rè trong nhà cho nên ấn chuông một lần nữa. Tiếng máy hút bụi tắt. Bà Billing, mẹ Fay, xuất hiện. Bà trạc bốn mươi tuổi, đầu quấn khăn mặt đỏ bừng vì lao động. Bà chưa bao giờ trông thấy Marcus vì nó không thuộc diện bạn bè của Fay.

Đúng lúc đó bà ta định hỏi nó cần gì thì tự nhiên mặt bà trông rất lạ lùng, mắt giương tròn to tướng như muốn bật ra ngoài. Rồi bà bổ nhào, choàng tay ôm cổ và hôn môi nó rất lâu.

Quả khó mà nói ai bị bất ngờ hơn bà mẹ Fay hay thằng Marcus. Cả hai vội nhảy lùi lại và nhìn quanh xem có ai trông thấy không. Marcus hoàn toàn không muốn có ai bị một bà tuổi tứ tuần ôm hôn. Bà Billing thì kêu lên :

- Trời ơi, tôi làm gì thế này? Đời thuở nào tôi lại hôn một người lạ hoắc, một thằng nhóc con nữa kia chứ? Không biết làm sao thế này. Ông nhà mình sẽ nghĩ gì về mình đây? Xin lỗi cậu. Chắc hẳn tôi bị ốm, có lẽ mình cần phải nghỉ ngơi ít hôm. Nói xong bà vừa lắc đầu vừa đi vào nhà.

6

Marcus đạp xe từ từ về nhà. Nó thấy bực tức trong người, nó hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Nó sẽ chết mất nếu như có ai đó trông thấy nó bị một người già như bà Billing hôn. Nó có cục sáp đã hia tuần nay nhưng chỉ được hôn tử tế duy nhất một lần. Không một đứa con gái nào muốn đi chơi với nó mà có cũng không thể lúc nào cũng dùng cục sáp cả, nó không muốn lại bị các bà nạ dòng hôn nữa.

Nó sẽ làm cho Fay phải hôn nó trước con mắt mọi người ngay tại trường. Lúc đó mọi người sẽ thấy rằng ở nó có một cái gì đó đặc biệt. Bọn con gái sẽ tranh nhau để được gần nó và lúc đó nó sẽ là thằng con trai có giá nhất trường.

Marcus lựa chọn thời điểm đó rất cẩn thận. Ngay hôm sau, vào tiết toán, nó sấn lại ngồi bên cạnh Fay. Cô ngạc nhiên nhìn nó nhưng cũng chẳng nói gì. Cô White lại đến chậm. Cô giáo trẻ này được tất cả học sinh yêu mến, nhưng hay đến muộn. Nhưng đây lại là thời cơ mà Marcus trông đợi. Nó cúi xuống gầm bàn và bôi cục sáp lên môi, sau đó ngội thẳng người và nhìn Fay.

Cục sáp phát huy tác dụng. Hai con mắt Fay mở to, cô nhào vào ôm nó và hôn. Sau đó cô buông nó ra và kêu toáng lên. Marcus nhìn mọi người xung quanh và cười một cách đắc thắng. Nhưng bọn con gái đã trợn tròn mắt, há hộc mồm nhìn nó. Tissy lao đến đầu tiên hôn nó. Sau đó là Gerda, Hellen và Marria rồi Betty. Chúng chen lấn, xô đẩy giàng dật nhau rồi cào cấu, cắn xé và quại nhau thẳng cánh. Marcus bị lọt thỏm giữa những đứa con gái đang hăng tiết, đứa nào cũng muốn được hôn nó trước. Sau khi tất cả đều choáng váng ngỡ ngàng về điều vừa xảy ra. Chúng ngồi thần mặt và nhìn nhau. Chiếc áo của Marcus bị rách tơi tả, môi bị sưng vù và mắt bị bầm tím.

Bỗng nhiên Gerda rít lên:

- Kinh quá, tao hôn thằng Marcus! Nói xong nó chạy vội vàng ra vòi nước để rửa mồm. Thế rồi tất cả bọn con gái hết đứa này đến đứa khác thay nhau ra vòi nước súc miệng,

rửa mồm, cứ làm như chúng vừa ăn phải cái gì kinh tởm lắm không bằng. Xong chúng rũ ra cười, lúc đầu là bọn con trai, sau bọn con gái. Chúng cười rũ rượi, chúng lăn ra đất mà cười. Cười chảy nước mắt nước mũi. Tất cả đều cười, chỉ trừ Marcus.

Bọn chúng cười nó. Còn nó thấy chẳng có quái gì đáng cười cả.

7

Sau cái trận hôm đó cả trường chỉ còn gọi Marcus bằng cái tên "Lucky Lips". Không ai ưa nó hơn. Bọn con gái lảng tránh nó. Sau một thời gian người ta vẫn còn kể cho nhau nghe về cái ngày hôm đó nhưng rồi mọi người cũng dần dần quên đi và chỉ nói về những chuyện khác. Nhưng Marcus thì không thể nào quên. Nó cảm thấy mình như một thằng ngốc. Mọi người cười, chế nhạo nó. Nó cảm thấy giờ đây mọi cái đều tồi tệ hơn trước kia. Nó có ý trả lại cục sáp và nói thẳng ý nghĩ của nó về việc này, nhưng cuối cùng nó cũng không dám làm. Nó thấy mụ già rất bí ẩn và nó muốn không bao giờ gặp lại mụ ta nữa.

Một tháng liền Marcus không dùng cục sáp môi. Nó không có cuộc hẹn nào và cũng không dám liều cứ bôi sáp đại sau khi đã xảy ra chuyện như ở lớp hồi nào. Tuy nhiên nó bao giờ cũng thủ sẵn cục sáp trong túi phòng khi có cơ hội.

Nó sử dụng cục sáp môi lần cuối cùng tại một cuộc triển lãm lớn ở Mellbourne. Cả lớp cùng đi dự triển lãm để thu thập tải liệu làm bài tập. Marcus cùng đi với Fay và hai bạn trai khác. Thực ra cả ba đứa đều không muốn đi cùng nó vì chúng cho rằng Marcus hay xạo. Nhưng chẳng đứa nào muốn làm nó tự ái cho nên cho nó cùng đi.

Cái hay nhất của cuộc triển lãm lại chính là các chương trình phụ. Đó là các cuộc biểu diễn đấm bốc, cưỡi ngựa. Một người đàn bà khổng lồ và rừng gương. Ngoài ra còn có chuyến đi vào động quỷ cũng như hàng chục trò giải trí khác.

Có một chương trình được quảng cáo với tiêu đề :

BIG BEN, NGƯỜI ĐÔ NHẤT THẾ GIỚI

Mọi người tò mò tới khu kều trại này. Cạnh đó là khu trưng bày các loài thú và có một cái chuồng lớn nh rất nhiều lợn. Fay rủ các bạn :

- Bọn mình vào trong này xem đi ! Marcus không chịu, nó bảo:

- Xem mấy con lợn bẩn thỉu làm gì, sang chỗ ông Big Ben, ông ta thách đấu với khán

giả đấy. Ai hạ nổi ông ta được hưởng 1000 đô la và được hôn hoa hậu triển lãm đấy.

Fay đế luôn :

- Tất nhiên đây là dành cho Lucky Lips rồi. – Cả bọn cười vang, trừ Marcus, nó ngượng chín cả người.

Nó nói :

- Nếu tớ muốn thì hoa hậu sẽ hôn tớ. – Bọn kia lại cười ầm lên, Marcus tứ mình, nó chi một đô la mua vé vào lều Big Ben. Mấy đữa khác vào theo, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này.

Trong lều có đài đấm bốc. Big Ben đang chờ người thách đấu để dành 1000 đô la và cái hôn của hoa hậu triển lãm. Hoa hậu ngồi trên một cái ghế khá cao đằng sau võ đài. Marcus đưa mắt nhìn cô ta. Quả là một cô gái rất xinh, được cô ta hôn chắc cũng khoái lắm. Rồi nó nhìn Big Ben. Ông ta to đô làm sao, Marcus chưa bao giờ thấy ai to con đến thế. Bắp thịt ông ta cuồn cuộn, khắp người trạm trổ những hình thù kì quái.

Marcus lẩn ra đằng sau võ đài đi về phía hoa hậu. Nó nhanh chóng bôi một lớp sáp không màu lên môi. Ngay lập tức nàng hoa hậu nhảy tọt xuống ôm ghì lấy Marcus mà hôn. "Thằng kia, mày ăn cắp cái hôn mà không thách đấu. Chờ đấy, tao sẽ cho mày biết tay, đồ nhãi ranh!"

Marcus định chạy nhưng không kịp. Big Ben tóm gáy nhấc bôngt nó đi ra khỏi lều bạt. Y đi về phía chuồng lợn, Marcus hét giãy giụa nhưng không làm gì nổi. Đến sát chuồng lợn, Big Ben quẳng Marcus vào đó.

Nó bị rơi đánh oạch trong chuồng, mặt mày xa xẩm, đầu óc choáng váng. Nó gượng đứng lên nhưng không nổi. Nền chuồng là một lớp phân dày. Trong góc chuồng nó trông thấy nột con lợn lớn chưa từng có. Con lợn đang rau ráu ăn rau trong máng, hai bên mép đầy bọt chìa ra những cái nanh màu xanh. Con lợn quay lại, trông thấy Marcus. Đó là một con lợn cái.

Bỗng nhiên Marcus sực nhớ tới điều mà mụ Scritcher đã nói khi mụ đưa cho nó cục sáp môi: "Cái này có công dụng với các loại giống cái". Marcus la hét thất thanh như bị thiến:

- Cho tôi ra, cho tôi ra !

Nhưng muộn mất rồi.con lợn nái lừng lững đi tới chỗ nó đòi hôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: