Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Hoàng Thần ] Quá khứ

[ Hoàng Thần ] Quá khứ

=====

Có Giác Chủy nhá.

=====

Hắn nhặt được một con chim nhỏ. Trong ba ngàn năm hắn bị phong ấn ở Đại Hoang. Từ đó trong những năm tháng dài đằng đẵng của hắn đột nhiên đã có hy vọng.

Ta là thượng cổ thần thú Thừa Hoàng, là chiến thần. Bởi vì Thượng Thần giới đại chiến giết chóc quá nặng. Bị phong ấn ở Đại Hoang chịu hình phạt vạn năm.

"Người tới là ai? Dám tự tiện xông vào địa bàn của ta." Một hồi truyền âm mang theo thần lực phá vỡ yên tĩnh.

Trác Dực Thần đáp xuống đất, hóa thành hình người: "Ta là Lam Phù Thần Điểu, Nam Hải Dực Vương."

"Thì ra là Dực Vương điện hạ ở Nam Hải. Thất lễ rồi." Thừa Hoàng nghe được thanh âm quen thuộc này lập tức mở cửa nghênh đón.

Trác Dực Thần cũng không phát hiện có gì không đúng, thấy cửa mở, liền đi vào.

"Không biết điện hạ đến đây có việc gì." Hắn ân cần châm trà cho y.

"Cũng không phải là cố ý xông vào nơi đây, chỉ là trên đường đi lạc đường nên dừng lại ở đây." Nói xong Trác Dực Thần có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Thừa Hoàng lần đầu tiên nhìn thấy y, đồng tử không khỏi phóng đại. Sau đó lại nghiêm túc quan sát nhất cử nhất động của người này: "Thì ra là thế. Vậy điện hạ nghỉ ngơi hồi phục một lát đi. Nơi này là đại hoang, ta sẽ đưa điện hạ ra ngoài."

"Làm phiền ngươi rồi!"

"Sao lại làm phiền chứ?" Thừa Hoàng cười nhìn người, ánh mắt dịu dàng tựa như đang nhìn người mình yêu.

Trác Dực Thần nâng chén trà lên nhấp nhẹ một ngụm. Hương vị có chút cay đắng: "Trà này... có chút..."

Nhìn người không hề phòng bị uống trà chậm rãi té xỉu. Thừa Hoàng lập tức ôm người vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve "Chim nhỏ của ta em quên ta rồi sao? Không sao...... ca ca ở đây."

Trác Dực Thần từ trong mê man tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường "Ta sao lại ngủ." có chút nghi hoặc nhìn người đang đối diện mình.

"Chim nhỏ tỉnh rồi? Uống chút nước đi." Ánh mắt ấm áp nhìn y "Có thể chim nhỏ bay mệt rồi?" Hắn mỉm cười muốn cho người trước mắt này uống nước.

"Để ta tự làm là được rồi" Trác Dực Thần không quen tiếp xúc với người khác như vậy, bản thân muốn tự cầm cốc nước.

Thừa Hoàng thấy vậy lập tức làm ra bộ dáng mất mát: "Chim nhỏ vì sao đối với ta phòng bị như vậy?"

"Không có, ta chỉ là... chỉ là..." Trác Dực Thần miệng ngốc nghĩ không ra lý do thoái thác, đành phải nói sang chuyện khác "Khi nào có thể đưa ta ra ngoài."

"Chim nhỏ không nhớ sao?"

Nhớ cái gì?

"Đây là nhà..."

"Ngươi đang nói cái gì, ta vì sao nghe không hiểu" Trác Dực Thần nghe vậy lập tức phòng bị nhìn người này.

"Thật sự quên hết a... chim nhỏ của ta, ta là ca ca của em..." Nhìn y bộ dáng như thế này Thừa Hoàng có thể xác nhận con chim nhỏ của hắn thật sự không nhớ rõ hắn. Trong lúc nhất thời tình cảm khổ sở dâng lên trong lòng.

Y nhìn người kỳ quái đang lầm bầm lầu bầu, Trác Dực Thần biết phải dựa vào người này rời đi nơi này là điều không thể nào, đành phải tự mìnhb chạy ra ngoài cửa.

"Thần nhi. Em chạy không thoát. Nếu Thần nhi đã quên ca ca kia giúp em khôi phục trí nhớ có được hay không?" Thừa Hoàng đột nhiên cười rộ lên, hắn có lẽ chịu không nổi chim nhỏ của hắn quên hắn, gần như si mê nhìn người này.

"Ngươi đừng tới đây, ngươi rốt cuộc là ai!" Trác Dực Thần bạo a một tiếng.

"Ta là ca ca của em... ta chờ em lâu như vậy... Thần nhi..."

"Vì sao trong trí của nhớ không có ngươi" Trác Dực Thần không rõ, vì cái gì mình sẽ đột nhiên nhiều thêm một ca ca ...

"Cho nên ta nói em mất trí nhớ... Ca ca chỉ là muốn giúp em nhớ lại..." Nhìn người như trước mặt cách chính mình một đoạn xa, lập tức tiến lên ôm lấy y "Thần nhi... Ca ca đợi em đã rất lâu rất lâi rồi... Không cần rời đi được không?"

Đối mặt người thình lình xuất hiện trước mắt Trác Dực Thần thất kinh, bắt đầu giãy dụa "Buông ra ta, buông ra ta!"

"Thần nhi... Để cho ta ôm một lát được không... Ta mất đi đệ quá lâu... Nên ta sắp  điên lên rồi..." Thừa Hoàng không kiềm nén được mà rơi nước mắt.

"Ngươi... Buông ta ra..." Trác Dực Thần mắt thấy giãy dụa không có kết quả, chỉ có thể phóng linh lực từ người, vừa ôm hắn vừa thăm dò trấn an "Ngươi có phải hay không nhận lầm người?"

"Em là Thần Nhi của ta... ta làm sao có thể quên..." Thừa Hoàng cẩn thận vuốt ve mặt của y, tựa như bảo vật trân quí sợ y đột nhiên biến mất.

"Thần nhi, mấy năm nay em đi nơi nào? Lúc trước không phải nói đi liền về sao?"

"Ngươi... Ngươi trước buông ta ra, ngươi thật sự nhận lầm người!"Trác Dực Thần nghe được lời ấy trong lòng không kiên nhẫn.

"Thần nhi... đệ xem, nơi này đều là dấu vết sinh hoạt của chúng ta!" Thừa Hoàng chưa từ bỏ ý định lôi kéo người đến trong hang động quan sát. Thấy tức giận không có kết quả, Trác Dực Thần từ bỏ phương pháp này, chỉ có thể nhu hòa tạm thời trấn an hắn vậy: "Vậy ngươi dẫn ta đi tham quan một chút đi."

"Được." Hắn lôi kéo y đi xem khắp phòng đều là dấu vết của hai người sống chung. "Thần nhi, em xem đây là đồ gốm chúng ta cùng làm. Còn có cái này là em tự mình vẽ cho ta. Em xem đây là dùng lông đuôi của em hóa thành nên huynh vẫn trân quý đây!" Thừa Hoàng giống như dẫn Trác Dực Thần xem lại một món lại một món đồ vật.

Trác Dực Thần nhìn những thứ này nhưng trong đầu lại không hề ấn tượng, không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu qua loa.

Đột nhiên Thừa Hoàng tựa như nghĩ tới cái gì vẻ mặt có chút mất mát "Thần nhi, ta biết, em lần này trở về Nam Hải nhất định sẽ không trở lại nữa. Nếu không em ở cùng huynh vài ngày đi. Nếu như còn không có ấn tượng. Ta thề ta quấy làm phiền em nữa." Hắn giống như là hạ quyết tâm mà  quyết định nói ra như vậy.

Trác Dực Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt của người trước mặt, lại không thể nào nói lời cự tuyệt. "Được " Nhìn bóng lưng hắn trong lòng y sinh lòng quái dị. Y thật sự quen biết vị tiên hữu này. Nghi hoặc lan tràn trong lòng......

"Thần nhi. Em nếm thử, trước kia em thích ăn nhất cái này! " Thừa Hoàng mang đến một đĩa bánh ngọt đi đến bên người Trác Dực Thần tràn đầy chờ mong nhìn y.

"Được." Trác Dực Thần nhìn nó, do dự một phen, vẫn ăn một miếng. Mùi vị cũng không tệ lắm.

"Thích là tốt rồi. Ta sẽ làm thêm vài món em thích ăn."

"Không cần phiền phức như vậy. Ta không đói bụng. " Trác Dực Thần thấy hắn còn muốn rời đi vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Được. Đúng rồi, Thần nhi đệ ở Nam Hải có khỏe không? Vui vẻ không?"

"Ta sống rất tốt." Trầm mặc một lúc lâu, đối mặt với sự quan tâm cẩn thận của Thừa Hoàng Trác Dực Thần vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng mà lần nữa mở miệng "Có thể nói một chút chuyện giữa ta và... Thần nhi kia không?"

"Em là chim nhỏ ta nhặt được. Lúc ta nhặt được em vẫn là một quả trứng chim. Sau đó quả trứng ấy nở ra một con chim rất nhỏ, rất ngoan ngoãn. Ta đã sống quá lâu, lần đầu tiên nhìn thấy vật nhỏ đáng yêu như vậy nên đã nuôi lớn em. Em chậm rãi trưởng thành, bộc lộ năng lực vốn nên chói mắt của em. Em là chủ nhân Nam Hải. Cũng là người ta hâm mộ đã lâu...... Chúng ta rất yêu nhau." Nói đến chim nhỏ Thừa Hoàng hắn luôn mang trên mặt vẻ kiêu ngạo.

"Y đi rồi sao." Tại lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Trác Dực Thần không khỏi hỏi ra y rất muốn biết chuyện xưa này kết cục như thế nào.

"Đúng, em nói em muốn về Nam Hải nhìn xem. Ta biết chim nhỏ trưởng thành, không có ngăn trở. Em nói cho huynh biết sau đó liền đi  về... Nhưng ta đợi em ba ngàn năm. Em không có trở về... mà ta không ra được khỏi chỗ này... Nói đến hổ thẹn ta tu vi là thần vị nhưng lại bị phong ấn... có lẽ ta không nên lại cưỡng ép em.. Đúng không?"

"Hai người yêu nhau như vậy... Tại sao y lại  vứt bỏ ngươi!" Trác Dực Thần càng nói càng kích động.

"Ta không biết... Ta không thể ra khỏi đây... Ta là thần nhưng lại  bị phong ấn."

"Vậy...... Thần nhi của ngươi tên là gì, có lẽ, ta biết y?"

"Tên của y rất đẹp. Tên là Trác Dực Thần. " Khi nói ra tên Trác Dực Thần trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười.

"Không... đau quá... Trác Dực Thần... ta... tên của ta..." Nghe đến đây Trác Dực Thần không khỏi lắc đầu, y muốn đem đau đầu lắc ra ngoài. "Tên của ta là gì... Ta vì sao không biết tên của ta? bọn họ đều gọi ta là Dực Vương! Nhưng ta có tên! tên của ta là gì! a... đầu của ta!"

"Nếu khó chịu thì không cần suy nghĩ. Có lẽ em nên trở về."Thừa Hoàng đau lòng ôm lấy Trác Dực Thần.

"... Ngươi không phải nói, muốn ta ở đây cùng ngươi vài ngày sao" Trác Dực Thần nhìn Thừa Hoàng đang trấn an để làm giảm  cơn đau của y. Rõ ràng lúc trước rất muốn thoát khỏi nơi này, nhưng lúc nghe hắn bảo mình rời đi thì lại đột nhiên luyến tiếc, muốn lưu lại...

"...... Ta vốn quen một mình. Không ngại. Thần nhi, em sẽ nhớ tới ta sao?" Thừa Hoàng cẩn thận hỏi. Trác Dực Thần bất mãn liếc mắt nhìn người trước mặt "Ta không muốn nhớ lại, sẽ làm đầu ta rất đau. Nhưng mà...... Nếu ta cùng Thần nhi của ngươi giống nhau như vậy, không bằng ta liền ở lại vài ngày, có lẽ nói không chừng ta thật sự là Thần nhi của ngươi." Trác Dực Thần tự tìm cho mình một bậc thang xuống.

Nghe vậy Thừa Hoàng không khỏi cười khẽ ra tiếng: "Nhưng Thần nhi của ta có trách nhiệm của mình. Y là chủ Nam Hải. Y không nên ở chỗ như thế này."

"...... Đã như vậy, vậy thỉnh cầu các hạ đưa ta đi ra ngoài." Trác Dực Thần ở trước mặt người đứng lại, nhìn người "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao, muốn thả ta đi" chẳng biết vì sao, sinh lòng không nỡ, rõ ràng chính mình không biết người này.

Thừa Hoàng gật gật đầu "Đúng vậy. Chỉ cần Thần nhi tốt. Ta liền tốt. Trở về đi." Hắn dẫn y đi tới trước kết giới "Đi thôi. Ít nhất em đã đến, coi như em không nuốt lời." Thừa Hoàng phá kết giới. Trác Dực Thần, em là chú chim nhỏ kiêu ngạo nhất. Em là phượng bay lượn trên chín tầng trời. Sao có thể vì tình yêu mà nhốt em ở nơi này...

Trác Dực Thần thấy người quyết tuyệt như thế, cũng không nói gì nữa, gật gật đầu, đi ra ngoài kết giới. "Ta sẽ là con chim thần tuyệt vời nhất."

"Ta còn không biết tên của ngươi? "Trác Dực Thần đột nhiên mở miệng.

"Thừa Hoàng."

Bay được một nửa, vô số ký ức theo cái tên Thừa Hoàng này tràn vào trong đầu, đây là tên mà y đã khắc sâu vào trong lòng. Một lát sau Trác Dực Thần nhớ lại tất cả mọi chuyện, bao gồm tại sao mình lại mất trí nhớ......

Lúc trước khi trở lại Nam Hải, Dực tộc đang vì phượng hoàng tiêu tán mà như mất đầu. Nội loạn tai họa. Y phải tự dựa vào huyết mạch Phượng Hoàng mới có thể bình ổn nội loạn. Để Nam Hải khôi phục thái bình. Nhưng bởi vì nội thương dẫn đến thiếu hụt trí nhớ. Quên mất người thương, hiện giờ nhớ lại đau lòng không thôi, Trác Dực Thần lập tức trở về tìm Thừa Hoàng. Không ngờ chính là thời khắc vừa trở lại thì mình lại độ kiếp. Thiên lôi cuồn cuộn mà giáng xuống, Trác Dực Thần hoảng hốt tránh né.

"Thần nhi!" Thấy Lôi Điện đầy trời Thừa Hoàng mới biết là Trác Dực Thần phi thăng thiên kiếp tới. Hắn liều lĩnh hao hết thần lực phá tan kết giới tứ phương. Cả người đầy vết thương cũng phải dốc hết toàn lực  bảo vệ người ở trong ngực "Thần nhi không sợ. Ca ca ở đây. Ca ca sẽ bảo vệ Thần nhi!"

"Ca! Ta nhớ tới, ta tất cả đều nhớ rồi." Nước mắt theo khuôn mặt Trác Dực Thần từng giọt chảy xuống, y gắt gao ôm lấy người. Giờ khắc này không ai có thể tách bọn họ ra được nữa.

"Ừ. Thần nhi không sợ, ca ca sẽ bảo vệ em. Thần nhi của ta không khóc." Thừa Hoàng dịu dàng trấn an y. Bảo vệ vững vàng người ở trong lòng. "Thần nhi... ca ca sống quá lâu quá lâu. Em còn có rất nhiều năm tháng... em có thể đi xem sắc thái vô tận của thế gian... Quên ta mới tốt..." Thanh âm khàn khàn. Hắn tự biết tránh không khỏi khó khăn này. "Thần nhi, ca ca sau khi chết sẽ hóa vào mảnh đất này. Quên đi mới tốt...... " Máu từ khóe miệng Thừa Hoàng chảy xuống. Tới khi thiên kiếp chấm dứt Thừa Hoàng không còn sức lực quỳ rạp xuống đất.

"Ca đừng rời khỏi ta." Trác Dực Thần ôm người khóc rống "Ca... Đều tại ta!"

"Không khóc... chim nhỏ của ta... đừng khóc... em cười lên mới đẹp..." Thân hình Thừa Hoàng chậm rãi tiêu tán. Thần lực ôn hòa làm dịu mảnh đại lục hoang vu này. Đất hoang mạc cằn cỗi mọc mầm xanh. Bách thú sống lại, bọn họ thành kính quỳ lạy người chiến thần cứu vớt mảnh đất này.

"Ca!" Trác Dực Thần muốn bắt lấy hắn, nhưng cái gì cũng không bắt được. Chỉ có thể nhìn hắn tiêu tán, đau lòng đến không thể hô hấp.

Lam Phù cuối cùng phi thăng thành công. Lại trở về làm Nam Hải Dực Vương điện hạ. Bảo hộ Thượng Thần giới ngàn vạn năm.

Nam Hải bao la vô ngần cuối cùng y cô độc đến khi tan biến.

Chiến thần dùng thần lực làm sống dậy cả mảnh đất. Đại Hoang Chi Địa. Trải qua hàng ngàn năm phát triển, lục địa này đã trở nên phồn vinh thịnh vượng.

"Đệ trốn ở đó làm gì? Đi ra đây đi. Đệ là người của cung nào?" Cung Thượng Giác thu đao nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ kia.

Cung Viễn Chủy từ sau cây cột chậm rãi đi ra: "Đệ là người của Chủy cung, cha đệ chết rồi, không ai dạy võ công cho đệ nữa."

"Ta tên Cung Thượng Giác. Chúng ta đều họ Cung. Sau này huynh bảo vệ đệ, đệ làm đệ đệ của ta được không?" Cung Thượng Giác ngồi xổm xuống ôn nhu hỏi ý nghĩ của Cung Viễn Chủy. "Được. Sau này đệ làm đệ đệ của huynh."

Cuộc gặp gỡ kiếp này là duyên do kiếp trước tu tới.

======

 Dịch cho mọi người mụt chap mới để mình tặng mọi người cũng là để kỉ niệm điểm vật lý mình thi giữa kì mình được tận 7,2 chòi oi làn đầu tiên của năm lớp 12 mà được hơn 7 lý, phát điểm ra mình còn bất ngờ nên dịch cho mọi người chap này. Còn nữa mình bước vào giai đoạn ôn thi mới luyện đề tốt nghiệp nên mình có thể sẽ lặn hơi lâu nên mong mọi người có thể hiểu cho mình nhó. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện và iu mọi người 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro