Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chu Thần] Tiểu Trác đại nhân thích những thứ lông mềm

[Chu Thần] Tiểu Trác đại nhân thích những thứ lông mềm

Triệu Viễn Chu gần đây phát hiện Tiểu Trác đại nhân ngày thường phong thần tuấn lãng, uy vũ bất phàm, hình như rất thích đi theo sau mông bán thần bán yêu của Anh Lỗi.

Anh Lỗi từng không cẩn thận làm lộ ra cái đuôi của mình, tính yêu cho phép hắn lộ ra một bộ phận đặc thù của yêu dù sao so với giữ nguyên hình người vốn thoải mái hơn nhiều.

Anh Lỗi ngồi trên thềm đá trước hành lang phơi nắng, thở dài một tiếng thoải mái đến híp híp mắt, ai ngờ lại hấp dẫn được ánh mắt của Tiểu Trác đại nhân đọc sách trong sảnh lớn.

Màu tóc của Anh Lỗi lúc này so với tóc hắn lúc bình thường đậm hơn một chút, trên đầu còn có hai cái tai màu xám đậm, thấp thoáng ở trong sợi tóc, quan trọng nhất là phía sau còn có một cái đuôi lông xù, đang vô tri vô giác quét tới quét lui.

Trác Dực giống như tùy ý đi tới ngồi ở bên cạnh Anh Lỗi, đôi mắt xanh vô tình quét qua cái đuôi hoạt bát kia vài lần.

“Hôm nay thời tiết không tệ?”

Trác Dực Thần mắt thấy cặp tai kia sau khi nghe y nói chuyện sợ tới mức cụp xuống xong dựng lên.

Anh Lỗi khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Tiểu Trác đại nhân, hắn cảm thấy hơi kì lạ Tiểu Trác đại nhân làm như thế nào mà mặt lạnh nói ra những lời tương tự như nói chuyện phiếm, nếu không phải hiện tại hắn ở trong Tập Yêu Ti, nói không chừng đều phải hoài nghi Trác Dực Thần trước mắt này là yêu biến thành.

Trác Dực Thần thấy hắn không đáp lời, còn hơi nghiêng đầu, hỏi ý kiến của hắn.

“Ha ha ha ha ha, đúng vậy, thời tiết rất tốt......”

Anh Lỗi thụ sủng nhược kinh, ngay cả đuôi cũng cứng ngắc bất động, phải biết rằng từ lúc hắn đi tới Tập Yêu Ti Tiểu Trác đại nhân nói chuyện mới hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hắn vội vàng nhớ lại xem mình mấy ngày nay có phải có biểu hiện không tốt hay lười biếng hay không, khiến cấp trên trực tiếp đích thân đến an ủi, hắn ngay cả lý do đi vệ sinh nhiều cũng suy nghĩ qua một lần, nhưng hắn thật sự cảm thấy mình là một người yêu nghề.

Trác Dực Thần không đi, Anh Lỗi cũng không dám đi, hắn thậm chí cảm thấy mặt trời này cũng không có gì để phơi nắng, hai người cứ thế im lặng.

“Vừa tới Truy Yêu Ti ngươi đã quen được chưa? Có cái gì thiếu hoặc không quen, nhất định phải nói với ta và Văn Tiêu.”

Anh Lỗi nhìn đôi mắt kia của Trác Dực Thần, bên trong là sự quan tâm rất chân thành, điều này khiến hắn thả lỏng, nói thật thật ra hắn rất sùng bái Trác Dực Thần, trong lòng Anh Lỗi thả lỏng nên cái đuôi cũng lắc đến càng vui vẻ.

"Không có gì ta làm quen được rồi, mọi người đều rất tốt, hơn nữa ta cũng thực hiện nguyện vọng của ta, nấu ăn cho nhiều người như vậy, bọn họ đều khen tài nghệ nấu ăn của ta tốt, ha ha ha ha ha."

Nói đến vui vẻ, đuôi Anh Lỗi lắc lư độ cong càng lớn, vài lần đều lướt qua mu bàn tay Trác Dực Thần, quệt nhẹ vào trên lưng y, lắc đến chuông trên tóc Trác Dực Thần leng keng rung động.

“Xin, ta xin lỗi.”

Anh Lỗi xấu hổ ôm lấy cái đuôi của mình
Trác Dực Thần nhớ tới cảm giác khi cái đuôi xẹt qua mu bàn tay mình, bên tai dần dần đỏ lên y lắc đầu ý bảo không sao.

Trác Dực Thần nhớ tới cuốn sách mình để trên bàn, nghĩ nghĩ thời gian, nếu là không trở về xem, chỉ sợ mình hôm nay sẽ không xem xong.

Lúc gần rời đi, y vẫn không nhịn được xoa xoa tóc Anh Lỗi, đôi tai mềm mại kia chạm vào trong lòng bàn tay y.

“Xem Tập Yêu Ti trở thành nhà mình là tốt rồi, tùy ý một chút.”

Anh Lỗi có chút buồn bực, chẳng lẽ hắn bình thường biểu hiện còn chưa đủ tùy ý sao?

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Trác đại nhân đi xa, dường như lỗ tai hắn đỏ bừng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn bình thường.

Anh Lỗi đột nhiên cảm thấy Tiểu Trác đại nhân tuy lạnh lùng nhưng lại có chút đáng yêu.

Triệu Viễn Chu quan sát thật lâu mới phát hiện Trác Dực Thần giống như thích những đồ vật lông xù, sự đối lập như vậy làm hắn càng thích Tiểu Trác đại nhân hơn.

Vì thế hắn bắt đầu thỉnh thoảng thả đuôi mình ra, lắc lư trước mắt Trác Dực Thần.
Nhưng Trác Dực Thần phần lớn đa số là trực tiếp bỏ qua, tỷ như hiện tại.

Triệu Viễn Chu thả đuôi mình ở trên bàn, giống như vô tình chạm lên tay trái Trác Dực Thần, Trác Dực Thần nhíu mày nhìn Triệu Viễn Chu một cái, hơi đứng dậy đi lấy ấm trà.

Triệu Viễn Chu:?

Trác Dực Thần nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, nhắc nhở nói:

“Cái đuôi, có chút vướng.”

“Ồ.”

Triệu Viễn Chu ngượng ngùng thu cái đuôi của mình lại, ôm nó vào trong ngực.

Triệu Viễn Chu khoanh chân ngồi ở trên thân cây trước cửa sổ Trác Dực Thần, trăm câu hỏi vẫn không có cách giải, hắn nhìn chằm chằm đuôi của mình, lông trên đuôi đều sắp bị hắn nhổ trọc rồi.

Cái đuôi của hắn không đẹp sao? Hắn là yêu, không hiểu lắm thẩm mỹ của loài người, nhưng trong mắt Yêu tộc bọn họ chỉ cần càng mạnh thì càng đẹp, đó chính là xinh đẹp nhất, huống chi hắn là đại yêu thực lực mạnh nhất Đại Hoang, yêu theo đuổi hắn không biết xếp hàng tới nơi nào, huống hồ đuôi hắn còn có thể hiện tấm lòng của hắn, dù sao vẫn thực tế hơn so với đuôi gấu trúc đỏ chỉ được cái đẹp mắt kia đúng không?

Trác Dực Thần mấy lần muốn nói còn dừng lại, cuối cùng thật sự nhịn không được vỗ cánh tay Triệu Viễn Chu còn đang nhổ lông mình kia.

“Vốn đã không đẹp, nhổ nữa là hói mất.”

Triệu Viễn Chu như sấm sét giữa trời quang
“Khó coi?! Đuôi của ta khó coi?!”

Thích diễn sâu như  Triệu Viễn Chu, trong mắt trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, đuôi cũng quấn lên eo Trác Dực Thần, kéo y lại gần mình hơn.

”Chẳng lẽ em thích loại yêu trẻ tuổi thực lực kém như Anh Lỗi hơn?”

Trác Dực Thần mở to hai mắt, không biết Triệu Viễn Chu lại hiểu sai chỗ nào, có chút thẹn thùng nói.

“Ta, ta chỉ cảm thấy đuôi của hắn rất đáng yêu... Mà đuôi của ngươi, vừa thô vừa dài, cũng không có nhiều lông, lúc ngủ làm đau ta..."

Kỳ thật cái này thật sự không trách Triệu Viễn Chu, yêu thực lực càng mạnh, nguyên hình cũng khác xa so với các yêu quái bình thường khác, thường thường kiên giáp che người, mặt xanh răng nanh, đây cũng chính là vì cái sức mạnh của yêu quái càng mạnh, chân thân càng khủng bố.

Triệu Viễn Chu trăm triệu lần không nghĩ tới mình lại thua ở chỗ này, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, ngay cả cái đuôi cũng không có sức quấn ở trên người Trác Dực Thần.

Bộ dáng tâm như tro tàn này ngược lại dọa sợ Trác Dực Thần, tuy rằng y biết Triệu Viễn Chu từ trước đến nay là trong dù trong lòng chỉ có một phần cảm xúc nhưng trên mặt có thể diễn xuất đến xuất thần, nhưng y vẫn mềm lòng.

Trác Dực Thần một tay cầm lấy đuôi Triệu Viễn Chu, một lần nữa quấn nó trên lưng mình, tay kia túm lấy cổ áo Triệu Viễn Chu, hôn nhẹ đến môi hắn.

“Thích, thích ngươi nhất.”

Mí mắt y run rẩy, Tiểu Trác đại nhân cả người đỏ bừng, Triệu Viễn Chu thích nhất bộ dáng này của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro