Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Ly Thần] Vô Đề

[Ly Thần] Vô Đề

Khi phát hiện Bạch Cửu không thích hợp, Trác Dực Thần đã bị bóp cổ đè xuống đất.

Lực đạo mạnh mẽ ở trên cổ căn bản không giống sức mạnh của một thiếu niên, Trác Dực Thần bị bóp cổ họng, không khí trong lồng ngực dần dần mỏng manh, y theo bản năng cầm lấy hai tay tay Bạch Cửu cố gắng tách ra.

"Tiểu Cửu..." Từ cổ họng gian nan mà nặn ra hai chữ này, Trác Dực Thần nhìn ánh mắt trống rỗng của Bạch Cửu, hiểu được cậu là bị người khác nhập vào, liền muốn gọi ý thức của cậu về.

Lực đạo lại căn bản không hề có giảm bớt, trước mắt Trác Dực Thần có chút biến thành màu đen, chuyển động của ánh mắt cũng càng ngày càng chậm, chỉ chốc lát sau ý thức của y liền dần dần tán loạn.

Một trận gió lay động rừng trúc phát ra tiếng vang, cảm giác mát mẻ phất qua da thịt, Trác Dực Thần chậm rãi tỉnh lại.

Y nằm trong lá rụng, nhìn quanh bốn phía đã không thấy bóng dáng của Bạch Cửu, Trác Dực Thần đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ, cảm nhận được đau đớn rất nhỏ.

Trác Dực Thần cứ như vậy ngồi dưới đất, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, bộ dáng Bạch Cửu không giống như trước, chẳng lẽ nhập lại là Ly Luân vào người Bạch Cửu? Không được, phải nhanh chóng báo việc này cho Triệu Viễn Chu.

Mới vừa đứng dậy còn chưa đi được mấy bước, sau lưng một cỗ yêu khí nồng đậm đánh úp lại, Trác Dực Thần vội vàng rút Vân Quang Kiếm xoay người ngăn cản. Sương đen tản đi, một bóng người cao lớn dần hiện ra.

“Quả thật là ngươi! Ly Luân!" Trác Dực Thần cầm kiếm cảnh giác nhìn người đối diện.

“Đã lâu không gặp." Ly Luân ngược lại không thèm để ý mũi kiếm sắc bén vô cùng đang chỉa vào trước mặ hắn, tay mang theo xiềng xích đen nhánh nặng nề khép trong tay áo, ung dung cười nhìn người có vẻ mặt đề phòng đang đứng trước mặt.

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì Tiểu Cửu?" Trác Dực Thần thường ngày tính cách lạnh nhạt, điểu duy nhất sẽ làm tâm tình y kích động cũng chỉ có thể là tiểu yêu thú của y.

Ly Luân ánh mắt tối sầm, chợt muốn làm khó dễ, không biết từ nơi nào lại xuất hiện ra dây leo tầng tầng cuộn quấn lấy thân kiếm, Trác Dực Thần nhất thời lại không thể rút kiếm ra, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm trống bỏi, thanh âm kia mang theo ma lực mê hoặc tâm hồn, bởi vì tiếng trống vang lên liên tiếp mà khiến y phân tâm trong nháy mắt liền bị một chưởng đánh vào ngực.

“Phốc." Yêu lực cực kỳ hùng hậu giống như muốn đánh nát lục phủ ngũ tạng, Trác Dực Thần lúc này phun ra một ngụm máu tươi, thân thể giống như diều giấy đứt dây bay ra một khoảng cách xa rồi nặng nề ngã trên mặt đất.

“Khụ..." Trác Dực Thần nhíu mày, ngực đau nhức khiến y không thở nổi.

Xiềng xích lê dài trên mặt đất, trong tầm mắt mờ ảo của Trác Dực Thần hiện lên một tầng bóng đen.

Ly Luân nửa ngồi xổm bên cạnh người không thể động đậy, lẳng lặng nhìn một lát, mới đưa tay che trên cổ tuyết đang lan tràn vài sợi vân đen.

Hắn chậm rãi thu lực, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng kia rốt cuộc không duy trì được nữa mà lộ ra dáng vẻ yếu ớt.

Lông mày nhíu chặt, lông mi dài nhẹ nhàng chớp một cái, trong mắt bởi vì hít thở không thông mà phủ kín một tầng hơi nước, làm cho đồng tử màu nhạt của y càng thêm trong suốt. Da mặt trắng như tuyết nổi lên một đám mây đỏ, hấp dẫn ánh mắt nhất chính là đôi môi son dính vết máu. Không giống đôi môi sắc bén đạm bạc của những nam tử khác, cánh môi quá mức no đủ trong lúc thở khiến cho đôi môi ấy khẽ run, vừa nhìn liền làm cho người ta muốn sờ một cái, xem có phải mềm mại giống như mình nghĩ hay không. Màu sắc đỏ trên môi lại tăng thêm một phần diễm lệ, dụ dỗ người ta muốn ăn vào miệng, lại chậm rãi cắn xé, để cho đôi môi sưng đỏ kia nhiễm càng nhiều máu mới tốt.

Ly Luân giống như bị hấp dẫn, lực đạo trong tay thoáng buông lỏng một chút. Trác Dực Thần sau khi phát hiện liền dùng hết khí lực cuối cùng vung chưởng đánh tới, vốn định nhân cơ hội chạy trốn, không ngờ người này lại có thể phản lại một chưởng này. Một chưởng đ này dường như khiến y càng thêm đau đớn, huống chi đây vốn là một yêu thú giống như Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần nhìn con người đang đứng trước mặt y khiến trong mắt xuất hiện ánh sáng đỏ, khó kìm lòng mà muốn chửi ầm một tiếng đúng là tên điên.

Hai gò má bị dùng sức nắm chặt, Trác Dực Thần hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt.

Ly Luân rầu rĩ cười nhẹ một tiếng, hắn hiện tại tựa hồ có chút hiểu vì sao Triệu Viễn Chu lại bảo vệ người này chặt như vậy.

Rõ ràng đã không còn sức lực chống lại nhưng lại tràn đầy không cam lòng cùng tính khí không chịu khuất phục, người như vậy, cho dù lộ ra một chút yếu ớt, đều giống như là từ một đóa hoa Cao Lĩnh lạnh nhạt không thể xâm phạm thành một đóa mềm mại dễ bẻ gãy những nụ hoa, sự tương phản cực lớn quá dễ dàng dụ dỗ ra ác niệm trong lòng người.

Miệng nhỏ cắn chặt cánh môi, phần thịt môi căng mọng được bóp nhẹ đến nỗi dính chặt vào da, môi bị ép mở ra phun ra hơi nước nóng ẩm, thổi vào lòng bàn tay truyền đến ngứa ngáy mềm mại đến tê dại.

Ngón tay đè chặt thịt mềm bên hai gò má, xúc cảm vô cùng tốt khiến Ly theo bản năng ấn vài cái, động tác rất nhỏ không khiến Trác Dực Thần phát hiện.

Trác Dực Thần bị người chặn miệng lại vô lực đánh trả dường như mất đi lý trí, há mồm một ngụm cắn vào  bàn tay của nam nhân.

Mới vừa cắn đi lên, Trác Dực Thần cũng có chút hối hận, không biết cái tên này nguyên hình là cái gì, da thịt cứng rắn giống như đá, y lại dùng toàn lực, trong lúc nhất thời hàm răng đều có chút đau. Nhưng lại không thể thu hồi, hai mắt đẫm lệ mông lung bị đau đớn kích thích, cắn thật chặt.

Ly Luân ngược lại không có cảm giác gì, ngược lại có chút thú vị nhìn người trước mắt với vẻ mặt quật cường, sắc đỏ trong mắt dần dần nhạt đi.

Hai người cứ giằng co như vậy, khóe miệng Trác Dực Thần đều cắn đến phát đau, bị trọng thương sức lực của y cũng đang xói mòn đi từng chút một, ý thức mơ hồ nghe được tựa hồ có người đang phá kết giới, chung quanh tạo nên gợn sóng.

Giữa lông mày Ly Luân lộ ra vài phần bất mãn vì bị quấy rầy, biết người tới là ai, nhưng hắn bây giờ còn không muốn gặp mặt, huống chi... Ánh mắt quét qua người sắc mặt có chút tái nhợt, cuối cùng thu tay về.

Bàn tay bị miệng lưỡi thấm ướt, lúc rời khỏi còn kéo ra một sợi tơ bạc trong suốt trước mặt Trác Dực Thần, Ly Luân thập phần tự nhiên thè lưỡi liếm sạch phần nước đó.

“Ngươi!" Trác Dực Thần mở to hai mắt, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, lỗ tai dưới làn tóc chợt đỏ lên.

Ly Luân đứng dậy, trực tiếp điểm huyệt đạo của Trác Dực Thần, nhìn người rơi vào hôn mê, đầu ngón tay búng nhẹ lên mặt trống, sương mù dày đặc bao phủ hắn tiêu tán. Sương mù vừa tan, kết giới ầm một tiếng nứt ra, lúc Triệu Viễn Chu chạy tới chỉ nhìn thấy Trác Dực Thần ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Sau khi thăm dò tâm mạch của y, Triệu Viễn Chu mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ôm ngang người đang hôn mê nằm trên mặt đất lắc mình rời đi.

Sau khi chờ hắn đi xa, rừng trúc yên tĩnh trong chớp mắt, ngay sau đó sương mù dày đặc nổi lên, Ly Luân vốn nên rời đi đứng ở trong sương mù dày đặc, đầu ngón tay cuộn lại vòng quanh sợi trang sức bạc không biết từ lúc nào đã tháo xuống từ trên người Trác Dực Thần mà tinh tế thưởng thức, trong mắt dường như có một chút chờ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro