[Thừa Hoàng×Ký Linh] Tên hồ ly già cũng muốn ăn cỏ gần hang (1)
[Thừa Hoàng×Ký Linh] Tên hồ ly già cũng muốn ăn cỏ gần hang (1)
=======
Hồ ly và hồ ly cũng rất xứng đôi, đều là màu vàng.
Thừa Hoàng! Ngươi làm sao không biết xấu hổ như thế, đây chính là tiểu bối trong tộc chúng ta, y mới bao nhiêu tuổi hả!
Sao ngươi không nói lời nào? Thỏ còn không ăn cỏ gần hang!
Trưởng lão Hồ tộc vô cùng đau đớn chỉ vào Thừa Hoàng, nhưng rất hiển nhiên, ông tuổi già sức yếu không quản được tên đại yêu này.
—
Thừa Hoàng làm đại yêu, hoặc là ngủ trong huyệt động của mình, hoặc là đi dạo ở nhân gian, tóm lại cuộc sống làm đại yêu của hắn lâm vào một chuỗi ngày nhàm chán, nhưng mặt hắn không chút thay đổi, thậm chí thường thường than thở.
"Thừa Hoàng, đừng lúc nào cũng trầm lặng, hai ngày nữa Yêu giới mở ra, muốn cùng ta đi chơi một chút không?"
"Muốn đi thì tự mình đi, tìm ta làm gì?" Tuy rằng hắn đã động tâm, nhưng Thừa Hoàng vẫn là thích đáp không để ý tới, dù sao mặc dù chính mình muốn đi, nhưng không muốn đi cùng hắn.
“Ai nha Thừa Hoàng, ngươi nói chuyện vẫn không vừa tai như vậy. Ngươi thật đúng là không giống hồ ly, luôn ở một mình làm chi? Nếu không là tính tình ta tốt, ngươi đã không có bạn rồi!" Đại yêu nổi giận phe phẩy quạt để mình hạ hỏa, cực kỳ bất đắc dĩ.
“Đi mau đi, không tiễn." Thừa Hoàng nâng chén trà, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Yêu giới náo nhiệt, có rất nhiều tộc khác nhau. Mặc dù là đêm khuya, nhưng đèn đuốc sáng trưng, muôn màu muôn vẻ. Trong dòng sông uốn lượn còn có thuyền nhỏ lung lay lắc lư, cùng vô số các loại đèn sông.
Vô số quán nhỏ cùng phòng nhỏ san sát ở bờ sông, có tối tăm có sáng sủa, có cao giọng thét to, có ngồi ngủ gật.
Thừa Hoàng tuy rằng ẩn cư ít xuất hiện, nhưng hắn địa vị cao danh tiếng lớn, nơi này nhóm yêu thấy hắn cơ bản đều sẽ lên tiếng chào hỏi, cũng có vài đám yêu nhỏ lại cười nói bắt chuyện, đều bị hắn khoát tay đuổi đi.
Sau khi thấy vài yêu nữ liếc mắt đưa tình nhìn hắn, Thừa Hoàng sắc mặt trầm xuống, đã có chút hối hận tới nơi này giải khuây.
Đây đâu phải là giải khuây, chính mình cũng muốn trở thành đồ để giải khuây luôn rồi.
"Đây là gấu bông của ta!"
Cách đó không xa truyền đến một giọng thiếu niên mềm mại, Thừa Hoàng lập tức ôm lấy lỗ tai. Giương mắt nhìn lên, liền thấy một vị ăn mặc rất đáng yêu, một thiếu niên lông xù xinh đẹp.
Thừa Hoàng chăm chú nhìn, càng nhìn càng cảm thấy kiểu tóc cùng quần áo này, không hiểu sao rất hợp với mình.
“Hu hu hu, ta muốn con gấu bông này!”
“Đây là của ta! Không cho ngươi!”
Một lớn một nhỏ đều cầm một con gấu bông mập mạp, ai cũng không nhượng bộ thỏa hiệp. Động tác lớn nhẹ giọng, người kia ngược lại càng hung ác, càng có khí thế, thậm chí còn vung đuôi phía sau khiêu khích. Người bán hàng rong xung quanh và người qua đường đều tò mò nhìn, càng nhìn càng vui vẻ.
“Đây không phải là hai đứa nhỏ đánh nhau sao? Không hiếm.”
Mắt thấy hốc mắt thiếu niên đỏ lên, Thừa Hoàng nhấc chân bước đi, nháy mắt vọt qua.
Thấy đại yêu đột nhiên chủ động lại đây, các yêu xung quanh ngược lại cảm thấy hiếm lạ, đều trừng to mắt nhìn hắn muốn làm gì. Chẳng lẽ, hắn là trưởng bối của một hay hai đứa trẻ này này?
Thừa Hoàng liếc mắt một cái liền nhìn ra thiếu niên xinh đẹp là một con hồ ly nhỏ, mà con gấu bông mập mạp kia cũng đeo ở trên lưng thiếu niên.
Vì thế, hắn không thèm để ý mình lớn hơn con yêu nhỏ mới lộ đuôi này mấy vạn tuổi, khuôn mặt không chút thay đổi, hơn nữa yêu tộc trời sinh có thể cảm thụ uy áp của người mạnh hơn, đứa nhóc đã sợ tới mức run lẩy bẩy.
“Đây không phải đồ của ngươi, không nên cướp.”
Thừa Hoàng nói xong, đứa bé liền buông tay ra khóc thành tiếng.
Ký Linh vội vàng ôm con búp bê nhỏ của mình trốn về phía sau một bước, thấy con yêu nhỏ đó biến sắc mặt nhanh như vậy y cũng nở nụ cười, "Cái tên này, vừa rồi còn hung dữ như vậy, bây giờ đã khóc rồi?"
Tiếng khóc của trẻ con càng lớn hơn.
Thừa Hoàng cảm thấy phiền, "Còn không mau đi tìm cha mẹ của ngươi đi?”
Đứa trẻ òa một tiếng khóc lóc bỏ chạy.
Ký Linh vẫn còn sợ hãi nhìn bóng lưng của hắn, chưa từng nghĩ tới con gấu bông nhỏ của mình cũng có ngày bị cướp!
"Hồ ly nhỏ, ngươi vì sao không nhìn ta?" Thừa Hoàng nhìn chằm chằm đầu lông xù nhỏ của y, phát hiện phía trên vậy mà còn buộc dây bạc lấp lánh, quả nhiên cũng là một đứa bé, đuôi tóc buộc cái chuông nhỏ, trên lưng đeo gấu bông nhỏ.
“A ta quên xuýt ngài" Ký Linh vội vàng xoay người, có chút ngượng ngùng cầm lấy con gâu bông nhỏ của mình, "Cảm ơn ngươi nhé, bằng không ta cũng không biết nên làm như thế nào, hắn còn nhỏ như vậy.”
Thừa Hoàng lại bị chọc cười, ghé sát vào mặt thiếu niên, càng nhìn càng thấy trắng nõn tinh xảo, "Ngươi cũng nhỏ mà.”
Ký Linh nghe xong lời này liền xù lông, không vui bĩu môi, "Ta không còn nhỏ nữa! Ta đã là người lớn rồi!”
Thừa Hoàng không nói gì nữa, chỉ khẽ cười nghiêng đầu nhìn y, thiếu niên quả nhiên đáng yêu linh động, lần đầu gặp mặt liền thú vị như vậy.
“Ngươi tên gì?”
Tiếng lầm bầm oán giận thiếu niên bị cắt đứt, mờ mịt chớp mắt mấy cái sau, mới ngoan ngoãn nói tên của mình.
“Ký Linh...... Ký Linh......”
Thừa Hoàng nỉ non hai lần, khóe mắt hơi cong, "Dễ nghe.”
"Ta đã nói cho ngươi biết tên rồi, ngươi thì sao?" Ký Linh tò mò nghiêng đầu, cái chuông nhỏ trên đầu vẽ ra một đường cong.
“Thừa Hoàng." Thừa Hoàng phát hiện mình nổi lên một chút tâm tư không cam lòng, lại bổ sung, "Có lẽ, ngươi đã nghe qua tên của ta.”
“Cưỡi đại yêu Thừa Hoàng có thể kéo dài tuổi thọ!" Ký Linh bất ngờ hét một tiếng, trừng to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh tế của Thừa Hoàng, "Ngươi thoạt nhìn không già chút nào.”
Cưỡi một chút kéo dài tuổi thọ, thoạt nhìn không già......
Thừa Hoàng bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này thật sự là nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng là, ai bảo hắn y lớn lên có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, còn có một đôi mắt đáng yêu trong veo đây?
Thừa Hoàng kề sát vào thiếu niên, chóp mũi hắn sắp cọ lên chóp mũi y, "Con người thường nói, cưỡi ta thì sẽ thêm may mắn và kéo dài tuổi thọ, hồ ly nhỏ, ngươi có muốn thử một chút hay không?"
Ký Linh ánh mắt sáng ngời, muốn gật đầu, lại nghĩ đến tình cảnh như vậy, nhất thời xấu hổ, hai má trắng nõn bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng lắc đầu.
“Hồ ly nhỏ, ta vừa rồi giúp ngươi, kế tiếp, ngươi cùng ta đi dạo đi." Thừa dịp vẫy vẫy ống tay áo, tiêu sái đi lên phía trước.
Ký Linh còn chưa kịp nói chuyện, chỉ có thể chạy đuổi theo.
Để lại cho dân chúng nghi ngờ lẫn nhau, nhìn nhau mà đầy câu hỏi.
Thừa Hoàng đại nhân có vẻ rất thân cận với y!
Đại yêu phe phẩy quạt nghiến răng nghiến lợi, lại cười nhạo một tiếng, "Hay cho một tên già thấy sắc quên bạn, từ chối lời mời ta lại tới thì thôi, đúng là vì tìm người yêu.”
Đại yêu nhìn hai thân ảnh đi xa, con ngươi lưu chuyển, mắt đột nhiên híp lại, giơ tay dùng quạt che miệng, giấu ở phía sau là nụ cười xấu xa.
Vì thế, bên này Thừa Hoàng còn đang lôi kéo làm quen với hồ ly nhỏ, bên kia tên hồ ly già hắn liền về Hồ tộc mách lẻo.
"Thừa Hoàng, ngươi xem cái chuông nhỏ này, có đẹp không?", Ký Linh trong mắt tràn đầy tò mò, thấy cái gì cũng muốn cầm lên xem, nhìn thấy chuông mắt càng là ánh sáng.
Thừa Hoàng vung tay lên, "Thích thì mua, hôm nay ta mời ngươi.”
“Ta còn muốn mua cái bên cạnh trông có vẻ ăn ngon, linh quả cái này ngửi thật thơm nha!" Ký Linh cũng hào phóng mà đồng ý, dù sao y chỉ là một hồ ly nhỏ, vẫn là không có nhiều tiền mặt như vậy.
“Được, ngươi muốn đều có thể lấy, trên Yêu giới có rất nhiều vật hiếm lạ, ngươi có thể xem thử.”
Hồ ly nhỏ này rất dễ dỗ...... Thừa Hoàng cực kỳ hài lòng, rồi lại đột nhiên nhíu mày, y đơn thuần ngây thơ hồn nhiên như vậy, sẽ không ai tới đều tùy tiện chạy theo chứ?
Không được, về sau vẫn phải dạy hồ ly nhỏ một chút, phải tăng cường ý thức tự bảo vệ mình.
"Thừa Hoàng, con gấu bông nhỏ này cũng đáng yêu, ngươi nói ta có nên mua thêm để cho nó làm bạn với ta hay không đây?"
Thừa Hoàng hoàn toàn không rối rắm, "Thích là tốt rồi, không cần suy nghĩ nhiều.”
"Không được, ta không thể có con gấu bông khác, bằng không con gấu bông này của ta sẽ buồn!"Ký Linh đột nhiên lắc đầu, giơ lên con gấu nhỏ trên thắt lưng, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm, ngón tay còn nhẹ nhàng xoa, "Thật xin lỗi nhé, ta bỏ qua cảm nhận của ngươi."
Thừa Hoàng hơi trừng to mắt, không ngờ y còn nghiêm túc nói chuyện với gấu bông như vậy. Nhìn y ngây thơ chất phác như vậy, ngược lại lộ ra mình có chút không tôn trọng.
Đại yêu đưa tin xong thì liền trở về, dọa Ký Linh nhảy dựng, Thừa Hoàng nhân cơ hội ôm lấy vai y, trừng mắt, "Nhàn rỗi không có việc gì hù dọa một đứa nhóc, ngươi thật đúng là mặt dày.”
"U, ta cũng không mặt dày bằng ngươi, dù sao ta chỉ là hù dọa, ngươi trong lòng, trong đầu, sợ là muốn đối với đứa nhóc này--"
Lời sau còn chưa nói xong, trong miệng đau dữ dội, Thừa Hoàng Chính híp mắt nhìn chằm chằm hắn, một đạo âm thanh nghiêm túc trang trọng truyền vào trong đầu hắn.
“Ngô Du, không thể nói hươu nói vượn trước mặt y.”
Đỗ Duy Ngô còn muốn mở miệng, Thừa Hoàng lại truyền âm một câu, "Ngươi để cho ta mặt mũi chút đi.”
“Trời ạ! Vì đứa nhóc này, Thừa Hoàng lại cầu xin hắn!”
Dù sao cũng là bạn tốt quen biết đã lâu, Đỗ Duy Ngô tự nhiên cũng sẽ không thật sự chậm trễ Thừa Hoàng, huống chi còn là chuyện qua trọng như vậy.
Chỉ là, đây mới là lần đầu bọn họ gặp nhau đúng không? Thiếu niên này quả thật đáng yêu, nhưng cũng không được gọi là quốc sắc thiên hương, hoặc quyến rũ người a, như thế nào Thừa Hoàng nhìn thoáng qua liền dụng tâm như vậy.
Ngạc nhiên, thật ngạc nhiên!
Ngô Du hướng Ký Linh mỉm cười, "Chào bạn nhỏ, ta là bạn cũ Thừa Hoàng, Ngô Du.”
Ký Linh cau mày suy nghĩ một lát, "Ngươi hình như cũng là một con đại yêu! Ta là Ký Linh, so với các ngươi còn...... nhỏ hơn rất nhiều tuổi.”
“Nhỏ thì càng tốt, nhỏ một chút thì đáng yêu, khiến tên nào đó thích." Ngô Du theo bản năng mở miệng cười, quả nhiên, lại nhận được ánh mắt chết chóc của Thừa Hoàng.
=====
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro