Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chu Yếm X Trác Dực Thần] Chu Yếm

Chu Yếm bắt người tới một ngọn núi hoang vắng, tùy ý tìm một hang động của mãnh thú, nhẹ nhàng giết vài con dã thú đang nhe răng gào thét, cúi đầu nhìn dung mạo của người trong lòng đang an ổn ngủ , phất tay làm tản đi mùi máu tanh nồng đậm trong hang động, tìm một chỗ sạch sẽ đem y buông xuống.

Tiếp theo nửa ngồi xổm ở bên người Trác Dực Thần, cẩn thận cân nhắc một phen, càng xem càng cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy thanh niên mỗi một chỗ đều lớn lên hợp tâm ý của hắn.

Để tiện trừ yêu, hôm nay Trác Dực Thần mặc một bộ trường bào cổ tròn, tay áo hẹp, tóc đen được kim quan buộc lên gọn gàng, hai sợi trang sức màu bạc rủ xuống bên tai, tăng thêm vài phần linh động. Hiện giờ y an tĩnh nằm, mái tóc dài đang rối loạn nằm trên mặt đất, sợi dây trang sức vừa vặn nới lỏng cổ ngọc, tựa như một dây xiềng xích đem thanh niên giam giữ vững vàng. Đầu ngón tay Chu Yếm nhấc sợi trang sức, coi nó như cây bút, miêu tả khuôn mặt đang ngủ say của Trác Dực Thần.

Khi sợi trang sức lạnh lẽo lướt qua hai mắt đang nhắm chặt, mí mắt mỏng manh của thanh niên run rẩy vài cái rồi chậm rãi mở ra. Đôi mắt chưa tỉnh táo ngây thơ thuần túy, phủ đầy một tầng hơi nước, khi con ngươi chuyển động lấp lánh những tia sáng động lòng người đến cực điểm. Chu Yếm bị mê hoặc dùng ngón tay lau đi vết nước mắt ở đuôi mắt thanh niên.

Trác Dực Thần gian nan ngồi dậy mặc kệ tay chân không động đậy được , bình tĩnh suy nghĩ nên gọi ý thức Triệu Viễn Chu trở về như thế nào. Hàng mi dày của thanh niên khẽ cụp cuống, che giấu cảm xúc trong mắt vừa vặn ngăn cản sự dòm ngó của nam nhân.

Chu Yếm còn chìm đắm trong sóng xuân mờ ảo, lúc này có chút bất mãn, nắm lấy cằm của y mạnh mẽ nâng lên, đồng thời nghiêng người sát lại gần, hưởng thụ hai mắt khép hờ của y, ngửi thấy một luồng hương thơm thoang thoảng tới trên người thanh niên.

Tuy nói người trước mắt mang khuôn mặt quen thuộc đến thân mật, nhưng tính cách hoàn toàn tương phản, không khỏi làm cho Trác Dực Thần sinh ra cảm giác vi diệu, luôn cảm thấy là mình đang cùng một người đàn ông xa lạ khác thân mật, làm y rất không được tự nhiên đưa tay chống đỡ lồng ngực đối phương.

“Tự trọng." Sau khi cân nhắc nhiều lần, đôi môi thốt ra hai chữ có chút nhã nhặn.

Đuôi lông mày Chu Yếm nhướng lên, nhìn chằm chằm người có khuôn mặt yên tĩnh, phút chốc buồn cười ra tiếng, nam nhân dung mạo tuấn mỹ cười vừa có chút tà ác lại vừa có chút chiều chuộng, Trác Dực Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần thái như vậy trên khuôn mặt kia, không khỏi hốt hoảng.

Đầu ngón tay truyền đến chấn động, làm cho thanh niên phục hồi tinh thần cảm giác được một loại xấu hổ khó hiểu đang dâng lên trong lòng, lúc mở miệng muốn khiển trách lại bất ngờ không kịp đề phòng bị Chu Yếm ấn vào trong ngực. Nam nhân đem đầu vùi ở cổ y thở ra từng đợt hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng, thân thể hai người kề sát càng thêm rõ ràng cảm nhận được rung động. Trác Dực Thần cả người đều cứng đờ, sững sờ trong lòng đối phương, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải.

"Ta và Triệu Viễn Chu tuy hai mà một, ta là Chu Yếm ngưng tụ tất cả ác ý từ khi bị Triệu Viễn Chu phong ấn, đã qua ngàn năm..." Chu Yếm đặt cằm lên vai người trong lòng, chậm rãi trần thuật.

"Ta vẫn luôn muốn thoát ra, đem những oán hận ác niệm nhất được áp chế hàng ngàn năm nay trả thù cho chúng sinh. Nhưng mà lại không ngờ tới sẽ gặp ngươi." Trác Dực Thần nghe hắn kể chuyện thân thể chậm rãi thả lỏng.

“Triệu Viễn Chu điều duy nhất làm đúng chính là giữ ngươi lại." Chu Yếm dừng một chút, dán cánh môi lên da thịt mềm mại bên cổ thanh niên, vuốt ve hết sức mập mờ.

Trác Dực Thần nhíu mày lại, bàn tay đè bả vai nam nhân đang muốn đẩy ra, bên tai vang lên một âm thanh nói nhỏ, trong câu chữ tràn đầy tình ý lưu luyến làm cho tai người ta nóng lên.

"A Thần, tình yêu của ta không hề ít hơn Triệu Viễn Chu, ngươi có thể tiếp nhận Chu Yếm một lần không?"  Trong giọng nói lộ ra sự cẩn thận từng li từng tí, thu liễm sự hung bạo, lúc này bộ dáng của hắn giống như sắp vỡ nát.

Đầu ngón tay đẩy ra dừng một lát, sau một lúc lâu trầm mặc, Trác Dực Thần không hạ quyết tâm nổi đành gật đầu bại trận, thở dài một tiếng đưa tay ôm lấy Chu Yếm.

Tuy là hai nhân cách khác nhau nhưng chung quy là một người, cũng là người mà y lựa chọn.

Chu Yếm được cho phép nhất thời hưng phấn không thôi, đem thanh niên ấn ngã xuống đất.

Cổ áo bị cọ xát nên bị cởi ra tiếp xúc với không khí khí mát mẻ, ánh mắt Trác Dực Thần tan rã, trong ý thức mơ hồ nghĩ: Quả nhiên là một người, ngay cả thủ đoạn khiến y không thể cự tuyệt được cũng giống nhau như vậy.

Thân thể như chiếc thuyền nhẹ phiêu du, lắc lư không chỗ nương tựa, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều nối tiếp nhau, Trác Dực Thần dần dần có chút chịu không nổi, một ngụm cắn đầu vai Chu Yếm, oán hận quyết định: Lần sau y tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro