Ai cho em cái ôm
Thảng hoặc, em đưa mắt nhìn lên trời cao chói chang nắng, trong tâm bỗng thấy bình yên đến lạ lùng, và lòng cơ dưng tự hỏi, ai có thể cho em những cái ôm vào ngày mai khi trời vội vàng trở gió. Hay liệu, có một ai bằng lòng như thế không: cứ ở bên em, không vì bất cứ điều gì.
Mùa về ngang phố. Cây sấu em trồng sau vườn từ nhiều năm trước giờ đã lớn, sai quả chín vàng. Quả nào quả nấy tròn trịa, rơi đầy cả một góc sân. Có những ngày trời xâm xẩm tối, tan làm, em tranh thủ về nhà, xắn tay áo ra vườn thay anh xách nước tưới giàn hoa lan quế, rồi cặm cụi cúi nhặt từng quả sấu đến khi đầy chiếc giỏ mới thôi.
Có một sớm mai thức dậy, em tự pha cho mình một tách trà sấu mật ong và học cách làm bánh soufflé dâu tây. Khi nắng ấm lên, em sẽ mang trà và bánh ngọt đến ngồi trong khu vườn của chúng mình, em sẽ đọc tiếp những trang sách còn dang dở, và nắn nót ghi vào cuốn sổ tay một vài câu quote hay ho.
Em lại lật giở từng trang của cuốn album cũ. Có những tấm ảnh vẫn thơm tho, giống như còn rất mới; có những tấm ảnh đã hơi phai màu; có những tấm ảnh chỉ còn lưu lại một nửa sau mấy lần chúng mình cãi vã, và mình trút cơn giận hờn với người kia vào thứ mà sau này sẽ cùng nhau gọi là kỉ niệm.
Em học cách sống thật vui, tự chăm sóc bản thân những ngày thành phố này trở gió. Vắng anh là một điều thiệt thòi. Em biết chứ. Em đã tập làm quen dần với sự không-có-anh-bên-cạnh như này, để đến khi đêm xuống em sẽ không phải gục đầu khóc nức nở vì thiếu những cái ôm.
Mình nhìn thấy nhau chỉ qua màn hình của chiếc điện thoại nhỏ xíu, những hỏi han không cần lời đáp và kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười. Có điều gì đó mà mình còn mãi giấu trong lòng, chẳng dám nói ra. Anh biết chứ. Mình nhớ nhau nhiều lắm. Em không cho phép anh được nói "Anh nhớ em." vì sau đó chẳng ai còn niềm vui.
Lần cuối cùng mình gặp nhau là ở Changi* khi gió mùa Đông Bắc về. Chuyến bay chỉ gói gọn trong hơn một trăm hai mươi phút thôi, nhưng với em lại như dài bằng nửa đời người. Anh cũng vượt ngàn dặm xa xôi để đến thăm. Mình gặp nhau và ôm nhau thật lâu, thật sâu. Gió lộng trên đầu. Thế gian rộng lớn mấy cũng thu hẹp trong vòng tay. Giữa ngàn vạn người vội vã bước qua, thời gian như hóa đá dưới đôi chân mình.
Gặp được anh trước khi cuộc đời đi qua cơn giông bão của những ngày ai-rồi-cũng-phải-lớn, em không còn đắn đo chuyện mai sau sẽ không ai trao cho mình một vòng tay.
(*) Cảng hàng không quốc tế Changi, Singapore
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro