
[ Cửu Thần ]- Thiên Hương
[ Cửu Thần ]- Thiên Hương
Viết cảnh báo OOC phía trước.
Hôm nay Cửu Thần cũng muốn hạnh phúc dính vào nhau...
*
Sáng sớm.
“Tiểu Cửu, hôm nay ta cùng đại yêu ra ngoài thăm dò tin tức, đệ ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về. " Trác Dực Thần hai tay ôm kiếm, hơi nghiêng đầu dặn dò Bạch Cửu.
“Huynh có thể mang đệ theo không? Tiểu Cửu rất ngoan, bảo đảm không quấy rối." Bạch Cửu bưng khuôn mặt bánh bao nhỏ tiến đến trước mặt Trác Dực Thần, dáng vẻ giống như là một đứa trẻ ngoan.
Cậu chớp mắt nhìn Trác Dực Thần, trong con ngươi lóe lên ngôi sao thể hiện chân thành, thoạt nhìn sáng lấp lánh.
“A, cái này." Trác Dực Thần không lập tức trả lời.
Ca ca đây là không đáp ứng?
A... Tiểu Cửu làm nũng, ca ca chắc chắn mềm lòng.
Bạch Cửu nghiêng đầu suy nghĩ, vùi mặt vào tay áo Trác Dực Thần, ôm lấy cánh tay y lắc lư.
“Thật đó! Tiểu Cửu bảo đảm mình sẽ ngoan ngoãn.”
Lắc xong còn ngại không đủ, lại đổi sang dùng má nhỏ cọ xát trên vai Trác Dực Thần. “Ca ca sẽ dẫn mình đi thôi.”
“Tiểu Cửu ngoan, ca ca biết." Trác đại nhân của Tập Yêu Ti luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt hiếm khi lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, lặng lẽ đỏ lỗ tai.
Y vỗ vỗ đầu đứa bé, bàn tay xoa xuống vô thức bắt đầu xoa xoa tóc Bạch Cửu, y có chút khó mở miệng.
Thiên Hương các là nơi hỗn loạn, nhưng mà tình thế bắt buộc phải làm. Chỉ là Trác Dực Thần e sợ trong đó đủ loại sự việc, không nên để tiểu thụ yêu biết.
“Chúng ta... phải đến nơi trẻ con không nên biết để làm việc." Lời nói vòng vo trong lòng cuối cùng vẫn nói ra miệng. Trong lời nói, là ý tứ không muốn mang theo Bạch Cửu.
Mặc dù Trác Dực Thần ngữ điệu mềm nhẹ, tràn đầy đều là dỗ dành khuyên nhủ, Bạch Cửu vẫn không được vui vẻ mà bĩu môi.
Chết tiệt. Là có chuyện gì mà Tiểu Cửu không nên biết sao? Có cái gì mà Tiểu Cửu không thể biết chứ?
Hừ. Tiểu Cửu càng muốn biết.
*
Đường phố phồn hoa đèn đuốc sáng trưng.
Bạch Cửu mượn khế ước với Trác Dực Thần, yên lặng cảm ứng vị trí của ca ca. Cậu ngược lại cũng cẩn thận, thậm chí không quên che đậy thần thức để Trác Dực Thần không biết, cho nên đây nhất định một trận đơn phương tìm kiếm.
Bạch Cửu tìm kiếm dọc đường, cuối cùng dừng chân trước một tòa kiến trúc hoa lệ xa xỉ. Hương thơm ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi, tiếng đàn sáo như có như không truyền vào trong lỗ tai.
“Thiên Hương các......”
Bạch Cửu nhìn bảng hiệu kiến trúc trước mắt, như có điều suy nghĩ.
Từ lúc ban ngày Tiểu Trác ca và Đại Yêu rời đi, đã qua mấy canh giờ, bây giờ trăng lên ngọn liễu, hai người lại không có động tĩnh gì, phảng phất như biến mất.
Không được. Phải thăm dò.
Bạch Cửu vận dụng khinh công bay lên cây, lại bám vào tường ngoài.
Ánh nến lay động, chiếu ra bóng người phản chiếu trên giấy dán cửa sổ.
Cậu kề sát mặt vào cửa sổ, cố gắng phân biệt chuyện xảy ra trong phòng, nhưng lại quên cầm lấy cái chuông trên đầu.
Chuông rung lắc, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Ai?" Là thanh âm của ca ca.
Thoáng chốc, Bạch Cửu sợ tới mức cảm giác tim mình như lỡ một nhịp. Cậu lén lút đi theo, không thể bị phát hiện. May mà sau khi nín thở ngưng thần, trong phòng không còn phản ứng gì nữa.
Lúc này cậu mới cẩn thận cúi người xuống, dùng đầu ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ. Tiếp theo mở to đôi mắt to tròn linh động giống như mắt của nai con, nhìn vào trong cửa sổ.
Tiểu Cửu muốn nhìn cho kỹ, ca ca rốt cuộc đang làm gì vậy.
*
Trác Dực Thần chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng, đồ ăn nhẹ trên bàn, chén rượu nhỏ còn có bóng người trước mặt đều dần dần lay động.
Nóng quá.
Không khí xung quanh đều lan tỏa một mùi hương, làm cho người ta mơ mơ màng màng không mở mắt ra được, trên người lại không ngừng cảm thấy nóng lên.
Đầu óc trở nên hỗn loạn, nghe không rõ người bên ngoài nói gì. “Công tử. Trác công tử." Mấy âm thanh của nữ tử không ngừng vang lên dịu dàng mà hỏi y, khiến y càng mơ hồ hồ.
Chuyện gì đã xảy ra với mình? Đây là đâu? Có chuyện gì vậy?
Trong thoáng chốc, dường như có vô số bàn tay dán lên.
Ngực của y, mặt của y, tóc của y, đều bị vuốt ve. Rất nhiều bàn tay hoặc nhẹ nhàng hoặc lưu luyến sờ trên người y, khiêu khích thần kinh yếu ớt của y.
Không nên như vậy...... trúng chiêu.
“Đừng sờ." Trác Dực Thần cố gắng nói, nhưng sau khi mở miệng thì giọng nói nhỏ như ruồi muỗi. Muốn đẩy những bàn tay làm loạn này ra, cả người cũng mềm nhũn, không còn khí lực.
Y một bên niệm thanh tâm quyết, một bên vô lực quay đầu trái phải, mượn cái này tránh né cái kia nhẹ nhàng đẩy từng ngón tay trên gò má nóng lên của mình.
Đáng tiếc trời không toại nguyện. Trong huân hương của Thiên Hương các tựa hồ bỏ thêm chút gì đó không thể nói, khiến lý trí của y dần dần tan rã, cuối cùng chỉ còn lại một tia thanh tỉnh.
Nóng quá. Thật khó chịu.
Trác Dực Thần khó nhịn không thôi, hai mắt mông lung, lại mơ hồ nhìn thấy cửa phòng đóng chặt bị mạnh mẽ đá ra, tiếp theo chính là một tiếng kinh hô truyền vào trong tai.
“Ca ca!”
Y vất vả từ trong tâm trí đang hỗn loạn của mìn cố gắng nhấc lên một tia thanh tỉnh còn sót lại, nhìn về phía nguồn gốc thanh âm phát ra.
Người nọ thân hình không cao, vịn ở bên cửa, chuông nhỏ buộc đuôi tóc không ngừng lắc lư, tỏ rõ chủ nhân là kịch liệt chạy tới.
Trác Dực Thần nheo mắt cẩn thận phân biệt thân phận người này. Đáng tiếc đầu óc mơ mơ hồ hồ không còn lực để suy nghĩ, nghĩ không ra đáp án, chỉ kêu gào muốn cái gì đó mát mát.
Các cô nương xung quanh chẳng biết đã tản đi từ lúc nào.
Không ai ngăn cản.
Vì vậy, theo bản năng của mình, y lảo đảo đến gần cửa, sau đó cúi xuống và nắm lấy bàn tay của người đàn ông với mười ngón tay siết chặt.
Môi châu tiến đến bên cạnh người nọ, nhẹ nhàng cọ xát bên tai. Một lát sau, môi khẽ nhếch, hàm răng lộ ra, hướng xuống vành tai mượt mà, nhưng không cắn, chỉ liếm láp vài vòng, lưu lại từng dấu vết ẩm ướt.
*
Trước mắt Bạch Cửu đã sớm đỏ rực, nước mắt đã đảo quanh rất lâu. Thấy Trác Dực Thần dựa lại gần, nước mắt bắt đầu ào ào chảy xuống.
Ca ca đang dán mình lên cậu.
Bạch Cửu bất quá giây lát liền ý thức được. Đôi mắt ướt sũng của cậu mở thật to, thân thể cũng run rẩy theo, không biết là kích động hay là sợ hãi.
Nhưng Trác Dực Thần vẫn chưa dừng động tác. Bàn tay đang giữ Bạch Cửu kia mạnh mẽ dùng sức, kéo người vào trong ngực, lại xoa tới thắt lưng. Bạch Cửu nho nhỏ, một tay Trác Dực Thần vừa vặn có thể ôm được.
Bạch Cửu thuận thế tựa vào ngực Trác Dực Thần, nghe tiếng tim đập không ngừng bên tai. Cậu nhíu mày, ý thức được hôm nay Trác Dực Thần tựa hồ có chút không giống ngày thường. Không đúng, ngày thường không phải như vậy.
Cậu thử lấy tay sờ hông Trác Dực Thần, không bị từ chối. Vì thế lớn mật ôm lấy thắt lưng người nọ, sau đó dùng sức siết chặt. Mặc kệ y trước tiên ôm Tiểu Trác ca một cái đã.
Trước ôm một cái, sau là sờ. Tiểu Cửu mình thật đúng là thiên tài.
Từ khi đá văng cánh cửa này, mùi hương xông vào mũi. Nếu là đổi lại những người khác, sớm nên phát hiện dị thường. Đáng tiếc Bạch Cửu dù sao tuổi còn nhỏ, kiến thức không nhiều lắm, đứng ở trước cửa một lúc, cũng bị mùi thơm mê hoặc đầu óc.
Cậu còn nói Trác Dực Thần kỳ quái quái, lại không biết mình cũng trúng chiêu, mặt đỏ tim đập không giống bình thường, nghĩ ngoại trừ ý nghĩ ôm ôm sờ sờ này không còn suy nghĩ được gì khác.
Hai người lôi lôi kéo vào trong phòng. Cũng may, trên sàn gỗ trải mấy tầng thảm nhung, cũng không tính là đau, hoặc là nói đã không ai để ý tới đau đớn. Bọn họ nằm trên mặt đất vành tai tóc mai cọ xát một hồi lâu, mới dừng lại, đều là tóc tán loạn.
*
Trác Dực Thần mím môi chạm vào khóe môi Bạch Cửu, một lát sau môi hai người dán chặt vào nhau. Vẫn cảm thấy không đủ, nhẹ nhàng mút môi dưới Bạch Cửu, thấm ướt một mảnh.
Tay từ hai gò má trượt xuống, khống chế không được vỗ lên cổ người trong lòng, ngay sau đó liền muốn cởi áo ngoài của người nọ ra. Nhưng trong lúc tình thế hỗn loạn, một tia thanh tỉnh lóe lên trong tâm trí, không đúng không thể như vậy.
Đành phải đổi thành giữ chặt bàn tay nhỏ bé của người nọ, trơn nhẵn mềm mại, đặt lên cổ mình, muốn dẫn dắt nó làm gì đó, có lẽ là... hung hăng bóp cổ mình, cho cảm giác hít thở không thông?
Đôi tay kia lại sờ lên đôi vai trắng như ngọc của Trác Dực Thần. Không có hoa văn gì, rất bóng loáng, Bạch Cửu yêu thích không buông tay, nhịn không được sờ sờ.
Cậu hiện tại cả người nóng lên, sờ sờ ca ca liền thoải mái hơn nhiều. Dán như vậy, rất tốt, Tiểu Cửu thích.
*
Bạch Cửu dựa vào đầu vai Trác Dực Thần, vươn đầu lưỡi liếm yết hầu của y, sau đó cắn rách làn da yếu ớt của y.
Nếu như không phải còn tồn tại một tia lý trí, Bạch Cửu kỳ thật càng muốn như một con dã thú hung bạo. Liều lĩnh xé rách Trác Dực Thần, sau đó há to miệng nuốt máu tươi của y, làm chất dinh dưỡng của mình, hoàn toàn hòa làm một thể.
Nhưng tiềm thức nói cho cậu biết, ca ca là chim nhỏ yếu đuối, muốn ăn phải nhẹ nhàng, hết thảy hành động ăn thịt đều phải chậm rãi, nếu không sẽ bị phá hư. Được rồi, Tiểu Cửu làm cục cưng ngoan, làm cây nhỏ, làm động vật ăn chay, chỉ liếm liếm y là được rồi.
Trác Dực Thần phối hợp với Bạch Cửu ngẩng cổ lên, máu tươi chảy xuống, lại bị liếm đi.Người này là ai? Vì sao mình lại dễ dàng khiến mình dung túng? Trác Dực Thần nghi hoặc, dùng ánh mắt hoang mang nhìn Bạch Cửu bên cạnh, nhưng vẫn cầu nguyện cậu có thể vì mình mà thương hại.
Một lát sau, tay người nọ rốt cục đại phát từ bi chạm vào cổ Trác Dực Thần đã sớm ngẩng lên. Đầu tiên nó xoa bóp yết hầu lăn đang lộn vài cái, lại xoa bóp, tiếp theo mở năm ngón tay chậm rãi siết chặt, dùng sức bóp chặt.
Khó thở. Trác Dực Thần há miệng, bất lực thở hổn hển. Một giọt nước mắt long lanh từ trong hốc mắt chảy xuống, khóe mắt lại nổi lên màu sắc mê người.
Không. Y nhớ ra rồi. Người siết chặt hắn, là tiểu yêu thú của y, cục cưng của y, điểm yếu duy nhất của y, là Bạch Cửu.
Là Bạch Cửu, cho dù là hạnh phúc hay là đau khổ. Ca ca đều nguyện ý vì Tiểu Cửu dâng hiến hết thảy.
*
Gió thổi qua những cái cây nhỏ trong sân, từ sột soạt cho đến khi có tiếng kêu. Cùng với cành cây hoặc nhẹ nhàng chậm chạp hoặc dồn dập lay động, chim chóc hót vang, khi thì uyển chuyển khi thì khàn khàn, biểu thị có mưa sắp đến.
Ngoài phòng liền tí tách rơi mưa. Mưa rơi xuống hồ nước trong viện nổi lên từng cơn sóng nhỏ trên mặt nước, nổi lên từng trận gợn sóng, một vòng lại một vòng rung động. Bóng người trong phòng thì dán sát vào một chỗ, gió không ngừng thổi mà chuông cũng không ngừng phát ra âm thanh, chuông lay động phát ra thanh âm thanh thúy, từng trận linh âm không dứt bên tai.
Mưa qua sương mù nổi lên, hết thảy đều bị sương mù mông lung bao phủ, mờ mịt mê ly, không giống hiện thực. Ánh trăng nhu hòa chiếu trên mặt đất, cũng chiếu vào trong cửa sổ. Mùi thơm dần dần tản đi, đêm nay như mộng như ảo.
*
Lúc đại yêu mang theo đoàn người Văn Tiêu vội vàng xông vào lầu hai Thiên Hương các, mới phát hiện cửa đã bị mạnh mẽ phá vỡ, xem ra rất là bạo lực.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, đứng ở ngoài cửa chỉ có thể nhìn thấy trên sàn nhà có chỗ bất bình thường nhô lên, rất là kỳ quái.
Mọi người liếc nhau, thật là cảnh giác ngăn cản tú bà cùng các cô nương vội vàng. Tiếp theo từng bước một đi vào trong, mới dần dần thấy rõ trên sàn nhà kỳ quái nhô lên là cái gì.
Áo choàng Trác Dực Thần tản ra một mảnh bao lấy y và Bạch Cửu đang ngủ say. Hai người lộ ra hai má nhẹ nhàng chạm vào nhau, thân thể dưới áo choàng nhịp thở hòa vào nhau, hình ảnh thật ấm áp.Mọi người nhìn nhau lần thứ hai, lúc này đều là bất đắc dĩ.
Để họ ngủ đi.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro